Ân Tô Tô hét xong câu “em muốn xem anh nhảy thoát y”, bên trong chiếc Rolls-Royce Thanh Ảnh thoáng chốc lặng ngắt như tờ, yên lặng tới độ dù có là tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng của vợ mình, Phí Nghi Châu im lặng.
Chú Trương ngồi hàng ghế trước cũng im lặng.
Từ lúc Trần Chí Sinh được điều sang ekip của Ân Tô Tô, chú Trương đã thay thế A Sinh trở thành tài xế riêng của cậu cả nhà họ Phí, tính ra đã được gần hai năm. Sáu trăm ngày không quá dài nhưng cũng không quá ngắn. Có trời xanh làm chứng, bình thường chú Trương luôn thấy mọi người khách khí, cung kính với cậu cả nhà mình, chưa từng nghe ai yêu cầu anh làm chuyện này.
Nhảy – thoát – y.
Ở vị trí ghế lái, chú Trương cố tỏ ra bình tĩnh, tiếp tục lái xe nhưng suy nghĩ trong đầu đã bay cao bay xa, tưởng tượng ra cảnh cậu cả ngậm đóa hoa hồng, sải đôi chân dài, bước đi uyển chuyển.
Chỉ nửa giây thôi, chú Trương đã không kìm được nhoẻn cười, trong lòng xấu hổ nhủ thầm “tội lỗi, tội lỗi”.
Ở hàng ghế sau, Phí Nghi Châu nhìn chằm chằm bé mèo say khướt nằm trong ngực mình, mãi một lúc sau mới bình tĩnh nói: “Em say rồi.”
“Anh mới say đó! Em nói cho anh biết nhé, hiện tại em đang rất tỉnh táo!” Cồn trao cho Ân Tô Tô sự can đảm và to gan hơn bao giờ hết. Lúc này, đầu óc cô xây xẩm, cố gắng mở to hai mắt ra để nhìn người đàn ông trước mặt cho rõ nhưng trước mắt vẫn luôn là một bóng trắng mờ nhòe, chỉ nhìn thấy hình dáng mơ hồ, lộn xộn.
Không nhìn rõ nên cô cũng chẳng buồn nhìn nữa.
Ân Tô Tô yên tâm thoải mái làm biếng, nhíu mày, nhắm mắt lại, sau đó bỗng vươn tay kéo cà vạt của Phí Nghi Châu, dựa sát vào người anh, ợ lên một tiếng, làm nũng: “Không phải anh vẫn thường nói anh yêu em nhất, tốt với em nhất trên đời, em muốn gì anh cũng chiều hay sao, không lẽ anh lừa em ư? Em chỉ muốn xem anh nhảy thoát y thôi mà, anh không bằng lòng có phải không?”
Phí Nghi Châu: “...”
Phí Nghi Châu không biết phải nói gì. Xưa nay anh luôn dung túng, cưng chiều cô, cô muốn gì anh cũng cho, hễ là yêu cầu cô đề ra thì anh sẽ gắng hết sức đáp ứng.
Nhưng thú thực, Phí Nghi Châu lớn tới ngần này tuổi nhưng chưa từng nghe thấy yêu cầu nào khác thường, gan to tày trời như vậy.
“Anh nói đi, anh nói đi.” Đương lúc anh còn đang trầm tư, không nói gì, bé mèo say trong ngực lại làm mình làm mẩy, cơ thể nhỏ bé mềm mại tỏa hơi rượu trong ngực anh không ngừng cựa quậy, bàn tay nhỏ thuận theo cà vạt sờ lên trên, sờ tới hầu kết nhô cao đầy gợi cảm của anh, vuốt tới vuốt lui như thể đang chơi đùa: “Có phải anh không muốn nhảy cho em xem không?”
Ánh mắt Phí Nghi Châu trở nên sâu thẳm vì sự cọ xát của cô, năm ngón tay thon dài túm lấy bộ “móng vuốt” đang giở trò xấu của cô lại, siết chặt, nghiêm giọng có phần răn đe: “Ân Tô Tô, em ngồi yên đi cho anh, không được lộn xộn.”
Nghe vậy, Ân Tô Tô thoáng dừng lại, sau đó lập tức ngẩng mặt lên, ngước bờ mi nặng tựa nghìn cân lên nhìn anh, con ngươi mơ màng mù sương, mang đậm nét hồn nhiên và hồ đồ của người say.
Nét mặt của Phí Nghi Châu lạnh nhạt, anh thản nhiên nhìn ngược lại cô, thấy cô chịu ngoan ngoãn trở lại, anh nhướng mày, hỏi khẽ: “Em tỉnh rồi à?”
Nào ngờ anh vừa dứt lời thì cô gái trong ngực bỗng sụp vai xuống, mặt nhăn nhó như chiếc bánh bao hồng hào trắng trẻo, bỗng chốc òa khóc.
“Oa...”
Đứng trước tình cảnh này, dù là người có tiếng nói quyết định ở nhà họ Phí, đã trải qua nhiều sóng gió, thường tham gia các sự kiện lớn như anh cũng phải lộ vẻ luống cuống, bối rối.
Nước mắt của Ân Tô Tô rơi từng giọt lớn, nện trúng vào mu bàn tay của Phí Nghi Châu. Sau một thoáng bối rối, anh chau mày, đưa tay lên lau nước mắt trên mặt cô, giọng nói bất giác trở nên dịu dàng: “Đang yên đang lành sao em lại khóc?”
“Hu hu, em buồn lắm…” Cô đưa hai tay lên dụi mắt, càng khóc càng buồn khổ, càng khóc càng khóc to, giống như một đứa trẻ đi nhà trẻ bị cướp mất khối lego.
“Sao em lại buồn?” Phí Nghi Châu ôm cô vào lòng, hôn lên mặt cô, dịu dàng dỗ dành rồi hỏi lại.
Ân Tô Tô khóc đến độ thấy tức ngực, nước mắt trộn lẫn với nước mũi cọ hết vào bộ âu phục màu đen đắt tiền, lạnh lẽo, cứng rắn của anh, mếu máo nói: “Vì anh quát em, anh quá đáng!”
Phí Nghi Châu: “.”
Phí Nghi Châu quả thực không biết phải làm sao, anh nâng cằm cô lên, cúi đầu bình tĩnh nhìn cô, vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Thưa quý cô, em uống say nổi điên, lớn tiếng quát anh phải nhảy thoát y cho em xem, em nói xem rốt cuộc là ai quá đáng?”
Cô gái say rượu không chịu nói lý lẽ với tên quỷ háo sắc, một ly rượu vang đỏ cho Ân Tô Tô can đảm hóa thân thành cá mập gan dạ. Cô không sờ hầu kết của anh nữa mà tiếp tục vươn tay lên trên, sờ tới vành tai phải xinh đẹp trắng trẻo của người đàn ông, dồn sức, nhéo mạnh một cái!
Phí Nghi Châu: “...”
Phí Nghi Châu bị cô đánh lén bất ngờ, sau cơn đau thoáng qua, anh nhướng cao mày, lộ vẻ ngạc nhiên.
Nếu là lúc tỉnh táo, nhìn thấy biểu cảm này của anh chồng đại gia, nhất định Ân Tô Tô sẽ lập tức cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, tìm cách cứu vãn tình hình. Thế nhưng trong trạng thái say xỉn, đầu óc xây xẩm, tư duy chậm chạp, dù có lên núi đao hay xuống vạc dầu cô cũng còn không chớp mắt, nói gì tới chuyện sợ Phí A Ngưng.
Bởi vậy, đối diện với ánh mắt u tối đầy ẩn ý của Phí Nghi Châu, chẳng những Ân Tô Tô không chịu bỏ tay ra mà trái lại, cô còn níu lấy tai anh, ra sức xoắn mạnh nửa vòng, lớn tiếng quát mắng: “Không chỉ dám quát em mà còn dám cãi lời em à? Em không dạy anh nên anh hư phải không, anh có còn liêm sỉ nữa không vậy?”
Phí Nghi Châu nhìn thẳng vào Ân Tô Tô, im lặng hai giây, sau đó cực kỳ tỉnh táo hỏi: “Em có biết mình đang làm gì không?”
“Em đang làm gì à?” Khuôn mặt Ân Tô Tô đỏ như lựu chín, cô cười gằn một tiếng, lớn tiếng đáp: “Hừm, em đang thay trời hành đạo! Em là nữ chiến binh xinh đẹp, em muốn thay mặt cho mặt trăng tiêu diệt tên đại ma vương tội ác tày trời, tội lỗi chất chồng, để lại tiếng xấu muôn đời là anh! Chết đi cho em!”
“...” Chắc hồi cấp hai cô học môn Ngữ văn cũng không đến nỗi nào, say tới độ này rồi mà vẫn còn có thể nói liền một mạch ba thành ngữ mà còn đều dùng đúng nghĩa của chúng, giỏi lắm.
Thực ra khi cô uống say, cơ thể mềm oặt, sức lực cũng yếu tới đáng thương, anh bị cô xoắn tai, hung hăng càn quấy khóc lóc om sòm ra oai một hồi, chẳng những không thấy đau mà trái lại còn cảm thấy rất thú vị.
Ân Tô Tô trông thấy nụ cười nở trên môi người đàn ông, cô không khỏi chau mày ngờ vực, nghiêm túc hỏi anh: “Em muốn thay trời hành đạo tiêu diệt anh đó, anh vui cái nỗi gì? Tốt xấu gì anh cũng phải tỏ ra sợ hãi một chút chứ.”
Cậu cả im lặng, hết sức hợp tác, gật nhẹ đầu, nhẹ nhàng nói: “Ồ. Sợ quá.”
Ân Tô Tô: “...”
Ân Tô Tô bực bội, đôi mắt khóc đỏ hoe mở to, kề sát lại gần mặt anh, giận dỗi nói: “Hừ, anh đừng tưởng là anh thêm một từ cảm thán vào đầu câu thì em không nghe ra anh đang nói chiếu lệ nhé! Anh chốt lại một câu xem nào, rốt cuộc anh có chịu nhảy thoát y cho em xem không? Em nói cho anh biết, nếu anh không chịu nhảy có nghĩa là anh không yêu em, anh đã thay lòng đổi dạ, em sẽ đăng tải việc ác của anh lên trên mạng, kêu gọi đông đảo cư dân mạng khiển trách anh…”
Nào ngờ Ân Tô Tô còn chưa kịp thao thao bất tuyệt xong thì cậu cả đã cực kỳ tốt tính trả lời.
Phí Nghi Châu trả lời thiếu tập trung: “Được, anh nhảy cho em xem.”
Chú Trương đang lái xe không khỏi giần giật má trái: “...”
Nhận được câu trả lời này, đương nhiên Ân Tô Tô rất vui vẻ, đôi mắt say lờ đờ bỗng sáng lên, nhảy nhót nói: “Thật ư? Vậy anh nhảy luôn đi!”
“...” Má phải của chú Trương cũng bắt đầu giần giật.
Phí Nghi Châu chỉ vuốt ve gò mà của cô, kéo cằm cô lại gần, đôi môi mỏng kề sát vào tai cô, dùng âm lượng chỉ đủ cho mình cô nghe, khe khẽ thì thầm, dụ dỗ: “Chờ về nhà đi. Cưng à, anh chỉ muốn nhảy cho mình em xem thôi.”
Đầu óc của Ân Tô Tô váng vất, nặng nề, hỗn loạn, cô hoàn toàn không chú ý thấy ánh sáng tối tăm đầy nguy hiểm lóe lên trong mắt người đàn ông, vẫn ngốc nghếch cong môi, nở nụ cười tươi rói từ tận đáy lòng: “Được thôi!”
...
Suốt đường về nhà, chú Trương không dám nhìn lung tung, liều mạng tự nhủ với mình: “Mình không phải người, mình là một khúc gỗ, mình không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì hết.” Cứ thế, chú Trương đã chở mợ chủ say rượu và cậu cả có vẻ như đang sầu muộn vì phải nhảy thoát y về tới nhà.
Ân Tô Tô đã say đến độ không phân biệt được đông tây nam bắc. Trên đường đi, cô ngủ thiếp đi trong ngực Phí Nghi Châu. Sau khi xe dừng lại, anh không đánh thức cô dậy mà bế cô, đi thang máy lên thẳng phòng ngủ chính trên tầng ba.
Sau đó, Ân Tô Tô bị nụ hôn của Phí Nghi Châu đánh thức.
Nụ hôn của người đàn ông ập xuống, triền miên, ngang ngược, ngộp thở, cướp đi toàn bộ dưỡng khí của cô, phổi thiếu oxy gây tức ngực khiến cô phải mở hai mắt ra, ngơ ngác tỉnh lại.
Đôi mắt cô mông lung, nhìn gì cũng không rõ, cô ngáp một cái, dụi mắt, bối rối như lạc trong sương mù, không biết mình đang ở đâu.
Môi Phí Nghi Châu in lên má cô, mổ nhẹ vào tai cô, dụ dỗ cô: “Dậy đi em.”
Mí mắt Ân Tô Tô díp lại với nhau, cô rất buồn ngủ, hoàn toàn quên mất chuyện mình nằng nặc đòi anh nhảy thoát y cho xem, lẩm bẩm hỏi: “Em chóng mặt quá, dậy làm gì ạ?”
“Nhảy.”
“...?”
Cô mơ mơ màng màng bị kéo tay, ôm eo. Người đàn ông ôm cô vào lòng, kéo cô đứng dậy.
Ban đêm gió mát, mây ngừng trôi, trong phòng ngủ không bật đèn, ánh trăng ngoài cửa sổ là nguồn sáng duy nhất. Không có âm nhạc cũng không có nhạc đệm, cô cứ thế bị anh ôm chặt, nhảy từng bước một, như một con búp bê xinh đẹp bị anh túm được sợi dây sự sống, đang nhảy một điệu waltz câm lặng.
Một người tao nhã, thong dong, một người lảo đảo, chếnh choáng.
Điệu nhảy hai người nhảy được tới nửa chừng, anh khẽ ngâm nga giai điệu bài [Rosen aus dem Süden] kinh điển, một lần nữa cúi đầu xuống, hôn cô thật sâu.
Người đàn ông này rất có thiên phú, kỹ thuật lại tài tình, hôn anh, ve vãn anh, làm tất cả mọi chuyện thân mật với anh đều là một sự hưởng thụ không gì sánh bằng đối với Ân Tô Tô. Lúc này, đầu óc cô vốn đã váng vất, môi lưỡi quấn quýt với anh chưa đầy nửa phút, cô đã nhắm hai mắt lại, mềm mại gối đầu lên hõm cổ của anh, cọ qua cọ lại như một chút mèo, định bụng ngủ thiếp đi.
Nhưng một giây sau, Ân Tô Tô nhạy cảm phát hiện ra cổ mình mát lạnh.
Chiếc khăn lụa cô đeo trên cổ bị người đàn ông cởi ra, tiện tay vứt xuống thảm.
Anh ngâm nga điệu nhạc, hàng mi rủ xuống, yên lặng, chuyên chú nhìn cô, mười ngón tay thon dài như ngọc tựa như đang nâng niu một tác phẩm nghệ thuật có giá trị khổng lồ, chậm rãi, ung dung cởi bỏ chiếc váy liền thân của cô ra.
Hai người đi ngang qua khung cửa sổ sát đất, Phí Nghi Châu khẽ nâng cánh tay lên, hướng dẫn cô gái trong ngực xoay tròn rồi ôm cô từ sau lưng, ghì cô lên tấm kính thủy tinh trong suốt.
“Sột soạt”, một tiếng động nhỏ vang lên trong không gian.
Đấy chính là tiếng áo lót của cô bị bong ra từng mảng.
Tới tận lúc này, Ân Tô Tô mới muộn màng nhận ra, cô đỏ mặt, trừng to mắt hỏi anh: “Anh đang làm gì vậy?”
“Chẳng phải em yêu cầu...” Ngữ điệu của Phí Nghi Châu hững hờ, đầu ngón tay vuốt xuôi xuống dưới, dọc theo tấm lưng mịn màng như ngọc, kéo mảnh vải nhỏ đáng thương kia ra, xoa nắn, vuốt ve, xác nhận xem cô đã sẵn sàng hay chưa: “Xem chồng em nhảy thoát y hay sao.”
Bờ mi của Ân Tô Tô ửng đỏ, hai chân run rẩy gần như không chống đỡ nổi cơ thể, giọng nói nghẹn ngào mà yêu kiều: “Phí Nghi Châu, anh là tên khốn, đồ lửa đảo, chỉ giỏi ức hiếp người khác!”
“Anh nào nỡ ức hiếp em.” Phí Nghi Châu cười khẽ, đầu ngón tay dịu dàng nâng cằm cô lên, lưng cúi thấp xuống, hôn cô từ phía sau lưng từ trên xuống dưới, va chạm vừa ngang ngược vừa tàn nhẫn: “Anh thương em còn chẳng hết.”
“...” Mười ngón tay nhỏ nhắn, trắng trẻo của Ân Tô Tô chống lên mặt kính cửa sổ sát đất, siết chặt lại, chặt đến nỗi chỗ khớp xương chuyển sang màu trắng, cô vừa thẹn lại vừa giận. Cô muốn chửi ầm lên nhưng bộ não cho cô biết tất cả đều đã vượt quá khả năng chịu đựng của cơ thể, khiến cô hoàn toàn không nói nên lời.
Gân xanh nổi gồ lên trên thái dương của Phí Nghi Châu, bụng ngón tay đè lên cánh môi mềm của cô, anh khẽ hỏi: “Em rất muốn mắng anh có phải không?”
Đáp lại anh là một tiếng nức nở tựa như tiếng nghẹn ngào của con thú nhỏ.
Anh bật cười khàn khàn, dịu dàng khuyên cô: “Em nên tiết kiệm sức lực một chút, nếu mà ngất thì ngày mai không được khóc nhè với anh đâu đấy.”
Ân Tô Tô: “... @# $”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT