Ân Tô Tô choáng váng, mơ mơ màng màng lắc đầu muốn tránh né nhưng Phí Nghi Châu không cho cô trốn, bàn tay to rộng khóa chặt cằm cô lại, môi mỏng đè xuống, ngang ngược hôn cô.
Anh hôn rất dữ dội, vừa chạm tới đã trực tiếp cạy mở răng cô, vươn đầu lưỡi vào, ngang ngược công thành đoạt đất giữa môi lưỡi cô, hôn đến khi lưỡi cô cũng bắt đầu tê dại.
Ân Tô Tô không còn sức lực, cô để mặc cho anh hôn một cách dữ dội, cô vốn không có sức chống cự, hai cánh tay mảnh khảnh chỉ có thể bất lực, mềm yếu ôm lấy cổ anh, phối hợp đầy bị động.
Hơi thở trong miệng Phí Nghi Châu rất thơm, mát lạnh say lòng người, giống như một loại trái cây nào đó được ngâm trong nước suối và bạc hà.
Sau khi mạnh mẽ đòi hỏi, người đàn ông cũng cảm thấy thỏa mãn, cuối cùng, trong tiếng rên rỉ yếu ớt, nhẹ nhàng của cô, anh cũng dịu dàng lại, anh cuốn lấy cô, quấn lấy cô, dẫn dụ cô động tình hơn, có nhiều phản ứng đáng yêu hơn.
Ân Tô Tô không biết ý đồ của Phí Nghi Châu, thấy anh hôn mình dịu dàng hơn, trong lòng cô cũng tràn đầy mật ngọt, chiếc lưỡi nhỏ cũng mơ màng chủ động quấn lấy anh.
Người đàn ông vốn đang vắt sức kìm nén, hành động nhỏ đáng yêu này chẳng khác gì thêm dầu vào lửa, trong tích tắc, mắt Phí Nghi Châu như có cơn sóng thần mãnh liệt.
Anh buông môi cô ra, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên cánh môi bị hôn đến sưng đỏ, sống mũi cao thẳng cạ vào chóp mũi nhỏ nhắn của cô, giọng anh trầm khàn, gợi cảm, ẩn chức sự ham muốn nồng nhiệt.
“Em làm đi.” Anh hôn cô, đưa ra mệnh lệnh không thể kháng cự, mấy chữ kia như giấy nhám thô ráp nhưng giàu cảm xúc, mơn trớn vành tai mềm mại, nhẵn nhụi của cô.
Tim Ân Tô Tô đập thình thịch, mặt đỏ hồng như mất đi tri giác, đương nhiên cô biết anh muốn cô làm gì. Do dự, ngượng ngùng một lát, cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm, mím môi, thử dán sát lại phía anh.
Ôm người đẹp trong lòng, có trời mới biết giờ phút này Phí Nghi Châu trải qua tra tấn thế nào nhưng anh hiểu rõ đạo lý trì hoãn sẽ mang tới thỏa mãn lớn hơn, anh biết tạm thời nhẫn nại chờ đợi sẽ được hưởng thụ lạc thú cực hạn.
Bởi vậy, dùng sự kiên nhẫn lớn nhất của mình, đầu ngón tay anh thong thả đùa nghịch vành tai nhỏ xinh đỏ lên vì xấu hổ, đợi hành động tiếp theo của cô gái.
Cả người Ân Tô Tô khô nóng, chỉ duy trì môi kề sát môi với anh thôi đã khiến cô lúng túng không biết làm thế nào cho phải, giằng co một lúc lâu, cô thực sự không dám tiếp tục.
Ân Tô Tô vừa xấu hổ, vừa cảm thấy thất bại.
Cô và Phí Nghi Châu đã kết hôn hơn một năm, trong hơn một năm này, ngoại trừ những ngày cô và anh có việc phải đi công tác ra, gần như hôm nào cô cũng bị anh ngâm trong hũ mật, không có đêm nào là không yêu thương mãnh liệt.
Anh mê luyến, yêu thích cơ thể cô gần như bệnh hoạn, anh thích thăm dò, nghiên cứu, yêu đến không nỡ buông tay, làm thế nào để lấy lòng cô, khiến cô vui vẻ, từ trước đến nay anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Nhưng trái lại, cô là người đã kết hôn, có kinh nghiệm nhưng lần nào cũng bị anh nắm thóp, khống chế, thậm chí cả chủ động hôn anh thôi, cô cũng căng thẳng đến luống cuống tay chân.
Ân Tô Tô càng nghĩ càng xấu hổ, vừa giận đồ lưu manh mặt dày mày dạn lúc nào cũng nghĩ cách bắt nạt cô, vừa ảo não vì bản thân da mặt mỏng.
Nghĩ đến đây, tâm trạng cô càng thêm căm phẫn và ấm ức, đôi mắt mờ hơi nước bình tĩnh nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc của người đàn ông, cô đột nhiên nổi lên ý định trả thù, thế là cô hé miệng, cắn mạnh vào đôi môi mỏng xinh đẹp của anh.
Phí Nghi Châu vốn còn đang ung dung chờ đợi. Không ngờ không đợi được cái lưỡi nhỏ mềm mại mà lại đợi được một phát cắn như cô bé trút giận.
Bị đau, anh giật mình, lông mày trái nhẹ nhàng nhướng lên, bàn tay nhéo cằm cô như trừng phạt: “Dám cắn anh?”
“Cứ cắn anh đấy.” Cô gái nhỏ trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, cả người nhìn như con mèo xù lông lên, cô giận dữ nói: “Tại sao trên thế giới này lại có người tệ như anh nhỉ!”
Cánh tay Phí Nghi Châu vòng qua eo cô, anh cúi xuống nhìn cô chằm chằm, trong mắt tràn đầy hứng thú và vui vẻ, anh thản nhiên hỏi cô: “Anh làm sao?”
Ân Tô Tô á khẩu một lát, mặt cô đột nhiên nóng bừng lên, cô lẩm bẩm: “Miệng anh vừa mới... ăn cái kia, mà lại còn khăng khăng bắt em hôn anh, anh không cảm thấy ham muốn của bản thân quá lớn sao?”
“Ngọt như thế, anh có lòng tốt muốn chia sẻ với em mà.” Anh chống chế, lúc ngang ngược vô lý trông cũng rất thong dong, thản nhiên, ngón tay anh chốc chốc lại vân vê cô qua lớp áo ngủ tơ lụa, anh chậm rãi hỏi: “Em thấy không ngon à?”
“... Có ngon đâu.” Ân Tô Tô bị anh dày vò sắp khóc đến nơi, tay nhỏ hoảng loạn muốn đè bàn tay đang đốt lửa của anh lại nhưng bảo vệ được chỗ này thì lại không bảo vệ được chỗ kia, phần da ở cổ với xương quai xanh hồng cả lên: “Phí Nghi Châu, anh là đồ đểu!”
“Anh cảm thấy cực kỳ ngon.” Giọng điệu anh vẫn thản nhiên như trước, từng câu từng chữ gãy gọn, rõ ràng, ngón tay nâng cằm cô lên, hài lòng thưởng thức đôi mắt mờ mịt, dạt dào tình ý của cô: “Em cũng thích anh ăn cho em mà, không phải sao?”
Ân Tô Tô cắn ngón tay, thút thít, nức nở, mặt đỏ tới tận mang tai, cô lắc đầu phủ nhận: “Em không thích...”
“Bé con nghĩ một đằng nói một nẻo.” Ngón trỏ chậm rãi phác họa lại phần cổ với đường cong duyên dáng, môi mỏng ghé sát tai trái cô, anh khàn giọng: “Rõ ràng em thích muốn chết, vừa rồi còn vừa rên, vừa vặn vẹo ướt cả sống mũi anh, thế mà còn không thừa nhận à.”
Những từ ngữ kia, Ân Tô Tô không nghe nổi một chữ.
Cô xấu hổ muốn chết, trực tiếp đưa tay bịt kín miệng anh lại, ngại ngùng mắng: “Im miệng, bây giờ, lập tức im miệng lại cho em.”
Trong mắt Phí Nghi Châu hiện lên niềm vui rất nhạt, anh không đẩy tay cô ra, cũng không hành động gì thêm mà chỉ yên lặng nhìn cô chăm chú, đột nhiên đôi môi mỏng hé ra, nhẹ nhàng cắn ngón trỏ mảnh dẻ trắng như sứ của cô.
Ân Tô Tô bị anh trêu ghẹo, cả người sắp nổ tung, cô vội rụt tay về như bị bỏng, mặt đỏ bừng lên, sẵng giọng mắng: “Sao anh cứ thích cắn tay người khác thế, anh tuổi Tuất à?”
“Sửa lại lời nói của em đi.” Phí Nghi Châu nhẹ nhàng chạm lướt qua vành tai với cổ cô, thản nhiên nói: “Anh không thích cắn người khác, anh chỉ thích cắn em. Tất cả mọi chỗ trên cơ thể em, anh đều thích thưởng thức.”
Ân Tô Tô cạn lời, cố nhịn cảm giác muốn trợn trắng mắt lên với cậu cả thần kinh này: “Anh lại bắt đầu đấy. Em là người, không phải món ăn, sao có thể dùng từ thưởng thức hả?”
Phí Nghi Châu nhìn khuôn mặt đỏ hồng, kiều diễm của cô chăm chú, anh thong dong: “Có lẽ là dùng từ ngữ chưa chính xác nhưng anh thấy, mỗi lần nếm thử đều có hương vị khác nhau.”
Thỉnh thoảng sếp lớn này sẽ thốt ra một câu quái đản, lập dị.
Lời này khiến Ân Tô Tô tò mò. Cô chớp mắt, ôm cổ anh, kề sát lại gần anh hơn, tò mò hỏi: “Em có hương vị thế nào?”
“Đa phần là rất ngọt.” Phí Nghi Châu cúi đầu hôn lên mặt cô, khàn giọng: “Nhưng cũng có lúc cay nóng.”
Ân Tô Tô nhất thời chưa nhận ra ẩn ý trong lời anh, cô trợn tròn mắt nhìn anh, khó hiểu: “Cay á? Anh có ý gì?”
Phí Nghi Châu mỉm cười, thì thầm bên tai cô: “Lúc trên giường, e vừa xinh đẹp, vừa nóng bỏng, khiến anh chết mê chết mệt.”
Ân Tô Tô: “...”
Mặt Ân Tô Tô nóng lên đến sắp mất đi tri giác, cô vừa bất đắc dĩ, vừa tuyệt vọng, nhìn anh, chân thành hỏi: “Anh Phí, anh biết không, có lúc em cực kỳ tò mò không biết rốt cuộc da mặt quý giá này của anh được làm từ gì, sao lại dày hơn cả tường thành thế!”
Có thể thốt ra những lời không biết xấu hổ cỡ này mà không có áp lực, thử hỏi người bình thường, ai có thể làm được?
Nghe xong lời tra khảo của Ân Tô Tô, Phí Nghi Châu cụp mắt, suy nghĩ vài giây rồi mới nói: “Cá nhân anh cảm thấy, chắc là thiên phú.”
Ân Tô Tô: “?”
Phí Nghi Châu: “Ví dụ như em trời sinh da mặt mỏng, là bẩm sinh không có thiên phú. Mà trời sinh anh đã da mặt dày, thiên phú hơn người.”
Ân Tô Tô bị một đống lời ngụy biện như chân kinh kia làm cho kinh hãi. Đôi mắt long lanh trợn tròn, há hốc miệng nhìn anh, một lúc lâu sau mới híp mắt, nghiêm mặt nói: “Anh xem lần tới chúng ta dành thời gian đi xin kỷ lục Guinness cho anh đi, da mặt này của anh mà không đi xin kỷ lục Guinness thì đúng là sự tổn thất của nhân dân toàn thế giới.”
“Cảm ơn, không cần đâu.” Phí Nghi Châu lịch sự, phong độ cảm ơn rồi từ chối lời kiến nghị của cô, anh quay qua, ghé sát đầu lại gần cô, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Vợ ơi, có phải em quên mất một chuyện rồi không?”
Ân Tô Tô mờ mịt chớp mắt: “Chuyện gì?”
Phí Nghi Châu: “Anh còn đang chờ em hôn anh.”
Có lúc quý ngài này vừa ngây thơ, vừa bám người, giống như con chó sói lớn. Ân Tô Tô nghe xong thì bị sặc, một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán trượt xuống: “Không phải vừa hôn rồi sao? Môi dán môi rồi mà.”
Cậu chủ nhẹ nhàng bọc chiếc cằm nhỏ nhắn đáng yêu của cô trong hổ khẩu, anh chậm rãi nâng lên, dỗ dành: “Anh còn muốn đầu lưỡi nữa.”
Ân Tô Tô bị yêu tinh bám người này giày vò đến bó tay, cuối cùng cô hít thở thật sâu rồi vòng tay qua cổ anh, nghiêm túc hỏi: “Vậy em hôn anh rồi, anh định dùng cái gì để trao đổi đây?”
Phí Nghi Châu nhướng mày, anh bị “lời đòi trao đổi” cô bất ngờ đưa ra làm cho buồn cười nhưng anh vẫn kiên nhẫn hỏi cô: “Em muốn đổi cái gì?”
Cô gái nhỏ cân nhắc một lát, không nói gì, chỉ đưa ngón tay nhỏ về phía anh rồi ngoắc ngoắc.
Phí Nghi Châu nghiêng đầu, kề sát tai phải bên môi cô.
Ân Tô Tô ôm cổ anh, thì thầm nói gì đó.
Nghe xong, Phí Nghi Châu lại nhướng mày lên, anh nhìn cô: “Em chắc chắn mình muốn đổi cái này?”
“Chắc chắn, vô cùng chắc chắn.” Mặt cô gái nhỏ đỏ bừng, mặc dù ngại ngùng nhưng cô vẫn nghiêm túc, trịnh trọng gật đầu với anh.
“Được, anh đồng ý.” Phí Nghi Châu lười biếng đồng ý, cùng lúc đó, bàn tay to thò vào trong áo ngủ cô, anh khàn giọng, lời ít ý nhiều nói: “Đêm nay anh hứa chỉ muốn em một lần.”
Mắt Ân Tô Tô lại lần nữa bị hơi nước bịt kín, hô hấp rối loạn, cô cố giữ vững chút lý trí cuối cùng: “Nói lời giữ lời, ai lừa người là đồ chó.”
“Ừm.” Định lực của Phí Nghi Châu gần như sụp đổ, đáy mắt anh tràn đầy ham muốn, anh cắn vành tai cô: “Lừa người là đồ chó.”
...
Sự thật chứng minh, với cậu cả nhà họ Phí, da mặt thực sự chỉ là vật ngoài thân, làm chó thì đã sao? Người ta chẳng hề sợ.
Bị lăn qua lăn lại, dằn vặt cả một đêm, ngày hôm sau, khi Ân Tô Tô chậm rãi tỉnh lại từ trong mộng, mặt trời đã lên cao ba con sào rồi.
Cả người cô ngập trong sự bủn rủn, cô ngơ ngác mở mắt, ngây ra nhìn trần nhà trên đỉnh đầu một lát, đến khi tiếng bước chân vững vàng, mạnh mẽ, quen thuộc truyền tới từ cửa phòng ngủ, cô mới như tỉnh khỏi giấc mộng, cô vừa ảo não, vừa giận dữ mắng một tiếng rồi kéo chăn che kín đầu lại, không muốn gặp người tới.
Trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng bước chân đến gần rồi dừng lại bên giường.
Ân Tô Tô trong chăn còn đang giận dỗi, không thèm để ý tới người bên giường, cô xoay người, nằm quay mặt vào trong.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, cô đã bị người đàn ông kia kéo ra, cô như con cá trắng nhỏ trơn bóng bị anh bế cả người lẫn chăn đặt trên đùi, ôm vào lòng.
Phí Nghi Châu ôm chặt cô gái nhỏ trần trụi vào lòng, không cho cô chạy, cũng không cho cô trốn, anh nhéo cằm cô: “Trưa rồi còn ăn vạ trên giường không chịu dậy, mấy người chú Thận còn tưởng em bị cảm, không thoải mái, định mời bác sĩ Tôn tới khám cho em đấy.”
Vừa nghe thấy thế, mặt Ân Tô Tô đỏ bừng lên. Cô trừng anh bằng đôi mắt mờ mịt rồi xấu hổ nói: “Anh tưởng em muốn ngủ nướng à? Eo em mỏi, lưng cũng đau, chân còn chuột rút, không còn sức để nhúc nhích đầu ngón tay, không dậy nổi đấy.”
Phí Nghi Châu hôn lên mặt cô: “Đó là vì thể lực em không tốt. Sau này anh sẽ nói với người quản lý của em, để người ta sắp xếp một vài khóa tập thể hình cho em.”
Nghe thế, Ân Tô Tô chỉ cảm thấy vừa thẹn, vừa giận, vừa phẫn uất, cô nắm chặt tay, đấm mạnh vào bả vai anh, giận dữ: “Anh đừng có trả đũa em nữa đi! Rõ ràng đã bảo chỉ một lần, anh nói lời không giữ lời, anh là đồ chó!”
Phí Nghi Châu bình tĩnh đáp: “Anh nói lời không giữ lời bao giờ?”
Ân Tô Tô chán nản, trừng mắt nói không nên lời.
Phí Nghi Châu càng thêm thong dong: “Là em hiểu lầm, tối qua anh nói chỉ muốn em một lần là một lần của anh chứ không phải một lần của em.”
Ân Tô Tô: “...”
“Vì thế tóm lại là trách bản thân em quá yếu ớt, tốt chất cơ thể cũng không ổn.” Giọng nói sau khi thỏa mãn của anh vừa trầm vừa khàn, quyến rũ muốn chết, bờ môi mỏng còn nhẹ nhàng cắn môi cô: “Nhưng mà em không muốn tăng thêm khóa rèn luyện thể hình cũng được. Cứ chăm chỉ luyện tập với người đàn ông của em cũng có thể đạt được hiệu quả như thế.”
Ân Tô Tô thực sự phát điên đến nơi rồi, mặt cô đỏ lựng, hai tay chụm lại làm như muốn bóp cổ anh: “Anh còn nói bậy thêm câu nữa, hôm nay em sẽ mưu sát chồng, đưa anh đi gặp bà cố của em, anh có muốn thử không?”
Cậu cả vẫn mang dáng vẻ thong dong như núi Thái Sơn có đổ, mặt cũng không đổi sắc, lúc cô bóp cổ anh, anh cũng chụp tay lại, túm lấy vòng eo mảnh trần trụi dưới chăn của cô: “Trước khi em mưu sát chồng, anh có mười ngàn cách để em phải khóc lóc cầu xin, em có muốn thử không?”
Nhìn mắt Phí Nghi Châu dần tối lại, Ân Tô Tô rụt cổ, sợ anh lại nổi thú tính, hồi chuông cảnh báo trong đầu cô vang lên, hai tay cũng ngoan ngoãn rụt về, không dám làm bừa.
Cô hiểu người đàn ông này quá rõ.
Dựa vào độ biến thái của anh, anh hoàn toàn có thể làm ra loại chuyện như đẩy ngã cô rồi đại chiến ba trăm hiệp.
Cô gái nhỏ thành thật, nằm trong lòng anh như con mèo nhỏ, không động đậy nữa, dáng vẻ ngoan ngoãn mềm mại này khiến Phí Nghi Châu cực kỳ hưởng thụ.
Phí Nghi Châu ôm chặt cô, cúi đầu, hôn nhẹ lên ấn đường cô rồi dịu giọng: “Anh lấy ít đồ ăn. Từ tối qua đến giờ, em chưa có gì bỏ bụng, nếu đói thì ăn một chút nhé?”
“Đói thì không đói.” Mặt cô đỏ bừng, nhìn anh bằng đôi mắt ướt át, nhìn có vẻ vừa ấm ức, vừa đáng yêu: “Chỉ khát thôi.”
Nghe thấy thế, Phí Nghi Châu thuận tay lấy ly nước trong suốt trên tủ đầu giường kề sát miệng cô.
Cô gái cả người không còn chút sức, cô mềm nhũn nằm trong lòng anh, cái chén đưa đến bên miệng rồi còn lười uống, hai cánh tay mảnh khảnh vòng qua cổ anh, lẩm bẩm làm nũng: “Em muốn anh đút cho em cơ.”
Ngón trỏ đột nhiên ngứa ngáy.
Phí Nghi Châu cụp mắt, lặng lẽ nhìn cô chăm chú, không nói gì.
Ân Tô Tô nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo sườn mặt góc cạnh của anh, cô bất ngờ há miệng, nhẹ nhàng cắn cằm anh, nhẹ giọng: “Dùng miệng.”
Còn chưa dứt lời, Phí Nghi Châu đã uống một ngụm nước ấm, cúi đầu, nhắm chuẩn môi cô rồi đút dòng nước vào.
Nước ấm áp, môi lưỡi mềm mại.
Ân Tô Tô nhắm mắt, hùa theo nụ hôn Phí Nghi Châu, chiếc lưỡi mềm mại vừa dịu dàng, vừa nhiệt tình, chưa qua bao lâu đã nghe thấy tiếng thở của người đàn ông trở nên nặng nề như mong muốn.
Cuối cùng, một giây trước khi quyến rũ cậu cả mất khống chế, trong mắt Ân Tô Tô lóe lên sự ranh mãnh khi đạt được mục đích, cô đẩy anh ra.
Phí Nghi Châu nhìn cô chằm chằm, mắt nổi sóng lớn như muốn nuốt chửng cô.
Ân Tô Tô lại ngây thơ vô tội mà nháy mắt với anh, cười tủm tỉm: “Hôm qua nghe Hà Sinh bảo, hôm nay anh có một cuộc họp hội nghị cấp cao, ba với ông nội cũng sẽ đi.” Cô nói rồi giơ tay thẳng lên, chỉ đồng hồ sát đất cách đó không xa: “Nếu như em nhớ không nhầm, cùng lắm là năm phút nữa, anh sẽ phải ra ngoài rồi.”
“...” Vẻ mặt Phí Nghi Châu bỗng chốc cứng đờ.
Cô nghiêng người lại gần anh, hé môi, hôn nhẹ lên vành tai anh rồi nhẹ nhàng hỏi: “Chồng ơi, có phải bây giờ anh khó chịu lắm không?”
Phí Nghi Châu siết chặt mười ngón tay với khớp xương rõ ràng, anh mím môi, bị cô trêu chọc đến trướng đau, cơ bắp toàn thân căng lên như sắp nổ tung.
Ân Tô Tô càng dán sát lại gần anh hơn, cô dịu dàng hỏi: “Có phải anh cực kỳ muốn không?”
Phí Nghi Châu không nói gì, anh nghiêng người muốn hôn cô.
Thế nhưng ngay trước khi môi chạm môi, Ân Tô Tô lui người tránh đi. Cô giơ ngón trỏ chắn trước môi anh, cười chân thành: “Đề nghị tổng giám đốc Phí đi tắm nước lạnh, ông nội với ba đều đang đợi ngài đó.”
Phí Nghi Châu: “...”
Phí Nghi Châu híp mắt đầy nguy hiểm. Cô cố ý.
Cố ý trêu chọc anh, cố ý quyến rũ anh, cố ý muốn anh không được thỏa mãn mà xấu hổ trong thời điểm mấu chốt này.
Phí Nghi Châu túm eo Ân Tô Tô, nhìn cô chằm chằm, mặt không cảm xúc tự hỏi, có nên cho ông nội, ba với những quản lý cấp cao của Phí thị leo cây để có đủ thời gian, làm cô đến mức khóc cũng không nổi nữa không.
Tích tắc, tích tắc, thời gian từng giây, từng phút trôi qua.
Ân Tô Tô ngẩng mặt, không hề sợ hãi mà nhìn anh với khuôn mặt hả hê khi thấy người gặp họa.
Không bao lâu sau, Phí Nghi Châu nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, cuối cùng cũng buông cô ra.
“Ân Tô Tô, em được lắm.” Sau khi bỏ lại những lời này, cậu cả thong dong mà thanh lịch đứng lên, đi vào nhà tắm, tắm nước lạnh.
Nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, cô Ân Tô Tô quấn chăn cười bò trên giường, tâm trạng u ám mấy tiếng qua cũng thay đổi.
Hừ. Ai bảo đồ háo sắc kia ngày nào cũng bắt nạt cô.
Nhịn chết anh đi, đáng đời!
...
Cuối cùng cậu cả Phí cũng đi họp đúng giờ.
Ba giờ chiều Ân Tô Tô phải chụp ảnh cho tạp chí, thấy vẫn còn sớm, cô chậm rãi rời giường, thong dong đi tắm rồi bình tĩnh ăn một bữa cơm, lại còn bớt chút thời gian đi làm spa mặt, cuối cùng mới ung dung ra ngoài.
Đến nơi chụp ảnh, Ân Tô Tô vào phòng trang điểm.
Cô vừa trang điểm, vừa nói chuyện phiếm với người quản lý Lương Tĩnh.
Lương Tĩnh vẫn chưa lấy lại tinh thần khi biết nghệ sĩ nhà mình rêu rao công khai, cô ấy lo sợ nói: “Em muốn công khai quan hệ hôn nhân bí mật với Phí Nghi Châu trong buổi lễ trao giải thì phải thương lượng trước với chị một tiếng chứ, may mà dư luận tốt, không tạo ra ảnh hưởng tiêu cực, dọa chết chị rồi.”
Nghe Lương Tĩnh nói xong, Ân Tô Tô cũng ý thức được cách làm của mình hơi bốc đồng, cô chân thành nói: “Xin lỗi chị Lương, em hứa với chị, không có lần sau đâu, từ nay về sau, nếu có bất kỳ ý tưởng gì, em sẽ thương lượng trước với chị, xin sự đồng ý của chị.”
“Chị không trách em.” Lương Tĩnh thở dài, nghiêm mặt: “Bây giờ em là sao hạng A, từng lời nói, cử chỉ đều bị chú ý, vô số người cầm kính lúp soi mói lỗi sai của em, em nhất định phải thận trọng, cẩn thận, mặc dù có nhà họ Phí ở sau làm chỗ dựa cho em, không ai dám động đến em nhưng có câu nói rất hay, cẩn thận thì mới đi xa được.”
Ân Tô Tô gật đầu: “Vâng, em hiểu rồi.”
“Hiểu rồi là được.” Lương Tĩnh nói, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, cô ấy thì thầm: “Tối qua em bất ngờ công khai, Phí Nghi Châu với em không có mâu thuẫn gì đấy chứ?”
Ân Tô Tô mờ mịt: “Không ạ. Anh ấy vất vả lắm mới có danh phận, mừng còn không hết, mâu thuẫn gì với em cơ?”
“Vậy thì cậu ta cũng có trách nhiệm, miễn cưỡng cho cậu cả nhà chúng ta thêm mười điểm ấn tượng.” Lương Tĩnh hừ một tiếng.
Ân Tô Tô bị cô ấy chọc cười: “Chị, em biết chị quan tâm em, muốn tốt cho em nhưng chị cũng phải tin tưởng mắt nhìn người của em chứ, Phí Nghi Châu là người đàn ông đời này em nhận định. Yêu anh ấy là chuyện chính xác nhất em đã làm.”
Lương Tĩnh thở dài, cầm tay Ân Tô Tô: “Chị chỉ hy vọng cậu ta có thể đối xử tốt với em cả đời, mãi mãi một lòng một dạ với em.”
Nói đến đây, Lương Tĩnh khựng lại, sau đó ghé tai cô, thì thầm nói: “Nếu bây giờ đã công khai quan hệ rồi, vậy em có nghĩ tới bao giờ thì có con không?”
Ân Tô Tô bị sặc, trợn mắt há hốc miệng: “Chị, chị nói gì thế? Chị là một nữ thanh niên thời đại mới, sao lại giục sinh con hệt như mẹ em vậy?”
“Đôi lúc bảo em ngốc thì em rất thông minh, nhưng cứ tới thời khắc mấu chốt, đầu óc em lại chẳng biết suy tính gì cả.” Lương Tĩnh cau mày: “Nhà họ Phí là danh gia vọng tộc đứng đầu, từ xưa đến nay, làm gì có hào môn nào không phải là mẹ quý nhờ con, sinh được một đứa bé có thể củng cố địa vị con dâu trưởng của em, em hiểu chưa hả?”
Ân Tô Tô hồn nhiên không thèm để ý tới câu này, cô muốn phản bác nhưng thấy Lương Tĩnh nghiêm mặt, không tiện làm cô ấy mất mặt nên cô chỉ đành trả lời cho có lệ: “Vâng, vâng, vâng, em biết rồi.”
Lương Tĩnh vẫn luôn coi Ân Tô Tô như em gái ruột, đương nhiên cô ấy sẽ để ý đến chuyện liên quan tới hạnh phúc cả đời của Ân Tô Tô. Thấy Ân Tô Tô không để ý chuyện sinh con, cô ấy sốt ruột không thôi, nghĩ tới nghĩ lui, cô ấy cảm thấy không thể ngồi yên không quan tâm, phải giúp chị em nhà mình một tay mới được!
Kết quả là chạng vạng hôm đó, Lương Tĩnh tặng Ân Tô Tô một hộp quà đen to đùng, lại còn thậm thụt nói: “Chị em, đều ở đây cả, đây là vũ khí bí mật chị chuẩn bị, em cứ thử xem, nếu hữu dụng, chị lại chuẩn bị thêm cho em.”
Ân Tô Tô:?
Ân Tô Tô hoàn toàn không để ý đến hộp quà kia. Đêm đó, quay về nhà họ Phí, cô tiện tay ném hộp quà lên giường, không thèm bóc ra nhìn một cái đã tự mình vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm xong đi ra, nhìn thấy ông chồng nhà mình đã về từ bao giờ, giấy gói quà được bóc ra vứt một bên, bên trong là một thứ gì đó giống cái ghế nhỏ màu đen, hai đầu ghế còn nối liền với mấy sợi dây co giãn rắn chắc, nhìn qua cực kỳ lạ, không biết là thứ gì.
Phí Nghi Châu áo vest giày da ngồi ngay ngắn trên sô pha, sống mũi đeo cặp kính không viền, nghiêm túc nhìn quyển sổ tay hướng dẫn sử dụng, mặt đẹp như tranh vẽ, đọc cực kỳ nghiêm túc.
Thấy Ân Tô Tô mở cửa ra, anh ngước mắt nhìn thẳng về phía cô, chậm rãi hỏi: “Ghế tình yêu tư thế nữ ở trên dạng treo... em mua à?”
Ân Tô Tô: “...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT