Chín năm trước, Lan Hạ.

Sau khi vội vàng liếc mắt nhìn ra bên ngoài cung văn hóa, cô gái mặc trang phục biểu diễn được bạn gọi, cô vội vàng trả lời rồi xách váy chầm chậm chạy đi.

Khi đó, cậu cả chỉ mới gần hai mươi tư tuổi đang ngồi ở ghế sau của một chiếc ô tô cao cấp, lặng lẽ nhìn bóng người kia rời đi.

Lần tiếp theo gặp lại chính là ở trên sân khấu có vẻ hơi đơn sơ của cung văn hóa Lan Hạ.

Cô gái nhẹ nhàng nhảy múa theo tiếng nhạc, cao giọng hát vang, âm thanh và cảm xúc đều rất tuyệt vời, giống như một con sơn ca thuần một màu trắng không chịu khuất phục trước số phận, vỗ cánh muốn bay đi, thề sẽ bay đến một thế giới rộng lớn và thú vị hơn.

Phí Nghi Châu tao nhã ngồi ở ghế khách quý, chăm chú theo dõi màn biểu diễn này, một lúc sau nghe thấy ông cụ ngồi bên cạnh cười bình luận: "Cô bé này tuổi còn trẻ mà diễn ca múa kịch cũng ra gì phết, hát nhảy diễn xuất đều không tệ, tương lai chưa biết chừng có thể trở thành một ngôi sao."

Phí Nghi Châu hời hợt trả lời một câu "Có lẽ thế" rồi cũng không nói gì nữa.

Sau đó, Phí Dự Chân lại thở dài: "Ông đã nói chuyện với giám đốc sở giáo dục ở đây rồi, hầu hết trẻ em ở Lan Hạ đều có hoàn cảnh gia đình tương đối khó khăn, rất ít người có thể theo đuổi ước mơ học nghệ thuật lâu dài, rất cực khổ."

Phí Nghi Châu nghe nhưng không để ý lắm, sự chú ý không tự chủ được mà tập trung hết lên người cô gái trên sân khấu.

Sau khi buổi dạ tiệc kết thúc, ông cụ đi nói chuyện với các quan chức chính quyền.

Anh chờ đến chán nên bỏ ra phía sau cung văn hóa, vừa hút thuốc vừa đi lang thang không mục đích dưới ánh trăng. Trong lúc ngẩn ngơ, bất chợt anh nghe thấy tiếng nói chuyện từ cách đó không xa truyền tới, giọng nói trong trẻo êm tai thuộc về mấy cô gái trẻ.

"Ân Tô Tô, tối nay cậu biểu diễn tốt lắm, mỗi lần cậu lên sân khấu, tiếng vỗ tay dưới khán đài cũng nhiệt liệt hơn hẳn." Cô gái A nói với vẻ hâm mộ, giọng điệu lộ ra chút chua chát.

Sau đó lại có một giọng nói nhẹ nhàng hơn ngượng ngùng nói: "Thật ra tiếng vỗ tay của mọi người đều như nhau, chỉ là các cậu chú ý đến tớ nhiều hơn thôi mà."

"Làm gì có chuyện đó." Cô gái B tiếp lời: "Cậu xinh đẹp như vậy, khán giả chắc chắn thích cậu hơn."

Cô bé tên Ân Tô Tô dường như không biết nên nói gì, chỉ mỉm cười, không tiếp lời nữa.

"Đã muộn lắm rồi, Ân Tô Tô, cậu chưa định đi à?"

"Trang phục biểu diễn của tớ bị tuột chỉ, tớ phải khâu lại nếu không lúc mang đi trả sẽ bị trừ tiền."

"Được rồi." Các bạn học vẫy tay: "Vậy bọn tớ đi trước đây, tạm biệt."

Sau đó, hai bạn nữ kia vừa nói vừa cười rời đi.

Phí Nghi Châu đứng ngoài cửa sổ hút thuốc, mặt không biểu cảm nghe cuộc trò chuyện của các cô gái. Đêm nay không trăng không sao, bầu trời tối tăm như bị mực hắt lên. Sau khi hai cô gái kia rời đi, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại vươn tay ra khẽ đẩy cánh cửa sổ đang khép hờ mở ra một khe hở, phát ra một tiếng "cạch" rất nhỏ.

Qua khe hở trên cửa sổ có thể nhìn thấy ánh sáng lờ mờ trong căn phòng hóa trang đơn giản bừa bộn.

Một cô gái quay lưng về cửa sổ, đang cầm kim chỉ vụng về khâu quần áo.

Đồng tử của Phí Nghi Châu nháy mắt co rút lại.

Cô chỉ mặc một chiếc quần học sinh đã giặt đến bạc màu, áo còn chưa mặc, tấm lưng trắng như tuyết, mịn màng không có một chút tì vết. Đột nhiên, cô vô tình quay người lại để lấy cây kéo, đồi núi nảy nở chập chùng, đôi môi đỏ thắm xinh đẹp ướt át...

Đêm hôm đó, cậu cả trước giờ luôn giữ mình trong sạch tránh xa nữ sắc gần như hoảng hốt chạy trốn đằng sau lưng cô gái.

Sau đó, đêm nào Phí Nghi Châu cũng mơ thấy thân thể trần trụi xinh đẹp của cô gái kia.

Tỉnh dậy sau giấc mơ ướt hết cả quần, mộng tinh đến nỗi quần dính đầy tinh dịch.

Mấy ngày như vậy trôi qua, Phí Nghi Châu bắt đầu ý thức được mọi chuyện đã vượt qua tầm kiểm soát của anh, anh càng ngày càng thường xuyên nhớ tới cô gái tên Ân Tô Tô kia, càng ngày càng thường xuyên nhớ lại thân thể dưới ánh đèn mờ tối, có lúc thậm chí đang làm việc hay đang họp anh cũng có phản ứng bởi vì nhớ đến Ân Tô Tô.

Mà cô bé đó mới có mười bảy tuổi, vẫn còn là trẻ vị thành niên.

Nhận thức này đã giáng một đòn nặng nề vào nền giáo dục xuất sắc mà Phí Nghi Châu được tiếp nhận từ nhỏ. Anh có quan niệm đạo đức cực mạnh, việc bị cuốn hút bởi một cô gái mười bảy tuổi chỉ vì lỡ nhìn thấy thân thể cô một lần thật sự khiến anh cảm thấy bàng hoàng, đau khổ, khó mà chấp nhận nổi.

Nhưng anh lại không khống chế được, say mê tới mức không thể tự kiềm chế.

Sau đó anh bắt đầu tự làm hại mình bằng cách tạo thành tổn thương và đau đớn lên cơ thể và tay chân, mượn nỗi đau đó để trấn áp con quỷ bên trong ngày càng bệnh hoạn của mình.

Sau khi Phí Thiện Thanh và Thân Thái Lệ phát hiện ra chuyện này, hai vợ chồng đều cảm thấy khiếp sợ khó tin... Con trai trưởng mà Phí thị dốc sức nuôi dạy cẩn thận lại đi si mê một bé gái Lan Hạ mới mười mấy tuổi, còn bệnh đến mức tự hại chính mình, thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Để kéo con trai mình ra khỏi "vực sâu muôn đời muôn kiếp không trở lại được", hai vợ chồng nhà họ Phí quyết định ra tay can thiệp.

Bọn họ đã sử dụng rất nhiều liệu pháp kích thích quang điện tâm lý thần kinh để giúp Phí Nghi Châu vượt qua đoạn hồi ức đó, giúp anh tạm thời quên đi ký ức về "Ân Tô Tô", một lần nữa trở lại cuộc sống bình thường.

Nhưng sở dĩ hai chữ chấp niệm có thể gọi là chấp niệm thì làm sao có thể nói quên là quên được.

Tất cả khoa học kỹ thuật, trị liệu y tế, can thiệp tâm lý đều không thắng nổi lòng người.

Những ký ức bị niêm phong mấy năm trời kia lại được cởi bỏ phong ấn vào một đêm mưa ở Florence.

Cơn gió đêm hè ở Firenze nhẹ nhàng ẩm ướt, một cô gái trẻ mặc Hoa phục xuất hiện trong cơn mưa phùn mịt mù, đưa tay dừng xe của anh lại, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Ân Tô Tô, Phí Nghi Châu lập tức nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra vào chín năm trước.

Anh biết rằng con chim sơn ca của anh đã bay về...

*

Về chuyện xảy ra chín năm trước, Phí Nghi Châu cũng không kể cho Ân Tô Tô nghe toàn bộ chi tiết nhưng chỉ một câu "tiền duyên sâu nặng" đã khiến Ân Tô Tô kinh ngạc không thôi.

Cô giơ tay chạm vào gò má như ngọc của anh, khàn giọng nói: "Ý anh là từ buổi dạ tiệc từ thiện đó anh đã thích em rồi?"

"Đúng vậy." Phí Nghi Châu dịu dàng nhìn cô chăm chú: "Ân Tô Tô, anh đã yêu em từ rất lâu rồi, cho nên xin em đừng bao giờ tùy tiện nói ra những lời rằng em muốn rời xa anh một lần nào nữa."

Trong lòng Ân Tô Tô vừa ngạc nhiên vừa cảm động, cô chưa từng nghĩ tới hóa ra duyên phận giữa cô và anh lại có thể bắt đầu sớm như vậy.

Cô không nhịn được mà vươn tay ôm lấy anh, tò mò hỏi: "Nhưng anh đã thích em lâu như vậy, tại sao chín năm qua, từ đó đến giờ anh chưa từng đi tìm em?"

Phí Nghi Châu im lặng một lúc, cười rất khẽ: "Có lẽ, anh và ông trời đều đang chờ một cơ hội, chờ một duyên phận."

May mắn thay, anh đã chờ được đến lúc đó.

Điều đó chứng tỏ ông trời cũng không bạc đãi anh, cho dù đã bỏ lỡ chín năm với cô, quay đi quay lại cuối cùng anh vẫn tìm được cô.

Ân Tô Tô nhắm mắt lại, vùi mặt thật sâu vào ngực anh, say mê hít ngửi mùi hương thuộc về anh.

Phí Nghi Châu cúi đầu hôn lên trán cô, sau đó hôn lên khóe miệng cô.

Một giây trước khi môi họ chạm nhau, Ân Tô Tô đột nhiên giật mình tỉnh lại, mở mắt, đẩy anh ra, lại tủi thân đau đớn bật khóc: "... Nhưng mà A Ngưng, em thật sự đã không còn mặt mũi nào nhìn anh nữa, em cũng không biết phải đối mặt với người nhà của anh thế nào..."

Phí Nghi Châu nhìn chằm chằm vào cô, nhướng mày: "Ý em là những bức ảnh kia?"

Trái tim Ân Tô Tô đau đớn như bị kim đâm, cô không nói gì, chỉ lặng lẽ rũ mi ngầm thừa nhận.

Phí Nghi Châu thấp giọng thở dài, ấn đôi môi mỏng lên má cô, dịu dàng nói: "Vậy nếu anh nói với em rằng những bức ảnh kia đều là cắt ghép thì sao?"

Ân Tô Tô: "..."

Ân Tô Tô ngu người luôn: "Cắt ghép?"

"Đúng vậy." Phí Nghi Châu bình tĩnh nói: "Tất cả chi tiết trên cơ thể em anh đều rõ như lòng bàn tay. Lúc ấy nhìn thấy những bức ảnh kia, trong lòng anh đã nảy sinh nghi ngờ, sau đó bảo Hà Kiến Cần tìm người có chuyên môn kiểm tra kỹ càng, quả nhiên đều là cắt ghép."

Lần này, Ân Tô Tô im lặng khoảng chừng mười giây rồi mới lên tiếng hỏi với vẻ khó tin: "Anh nói thật, không phải đang lừa em đúng không?"

"Tại sao anh phải lừa em?" Phí Nghi Châu tức giận, bất đắc dĩ lại đau lòng, đưa tay véo má cô nói: "Có phải em chưa xem kỹ những bức ảnh kia mà mới nhìn đã nghĩ theo ấn tượng ban đầu, cho rằng đó thực sự là mình đúng không?"

Nghe vậy, trong lòng Ân Tô Tô bỗng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy vui mừng và nhẹ nhõm không gì sánh nổi, nín khóc mỉm cười nói: "Em, hai ngày nay em bị dọa sợ. Bọn em đều cho rằng những bức ảnh đó bị chụp trong khoảng thời gian em bị bắt cóc, hoàn toàn không có ai đi kiểm tra kỹ xem những bức ảnh đó là thật hay giả..."

Phí Nghi Châu nhướng mày: "Vậy em còn không nghe điện thoại của anh?"

Ân Tô Tô cảm thấy áy náy lại buồn rầu, giơ hai tay ôm lấy cổ anh, nũng nịu nói: "Em không biết phải đối mặt với anh như thế nào... Em xin lỗi chồng, lần sau em sẽ không thế nữa, xin anh hãy tha thứ cho em."

"Lần sau không được như thế nữa." Phí Nghi Châu nhẹ giọng nói: "Sau này gặp bất cứ chuyện gì, chúng ta cũng phải cùng nhau đối mặt, không được phép nhắc lại chuyện ly hôn."

Ân Tô Tô hôn lên môi anh: "Vâng, lần sau sẽ không có chuyện đó đâu."

Lúc này Phí Nghi Châu mới hài lòng cong môi nói: "Để công ty quản lý của em lên tiếng đính chính đi, màn kịch này cũng nên kết thúc rồi."

*

Sau hai ngày kiệt quệ về cả thể xác lẫn tinh thần và bị tra tấn tinh thần khủng khiếp, Ân Tô Tô chìm vào giấc ngủ sâu trong vòng tay của Phí Nghi Châu.

Hơn hai giờ sáng, Lương Tĩnh dẫn theo đội ngũ chuyên nghiệp đưa ra các loại phát biểu tuyên bố đính chính, một lần nữa dấy lên một cơn sóng lớn ở trên mạng.

Phí Nghi Châu đặt cô gái trong lòng lên giường, sau khi đắp chăn cho cô, anh rời khỏi phòng một mình.

Tránh tai mắt của người khác đi tới một căn phòng khác, anh cúi người ngồi xuống ghế, châm một điếu thuốc, mặt không biểu cảm hút thuốc.

Không lâu sau, cửa phòng bị người khác gõ từ bên ngoài.

Phí Nghi Châu cụp mắt, phủi tàn thuốc lá, nói: "Vào đi."

Cánh cửa mở ra, Hà Kiến Cần mặc áo vest đi giày da bước vào, cụp mắt xuống nói: "Thưa sếp, bên ngoài có một vị khách nói muốn gặp và tặng sếp một món quà để kết bạn."

Phí Nghi Châu: "Là ai?"

Hà Kiến Cần trả lời: "Đối phương nói anh ta là người nhà họ Mai, họ Dư."

*

Sáng sớm, đường phố của thị trấn Quan Thủy vắng tanh không một bóng người, chỉ có nửa vầng trăng treo trên bầu trời đêm, trở thành nguồn sáng duy nhất trong toàn bộ thế giới đen tối này.

Cậu cả nhà họ Phí được Hứa Kiến Cần và Trần Chí Sinh tháp tùng đi tới bên cạnh hồ Quan Thủy, khẽ ngước mắt lên, nhìn thấy mấy bóng người cao lớn đứng bên hồ cách đó không xa. Bọn họ đều mặc quần áo đen, khí thế lạnh lùng.

Người cầm đầu có dung mạo cực kỳ nổi bật, mặt mày lạnh lùng thờ ơ, trên tay đang nghịch hai viên ngọc trắng, toàn thân toát ra vẻ phong lưu chán chường lại buông thả, lười biếng, dường như mọi chuyện đều chẳng có gì thú vị, chẳng bận tâm tới thứ gì.

Vừa nhìn thấy Phí Nghi Châu, Dư Liệt nhướng mày khẽ cười, lạnh nhạt nói: "Anh Phi, ngưỡng mộ đã lâu."

Vẻ mặt Phí Nghi Châu lạnh lùng, cũng cười xã giao nói: "Xin chào anh Dư."

"Tôi đến gặp anh muộn như vậy hy vọng không quấy rầy cậu cả nghỉ ngơi." Dư Liệt nói xong lạnh lùng liếc mắt nhìn đám thuộc hạ, mấy người kia gật đầu, nhanh chóng sải bước về phía một chiếc ô tô nhỏ màu đen cách đó không xa, mở cốp xe, từ bên trong lôi ra một bao tải đang giãy giụa, nặng nề ném xuống bên chân Dư Liệt.

Hà Kiến Cần cau mày hỏi: "Anh Dư, đây là thứ gì vậy?"

Hai người đàn ông vạm vỡ mở cái bao ra, bên trong lại là một người đàn ông cao to, hai tay hai chân đều bị trói lại, trên lông mày có một vết sẹo cắt ngang, ngũ quan anh tuấn đoan chính nhưng ánh mắt rất hung ác.

Lư Tuấn trừng mắt nhìn Dư Liệt, vành mắt như sắp nứt ra, ánh mắt tưởng chừng muốn khoét ra mười lỗ máu trên người Dư Liệt.

Dư Liệt cười khinh miệt với Lư Tuấn, sau đó quay lại nói với Phí Nghi Châu: "Cậu cả, tên này là Lư Tuấn, là một sát thủ chuyên nghiệp. Tôi nghe nói anh ta có liên quan đến vụ bắt cóc cô Ân Tô Tô mấy ngày trước, anh có thể hỏi anh ta xem sao."

Vẻ mặt Phí Nghi Châu cực kỳ lạnh lùng, lạnh lẽo liếc nhìn sát thủ trên mặt đất, ánh mắt lại quay lại nhìn phía Dư Liệt, trầm giọng hỏi: "Tại sao anh lại giúp tôi?"

"Muốn kết bạn đương nhiên phải có thành ý rồi." Dư Liệt khẽ cong môi: "Đổi một tên khốn chẳng ra gì lấy một người bạn như cậu cả Phí đây, trên đời này có cuộc mua bán nào lời hơn nữa chứ, không phải sao?"

*

Trần Chí Sinh trói Lư Tuấn lại một lần nữa, lái xe thẳng đến đồn cảnh sát.

Bầu trời đêm lại càng tối hơn, Dư Liệt mặt không đổi sắc nhìn đám người Phí Nghi Châu rời đi, có hơi hứng thú liếc mắt nhìn.

Thuộc hạ không hiểu hỏi: "Đại ca, dù sao Lư Tuấn cũng là tâm phúc bên cạnh ông Mai, anh giao anh ta cho nhà họ Phí như vậy không sao chứ?"

Dư Liệt nghịch viên ngọc trắng, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Đây là bán cho Phí Nghi Châu một ân huệ lớn, giúp anh ta thanh lý môn hộ, từ nay về sau anh ta sẽ nhớ ơn nhà họ Mai chúng ta. Cái mạng quèn của Lư Tuấn có chết cũng chẳng là cái thá gì."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play