Chẳng mấy chốc, người qua đường đã phát hiện ra vụ tai nạn xe thảm khốc ở ngã tư và gọi điện cho 120 rồi đưa ba người bị thương trên xe đến bệnh viện.

Trước khi lên xe cấp cứu, Trần Chí Sinh cố giữ lấy chút ý thức cuối cùng để gọi điện thoại.

Sau vài tiếng bíp bíp, điện thoại đã được kết nối.

Vết thương trên vai chảy máu quá nhiều, Trần Chí Sinh sắp sửa hôn mê, khàn giọng nói: “Vừa rồi xe của chúng ta bị đâm, Ân Tô Tô đã bị người ta bắt cóc…”

Tại Bắc Kinh.

Sau khi cúp điện thoại, Phí Nghi Châu nhắm mắt lại một lát. Sau đó, anh dùng tay mò mẫm trên bàn, đụng phải một cốc nước thì lập tức đưa lên miệng nhấp một ngụm. Chất lỏng lạnh lẽo trượt vào thực quản rồi ngấm vào phổi, trái tim anh như rơi vào hầm băng.

Từ "bắt cóc" giống như dùi băng, đâm thật sâu vào thần kinh và trái tim của Phí Nghi Châu.

Anh không dám tưởng tượng những kẻ bắt cóc sẽ làm gì với Ân Tô Tô của anh. Anh chỉ có thể tự ám thị tâm lý rằng những kẻ đó đã chọn "bắt cóc" chứ không phải giết cô ngay tại đó, điều đó có nghĩa là mục đích của chúng không phải là cướp đi tính mạng cô.

Nói cách khác, tính mạng của cô tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm.

Nghĩ như vậy, Phí Nghi Châu hít sâu một hơi, siết chặt những ngón tay run rẩy lại, dùng thời gian ngắn nhất lấy lại bình tĩnh. Anh nhấc điện thoại lên và bấm số.

"A lô, sếp ạ." Trợ lý Hà cười đáp lại.

"Ân Tô Tô đã bị bắt cóc." Anh nói bằng giọng trầm trầm, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng: "Trước tiên hãy liên hệ với phía cảnh sát, đồng thời chú ý đến tất cả các cuộc gọi đến xem liệu bọn bắt cóc có gọi điện đòi tiền chuộc không. Ngoài ra, nhanh chóng phối hợp với sân bay, tôi muốn đến khe Hàn Sơn ngay lập tức."



Tại bệnh viện huyện Hàn Sơn, vì Trần Chí Sinh bị mất quá nhiều máu nên rơi vào hôn mê, được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt. Tình trạng của Lương Tĩnh và Hứa Tiểu Phù khá hơn, cả hai chỉ bị thương ngoài da và chấn động não nhẹ.

Trong phòng bệnh, Hứa Tiểu Phù tỉnh dậy trước Lương Tĩnh. Cô ấy mở mắt nhìn trần nhà u ám, nhợt nhạt trên đỉnh đầu, đưa tay che trán, dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Tuy nhiên, sau ba giây ngây người, những ký ức kinh hoàng tràn về như thủy triều.

Chiếc xe tải không biết từ đâu lao tới, cú va chạm mạnh và tiếng động vang trời kia…

Đôi mắt của Hứa Tiểu Phù giật giật, cô ấy chợt nhớ ra, sáng nay họ đang trên đường đến phim trường rồi bị một chiếc xe tải đâm mạnh ở ngã tư. Ghế lái phụ gần như bị biến dạng dưới cú va chạm mạnh, trong lúc cô ấy nghĩ mình sẽ biến thành một cái bánh nhân thịt, vào thời khắc mấu chốt chính Trần Chí Sinh đã kéo cô ấy lại, bảo vệ cô ấy dưới người mình…

Chính xác! Tai nạn xe!

Hứa Tiểu Phù mím môi, quay đầu nhìn trái nhìn phải, thấy Lương Tĩnh đang ngủ trên giường bên cạnh.

Hứa Tiểu Phù cao giọng gọi: "Chị Lương! Chị Lương! Chị tỉnh lại đi!"

Hét liên tiếp mấy lần, Lương Tĩnh với cái đầu được quấn băng vải mới từ từ tỉnh dậy. Phản ứng giống hệt như Hứa Tiểu Phù lúc vừa tỉnh lại, Lương Tĩnh nhìn xung quanh, vẻ mặt ngơ ngác, không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Chị Lương, chị đừng ngây ra nữa!" Hứa Tiểu Phù vô cùng lo lắng: "Sáng nay chúng ta gặp tai nạn xe, hiện giờ đang ở bệnh viện!"

Nghe vậy, Lương Tĩnh cuối cùng cũng tỉnh táo lại, giơ tay xoa xoa thái dương: “Hèn gì đầu chị đau quá…” Nói xong, cô ấy ngước mắt nhìn xung quanh, lông mày nhíu lại một lúc: "Tô Tô và Trần Chí Sinh đâu?"

"Em cũng không biết, có lẽ đang ở phòng khác..."

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra từ bên ngoài, hai y tá trẻ đẩy xe truyền dịch bước vào, lạnh lùng hỏi: “Tên.”

"Hứa Tiểu Phù..." Hứa Tiểu Phù đáp lại theo bản năng, thấy y tá đang thay bình truyền dịch cho mình, không khỏi hỏi: "À thì, cô y tá, hai người còn lại nhập viện cùng chúng tôi đâu? Tình hình họ sao rồi?"

“Ý cô là chàng trai kia à?” Y tá liếc cô ấy rồi trả lời: “Lúc anh ta được đưa vào vì mất quá nhiều máu nên bị choáng, vừa được cấp cứu, hiện tại vẫn chưa qua cơn nguy kịch, đang ở phòng chăm sóc đặc biệt.”

"Bị choáng sao?" Hứa Tiểu Phù hoảng sợ, lo lắng nói: "Vậy cô đừng truyền dịch cho tôi nữa, tôi muốn đến thăm anh ấy."

“Phòng chăm sóc đặc biệt không phải nơi có thể vào thăm.” Y tá thản nhiên đáp lại, điều chỉnh tốc độ truyền dịch cho cô ấy.

Lương Tĩnh lại hỏi: “Vậy còn một cô gái khác thì sao?”

Một y tá trẻ khác tỏ vẻ nghi ngờ, trả lời: "Khi xe cấp cứu đưa mấy người đến, chỉ có ba người thôi."

Lương Tĩnh sửng sốt một lúc, mắt mở to, nói: "Sao thế được, trong xe rõ ràng có bốn người."

“Chuyện đó tôi không biết.” Cô y tá nhún vai, thu dọn đồ đạc rồi đẩy xe truyền dịch ra ngoài.

Lương Tĩnh và Hứa Tiểu Phù nhìn nhau, lòng chùng xuống. Mãi đến lúc này, họ mới nhận ra vụ tai nạn xe không đơn thuần là việc ngoài ý muốn mà là một vụ tấn công có chủ đích.

Ân Tô Tô đã mất tích.

Hứa Tiểu Phù nhanh chóng nhấc điện thoại lên, gọi cho Ân Tô Tô, cuộc gọi đầu tiên không kết nối được, cuộc gọi thứ hai, thứ ba cũng vậy, mười cuộc gọi liên tiếp đều không kết nối được.

Trong phút chốc, trái tim Hứa Tiểu Phù đông cứng lại, hoảng hốt nhìn Lương Tĩnh: "Chị Lương, Tô Tô thật sự mất tích rồi, bây giờ chúng ta phải làm sao?"

"Báo cảnh sát, báo cảnh sát." Thực ra Lương Tĩnh cũng rất sợ hãi, nhưng cô ấy vẫn cố trấn an mình, lấy điện thoại ra bấm gọi "110", sau khi kết nối được với phía cảnh sát, cô ấy kể lại đại khái tình hình rồi cúp máy.

"Có đúng là Tô Tô bị bắt cóc rồi không? Chúng bắt cóc cô ấy để làm gì? Chẳng lẽ là để tống tiền Phí Nghi Châu?" Hứa Tiểu Phù thấy rất khó hiểu: "Nhưng mối quan hệ của họ chưa từng được công khai, rất ít người biết chuyện cô ấy là mợ cả nhà họ Phí cơ mà."

Lương Tĩnh hít một hơi thật sâu, thở ra nói: “Lý do bắt cóc một nữ nghệ sĩ có nhiều lắm, có thể là đám fan cuồng cực đoan, cũng có thể là do đám xã hội đen địa phương nào đó làm ra. Chuyện này chẳng phải thường xuyên xuất hiện ở giới giải trí Hồng Kông những năm trước sao?"

"Xã hội đen?" Hứa Tiểu Phù kinh hãi: "Nếu thật sự là xã hội đen, vậy thì mục đích của chúng khi bắt cóc Tô Tô là gì?"

Vẻ mặt của Lương Tĩnh rất khó coi, lắc đầu nói: "Không biết. Hồi đó rất nhiều ngôi sao Hồng Kông bị bắt cóc, chúng ép họ đóng phim rác để rửa tiền."

Hứa Tiểu Phù: “Vậy tức là tính mạng của Tô Tô sẽ không gặp nguy hiểm phải không?”

"Có lẽ là không." Lương Tĩnh trả lời.

Vài phút trôi qua, điện thoại trong túi Lương Tĩnh rung lên. Cô ấy lấy ra, tên người gọi hiển thị là Bạch Tiểu Tùng, phó đạo diễn của tổ B của bộ phim [Phàm Độ], thường phụ trách liên lạc và phối hợp với các diễn viên chính.

Lương Tĩnh ấn nút trả lời.

Đầu bên kia lập tức truyền đến một giọng nói trầm thấp: "A lô chị Lương đúng không? Các chị xảy ra chuyện gì vậy? Giờ đã muộn thế này mà vẫn chưa đến. Cảnh đầu tiên trong hôm nay là của Tô Tô, vừa rồi đạo diễn Khương giận lắm, nói nếu mấy cô không muốn thì đừng quay nữa ”.

“Đạo diễn Bạch.” Lương Tĩnh nói: “Trên đường đến phim trường, xe của chúng tôi gặp tai nạn, bây giờ không thấy Tô Tô đâu.”

Bạch Tiểu Tùng ở đầu bên kia nghe vậy sửng sốt, nghi hoặc hỏi: "Không thấy đâu là sao?"

"Là mất tích, hình như bị bắt cóc." Lương Tĩnh nói: "Tôi đã báo cảnh sát rồi, phiền anh giải thích với đạo diễn Khương giùm tôi."

"À... Được." Bạch Tiểu Tùng cố gắng hắng giọng, giọng điệu hòa hoãn đi nhiều: "Vậy chị không cần phải lo lắng quá, có khi chỉ là mấy fan cuồng quá khích, cứ để cảnh sát xử lý đi."

"Vâng, cảm ơn anh đã quan tâm." Lương Tĩnh dừng lại, nghiêm túc nhắc nhở: "Đạo diễn Bạch, chuyện này càng ít người biết càng tốt."

Phó đạo diễn Bạch trả lời: "Đừng lo, tôi hiểu mà, người chỗ tôi sẽ nói là Ân Tô Tô đột ngột phát bệnh phải nhập viện."

Sau khi cúp điện thoại, Lương Tĩnh nhắm mắt lại, giơ tay xoa mạnh ấn đường, cô ấy thực sự lo lắng và chán nản đến cùng cực.

Hứa Tiểu Phù ở bên cạnh thấy sắc mặt Lương Tĩnh, lo lắng nói: “Chị, chị đã nói với Bạch Tiểu Tùng về việc Tô Tô bị bắt cóc, lỡ như ông ta không kín miệng mà tiết lộ cho giới truyền thông thì sao?”

“Nếu không giải thích lý do rõ ràng thì sao giải thích rõ với ông Khương được.” Lương Tĩnh nặng nề thở dài, cười yếu ớt với Hứa Tiểu Phù, nói: “Thôi vậy, hai ta ở đây lo lắng cũng vô ích, chờ cảnh sát tới điều tra đã."



Đồn cảnh sát huyện Hàn Sơn rất có trách nhiệm, sau khi nhận được cuộc gọi, họ lập tức cử hai đội, một đội đến điều tra hiện trường vụ tai nạn, đội còn lại đến bệnh viện để lấy lời khai của Lương Tĩnh và Hứa Tiểu Phù.

Người phụ trách vụ án này là một sĩ quan cảnh sát trung niên tên Cao Tuyết Phong, người trong đội đều gọi anh ta là anh Cao. Sau khi nghe hai cô gái mô tả ngắn gọn tình hình chung, sĩ quan Cao chưa kịp đặt câu hỏi thì có người gõ cửa bên ngoài phòng bệnh.

Cốc cốc.

Một cảnh sát trẻ khác đi cùng anh ta bước tới, mở cửa.

Lương Tĩnh và Hứa Tiểu phù vô thức quay lại nhìn về phía cửa, thấy một người đàn ông điển trai có dáng người cao ráo lịch lãm, mặc vest đi giày da xuất hiện ở bên ngoài phòng bệnh. Khi nhìn đến chỗ anh thì quả là khó mà nhìn sang nơi khác.

"Tổng giám đốc Phí?" Lương Tĩnh ngạc nhiên: "Sao anh lại ở đây?"

Sắc mặt Phí Nhất Châu lạnh lùng nghiêm nghị, bình tĩnh nói: "Trước khi A Sinh hôn mê đã gọi điện cho tôi."

Lương Tĩnh chậm rãi gật đầu, bấy giờ hiểu ra.

Phí Nghi Châu không nhiều lời với Lương Tĩnh, đôi chân dài đi thẳng vào phòng, dừng trước mặt Cao Tuyết Phong, nói: "Chào sĩ quan cảnh sát, tôi là Phí Nghi Châu, chồng của nữ nghệ sĩ mất tích Ân Tô Tô."

"Chào anh." Cao Tuyết Phong đáp lại.

Phí Nghi Châu tiếp tục: "Theo những gì tôi được biết, Ân Tô Tô đã bị bắt cóc ở ngã tư Hồng Tinh, có lẽ cần phải điều tra tất cả các camera giám sát gần đó để kiểm tra từng phương tiện khả nghi."

Cao Tuyết Phong: "Chúng tôi đã tìm thấy chiếc xe tải gây tai nạn. Chủ xe là Trần Quyền, nhân viên chuyển phát nhanh. Tuy nhiên, Trần Quyền nói chiếc xe tải đã bị mất cách đây hai tháng, đồng thời anh ta đã cung cấp đủ bằng chứng ngoại phạm, không phải do anh ta làm."

Phí Nghi Châu: "Tại hiện trường có nhân chứng không?"

Cao Tuyết Phong bất lực lắc đầu: “Lúc đó còn quá sớm, chỉ có hai công nhân vệ sinh nghe thấy tiếng động bất thường của vụ tai nạn xe, họ đều nói mình nhát gan, cách xa lại không dám tới gần, hoàn toàn không nhìn rõ bọn bắt cóc trông như thế nào, thậm chí cũng không thể miêu tả vẻ ngoài của chúng."

Mọi thứ dường như rơi vào bế tắc.

Phí Nghi Châu mím chặt môi mỏng, rũ mắt, không lên tiếng.

Cao Tuyết Phong nhìn ra sự lo lắng của anh, an ủi: "Anh Phí, cảnh sát chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực điều tra. Ngoài ra, chúng tôi cũng yêu cầu điện thoại của anh phải luôn mở, hiện giờ không loại trừ khả năng là bắt cóc tống tiền."

"Được." Phí Nghi Châu khẽ gật đầu.

Anh Cao hỏi Lương Tĩnh và Hứa Tiểu Phù một số vấn đề chi tiết, sau đó dẫn mấy học trò rời đi.

Phí Nghi Châu đến gặp bác sĩ, hỏi thăm về tình hình hiện tại của Trần Chí Sinh, câu trả lời anh nhận được là “Tính mạng đã qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn cần nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi thêm. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đến buổi tối là có thể chuyển vào phòng bệnh bình thường.”

Sau khi lịch sự cảm ơn bác sĩ, Phí Nghi Châu một mình đi thang máy xuống tầng, đến khoảng đất trống bên ngoài khoa nội trú, đi vòng quanh rồi châm một điếu thuốc.

Một khi đã hút điếu đầu tiên thì sẽ không thể kiểm soát được nữa.

Anh hút liên tiếp đến điếu thứ ba, thứ tư, cố gắng sử dụng nicotine để làm tê liệt tâm trí vốn đã hỗn loạn của mình.

Sau khi rít xong điếu cuối cùng, một vị đắng chát khó tả tràn ngập khắp khoang miệng và cổ họng anh.

Phí Nghi Châu dập tắt điếu thuốc thứ năm, dựa vào tường ngồi sụp xuống.

Hoang mang, bối rối, lo lắng, sợ hãi, đủ loại cảm xúc mà anh chưa từng trải qua, giờ phút này biến thành một cơn sóng thần ùn ùn kéo đến, nhấn chìm, nuốt chửng anh, gần như khiến anh nghẹt thở.

Phí Nghi Châu biết rất rõ trong tình huống này, việc khủng hoảng và lo lắng chỉ là vô ích, chỉ có chờ đợi và tin tưởng hoàn toàn vào cảnh sát, tin rằng họ sẽ dốc toàn lực để tìm người về càng sớm càng tốt.

Lý lẽ thì hiểu đấy, nhưng làm sao anh có thể không hoảng sợ.

Cô là chấp niệm, là tình yêu cả đời của anh, là chim sơn ca mà anh đã phải trải qua bao khó khăn tìm được bên dòng sông thời gian, là trái ngọt mọc sâu trong lòng anh. Nhưng giờ phút này, anh không biết cô đang ở đâu, không biết cô đang gặp phải nguy hiểm gì, cũng không biết cô đang phải chịu đựng những tra tấn nào.

Những tên bắt cóc đó sẽ đối xử với cô thế nào? Đấm, đá, khinh nhờn hay xâm phạm?

Một cô gái xinh đẹp yếu đuối như vậy lúc này nhất định đang vô cùng bất lực.

Trong đầu hắn hiện lên vô số suy đoán và suy nghĩ, mỗi cái đều khiến Phí Nghi Châu sợ hãi đến tận xương.

Anh cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay, cảm thấy có một tia hy vọng trước nay chưa từng có.

Nếu thật sự là bắt cóc đòi tiền chuộc thì sao vẫn chưa gọi điện cho anh?

Dân liều mạng thuần túy chỉ cần tiền, chỉ cần trả một Ân Tô Tô nguyên vẹn không sứt mẻ lại cho anh, anh sẵn sàng đánh đổi mọi thứ, kể cả gia đình, của cải, thậm chí cả mạng sống của mình …

"Sếp." Đột nhiên, phía sau vang lên một giọng nói, cắt đứt suy nghĩ của Phí Nghi Châu.

Phí Nghi Châu trầm mặc hai giây, yên lặng cất điện thoại, xoay người nhìn lại, mặt mày vẫn bình tĩnh: “Có chuyện gì?”

Hà Kiến Cần cụp mắt xuống, vẻ mặt phức tạp hỏi: "Vốn dĩ anh định đi Bắc Mỹ sau mười ngày nữa, bây giờ xảy ra chuyện thế này, có cần hủy chuyến đi không ạ?"

Lúc này lòng dạ Phi Nghi Châu chẳng còn nghĩ được gì khác, anh sốt ruột xua tay, lạnh lùng nói: “Mấy ngày nữa rồi nói sau.”



Nghệ sĩ của mình đột nhiên bốc hơi khỏi thế gian, Lương Tĩnh là người quản lý, đương nhiên cô ấy cảm thấy rất bất an và lo lắng, không biết phải làm sao. Một mặt cô ấy lo lắng cho sự an toàn của Ân Tô Tô, mặt khác cũng lo lắng tin tức sẽ lọt ra ngoài, dù sao đây không phải chuyện vẻ vang gì, cho dù nghệ sĩ của mình là người bị hại nhưng cuối cùng ít nhiều vẫn sẽ chịu ảnh hưởng tiêu cực.

May là Bạch Tiểu Tùng vẫn biết giữ mồm giữ miệng, cho đến chạng vạng, Lương Tĩnh vẫn chưa nhận được bất kỳ cuộc gọi quấy rầy từ phương tiện truyền thông nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play