Ân Tô Tô và Phí Nghi Châu đã yêu nhau một khoảng thời gian, đương nhiên cô biết ý đồ của cậu cả, miệng thì nói muốn cô giúp anh tắm thật ra lại có dụng ý khác.
“Anh cũng không phải trẻ con mà nhờ người khác tắm, thôi đi.” Cô vừa ngại ngùng vừa hoảng loạn, cố gắng vùng vẫy hai tay để tránh ra.
Nhưng một giây sau, cơ thể cô bỗng nhiên bị Phí Nghi Châu ôm ngang và nhấc bổng lên.
Khi bọn họ vào phòng tắm, tình hình đã mất khống chế.
Dưới dòng nước, anh nhẹ nhàng hôn và vuốt ve cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô, như chứa đựng ma lực mê người. Cô mơ màng say mê, dưới sự dụ dỗ của anh, cô đưa tay cởi bỏ áo sơ mi và thắt lưng giúp anh.
Cuối cùng, cậu cả không tắm rửa đàng hoàng mà lại mây mưa với cô gái ướt sũng trong lòng anh.
Ân Tô Tô không nhớ rõ về tình huống của đêm hôm đó, cô chỉ nhớ là anh ôm cô rất chặt, còn cơ thể cô thì áp sát vào vách tường phòng tắm.
Cô cau mày, cả cơ thể đỏ bừng bừng, ôm chặt lấy cổ anh, há miệng cắn vào bờ vai cường tráng của anh, đôi mắt long lanh nhìn về phía trước, vừa hay trước mặt là một tấm gương.
Cô nhìn thấy cơ bắp rắn chắc của anh cùng với động tác mạnh bạo, đầy ngang ngược kia, và cặp chân trắng nõn vẫn đang bám chặt vào hông anh, đong đưa dưới động tác mạnh bạo ấy.
Sói đã ăn tủy mới biết vị*, hoàn toàn không biết kiềm chế và thỏa mãn là gì. Sau đó, Ân Tô Tô đã khóc đến nỗi khàn giọng, mệt mỏi cuộn trong lòng anh, nửa tỉnh nửa mê rồi nhắm mắt lại. Đến khi cô tỉnh lại thì không biết bản thân đã quay lại giường từ khi nào, bị Phí Nghi Châu ôm thật chặt trong lòng.
*Sói đã ăn tủy mới biết vị: ẩn dụ cho thấy con người trở nên tham lam sau khi bắt đầu được hưởng thụ.
Tỉnh lại một hồi lâu cô mới dần lấy lại sức lực được, đưa tay lên sờ sờ, khi sờ đến lỗ tai anh, cô nhéo thật mạnh!
Phí Nghi Châu: “…”
Cô dùng hết sức mà nhéo khiến Phí Nghi Châu không đề phòng nên đau đến nỗi cau mày, một tay bắt lấy bàn tay cô rồi đưa đến miệng cắn, anh nhìn cô chằm chằm, giọng điệu rất nguy hiểm: “Ai cho em lá gan lớn như vậy?”
Ánh mắt anh tối sầm, sâu không thấy đáy. Ân Tô Tô bị anh nhìn nên hơi sợ, nhưng cô cũng biết anh sẽ không tính toán với mình nên gan hơn hẳn, cô hất cằm lên: “Đương nhiên là anh cho.”
Câu trả lời và thái độ kiêu căng đó làm Phí Nghi Châu cạn lời. Anh im lặng một lát, nheo mắt suy nghĩ xem nên nên đè cô xuống và hành hạ một trận hay từ bi mà tha cho cô một lần.
Bốn mắt nhìn nhau, không gian trở nên tĩnh lặng.
Vài giây sau, đôi mắt của cậu cả nhìn vào đôi môi sưng đỏ của Ân Tô Tô, đôi mắt long lanh và những dấu hôn chi chít trên cơ thể cô, hít một hơi thật sâu rồi thở ra, đè nén suy nghĩ đang rục rịch trong đầu.
Bỏ đi.
Cô gái này quá yếu ớt, mặc dù cơ thể đã nảy nở, biến thành người phụ nữ trưởng thành đầy quyến rũ nhưng cô vẫn rất trẻ con. Mỗi lần làm tình cùng với anh, chỉ lát thôi mà cô đã cuộn tròn đầu ngón chân đáng yêu lại rồi khóc nức nở khiến anh không tài nào chống cự nổi.
Vậy nên Phí Nghi Châu quyết định không tính toán với Ân Tô Tô, anh chỉ cúi đầu và cắn vào đôi môi cô, xem như trả thù.
Ân Tô Tô bị đau nên kêu lên, sau đó cô bị anh kéo đến và hôn thật mạnh.
Hôn một lát, cô nghiêng đầu tránh đi, đôi tay vòng lên cổ anh, miệng thì vội vàng hít thở, oán trách anh: “Không thèm hôn anh nữa, nếu mà hôn nữa thì có chuyện.”
“Vậy thì em ngoan ngoãn nằm xuống đi.” Giọng nói của Phí Nghi Châu trầm trầm, bàn tay vuốt ve đôi môi của cô: “Em còn ôm lấy anh một chút nữa thì sợ rằng chiều nay em mới tỉnh lại nổi.”
Ân Tô Tô nghe thấy câu này thì ngơ ngác, sau đó lại trừng mắt, vừa bối rối vừa ngại ngùng: “Gì mà ôm lấy anh, là anh ôm em không buông mà!”
“Ừ, là anh ôm em, anh là tên lưu manh.” Giọng điệu Phí Nghi Châu rất lười nhác, hôn nhẹ vào vành tai cô, cô nói gì cũng đúng, không thèm cãi lại.
Ân Tô Tô dụi vào lòng anh và im lặng một lát, lúc cô nhìn lên trên thì lại trùng hợp nhìn thấy dấu hôn mà cô để lại trên vị trí xương quai xanh của anh. Mặt cô lập tức đỏ lên, đầu ngón tay nõn nà vô thức vươn lên rồi vuốt ve dấu vết đó.
Phí Nghi Châu cũng cảm thấy được, khó khăn lắm anh mới điều chỉnh cảm xúc trở lại bình thường, bây giờ đôi mắt ấy lại sầm xuống, ngón trỏ lại vô thức run lên.
“Ngày 10 tháng sau khai máy bộ [Phàm Độ].” Ân Tô Tô không nhận ra sự khác thường của anh, dán mặt vào ngực anh, giọng nói ngọt ngào, nũng nịu, tùy ý trò chuyện cùng anh: “Điểm quay đầu tiên là ở khe Hàn Sơn, nếu đúng với kế hoạch thì em sẽ ở lại khe Hàn Sơn khoảng một tháng.”
Phí Nghi Châu nghe vậy thì hơi cau mày, dùng ngón tay nâng cằm cô lên và nói: “Phải đi lâu như vậy sao?”
“Vâng.” Ân Tô Tô nhìn đôi mắt sâu thẳm của anh, cong môi, bất lực trả lời: “70% cảnh quay của [Phàm Độ] đều là cảnh quay thật, trước đây phải chuẩn bị lâu như vậy là do cảnh cung điện, ngoại cảnh đều phải phục dựng tại chỗ. Sau khi quay hết các cảnh ở khe Hàn Sơn còn phải đến Tứ Xuyên, Vân Nam và vài nơi khác để lấy cảnh.”
Phí Nghi Châu nghe vậy thì thấy không vui nhưng ngoài mặt anh cũng không thể hiện thái độ khó chịu, ngón tay anh vuốt ve vành tai cô, nhẹ nhàng nói: “Nếu biết quay thì em phải đi lâu như vậy, anh đã không đề cử em cho Phí Văn Phạm rồi.”
Nghe vậy, trong lòng Ân Tô Tô xuất hiện sự lo sợ, hai tay ôm lấy mặt anh và kéo lên, cô híp mắt nhìn anh, hạ thấp giọng: “Anh nói vậy là sao? Đừng nói là anh định loại em ra nha!”
Vẻ mặt Phí Nghi Châu vẫn rất bình tĩnh, trả lời: “Đang suy nghĩ.”
“Không được đâu!” Ân Tô Tô hoảng sợ, sợ vị sếp lớn này sẽ lật mặt chr vì không muốn rời xa cô quá lâu, cô lắc đầu, vừa năn nỉ vừa đe dọa anh: “Thầy Khương Thành Văn rất tâm huyết với bộ này, được hợp tác với thầy Khương là ước mơ cả đời của nhiều diễn viên. Bọn họ cầu còn không được, em không muốn vụt mất cơ hội này đâu. Nếu anh đổi em thì em không nói chuyện với anh nữa!”
Phí Nghi Châu nhướng mày, ngón tay anh vuốt ve má cô, khẽ nói: “Em đe dọa anh đấy à?”
“… Đâu có.”
Ân Tô Tô rất sáng suốt, cô biết vị sếp lớn này có thể khống chế con đường kiếm sống của cô nên cô không thèm chọc anh vào thời khắc mấu chốt này. Ngược lại, giọng nói của cô êm dịu hơn, cô ôm anh chặt hơn, nhẹ nhàng hôn vào cằm anh: “A Ngưng luôn tốt với em mà, luôn tôn trọng ý kiến của em, em biết anh sẽ không lấy đi cơ hội diễn bộ phim này của em đâu.”
Bờ môi mềm mại cọ tới cọ lui trên cằm anh, lâu lâu còn cắn nhẹ vài cái, Phí Nghi Châu nhấp đôi môi mỏng, yết hầu anh lại lăn lên lăn xuống, anh bị cô chạm đến nỗi dục vọng dâng trào.
Cậu cả cũng không vội vàng, anh rũ mắt nhìn cô, ngón tay thon dài vô thức nâng lên, cạy cái miệng nhỏ của cô, chuẩn xác mà chạm đến lưỡi cô.
“Thật ra em cũng nắm thóp anh rồi.” Phí Nghi Châu lười biếng nói: “Em biết anh cưng chiều em, không nỡ để em buồn bã.”
“…” Hai má Ân Tô Tô đỏ lựng, cô muốn trả lời nhưng bị ngón tay anh chặn lưỡi lại nên không thể phát ra tiếng, chỉ có thể dùng ánh mắt long lanh nhìn anh để lấy lòng.
“Ngậm đi.” Ánh mắt của anh nhìn vào đôi môi hồng nhạt của cô, khẽ nói.
Nghe thấy câu đó, cả người Ân Tô Tô đỏ lựng, vừa ngại vừa xấu hổ, hết cách rồi, miệng cô đành ngậm lấy hai ngón tay thon dài của anh.
“Cục cưng ngoan lắm.” Phí Nghi Châu nhếch môi, sự hài lòng và si mê hiện lên trong ánh mắt, song anh chỉ thong dong chơi đùa của lưỡi cô sau đó bình tĩnh bảo: “Mút đi.”
Anh vừa nói xong, nhiệt độ hai má Ân Tô Tô dần tăng cao, cô không làm theo mà chỉ mở mắt thật to nhìn anh
Mặc dù trước khi yêu anh, cô không có kinh nghiệm nhưng cô cũng là một người trưởng thành bình thường, yêu cầu này của anh… Mặc dù nó chỉ là ngón tay nhưng cũng làm người ta liên tưởng lung tung.
Thật…
Kỳ cục.
Đợi một hồi cũng không thấy cô đáp lại nên anh nhướng mày, lười biếng hỏi: “Em không muốn đi diễn thuận lợi sao?”
Ân Tô Tô cạn lời, cuối cùng phải nhắm mắt mà làm theo.
Phí Nghi Châu say mê nhìn cô gái trong ngực mình.
Hành động này khiến má Ân Tô Tô hõm vào, đôi mắt đen láy nhìn anh một cách khó hiểu, nhìn rất ngây thơ trong sáng nhưng lại quyến rũ.
Ngón tay anh bị bao bọc bởi đầu lưỡi của cô, miệng cô nhẹ nhàng mút từng đợt từng đợt.
“Ngon không?” Ngón tay anh động đậy, nhẹ nhàng câu dẫn đầu lưỡi khiến cô run rẩy.
“… Không ngon, cũng không dở.” Cô thành thật trả lời, vì lúc này anh chưa rút ra khỏi miệng cô nên âm thanh hơi mơ hồ không rõ ràng: “Ngón tay người cũng đâu có vị gì.”
Rất khó tả, giống như nước sôi để nguội nhưng ở thể rắn, vừa lạnh vừa dài.
Nghe thấy câu trả lời đó, không biết Phí Nghi Châu nghĩ gì mà khẽ cười, rút tay ra khỏi miệng cô, trên tay đọng lại một ít dịch nhờn. Anh thong thả bôi nước bọt lên môi cô, thản nhiên nói: “Vậy sao, nếu anh mút ngón tay hoặc những bộ phận khác của em thì luôn cảm thấy ngọt.”
Ân Tô Tô bị sặc, nghĩ thầm sao đôi lúc anh như bị thần kinh vậy, vị giác cũng khác người.
Nhưng Ân Tô Tô chỉ có thể chửi thầm trong lòng, nghĩ thầm không nên chọc anh vào thời điểm quan trọng.
Phòng ngủ rất yên tĩnh, vết ửng hồng trên má cô đã lan đến mang tai, vừa căng thẳng vừa nóng ran. Cô cảm thấy ngón tay của anh vẫn còn vuốt ve đôi môi, không thể trốn mà chỉ có thể rúc vào lòng và để anh tùy ý đùa giỡn, những vết chai trên tay anh làm cô tê dại đến đỉnh đầu.
Một lúc sau, khi môi cô bị vuốt ve đến mức bóng loáng và ẩm ướt, Phí Nghi Châu mới buông tay, anh nâng cằm cô lên và bắt đầu hôn.
Hôn nhau không biết bao lâu.
Lúc Ân Tô Tô bị ngộp thở đến nổi đầu óc mơ hồ thì anh mới buông tha cho môi cô và nhìn cô chằm chằm, lạnh lùng nói: “Anh thấy thái độ của em cũng không tệ nên miễn cưỡng cho em đi.”
“Quỷ ích kỷ, yêu tinh đeo bám.” Trong lòng Ân Tô Tô vừa thấy ngọt ngào vừa thấy buồn cười, cô ôm cổ anh chu môi và hôn lên mặt anh, cười an ủi: “Đừng nghĩ rằng chỉ có anh mới cần đi công tác, em cũng rất bận, nào là đóng phim, quay quảng cáo, đi thảm đỏ. Sau này, em còn bận hơn nữa, anh phải làm quen thôi.”
Phí Nghi Châu nhìn cô, bỗng nhiên thấy khó chịu trong lòng.
Trước đây, anh chỉ mong cô được vui vẻ, cô không có nhiều cơ hội nên anh đã dành cho cô vai nữ chính trong một bộ phim lớn của một đạo diễn nổi tiếng, thay mặt nói những lời tốt đẹp về cô, dành cho cô tất cả. Bây giờ nhìn thấy cô phát triển thì anh vừa thấy vui thay cô vừa thấy ghen tị vô cùng.
Anh không muốn cô làm việc quá nhiều, không muốn số lần cô đi xa càng nhiều cũng không muốn thời gian cô rời đi ngày càng lâu hơn.
Anh muốn cô chỉ thuộc về riêng anh.
Thậm chí, anh còn nảy ra suy nghĩ bệnh hoạn hơn là chế tạo một sợi dây xích tinh xảo bằng vàng để nhốt cô ở cạnh anh, nhốt ở nơi không ai nhìn thấy, ở nơi chỉ có mình anh có thể sở hữu cô.
Nhưng lý trí đã nói với Phí Nghi Châu rằng anh không thể làm vậy.
Giống như anh đã từng nói với cô, cô là một cá thể rất nổi bật, cô thuộc về sân khấu sáng ngời, cuộc sống huy hoàng của cô. Việc anh nên làm chính là đứng vững ở phía sau để đóng vai một đội quân vững mạnh nhằm giúp cô chống lại khó khăn. Giúp cô gái ấy hoàn thiện ước mơ và giá trị cá nhân.
Sau một khoảng thời gian yên lặng, Phí Nghi Châu ôm cô vào lòng anh, nhắm mắt và cảm nhận nhiệt độ và hơi thở của cô.
Ân Tô Tô không hề hay biết người đàn ông này đã trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng rất dữ dội, cô chỉ ôm anh theo bản năng, mỉm cười sau đó tay cô vỗ nhẹ lên lưng anh như dỗ em bé ngủ.
“Khe Hàn Sơn ở tỉnh Cát Lâm, khí hậu khắc nghiệt, hoàn cảnh sống cũng khá khổ cực nên không tiện mua đồ.” Bỗng nhiên, Phí Nghi Châu lại nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Lúc đó anh sẽ đưa em đi bằng máy bay thương gia, phải ở đó một tháng nên phải mang đồ vật cần thiết theo.”
Ân Tô Tô cạn lời, rầu rĩ nói: “Chiếc Legacy 750 của anh rất xịn, thôi khỏi đi, bốn người xách hai vali hành lý là đủ đồ dùng trong một tháng rồi.”
Cũng không phải dọn cả nhà đi, dùng máy bay tư nhân của anh làm gì.
Nhưng câu nói này lọt vào tai cậu cả nhà họ Phí thì bị lệch nghĩa. Phí Nghi Châu nghe thấy câu “Legacy 750 của anh rất xịn” thì anh suy nghĩ lại, sau đó nói: “Hai ngày sau Thanh Dữ sẽ về nước, tới lúc đó anh mượn Gulfstream để đưa em đi.”
Ân Tô Tô: “…”
Ân Tô Tô sắp hộc máu tới nơi rồi. Cô nghĩ thầm đây là năng lực phân tích của người đứng đầu gia tộc giàu có kia sao, thấy Legacy cao cấp nên Gulfstream giá thấp hơn một chút thì không cao cấp nữa hả?
Ân Tô Tô im lặng suốt mười giây, sau đó mỉm cười nói: “Không cần đâu, không cần máy bay tư nhân và anh cũng không cần đưa em đi đâu, em tự đi được mà.”
Nói xong thì cô vội nói lảng sang chuyện khác, không cho cậu cả cơ hội để kiên trì: “À đúng rồi, anh nói em trai thứ hai của anh sắp về nước sao, vậy cậu ấy có đến để gặp mặt chúng ta không?”
“Ừ.” Phí Nghi Châu mỉm cười, hôn nhẹ vào trán cô: “Còn có Lan Nhân.”
“Cô ba?” Ân Tô Tô cũng cười lên, cô hào hứng nói: “Trước đâu em có trò chuyện với Tiểu Lục, nghe Mạn Mạn nói tính tình của Lan Nhân rất tốt, là một cô bé dịu dàng như nước, em rất mong được gặp cô ấy.”
“Đúng là tính cách của Lan Nhân rất ôn hòa còn Thanh Dữ thì hơi trầm tính, mỗi năm hai đứa nó thường ở Tokyo, rất ít liên hệ với anh em trong nhà.” Phí Nghi Châu giúp cô vén tóc vào tai, cười nhẹ: “Nhưng em không cần lo đâu, những đứa trẻ của nhà họ Phí đều có chừng mực và hiểu lễ nghĩa, mặc dù không hợp tính thì chúng cũng kính trọng em.”
Ân Tô Tô nghe vậy thì chớp chớp mắt, cô áp sát vào ngực anh, nũng nịu thầm thì với anh: “Em không quan tâm là có hợp với người khác hay không, anh tốt với em là được.”
Phí Nghi Châu bị cách nói trẻ con của cô chọc cho cười, anh hôn môi cô và dịu dàng dỗ dành: “Em chính là cục cưng của anh, đương nhiên sẽ tốt với em. Tốt với em nhất trên đời.”
*
Hai ngày sau.
Trời âm u, mưa thu dai dẳng, vài chiếc xe Bentley bóng loáng màu đen chạy ra từ trung tâm thủ đô, xếp thành hàng và chạy về hướng ngoại ô phía Bắc.
Vài chục phút sau, chiếc Bentley dẫn đầu dừng lại ở một nghĩa trang tư nhân.
Sau khi dừng hẳn, cửa ghế phụ được mở ra, một người đàn ông trung niên mặc đồ vest mang giày da bước xuống xe, mở một chiếc ô màu đen để che mưa, sau đó đi đến cửa sau và cung kính nói với người ở bên trong: “Cậu hai, tới rồi.”
Cửa sổ của ghế sau được mở một nửa, ngón tay thon dài kẹp lấy một điếu thuốc lá được thiết kế riêng, lười biếng gác lên cửa xe. Sau khi nghe quản gia nói, ngón tay phủi tàn thuốc đi rồi đưa tay bỏ đầu thuốc vào gạt tàn.
Thấy đối phương muốn dập thuốc, quản gia lập tức mở cửa xe ra và đưa ô che mưa lên cao để đảm bảo người bên trong không bị dính nước mưa.
Lúc này, chiếc Bentley thứ hai cũng dừng lại, Phí Lan Nhân mặc áo khoác nhung màu đen cũng cầm ô bước xuống xe. Trong khoảnh khắc, ngước mặt lên thì cô ta nhìn thấy anh trai xuất hiện dưới chiếc ô màu đen của quản gia, dáng người cao lớn đẹp như tranh vẽ.
Cả người Phí Thanh Dữ đều mặc đồ đen, áo vest màu đen, quần tây màu đen, đến cà vạt trên cổ cũng là màu đen tuyền.
Đôi mắt u ám và thâm hiểm của anh ấy được bao phủ bởi một tầng sương mù. Nếu như phóng tầm mắt ra xa thì dưới cơn mưa phùn, núi non trập trùng như thoi đưa, vẽ lên một bức tranh thủy mặc cực kì u sầu.
“Anh.” Phí Lan Nhân lên tiếng trước, cô ta cầm ô đi lên phía trước.
Nghe thấy giọng nói dịu dàng đó, ánh mắt thâm trầm của Phí Thanh Dữ bỗng chốc dịu lại. Anh ấy nghiêng đầu cười ôn hòa với em gái, nhẹ nhàng nói: “Tối qua anh có xem dự báo thời tiết, nghĩ không mưa nên mới đưa em tới, không ngờ vừa ra khỏi cửa thì bắt đầu mưa.”
“Dự báo thời tiết cũng không chính xác lắm đâu.” Phí Lan Nhân nhẹ nhàng thở ra: “Mưa phùn như tơ, ngược lại rất hợp với cảnh này.”
Phí Thanh Dữ biết em gái lại nhớ đến ba mẹ đã mất nên trong lòng anh ấy cũng có chút hụt hẫng. Anh ấy vươn tay, nhè nhẹ vuốt mái tóc đen dài của Phí Lan Nhân, nhàn nhạt nói: “Hiếm khi em về thăm ba mẹ một lần, vui vẻ lên, nếu không ba mẹ nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó này thì sẽ nghĩ rằng em sống không vui vẻ, họ không yên tâm.”
Cảm nhận được độ ấm trên bàn tay của anh trai, Phí Lan Nhân nghiêng đầu rồi dụi vào vài lần, nhẹ nhàng cười với anh ấy: “Vâng ạ.”
Phí Thanh Dữ xoay người chuẩn bị đi về phía nghĩa trang.
Nhưng khi vừa bước chân đi thì anh ấy cảm thấy tay áo bị nắm lấy và kéo anh ấy lại.
Phí Thanh Dữ quay đầu lại.
“Anh.” Trước mặt anh trai, cô ba cũng chỉ là một cô bé hơn hai mươi tuổi ngây thơ và đơn thuần. Cô ta cong môi và kéo tay áo Phí Thanh Dữ nũng nịu: “Em muốn anh nắm tay và cầm ô cho em như lúc còn nhỏ.”
Phí Thanh Dữ cười, lập tức cầm lấy cán dù từ tay quản gia, tay kia thì nắm lấy bàn tay của Phí Lan Nhân, nhướng mày: “Như vậy được chưa?”
Gương mặt Phí Lan Nhân hơi nóng lên, vui vẻ cong môi nhìn anh ấy, nắm lấy bàn tay đẹp đẽ và mạnh mẽ kia, cũng anh ấy sóng vai đi về phía trước.
Mưa càng lúc càng to, những hạt mưa nối đuôi nhau rơi xuống mặt đất, tạo nên âm thanh lộp bộp.
Nghĩa trang tư nhân của Phí thị có người trông coi, cần phải đưa giấy tờ liên quan mới có thể vào trong. Người gác cổng nhận ra cậu hai và cô ba của nhà họ Phí nên khi vừa nhìn thấy từ xa đã lập tức ấn nút mở cửa và nhìn hai người họ đi bộ vào trong.
Đi đến khu vực phía Đông của nghĩa trang thì nhìn thấy một lăng mộ được hợp táng.
Phí Thanh Dữ và Phí Lan Nhân đứng trước bia mộ, người làm cũng hiểu ý, bước lên cầm dù cho bọn họ, che đi cơn mưa nặng hạt.
“Ba mẹ.” Nhìn di ảnh trắng đen trên bia mộ, Phí Lan Nhân nhíu mày, buồn bã nói: “Con và anh về thăm ba mẹ. Lẽ ra Tông Tễ cũng đến nhưng bệnh viện quá nhiều việc nên nó không đi được, lần sau nó sẽ đến tạ lỗi với ba mẹ.”
Phí Thanh Dữ im lặng, chỉ nhận hai bó hoa cúc trắng, đưa cho Phí Lan Nhân một bó, anh ấy cầm bó còn lại, sau đó khom người và đặt trước bia mộ.
“Ba mẹ, hai người yên tâm nhé, con, anh trai và Tông Tễ vẫn ổn.” Phí Lan Nhân vẫn nói chuyện với người thân trên thiên đường, nói về việc nhà: “Nó rất giỏi và tâm huyết, lợi nhuận thuần của chi nhánh Tokyo đứng đầu trong tất cả các chi nhánh trên thế giới, chỉ đứng sau sau trụ sở chính ở thủ đô. Về phía Tokyo, ông nội vốn cũng định giao cho ba quản lý, bây giờ xem như hoàn thành di nguyện của ba rồi.”
“Năm nay Tông Tễ rất bận, bây giờ anh ấy giỏi lắm, là bác sĩ phẫu thuật số một trong nước, mỗi ngày đều có rất nhiều người bệnh đến khám vì biết đến tên tuổi của nó. Nó vẫn chiến đấu trên con đường chữa bệnh cứu người, thật sự rất giỏi.”
“Con thì rất ổn.” Nói tới đây, Phí Lan Nhân rũ mắt, nghẹn ngào: “Chỉ là hơi nhớ ba mẹ thôi.”
Trò chuyện với ba mẹ một lát nữa, Phí Lan Nhân cũng khom lưng và dâng bó hoa trong tay.
Hai anh em họ vào nghĩa trang nửa tiếng sau đó quay người rời đi.
Lúc đi ra cửa nghĩa trang, Phí Lan Nhân còn lưu luyến, cô ta luyến tiếc từng bước chân. Phí Thanh Dữ nhận ra em gái còn lưu luyến, anh ấy nhẹ nhàng sờ đầu cô, dịu dàng nói: “Được rồi, đừng ủ rũ nữa, tối nay chúng ta còn phải đi ăn cùng chị dâu nữa. Không phải em luôn muốn gặp vợ của Phí Nghi Châu sao?”
“Em không có ủ rũ, em chỉ tức cảnh sinh tình thôi, nhớ những chuyện khi ba mẹ còn sống.” Phí Lan Nhân ngẩng đầu nhìn khung cảnh âm u trước mặt, buồn bã nói: “Đôi lúc em rất ghen tị với Tông Tễ. Họ qua đời khi nó còn rất nhỏ, nên khi vào căn nhà này, nó có thể nhanh chóng hòa nhập với Vân Lang và Mạn Mạn.”
Nghe em gái nói vậy, Phí Thanh Dữ cũng cảm thấy đau lòng, anh ấy ôm cô ta vào lòng, nói: “Nhưng anh thấy cô sáu cũng thích em, mối quan hệ của em và thằng bảy và thằng tư cũng rất tốt, khi còn nhỏ, bọn họ luôn bám theo em.”
“Cũng đúng, em cũng yêu mến mọi người.” Phí Lan Nhân sụt sịt, dùng mu bàn tay để lau nước mắt, cười nói: “Không nghĩ linh tinh nữa, đi thôi anh, anh cả còn đợi chúng ta đó, em còn phải thay quần áo nữa, không thể mặc bộ đồ đen đến Nam Tân được.”
Phí Thanh Dữ mỉm cười: “Em chu đáo quá.”
*
Khoảng sáu giờ rưỡi tối, cậu hai và cô ba của nhà họ Phí đến buổi gặp mặt chị dâu, đến nhà riêng của người đứng đầu gia tộc ở Nam Tân.
Trong phòng ngủ ở lầu một, Ân Tô Tô vừa thay quần áo xong và bước ra khỏi phòng ngủ chính. Cô cẩn thận sửa sang tóc tai và quần áo, khi cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy anh chồng đại gia của mình đang ngồi trên sô pha, đeo một cặp kính không gọng, cụp mắt đọc sách. Góc nghiêng của anh như tranh vẽ, vẻ mặt lạnh lùng và thư thái.
Cô bước đến trước mặt anh, đưa tay nhéo nhéo mặt anh, nhẹ nhàng gọi: “Nhóc Ngưng Ngưng?”
Phí Nghi Châu đang chăm chú đọc sách, khi bị một đôi tay đánh lén. Vì vậy, anh vô thức ngẩng đầu lên để rồi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô gái.
“Anh thấy em mặc bộ này đẹp không?” Ân Tô Tô lo lắng. Nói xong, cô bước ra xa hai bước và đi qua đi lại, làm mẫu cho anh xem, gương mặt đỏ bừng: “Lúc nãy, em chọn cả buổi trong phòng quần áo mới thấy được bộ này, hình như trước đây anh chuẩn bị cho em, em còn chưa mặc lần nào.”
Nghe vậy, Phí Nghi Châu rũ mắt, ngắm nhìn cả người cô.
Phí Nghi Châu rất thích màu trắng đen, thích màu trắng đen của cờ vây và thích những đường nét trắng đen của bức tranh trừu tượng. Làn da của Ân Tô Tô trắng như tuyết, vậy nên quần áo mà anh chuẩn bị cho cô cũng theo sở thích của anh, đa số là màu đen thuần.
Bây giờ, Ân Tô Tô đang mặc một bộ sườn xám cách tân của Trung Quốc, ôm sát cơ thể, chất liệu lụa cao cấp làm nổi bật đường cong trên cơ thể cô, vòng một đẫy đà, eo thon mông vểnh, tỷ lệ mông và eo rất đẹp. Chỗ xẻ tà như ẩn như hiện đôi chân trắng trẻo, khớp chân có một hõm nhỏ nhìn rất hấp dẫn.
Sự tương phản giữa trắng đen quá nổi bật, tôn lên vẻ đẹp thuần khiết của cô và làm nổi bật sự quyến rũ.
Ánh mắt Phí Nghi Châu hơi tối lại, ngơ ngác nhìn cô gái trước mặt.
Trong một khoảnh khắc nào đó, Phí Nghi Châu đã tưởng tượng ra cảnh xé xách bộ sườn xám này thành nhiều mảnh. Những mảnh vụn có thể làm dây thừng để cột lấy cổ tay và cổ chân cô, cũng có thể bịt mắt cô lại…
“A Ngưng? Chồng ơi?” Đương nhiên Ân Tô Tô không biết Phí Nghi Châu đang nghĩ cái gì. Thấy anh im lặng nhìn mình, cô nghi ngờ vẫy tay trước mắt anh: “Em đang hỏi anh đó, anh thấy thế nào?”
Phí Nghi Châu kiềm chế ngón tay ngứa ngáy của mình, anh đưa tay bắt lấy cổ tay cô, kéo người cô xuống và ghé lại gần cô.
“Đồ rất hợp với em.” Anh thành thật khen ngợi, thuận thế ngẩng đầu hôn cô: “Rất đẹp.”
Ân Tô Tô bị được anh khen nên ngại ngùng đỏ mặt, cô ngồi dậy nhéo lỗ tai anh, lẩm bẩm: “Anh luôn nói mấy câu này, giống như em mặc gì cũng đẹp. Sau này lời nhận xét của anh không có giá trị với em nữa.”
Phí Nghi Châu lơ đãng nói: “Đúng là mặc gì cũng đẹp, nhưng không mặc là đẹp nhất.”
Ân Tô Tô: “…”
Ân Tô Tô xấu hổ, không ngờ lúc này anh lại đùa giỡn với cô như vậy, lúc này cô chỉ muốn bay lên đạp một phát vào người hắn.
Trong hi hai người còn đưa đùa giỡn thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Đôi vợ chồng trong phòng khách hơi khựng lại, nghiêng đầu nhìn thấy hai người mặc quần áo chỉnh tề có khí chất xuất chúng đang đi về hướng bọn họ.
“Anh cả, chị dâu.” Người nói chuyện chính là vị khách nữ trẻ tuổi, gương mặt cô ta rất dịu dàng, còn mỉm cười, không hề khó gần. Sau đó, cô ta nhìn vào cô gái bên canh anh cả của mình rồi chân thành nói lời khen: “Quả nhiên chị dâu là một mỹ nhân, người thật còn đẹp hơn những ảnh chụp trên mạng!”
Ân Tô Tô đã đoán được thân phận của cô gái này, ngại ngùng cười với cô ta, cô đưa tay phải ra, nghịch ngợm nói: “Đây là Lan Nhân phải không, chào em, cảm ơn em đã khen, đúng là tiên nữ nên toàn nói lời hay.”
Phí Lan Nhân cầm lấy món quà trong tay bỏ sang một bên, bắt tay với Ân Tô Tô, cười nói: “Miệng mồm em không lanh lẹ, chỉ biết nói thật thôi, chị dâu không cần khách sáo đâu.”
Thấy cô ba dễ gần như vậy khiến người ta rất thích, điều này làm cô cảm thấy thoải mái hơn chút.
Lúc này, một giọng nói nam tính vang lên, lạnh băng không có cảm xúc: “Anh cả, chị dâu.”
Ân Tô Tô nhìn theo hướng của giọng nói ấy thì bỗng nhiên cô nhìn vào một đôi mắt thâm trầm, đen thư mực. Chỉ mới nhìn một lát thôi đã làm cô thấy sợ hãi.
Cô hơi giật mình.
Một giây tiếp theo, cánh tay thon dài của Phí Nghi Châu vòng qua eo cô, ôm chặt cô vào lòng.