Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán Ân Tô Tô. Cô không nói nên lời liếc nhìn Phí Nghi Châu, không nhịn được phải giơ tay lên đỡ trán.
Cả nhà đang trò chuyện rôm rả với cậu cháu rể từ tới từ thủ đô. Không lâu sau, dì ba bê từ trong bếp ra một chiếc nồi sắt lớn rồi đặt thẳng lên bàn ăn, quay đầu lại nói với mọi người: "Ăn cơm thôi! Chuẩn bị ăn nào!"
Ân Tô Tô liếc nhìn về phía bàn ăn. Sau khi nhìn rõ mấy món ăn trên bàn, trong lòng cô có chút bất an, lặng lẽ vươn tay ra kéo tay áo vest của người đàn ông bên cạnh.
Phí Nghi Châu cảm nhận được lực kéo nhẹ nhàng yếu ớt kia, anh nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
“Bữa trưa hôm nay sẽ ăn mì cán tay thủ công và sườn heo hầm.” Ân Tô Tô trầm giọng nói: “Em sợ anh ăn không quen.”
“Từ nhỏ anh đã không kén ăn rồi.” Phí Nghi Châu bình tĩnh nói: “Không sao.”
“Không phải đang nói anh kén ăn…” Rõ ràng là Ân Tô Tô đang rất lúng túng, âm lượng khi nói cũng bất giác nhỏ hơn chút: “Ở quê của bọn em, lúc ăn uống cũng không đặc biệt chú trọng lễ nghi như ở thủ đô đâu.”
“Nhập gia tùy tục thôi mà, không sao.” Phí Nghi Châu nói.
Đúng lúc này, ngoài cửa lại truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Mọi người trong phòng đều giật mình, vô thức quay đầu nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy người đang đi vào từ ngoài cửa là một người đàn ông với dáng người cao gầy trông khoảng ba mươi tuổi, đeo một cặp kính gọng đen dày cộp, mặt sắc mỏ nhọn. Cũng không biết có phải là do cặp kính kia có độ cận quá cao hay không mà trông hai mắt anh ta cứ lồi ra như một cặp đậu xanh. Anh ta mặc một cái áo sơ mi trắng đã hơi ố vàng, tóc chải kiểu hai tám đã sớm lỗi thời, vừa bước vào cửa anh ta đã gãi mũi và nhìn xung quanh.
Ân Tô Tô khẽ cau mày, thoạt nhìn thì cô thấy người đàn ông này trông quen quen nhưng trong lúc nhất thời cô cũng không nhận ra anh ta là ai.
Đột nhiên, cậu cả trầm mặt quát lớn: "Con tới đây làm gì?"
"Ồ, có nhiều người vậy à." Người đàn ông cao gầy chậm rãi bước vào phòng nhìn quanh một vòng, vừa nhìn thấy Ân Tô Tô thì giật mình, anh ta kinh ngạc hỏi: "Bé Đản? Em về từ khi nào thế?"
Đến tận lúc này, Ân Tô Tô mới nhớ ra người đàn ông này là chồng của cô con gái thứ tư của cậu cả, tên là Phó Đại Xuân.
Khi cậu cả còn trẻ cũng là một nhân vật có tiếng ở quê nhà, ông ấy có 4 người con. Con trai cả và con trai thứ đều làm việc ở các cơ quan công lập trong thành phố, con gái thứ ba là giáo viên tiểu học, ở thôn Ân Oa này cũng coi như rất có tiền đồ rồi. Chỉ có mỗi cô út Trương Hinh Duyệt từ nhỏ bị khiếm khuyết, đầu óc đã không thông minh mà tính cách còn tệ hại, sau khi tốt nghiệp cấp 2 đã bỏ học và ở nhà ăn bám gia đình.
Trong mấy năm đầu, vì Trương Hinh Duyệt có ngoại hình ưa nhìn nên có khá nhiều bà mối đến cửa cầu thân với cô ta. Trong cuộc hôn nhân đầu tiên, cô ta cũng được gả vào một gia đình khá tốt ở cùng thôn. Chỉ có điều, tính cách của Trương Hinh Duyệt thực sự quá quái dị và cuộc hôn nhân của cô ta với người chồng đầu tiên đã nhanh chóng kết thúc trong thất bại.
Sau đó, Trương Hinh Duyệt bắt đầu tự yêu đương và tự tìm đối tượng. Cái tên Phó Đại Xuân này là người chồng thứ hai của Trương Hinh Duyệt.
Trước đây, Ân Tô Tô đã từng nghe mẹ cô kể rằng chị họ Trương Hinh Duyệt vẫn đang thất nghiệp ở nhà. Ở phía nam thôn Ân Oa có một mỏ than đá, chồng của chị họ cô là Phó Đại Xuân đang làm bảo vệ ở mỏ than và thu nhập hàng tháng của anh ta rất ít ỏi. Bởi vậy, hầu hết kế sinh nhai của cái gia đình nhỏ này đều phải dựa vào sự tiếp tế của nhà cậu cả.
Khi họ hàng thân thích nhắc đến chị họ và ông anh rể này, ai nấy đều lắc đầu đầy ngao ngán.
Hiển nhiên, Phó Đại Xuân tới tận cửa thăm nom vào lúc này chắc chắn sẽ không phải chuyện tốt gì.
Ân Tô Tô suy tư trong lòng, nhưng vì lịch sự nên cô vẫn mỉm cười với anh rể và nói: "Em vừa về."
Phó Đại Xuân gật đầu, tầm mắt vừa chuyển thì nhìn thấy Phí Nghi Châu ngồi cạnh Ân Tô Tô. Anh ta trố mắt nhìn, sửng sốt một lúc rồi chợt nhận ra: "Ồ, anh còn nói sao lại có nhiều người như vậy? Hoá ra là bé Đản dắt người yêu về nhà ra mắt."
"Đúng vậy." Ân Tô Tô trả lời cho có lệ.
Cậu cả không thích cậu con rể này, từ khi Phó Đại Xuân bước vào thì sắc mặt cậu cả đã rất kém. Những năm gần đây, cậu cả vẫn nể mặt con gái nên đã giúp con rể rất nhiều chuyện, nhưng con rể không những không biết ơn hay tỏ lòng hiếu thuận mà anh ta càng tham lam hơn, thỉnh thoảng lại chạy tới cửa vay tiền.
Nếu là ngày thường, chắc chắn cậu cả đã vác chổi lên đánh người rồi, nhưng tình huống hiện tại lại hơi đặc biệt. Trước mặt cháu gái và cháu rể tương lai nhà mình, cậu cả cảm thấy để mình bị mất mặt cũng không sao nhưng ông ấy không thể để cháu gái Tô Tô nhà mình bị mất mặt được.
Vì vậy, cậu cả cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc, bình tĩnh nói: “Đại Xuân, con cũng đã nhìn thấy hôm nay có buổi tụ họp rồi. Ở đây còn có khách, nếu con có việc gì thì để lúc khác hẵng nói. Con cứ về trước đi.”
Không ngờ Phó Đại Xuân lại cứ thế ngồi phệt xuống ghế sô pha. Anh ta bắt chéo chân lên, khóe mắt vừa liếc thấy vài miếng dưa gang trên bàn trà thì lập tức vớ lấy một miếng, hí hửng gặm lấy gặm để. Anh ta ăn uống thô lỗ đến mức khiến nước dưa chảy nhoe nhoét đầy miệng, trông cực kỳ khó coi.
Thấy vậy, Trương Tú Thanh và Ân Tự Cường cũng thay đổi sắc mặt, trong lòng nghĩ thầm đây là lần đầu tiên con rể từ thủ đô đến thăm nhà cậu, không ngờ lại gặp phải dạng thân thích khó chịu nhất này. Đây không phải là bôi tro trát trấu lên mặt bọn họ à?
Cái tên Phó Đại Xuân này có ý gì, anh ta đang cố tình gây sự với họ đúng không.
Nghĩ đến đây, Trương Tú Thanh cố kìm nén cơn giận đã lên tới tận cổ, bà ấy nói: “Đại Xuân, hôm nay là lần đầu tiên em họ cháu đưa em rể về thăm thôn Ân Oa, lát nữa còn phải sang nhà ba nó ở cách vách nữa, ăn cơm xong là đi rồi. Nếu cháu có chuyện muốn nói với ba mình thì để sang ngày khác nhé!”
“Cô, nếu có thể hoãn chuyện này sang ngày khác thì chắc chắn cháu sẽ không bao giờ đến tìm ba vào lúc này làm gì.” Sau khi Phó Đại Xuân ăn xong miếng dưa, anh ta thản nhiên giơ mu bàn tay lên lau miệng qua loa, nước dưa nương theo bàn tay bắn tí tách ra khắp nơi. Xong xuôi, anh ta thuận tay quệt tay lau nước bẩn vào bộ quần áo trên người, chậm rãi nói: “Nhà cô đưa con rể về nhà là chuyện lớn, nhưng cũng không thể nói rằng chuyện của cháu không phải là chuyện lớn chứ.”
Cậu hai nghe vậy cũng cau mày nói: "Đại Xuân, cháu hơi quá đà rồi. Đây là lần đầu tiên Tiểu Phí người ta tới cửa gặp mặt. Cháu không biết xấu hổ thì chúng ta vẫn cần mặt mũi đấy."
“Ha.” Phó Đại Xuân cười khẩy, vẻ mặt nhàn nhã như lợn chết không sợ nước sôi: “Cháu đã nói mấy lần rồi, hai năm nay lượng mưa quá ít nên ruộng đồng cũng không có thu hoạch, hơn một nửa số ngô trồng được đều đã chết héo cả. Dựa vào điểm này thì cháu và Trương Hinh Duyệt không thể sống nổi chỉ với 1000 hay 2000 tệ đâu! Bây giờ cháu đang muốn mua một chiếc ô tô để đi đánh hàng, cháu làm vậy còn không phải là vì Trương Hinh Duyệt nhà mọi người sao? Chỉ cần 30.000 tệ, cậu cứ bảo ba cháu đưa tiền sớm một chút thì làm sao có thể xảy ra chuyện rắc rối như hôm nay nữa?”
Cậu cả bị cái tên khốn nạn ham ăn lười làm này làm cho tức đến mức hộc máu, ông ấy chỉ ngón tay vào mặt anh ta tức giận nói: “Vậy con đi theo ba sang bên kia nói chuyện đi. Mọi người còn phải đi ăn cơm, đừng tiếp tục gây chuyện ở đây nữa!”
"Đừng, con cũng chưa được ăn cơm mà." Phó Đại Xuân nhích người sang ngồi xuống bàn ăn, vừa nhìn mấy món trên bàn vừa nghiền ngẫm cười đùa: "Bữa cơm này trông ngon thật đấy. Tính ra thì đãi ngộ dành cho cháu rể có vẻ khá hơn nhiều so với thằng con rể như con nhỉ."
Trương Tú Thanh nhìn thấy vẻ mặt của con gái mình càng lúc càng tệ, thực sự không thể đứng yên được nữa. Bà ấy bước tới kéo cánh tay Phó Đại Xuân, hạ giọng nói: “Đại Xuân, để cô nói cho cháu nghe, việc cháu chạy tới xin tiền ba là rất vô lý. Hinh Duyệt gả cho cháu trong mấy năm nay, tự cháu tính thử xem mình đã đòi ba vợ bao nhiêu tiền rồi. Tính ra thì ngay cả tiền sắm quan tài của anh ấy cũng đã giao cho cháu và Hinh Duyệt cả rồi!"
“Cô à, lời này của cô khó nghe quá đấy.” Phó Đại Xuân hừ lạnh: “Ba cháu có tiền hay không thì cháu không biết, nhưng chuyện ví tiền của dì và dượng rất sung túc thì cháu biết cả đấy. Dượng là nhân viên nhà nước, là trưởng phòng lớn, Tô Tô là minh tinh nữa. Bây giờ xem ra, cháu thấy con rể mà cô tìm được cũng là người giàu có, dù ba vợ của cháu thiếu 30.000 tệ này thì chắc nhà cô cũng không thiếu đâu nhỉ? Nếu không, cô cho cháu mượn tiền đi?”
Trương Tú Thanh: "..."
Ân Tô Tô ở một bên cũng bị lý do thoái thác này làm cho choáng váng. Cô thực sự không ngờ rằng ông anh rể của chị họ này lại mặt dày vô liêm sỉ như vậy. Cô đang định phản bác lại thì một cảnh tượng còn kinh hoàng hơn đã xảy ra - mợ cả lao ra và xách theo cây lau nhà mà không nói một lời, thẳng thừng đập nó vào trán Phó Đại Xuân.
Phó Đại Xuân không hề phòng bị nên bị cây lau nhà này đẩy ra khỏi ghế, anh ta ngã bộp xuống đất tạo ra tiếng vang lớn.
"Mày là cái đồ vô liêm sỉ, lần trước tao đã nói nếu mày còn dám tới đây thì tao sẽ không khách khí nữa! Mày còn chọn đúng lúc này để bày trò phá rối nhà chúng ta, mày! Mày đó! Hôm nay tao sẽ đánh chết mày!" Mợ cả tức không chịu nổi, hai mắt bà ấy bừng bừng lửa giận còn ẩn chứa vài giọt nước mắt bất bình. Sau đó, bà ấy lại dùng hết sức mình để đánh anh ta bằng cây lau nhà...
"Mợ cả đừng kích động, cẩn thận sức khỏe của mình!"
“Đúng thế mợ cả à, đừng xúc động…”
Mọi người cố gắng thuyết phục khuyên giải, chỉ sau một thoáng mà khung cảnh lập tức trở nên hỗn loạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT