Sau khi tặng quà xong, đúng lúc nhân viên phục vụ bắt đầu đưa món ăn lên.

Bữa ăn diễn ra khá hài hoà.

Ba mẹ Ân quan sát hai đứa trẻ cực kỳ cẩn thận, sợ họ bị đói trên đường tới đây nên thường xuyên dùng đũa chung để gắp thức ăn cho họ, sẵn tiện hỏi thăm vài chuyện cá nhân của Phí Nghi Châu.

Đó đều là những câu hỏi mà Ân Tô Tô đã chuẩn bị trước, tiền tiết kiệm được bao nhiêu, thu nhập hàng năm rồi thì đến bất động sản và xe.

Cậu cả đã ghi nhớ đáp án tiêu chuẩn mà vợ đưa ra, trả lời cực kỳ tự nhiên.

Lúc bữa ăn sắp kết thúc, Phí Nghi Châu lịch sự chào hỏi người lớn sau đó rời khỏi phòng đi vào nhà vệ sinh.

Ân Tô Tô dỏng tai lắng nghe, đến khi tiếng bước chân vững vàng đã nhỏ lại cô mới ngước mắt lên, thấp thỏm hỏi nhỏ: “Ba mẹ, ba mẹ thấy anh ấy thế nào?”

“Thằng nhóc đó được đấy, có văn hoá có học thức, tài giỏi, lại còn được dạy dỗ đàng hoàng, là người đáng tin.” Ân Tự Cường uống ngụm trà, chợt than thở: “Nhưng mà…”

Nghe thấy từ ngữ có tính trái ngược này, Ân Tô Tô lập tức cảm thấy hồi hộp, bèn hỏi do: “Nhưng mà gì ạ?”

Ân Tự Cường im lặng một lát rồi cười nói: “Không có gì.”

“Không có gì thì ông than thở làm gì, bày đặt tỏ ra bí ẩn.” Trương Tú Thanh trách móc chồng vài câu, sau đó mỉm cười với con gái, dịu dàng nói: “Mẹ đã hỏi các cậu dì cô chú của con rồi, tới thăm từng người một thì vất vả quá. Bên nhà ngoại, con và Tiểu Phí chỉ cần đến nhà cậu cả, nhóm cậu và dì đều đang ở đó chờ các con. Còn bên nội, các con chỉ cần đến chỗ ba lớn là được.”

Ân Tô Tô biết mẹ đang suy nghĩ cho mình, cô nũng nịu dụi mặt mình vào mặt Trương Tú Thanh: “Mẹ thương con nhất.”

“Tránh ra, tránh ra.” Trương Tú Thanh cưng chiều đẩy đầu cô ra: “Trang điểm thì tránh xa mẹ ra, cọ phấn lên mặt mẹ rồi này.”

Một lát sau, Phí Nghi Châu quay trở lại, bốn người cùng bước ra khỏi phòng bao.

Lúc bước tới quầy lễ tân, Ân Tự Cường nói “Tính tiền phòng Đêm Lặng” rồi lấy điện thoại ra chuẩn bị trả tiền.

Nhân viên phục vụ kiểm tra trên máy tính, cười nói: “Tiền cơm đã được thanh toán rồi ạ.”

Ân Tự Cường giật mình, chợt nhớ lại mấy phút trước, chàng rể của mình đã rời khỏi phòng bao, ông ấy vỗ vỗ đầu, ảo não nhận ra sự thật.



Diện tích của Lan Hạ cực nhỏ, nhà của cậu cả nhà họ Ân nằm ở thôn Ân Oa nằm ở phía bắc ngoại ô Lan Hạ, cách trung tâm Lan Hạ khoảng năm mươi phút đi xe. Sau khi ăn cơm xong, hai người lớn nhà họ Ân đưa hai đứa nhỏ về nhà cất hành lý trước sau đó mới đưa Ân Tô Tô và Phí Nghi Châu đến thôn Ân Oa.

Trước khi xuất phát, bằng nền giáo dục tốt đẹp và nhân phẩm của mình, cậu cả đã chủ động xin được làm tài xế nhưng bị ba mẹ Ân cùng từ chối.

Ân Tự Cường xua tay nói: “Thôn Ân Oa nằm trong núi, ra khỏi quốc lộ thì toàn là đường đất thôi, khó chạy lắm, cháu ngồi ở ghế sau với Tô Tô đi.”

“Đúng vậy.” Trương Tú Thanh cũng nói thêm vào, bà ấy cười tủm tỉm: “Tiểu Phí ngồi ghế sau mới ngắm được phong cảnh địa hình của Lan Hạ và sườn núi cao của Hoàng Thổ.”

Phía tây Lan Hạ là sa mạc Gobi rộng lớn, tuy mấy năm nay chính phủ đã đầu tiên cực kỳ nhiều tiền và nhân lực để trồng cây để ngăn cát nhưng hiệu quả không mấy khả quan. Khi có gió mạnh, cả thành phố nhỏ bé sẽ chìm trong cát bụi mờ mịt.

Chạy xe thẳng về phía bắc, càng đi càng thấy ít cây xanh hơn. Khi đến mảnh đất ở ngoại ô, hai bên quốc lộ chỉ còn lại những ngọn núi cằn cỗi trơ trụi.

Phí Nghi Châu im lặng ngồi trên hàng ghế sau của chiếc SUV Changan, những thứ mà anh có thể nhìn thấy chỉ toàn là sự hoang vắng lạnh lẽo và cô quạnh của thành phố này.

Đột nhiên, một bà lão đeo một chiếc thúng trên lưng xuất hiện ở ven đường quốc lộ, thân hình lam lũ bước đi tập tễnh. Bà ấy phải cõng hơn một nửa thúng khoai tây, chắc là đang đến chợ để bán. Bà ấy khoảng chừng sáu bảy chục tuổi, cũng có thể đã già hơn thế, làn da thô ráp đen nhẻm trần trụi dưới ánh mặt trời rực rỡ của mùa thu Tây Bắc, chói đến nổi không mở nổi mắt nhưng vẫn phải bất chấp gió và cát để đi từng bước về phía trước.

Phí Nghi Châu khẽ cau mày.

Nhận ra anh đang nhìn gì đó, Ân Tô Tô quay đầu nhìn theo, hiểu ra rồi cười nói: “Chắc là người già của thôn gần đây, hôm nay cõng khoai tây đi chợ bán lấy tiền đây mà.”

Không khác với phỏng đoán của anh, Phí Nghi Châu khẽ gật đầu.

“Anh có thấy lạ không, tại sao người già nơi đây đã lớn tuổi lắm rồi mà vẫn phải tự mình vác xi măng sửa nhà, tự mình cõng khoai tây nặng trịch để đi chợ?” Ân Tô Tô quay sang anh.

Phí Nghi Châu im lặng vài giây, nói: “Vì trong nhà không có người trẻ tuổi.”

“Chính xác.” Ân Tô Tô cười khổ, buồn bã nói: “Lan Hạ của tụi em quá nghèo. Những thanh niên có chút tài năng trong thôn, trong huyện, thậm chí là trong trung tâm thành phố Lan Hạ đều đi đến các thành phố khác. Dân cư là trọng tâm của sự phát triển của thành phố, nhưng Lan Hạ không phát triển nổi nên không giữ được người, cũng không thu hút người khác tới đây, ngược lại, không có người, Lan Hạ càng thêm nghèo khó, giống như một vòng tròn luẩn quẩn, một điểm chết người nhưng không thể nào giải quyết được.”

Ân Tự Cường đang lái xe cũng nghe được cuộc trò chuyện của hai đứa nhỏ, ông ấy mỉm cười, nói tiếp: “Lan Hạ có gì không tốt đâu, thành phố nào cũng phải trải qua quá trình phát triển, từ không đến có, từ nghèo đến giàu, từ lạc hậu đến hiện đại. Đây là quy luật phát triển của vạn vật, nghèo khó lạc hậu chỉ là một giai đoạn tạm thời mà thôi.”

Trương Tú Thanh ngồi cạnh nghe vậy thì cười nhẹ, chế nhạo nói: “Đúng rồi. Trong mắt ông thì cái gì của Lan Hạ cũng tốt hết, lúc trước người ta cho ông đến thủ đô Vân Thành thì ông không chịu đi, nhất quyết ở lại xây dựng quê hương. Bao nhiêu năm rồi mà chẳng thấy GDP của Lan Hạ tăng được bao nhiêu cả.”

“...” Ân Tự Cường hơi xấu hổ, hắng giọng hai lần rồi nói: “Tôi vẫn đang cố gắng mà, chuyện có thành hay không là do con người, rồi mọi thứ sẽ tốt lên thôi.”

Trương Tú Thanh cố gắng kìm nén để không trợn mắt lên, bà ấy đáp trả: “Ông đã hơn năm mươi rồi đấy, để tôi chống mắt lên xem một trưởng phòng nhỏ nhoi như ông thì có thể giúp Lan Hạ trở nên như thế nào.”

Gió Tây Bắc bắt đầu thổi vào buổi chiều, vài cụm mây trắng che khuất ánh mặt trời, nhiệt độ không khí giảm xuống. Ánh dương vàng đã vụt tắt, dường như những thửa ruộng bậc thang vàng óng đã mất đi lớp thơ mộng lãng mạn, chỉ còn lại sự khô cằn và hoang vu.

Đi chưa được nửa đường mà đã hết quốc lộ. Ân Tự Cường thành thục đánh tay lái, di chuyển chiếc Changan vào con đường đất.

Con đường đầy bùn đất gập ghềnh khúc khuỷu, chiếc xe xóc nảy liên tục.

Bỗng nhiên, bánh xe lao vào một cái hố cạn to, Ân Tô Tô không kịp đề phòng, thế là cô nghiêng mạnh sang trái theo quán tính.

Vừa vặn va phải người Phí Nghi Châu.

Đường đất quá gồ ghề nên Phí Nghi Châu phải giơ tay nắm lấy tay vịn trên nóc xe, thấy cô mất cân bằng bèn duỗi tay ra đỡ theo phản xạ, ôm đầu cô vào lòng để không bị đụng vào cửa xe.

“Cẩn thận.” Anh khẽ khàng dặn dò.

“Vâng vâng. Anh cũng nắm chặt vào, đường này xấu quá.” Ân Tô Tô đỏ bừng mặt, cố gắng cố định cơ thể, sau đó nhìn lên hàng ghế phía trước, nói: “Ba, trước kia con nghe mẹ nói có vị đại gia nào đó muốn bỏ vốn sửa đoạn đường đi qua nhà cậu cả, tại sao vẫn chưa thấy gì vậy?”

“Chắc là thất bại rồi.” Ân Tự Cường bình thản nói: “Đó là một ông chủ kinh doanh nhỏ xuất thân từ thôn Ân Oa, mấy năm trước kiếm được ít tiền nên nói vậy, có lẽ việc kinh doanh mấy năm nay không được tốt lắm.”

Hai ba con trò chuyện với nhau bằng giọng địa phương, Phí Nghi Châu vừa lắng nghe vừa im lặng ngó ra khung cảnh cằn cỗi hoang vắng ở bên ngoài cửa sổ, anh không chen vào cuộc đối thoại đó, cũng không biết đang nghĩ gì.

Ân Tô Tô đang nói chuyện với ba, cô nhận ra người đàn ông bên cạnh mình đang trầm tư, trái tim bỗng thấy trĩu nặng.

Cô mím môi, mười ngón tay vô thức khép lại nắm nhẹ vạt áo.

Đứng trước thế giới hoàn toàn xa lạ này, quả nhiên anh vẫn thấy coi thường.



Khi đến thôn Ân Oa, trên đường vào nhà cậu cả có một cái cây chết chắn ngang nên xe không đi vào được. Không còn cách nào khác, chỉ có thể đậu xe cách đó mấy trăm mét, sau đó bốn người trên xe đi bộ vào trong.

Ân Tô Tô theo Phí Nghi Châu xuống xe, theo như những gì cô quan sát được, đôi giày da chưa bao giờ dính bùn đất của anh đang đạp lên mặt đất khô cằn và gập ghềnh rồi lập tức bị đổi màu, trái tim cô chợt trở nên căng thẳng.

Người đàn ông đứng trên đỉnh thế giới đang hòa mình vào khung cảnh tiêu điều cằn cỗi của thôn Ân Oa ở Lan Hạ. Trời xanh, mây trắng, cây héo, đường đất, nhà hầm bằng đất cùng với những người nông dân đeo thúng trên lưng đi chợ.

Ân Tô Tô thầm thở dài, cô vội vàng đuổi theo muốn xách mấy chiếc túi đựng quà tặng giúp anh: “Đoạn đường này khó đi lắm, để em xách giúp anh…”

“Không cần.” Phí Nghi Châu nở nụ cười nhẹ nhàng.

“Anh phải nhìn đường đấy, đừng để té ngã là được.”

Tự nhiên Ân Tô Tô cảm thấy nơi đây không xứng với anh, cô vô cùng áy náy, cụp mắt nói nhỏ: “Ngại quá, nếu không phải tại em thì anh đâu cần phải cực khổ như vậy. Em xin lỗi.”

“Từ lúc quen biết em tới giờ, em đã nói xin lỗi anh sáu mươi hai lần rồi.” Phí Nghi Châu nghiêng đầu nhìn cô: “Đây là lần khó hiểu nhất.”

Ân Tô Tô: “...”

“Em nói xin lỗi anh bao nhiêu lần mà anh cũng biết, anh đếm luôn cơ à?” Ân Tô Tô không thể tin nổi: “Anh đừng có làm quá như vậy.”

Phí Nghi Châu cạn lời: “Đây là trọng điểm à?”

Ân Tô Tô im lặng, rầu rĩ quay lại vấn đề chính: “Em biết sự chênh lệch giữa quê em và thủ đô cực kỳ lớn, giống như khoảng cách giữa em và anh vậy. Nhưng mà theo tập tục ở đây thì khi đến thăm hỏi phải vào nhà ăn chút gì đó. Nếu lúc đó anh không muốn ăn cơm nhà cậu cả em nấu thì cũng không sao, đừng áp lực gì cả.”

Phí Nghi Châu khẽ nhướng mày.

Giọng nói ngoan ngoãn, nhỏ như muỗi kêu của cô gái nhỏ lại vàng lên: “Cho dù anh có không thích, hay thậm chí là ghét tất cả mọi thứ ở đây thì em cũng hiểu được mà.”

“Chán ghét?” Phí Nghi Châu thờ ơ hỏi lại.

Ân Tô Tô ngạc nhiên ngước mắt lên.

Phí Nghi Châu bình thản nói: “Đây là nơi đã sinh ra và nuôi nấng em, anh chỉ thấy biết ơn, biết ơn vì mảnh đất này sẽ tạo ra một người tốt đẹp như em.”

Trái tim Ân Tô Tô như được sưởi ấm, trong mắt bỗng cảm thấy cay cay.

“Đi thôi. Thăm nhà cậu cả và ba lớn của em xong về nhà thì cũng phải tám giờ tối rồi.” Không đợi cô lên tiếng, cậu cả lại nói tiếp: “Anh sẽ tranh thủ tắm rửa rồi về phòng ngủ, hai giờ sáng sẽ chính thức đi ngủ.”

Thời gian biểu chỉn chu này làm Ân Tô Tô hoang mang cực kỳ. Cô ngẩn người hỏi: “Anh đang nói gì vậy? Chín giờ về phòng ngủ, vậy tại sao hai giờ sáng mới chính thức đi ngủ?”

Phí Nghi Châu nhẹ nhàng nói: “Anh đã nhịn cả ngày rồi. Phải dùng năm tiếng đồng hồ đó để hôn môi và làm tình với em.”

Ân Tô Tô: “...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play