Mặc dù lần gặp mặt này được gọi là buổi "họp lớp" giữa Mạnh Nguyệt và vị quan chức ở trường học cũ, nhưng thực chất lại chính là
tiệc Hồng Môn*, mục đích chủ yếu là để đàm luận về sự biến mất của BS59 và trao đổi về kế hoạch tiếp quản phòng thí nghiệm Hoành Á của chính phủ.
Mạnh Nguyệt
thân kinh bách chiến*, rõ ràng đối với lần này đã chuẩn bị rất chu đáo, bà bày tỏ sự không đồng tình với yêu cầu của chính phủ về việc tiếp quản phòng thí nghiệm Hoành Á một cách khéo léo nhưng kiên quyết, đồng thời cũng trò chuyện với đối phương về những kỉ niệm cũ thời còn đi học của mình và ông ta.
Sau khi chơi bowling xong họ lại cùng nhau ăn tối, kết quả của buổi gặp mặt này coi như cũng thành công, không để người bạn học cũ đại diện cho chính phủ mất mặt, cũng tạm thời không để tập đoàn Hoành Á chịu thiệt hại gì.
Từ đầu đến cuối Mạnh Dĩ Lam không nói qua bao nhiêu câu, nên cũng không hao hơi tổn sức gì, rốt cuộc hiếm hoi có được cơ hội nghỉ ngơi một chút.
Sau khi quan chức chính phủ cuối cùng cũng rời đi, Mạnh Nguyệt hiếm khi thở dài một tiếng, rồi đưa Mạnh Dĩ Lam vào một phòng riêng chuyên dùng để nghỉ ngơi.
Mạnh Nguyệt bảo vệ sĩ ra ngoài, rồi quay đầu đối diện với Mạnh Dĩ Lam bất đắc dĩ cười: "May mà mấy ngày nay trời mưa, nếu không chúng ta đành phải cùng ông ấy đi đánh golf."
Mạnh Dĩ Lam cũng bất đắc dĩ cười cười, không nói thêm gì.
Những ngày gần đây, Mạnh Dĩ Lam không hề đề cập với Mạnh Nguyệt về việc Liêu Vũ Đình xuất hiện gần doanh trại của Vĩnh Thái, bởi vì từ đầu đến cuối cô không tin tưởng Mạnh Nguyệt.
Thật ra ngay cả khi đối mặt với Lâm Khúc Vi, Mạnh Dĩ Lam cũng không thể hoàn toàn mở lòng mình, chứ đừng kể đến chú Hồng vẫn luôn giúp đỡ cô.
Nói trắng ra là, trong thế giới đã sụp đổ này, chỉ có một người mà Mạnh Dĩ Lam có thể hoàn toàn tin tưởng.
Vậy mà hơn một năm trước, cô đối với người này lại vô cùng né tránh.
Mà bây giờ, cô và người đó đã gần một tháng không liên lạc với nhau.
Nghĩ đến đây, Mạnh Dĩ Lam bất giác nhíu mày, nhưng ngay sau đó cô lại cảm thấy ảo não vì bản thân lại lần nữa nghĩ đến người kia.
Nhìn Mạnh Dĩ Lam đang im lặng, Mạnh Nguyệt cho rằng công việc mấy ngày nay khiến đối phương cảm thấy phiền muộn, nên nhẹ nhàng nói: "Thời gian gần đây con đã vất vả rồi."
Mạnh Dĩ Lam vẫn chỉ cười cười, không có trả lời.
Sự biến mất đột ngột của cháu trai bà Trương đã mang đến rắc rối lớn cho phòng thí nghiệm của Hoành Á.
Vào hôm xảy ra chuyện, trưởng nhóm phụ trách các dự án lớn trong phòng thí nghiệm đã tự sát ngay trong đêm vì sợ phải chịu trách nhiệm sau khi biết tin BS59 mất tích.
Các quan chức chính phủ đã tự ý đưa cháu trai bà Trương đi mà không có sự đồng ý của Hoành Á, ngược lại còn đổ hết trách nhiệm cho Hoành Á.
Ngay khi tất cả mọi người đang loạn xà ngầu cả lên, thì Mạnh Dĩ Lam đã hiểu được đại khái mọi thông tin trong phòng thí nghiệm, ngay trong đêm cô và Luyện Tích đưa ra một bản báo cáo, chứng minh rằng trách nhiệm về vụ tai nạn này hoàn toàn thuộc về phía chính phủ, không liên quan gì đến Hoành Á.
Không chỉ vậy, cô còn biết được nhược điểm của bên kia, sau khi vừa đấm vừa xoa, các quan chức được chính phủ cử đến để xử lý sự việc đã mủi lòng, không còn làm ầm ĩ về vụ tai nạn nữa.
Sau chuyện này, Mạnh Dĩ Lam rõ ràng cảm nhận được thái độ của Mạnh Nguyệt đối với cô đã thay đổi rất nhiều.
Bà ấy không chỉ thảo luận với cô về một số vấn đề phát sinh khác không liên quan đến phòng thí nghiệm, mà còn chủ động để cô tham dự các cuộc họp lớn nhỏ khác nhau của công ty - kể cả trong những dịp như hôm nay không cần sự hiện diện của Mạnh Dĩ Lam, bà ấy cũng đưa cô đi cùng.
Sau khi Mạnh Nguyệt ngồi xuống, đột nhiên bà thấp giọng nói: "Nếu... con là con gái của ta thì tốt quá."
Không biết có phải Mạnh Dĩ Lam gặp ảo giác hay không, nhưng cô cảm thấy giọng nói của Mạnh Nguyệt có chút buồn, nên đáp: "So với mẹ ruột, cô mẫu đã chăm lo cho con thật sự rất chu toàn."
Nhìn thấy nụ cười vui mừng thật tâm của Mạnh Nguyệt, Mạnh Dĩ Lam thừa dịp nói tiếp: "Thật ra con đã xem Vũ Nhu và Vũ Đình như chị em ruột rồi..." Vừa nhắc đến hai người đó, Mạnh Dĩ Lam thấy nụ cười của Mạnh Nguyệt bỗng khựng lại, tâm trạng của bà ấy rõ ràng đã thay đổi.
Không muốn lỡ mất cơ hội, Mạnh Dĩ Lam giả vờ bối rối hỏi: "À đúng rồi, sao gần đây con không thấy Vũ Đình ạ?"
Sắc mặt Mạnh Nguyệt không được tốt, nhưng vẫn cười nhẹ: "Con bé... gần đây có hơi bận."
Mạnh Dĩ Lam gật gật đầu, không hỏi thêm nữa, nhưng trong đầu cũng đã có một ít suy đoán.
Mạnh Nguyệt vuốt ve chuỗi Phật châu trong tay, đổi chủ đề: "Dĩ Lam, năng lực của con giỏi hơn ta nghĩ rất nhiều, ta tin không lâu nữa mình sẽ có thể sớm về hưu."
Không hiểu sao, những lời này lại khiến Mạnh Dĩ Lam nhớ đến người đàn ông mà đã lâu mình không gặp.
Trong những ngày này, cô đã tham gia vô số cuộc họp lớn nhỏ trong công ty, nhưng cô vẫn chưa từng gặp ông ấy, xung quanh cô cũng không có ai thảo luận về ông ấy.
Trước đây, Mạnh Dĩ Lam luôn vô thức không muốn đề cập đến bất cứ điều gì liên quan đến cha mình, nhưng bây giờ, vì lòng hiếu kỳ ngày càng tăng, nên cô muốn chủ động điều tra tung tích của người đó.
Quan trọng hơn nữa là, những cơn ác mộng mấy ngày qua đã khiến sự hiện diện của người đàn ông đó trong lòng Mạnh Dĩ Lam ngày càng mạnh mẽ, cô không thể không đối mặt với nó.
Mạnh Dĩ Lam thuận theo lời của Mạnh Nguyệt, nói: "Cô mẫu, nếu cô mẫu về hưu, đoán chừng Hoành Á có lẽ sẽ không thể chống đỡ được mấy ngày."
"Ta trở về chính là vì giúp đỡ cha con." Mạnh Nguyệt lắc đầu, "Theo lý mà nói, việc ta đang làm hiện tại chính là của con."
Lúc này, đột nhiên có người gõ cửa.
Mạnh Dĩ Lam quay đầu lại, thì thấy trợ lý trẻ tuổi luôn theo Mạnh Nguyệt cầm một chiếc hộp nhỏ đi vào và nhắc nhở Mạnh Nguyệt uống thuốc.
Mười ngày gần đây, Mạnh Dĩ Lam đã có rất nhiều thời gian ở cùng Mạnh Nguyệt, cho nên cô phát hiện Mạnh Nguyệt luôn phải uống thuốc, mà trạng thái tinh thần của bà còn kém hơn trước rất nhiều.
Mạnh Dĩ Lam muốn hỏi thăm cô mẫu của mình tại sao phải uống thuốc, nhưng lại không tìm được cơ hội.
Sau khi trợ lý rời khỏi phòng, Mạnh Nguyệt đột nhiên cảm khái nói: "Dĩ Lam, dạo này con luôn ở công ty làm việc bất kể ngày đêm, không thể tiếp tục như vậy được, cẩn thận khi đến tuổi của ta, con phải uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm..."
"Cô mẫu, xin cô mẫu hãy giữ sức khoẻ," Mạnh Dĩ Lam rót nước nóng vào ly của Mạnh Nguyệt, "Bây giờ... cô mẫu là người thân nhất của con."
Những lời này không phải là khách sáo, nếu gạt bỏ hết những nghi kỵ cùng hoài nghi, thì Mạnh Nguyệt chính là người thân tốt với Mạnh Dĩ Lam nhất trong nhiều năm qua.
Mạnh Nguyệt nghe xong sửng sốt một lát, trong mắt có chút buồn bã, đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay Mạnh Dĩ Lam, nhẹ giọng nói: "Con à, e rằng không còn nhiều thời gian nữa."
Mạnh Dĩ Lam kinh ngạc đặt bình nước xuống, ngẩng đầu nhìn thấy Mạnh Nguyệt chỉ vào đầu mình: "Đã được chẩn đoán từ nhiều năm trước, là một khối u."
Mạnh Dĩ Lam chưa kịp nói chuyện, Mạnh Nguyệt lại thở dài: "Nếu không vì hai đứa gái của ta, ta đã rời khỏi Hoành Á từ lâu rồi."
"Bác sĩ nói thế nào ạ?" Mạnh Dĩ Lam lo lắng hỏi: "Nếu điều trị kịp thời..."
Mạnh Nguyệt xua tay, thản nhiên nói: "Tình hình bây giờ làm sao có thể 'điều trị kịp thời'? Thuốc cũng không đủ uống, có bao nhiêu tiền cũng không mua được."
Mạnh Dĩ Lam vẫn như cũ khuyên nhủ: "Cô mẫu cần thuốc gì? Con có thể..."
"Con có lòng như vậy, ta cảm thấy rất an ủi." Mạnh Nguyệt ánh mắt có chút ươn ướt nói: "Đáng tiếc, nếu như hai đứa con của ta cũng hiểu chuyện bằng một nửa con..."
Không đợi Mạnh Dĩ Lam trả lời, Mạnh Nguyệt đột nhiên ghé vào tai Mạnh Dĩ Lam nhỏ giọng nói: "...Giữa Vũ Đình và Vĩnh Thái, có liên quan."
Trong lòng Mạnh Dĩ Lam chấn động, toàn thân cứng đờ tại chỗ.
"Ta mới phát hiện cách đây không lâu," Mạnh Nguyệt hiển nhiên có chút kích động, giọng nói hơi run rẩy không thể khống chế, "Hai chị em chúng nó đều đã phản bội người mẹ già này."
Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay Mạnh Dĩ Lam, nhưng giây tiếp theo, Mạnh Nguyệt lại giơ tay lau nước mắt, sau đó ngồi thẳng dậy, làm như không có chuyện gì xảy ra: "Cho nên mới nói, Dĩ Lam, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, con phải..."
"Không được tin ai ngoại trừ chính mình?" Mạnh Dĩ Lam đè nén cảm xúc thăng trầm trong lòng, bình tĩnh hỏi.
Mạnh Nguyệt sững sờ, sau đó mỉm cười vỗ vỗ mu bàn tay Mạnh Dĩ Lam: "Đúng, nhưng cũng không đúng lắm...điều ta muốn nói với con nhất chính là, 'Trong mọi việc đều phải đặt hạnh phúc của bản thân lên hàng đầu'."
Mạnh Dĩ Lam còn chưa kịp phản ứng, đã nghe đối phương nói tiếp: "Sự cảnh giác là cần thiết, nhưng nếu có điều gì khiến con vui thì hãy làm càng nhiều, còn nếu có người làm con hạnh phúc thì con nên gần gũi với họ nhiều hơn."
Trước đây, kiểu khuyên bảo như trưởng bối trong nhà này luôn khiến Mạnh Dĩ Lam cảm thấy khó chịu, nhưng lần này như thể đã bị nói trúng tâm sự, cô sững sờ không nhúc nhích.
"Gần đây cãi nhau với cô Bạch sao?" Mạnh Nguyệt đột nhiên hỏi.
Mạnh Dĩ Lam nhíu mày, đang muốn phản bác, lại nghe thấy Mạnh Nguyệt bất đắc dĩ cười: "Lần trước cô mẫu nói với con, cô ấy giống một con chó, thật ra chỉ là trêu đùa con mà thôi... trong lòng con đang nghĩ cái gì, một bà lão hơn con mấy chục tuổi còn không nhìn ra được sao?"
Tự cho là mình ngụy trang hoàn mỹ, nhưng thật ra đã sớm bị người khác nhìn thấu.
Mạnh Dĩ Lam có chút lúng túng khi ý thức được điều này, cô muốn như trước đây che đậy cảm xúc của mình, nhưng sự mệt mỏi cùng tinh thần căng thẳng mấy ngày qua đã khiến cô gần như suy sụp, nhất là khi nhắc đến chuyện của Bạch Tử, sắc mặt cô dần nhợt nhạt đi thấy rõ.
"Trước kia ta khuyên con không nên quá tình cảm, bởi vì ta lo lắng con sẽ bị người khác hãm hại." Mạnh Nguyệt tựa hồ có thể hiểu được tâm tình của Mạnh Dĩ Lam, bà cảm khái nói: "Nhưng mấy ngày nay, cuối cùng ta cũng hiểu được con không hề ngốc chút nào, lại còn cực kỳ cứng nhắc, cho nên ngược lại, ta muốn khuyên con hãy dám sống hưởng lạc hơn."
Nghe Mạnh Nguyệt nói xong, Mạnh Dĩ Lam trầm mặc hồi lâu.
Sau khi đối phương uống thuốc xong, cô hỏi: "Cô mẫu có biết cha của con là người như thế nào không?"
Đây là lần đầu tiên sau hơn mười năm, Mạnh Dĩ Lam chủ động nói về cha của mình với người khác.
Chỉ cần nhắc đến "cha", đã khiến cơ thể Mạnh Dĩ Lam khẽ run lên, nhưng cô vẫn cố gắng hết sức để kìm lại.
Mạnh Nguyệt sửng sốt, gật gật đầu: "Ông ấy là em trai ta, không hẳn là biết quá rõ ràng, nhưng tính tình của ông ấy ta vẫn luôn quen thuộc."
"Cô mẫu nghĩ," Mạnh Dĩ Lam ngẩng đầu nhìn Mạnh Nguyệt, "Tính tình của con có giống ông ấy không?"
Mạnh Nguyệt cùng Mạnh Dĩ Lam bốn mắt nhìn nhau, bà suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Giống, nhưng cũng không giống."
Câu trả lời giống như
đoán câu đố đèn lồng*, nhưng Mạnh Dĩ Lam có thể hiểu được.
Trong suy nghĩ của Mạnh Dĩ Lam, người đàn ông đó là người "dám hưởng lạc" theo như lời Mạnh Nguyệt nói.
Nói chính xác hơn, ông ấy là một ác quỷ dám hưởng thụ.
Những lời mà Mạnh Dĩ Lam ở dưới sofa nghe được năm đó, giống như ma chú khắc sâu vào đáy lòng của cô - anh yêu em, mọi thứ của em đều thuộc về anh, đừng nghĩ đến việc rời xa anh - giống như một sợi dây xích vô hình, nó không chỉ trói buộc vợ của ác quỷ, mà còn có cả con gái của ác quỷ.
Nhưng sau đó, vợ của ác quỷ đã thoát khỏi xiềng xích và trốn đi không một dấu vết, để lại đứa con gái của ác quỷ một mình trong vũng lầy.
Mặc dù khi trưởng thành Mạnh Dĩ Lam đã trốn khỏi Mạnh gia, nhưng cũng vì vô cùng sợ hãi, nên cô đã cố tình đè nén những ký ức cùng với lời nói đó, nhưng kỳ thật, cả trái tim của cô cũng bị nhốt ở lồng giam kia, dù có thế nào cũng không thể trốn thoát được.
Sở dĩ lúc nhỏ Mạnh Dĩ Lam cảm thấy sợ hãi, là bởi vì cô lo lắng cho sự an toàn của mẹ mình.
Còn bây giờ, nỗi sợ hãi của cô tuy vẫn còn đó, nhưng lý do đã được thay đổi từ lâu.
"Em trai ta là một kẻ thích kiểm soát, từ nhỏ đã như vậy rồi," Mạnh Nguyệt nhẹ nhàng nói, "Ông ấy đối xử với mẹ con như thế, tất nhiên là không đúng, nhưng con không cần quá sợ hãi ông ấy, ý của ta cũng không phải muốn con thích ông ấy..."
"Cô mẫu," Mạnh Dĩ Lam quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Không phải."
Điều Mạnh Dĩ Lam sợ nhất không phải là bản thân cha mình.
Mà là cô đã phát hiện ra, rằng mình vốn nên căm ghét ác quỷ, nhưng lại bắt đầu thật sự hiểu mọi điều mà ác quỷ nói và làm.
Cảm giác của Mạnh Dĩ Lam đặc biệt mãnh liệt khi đối mặt với Bạch Tử.
Cách đây mấy ngày, nhiều lần tỉnh dậy từ cơn ác mộng, rốt cuộc trong đêm khuya Mạnh Dĩ Lam đã nhận ra, rằng từ trước cả khi Bạch Tử tỏ tình với cô, cô đã có một cảm giác giống như vậy - mọi thứ của Bạch Tử đều phải thuộc về mình, cả đời của người đó cũng đừng nghĩ đến việc rời khỏi mình.
Loại ý nghĩ này khiến Mạnh Dĩ Lam cảm thấy sợ hãi, nhưng cũng khiến cô trầm mê và không thể nào tự giải thoát.
Sau khi hết lần này đến lần khác đẩy Bạch Tử ra xa, sự không cam lòng và khát vọng của Mạnh Dĩ Lam càng trở nên mạnh mẽ hơn, cô có thể cảm thấy mình đang dần trở thành một ác quỷ giống như cha của mình.
Năm đó, tội ác của quỷ dữ đã khiến mẹ cô phải bỏ đi mãi mãi, khi ấy cô mới vài tuổi, vì quá sợ hãi mà cô đã luôn giả vờ không biết tại sao mẹ lại bỏ đi.
Sau nhiều năm che giấu, ngay cả bản thân cô cũng hoàn toàn tin vào lời nói dối của chính mình.
Nhưng bây giờ, khi một lần nữa đối mặt với quá khứ, Mạnh Dĩ Lam bắt đầu hiểu được tâm tình của ác quỷ.
Cô cảm nhận được từng câu từng chữ mà ông ấy đã nói.
"Cô mẫu, con chỉ là rất sợ hãi," Mạnh Dĩ Lam đang muốn nói ra điều mình đang nghĩ, cô cũng không để ý rằng hai mắt của mình đã bắt đầu đỏ hoe, "Con lo lắng..."
Nhưng khi lời vừa đến khoé miệng, làm thế nào cũng không nói ra được.
Mạnh Nguyệt vỗ vai cô: "Đừng lo lắng, con có thể thử nói chuyện với cô Bạch."
Mạnh Dĩ Lam theo bản năng muốn cự tuyệt, lại nghe đối phương chân thành nói: "Nói cho cô ấy biết con đã sợ đến mức nào, xem cô ấy phản ứng ra sao."
Thay vì đem vết thương giấu dưới lớp băng gạc và để nó đau nhức cả ngày, tốt hơn hết chúng ta nên để nó thoáng mát ở ngoài không khí một chút, có lẽ sau vài ngày sẽ tốt hơn.
Trên đường rời khỏi sân chơi bowling, Mạnh Dĩ Lam như người mất hồn, ngồi ở ghế sau xe không nói một lời.
Cho đến khi quay trở lại tàu, cô vẫn như cũ lơ đãng mất hồn.
Theo thói quen mấy tuần nay, lẽ ra cô phải trực tiếp đến phòng làm việc tiếp tục giải quyết những công việc còn dang dở, nhưng hôm nay cô lại trở về phòng ngủ một cách khác thường.
Nghe ngoài tàu có tiếng mưa rơi, Mạnh Dĩ Lam tự do nằm dài trên giường, đầu óc mơ màng lại nghĩ đến lời Bạch Tử đã nói với mình - Mạnh Dĩ Lam... có phải tôi đã trở thành ánh sáng của cô không?
Cũng giống như lúc trước, trong lòng Mạnh Dĩ Lam vẫn dâng lên một cơn tức giận.
Nhưng nếu phải so sánh, thì cảm xúc hiện tại của Mạnh Dĩ Lam lại là tưởng nhớ cùng hoài niệm người đó nhiều hơn.
Vào giờ phút này, Mạnh Dĩ Lam rất muốn gặp người đó.
Cô cảm thấy có lẽ mình nên nói cho người đó biết về nỗi sợ hãi trong lòng, như lời Mạnh Nguyệt đã nói.
Nhưng cùng lúc đó, Mạnh Dĩ Lam cũng nhận ra trong lòng mình có một nỗi oán giận trước nay chưa từng xuất hiện - Bạch Tử thật sự quá nhẫn tâm, đã gần một tháng rồi nhưng vẫn không đến gặp mình.
Cô ấy không thích mình sao?
Nếu thích một ai đó, chẳng phải là chúng ta nên chủ động theo đuổi đối phương sao?
Mạnh Dĩ Lam vô thức bắt đầu hồi tưởng lại những khoảnh khắc cô từng trải qua cùng Bạch Tử trong quá khứ, cuối cùng đi đến kết luận - Bạch Tử chưa bao giờ có hành vi chủ động theo đuổi mình, thậm chí ngay cả "lấy lòng" cũng không có, người đó chỉ im lặng ở bên cạnh bảo vệ mình mà thôi.
Ngay cả trước khi virus biến dị bùng phát, cũng là như thế, cho dù có bị hiểu lầm thì người đó vẫn im lặng như một tảng đá.
Nghĩ tới đây, Mạnh Dĩ Lam tạm thời quên mất nửa phút trước cô còn vì chuyện của cha mình mà sợ hãi, bây giờ cô chỉ cảm thấy uất ức với hành vi chỉ nói mà không làm của Bạch Tử mà thôi, ít nhất Lâm Khúc Vi còn biết mua quà tặng mình - mặc dù món quà kia chưa bao giờ được mở ra, cũng không biết đã bị ném ở nơi nào.
Bạch Tử không hề có thành ý "thích", lại muốn mình chủ động đi tìm cô ấy tâm sự? Còn muốn mình nói cho cô ấy biết mình đang nghĩ gì?
Mạnh Dĩ Lam càng nghĩ càng tức giận, sau khi cười lạnh một tiếng, cô dùng lực ném chiếc đồng hồ sang một bên, nhưng do lực quá mạnh nên chiếc đồng hồ đã bị ném thẳng xuống ghế sofa cạnh tường.
Mao Mao đang nằm trên ghế sofa nhai chuối khô bỗng giật mình, ngơ ngác nhìn về phía Mạnh Dĩ Lam trên giường.
Mạnh Dĩ Lam cũng nghiêng người nhìn Mao Mao, cô đang định phàn nàn với nó vài câu về Bạch Tử, lại chợt nhận thấy đùi của Mao Mao có gì đó không ổn.
"Mao Mao, lại đây." Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng nói.
Mao Mao ngoan ngoãn hơn Bạch Tử nhiều, vừa nghe thấy Mạnh Dĩ Lam gọi, nó liền đứng dậy và lạch bạch đi đến bên giường như một con người.
Mạnh Dĩ Lam đứng dậy, vuốt thẳng lại mái tóc rối bù của mình, sau đó ngồi xổm xuống bên giường, cẩn thận nhìn vào đùi Mao Mao.
Ngay chỗ bị thương trước đó, làn da nâu ban đầu của nó chuyển sang hơi trắng, cũng không có sợi lông nào mới mọc lên.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em2.
Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời3.
Kẹo Sữa Bò4.
Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế=====================================
Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng chạm vào chỗ đó, nhưng Mao Mao không có phản ứng gì, có lẽ nó cũng không cảm thấy đau đớn.
Theo bản năng, Mạnh Dĩ Lam vô thức muốn nói cho Bạch Tử biết chuyện này, nhưng vừa cầm đồng hồ lên, cô lập tức nhớ ra mối quan hệ giữa hai người đã đến mức đóng băng, cô không nên tùy tiện tìm đối phương nói chuyện như vậy.
Nhưng Mạnh Dĩ Lam lại không cam lòng, cô bực bội ngồi xổm xuống cạnh giường, tâm tình phiền chán bấm loạn xạ trên đồng hồ.
Đột nhiên, Mạnh Dĩ Lam phát hiện đồng hồ của mình có một tin nhắn chưa đọc, được gửi bởi "Trương Linh" hơn mười ngày trước.
Khoảng thời gian này quả thực quá bận rộn, đồng hồ của Mạnh Dĩ Lam mỗi ngày đều nhận được rất nhiều thông báo, lời nhắc nhở hoặc lời chào hỏi từ rất nhiều người, khiến cô bỏ lỡ tin nhắn này của Du Vu Ý.
Mạnh Dĩ Lam nhớ kỹ trước khi Vĩnh Thái xảy ra chuyện, cô đã gửi tin nhắn cho Du Vu Ý.
Khi đó cô rất tức giận vì Bạch Tử đã ở trong phòng rạch cổ tay, sau khi hỏi ra nguyên nhân, cô đã soạn một đoạn tin nhắn dài gửi Du Vu Ý, trách đối phương sao lại dạy Bạch Tử dùng những biện pháp cực đoan như tàn nhẫn "lấy máu" để tránh né giai đoạn "phát tác".
Mạnh Dĩ Lam nhớ kỹ Bạch Tử đã từng có ý định tự sát, cô lo lắng hành vi cực đoan như vậy sẽ gây ra kích thích tiềm thức và ám chỉ Bạch Tử.
Nhưng lúc đó Du Vu Ý không có trả lời Mạnh Dĩ Lam ngay, hơn nữa Mạnh Dĩ Lam cũng rất bận việc của Vĩnh Thái và Bạch Tử, nên đành gác vấn đề này sang một bên.
Hơn mười ngày sau, Mạnh Dĩ Lam cuối cùng cũng bấm vào tin nhắn này, trong đó chỉ có một câu ngắn ngủn ——
"Tôi nghĩ, lý do nhóc thỏ hoang làm như vậy là vì muốn giữ trạng thái tỉnh táo để bảo vệ cô."
Sau khi đọc xong, Mạnh Dĩ Lam hồi lâu vẫn không có phản ứng.
Vốn đang ngồi xổm trên sàn, cô bỗng cảm thấy cơ thể mình đột nhiên trở nên yếu ớt, cô ngơ ngác ngả người ra sau, trực tiếp ngồi bệt trên mặt sàn, sau đó một hồi lâu vẫn không cử động nữa.
Người vốn tay dài chân dài, bây giờ lại cuộn tròn như quả bóng trông thật đáng thương.
Ngay lúc Mao Mao không nhịn được muốn leo lên giường nghỉ ngơi vì đã đứng quá lâu, Mạnh Dĩ Lam đột nhiên đứng dậy mặc áo khoác vào, sau đó nhanh chóng kéo Mao Mao ra khỏi phòng ngủ.
Hoa tỷ đang nghỉ ngơi trong phòng khách nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam định đi ra ngoài thì lập tức đuổi theo, thì thầm vào tai cô: "Mạnh tiểu thư, người muốn giúp cô mở tủ sắt sắp tới rồi..."
"Đổi thời gian," Mạnh Dĩ Lam kéo Mao Mao đến cửa khoang tàu, bình tĩnh nói: "Chân của Mao Mao hình như có vấn đề, tôi phải dẫn nó đi tìm Bạch Tử."
Hoa tỷ chưa kịp phản ứng thì Mạnh Dĩ Lam đã xoay người bước ra khỏi cửa.
Hoa tỷ quay lại nhìn Hầu Tắc Văn đang ngồi trên ghế sofa nhai bánh mì với vẻ mặt ngơ ngác.
Hầu Tắc Văn không vui nhíu mày lại: "Nhìn tôi làm gì? Hiện tại cái gì tôi cũng không 'care', tôi chỉ muốn sống sót thôi, đừng làm phiền đến tôi."
Từ khi nhìn thấy cách mà Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử chung sống với nhau, Hầu Tắc Văn đã đoán ra.
Kiểu người như Mạnh Dĩ Lam, chỉ có một người có tính cách như Bạch Tử mới có thể trị được, những người khác sớm hay muộn đều sẽ bị Mạnh Dĩ Lam tra tấn đến chết - bao gồm cả Hầu Tắc Văn.
Vốn dĩ lúc trước cô muốn dùng nhiều thủ đoạn để theo đuổi Mạnh Dĩ Lam, đồng thời cũng tưởng tượng rằng một ngày nào đó mình có thể ôm được mỹ nhân về nhà, mỗi lần nghĩ đến điều này, Hầu Tắc Văn không khỏi thở dài hối hận.
Bây giờ Hầu Tắc Văn chỉ muốn có một nơi ở ổn định trong thành phố B, bình thường cô có thể chịu trách nhiệm sửa chữa một số việc nhỏ trên tàu hoặc làm những công việc lặt vặt từ bên ngoài.
Ngay lúc hai người còn đang nói chuyện, Mạnh Dĩ Lam đã lái xe về hướng thủy cung.
Mao Mao ngồi ở ghế phụ ngậm chuối khô trong miệng, đôi mắt tròn xoe nhìn Mạnh Dĩ Lam một lúc rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, hiển nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thật ra, ngay cả bản thân Mạnh Dĩ Lam cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô chỉ là bỗng nhiên vô cùng... muốn gặp người đó mà thôi.
Hoặc là nói, cô muốn chạy đến chỗ người đó, đứng trước mặt người đó và lớn tiếng mắng mỏ đối phương một trận, đem toàn bộ những lửa giận và oán khí tích tụ mấy ngày qua trút bỏ hết.
Sắc mặt Mạnh Dĩ Lam bình tĩnh, nhưng chân phải lại đạp mạnh chân ga, trong lòng đang loạn xạ tưởng tượng ra cảnh gặp mặt Bạch Tử.
Cô cảm thấy, có lẽ mình sẽ không nhịn được và hung dữ mắng người đó một trận.
Không cần suy nghĩ cũng biết, Bạch Tử chắc chắn sẽ không bao giờ cãi lại mình.
Mạnh Dĩ Lam dự định mắng đối phương xong, sau khi trút hết phẫn nộ cùng oán giận, sau đó cô sẽ kéo Bạch Tử đến một nơi yên tĩnh, rồi đem những lời trong lòng mình nói ra hết.
Tiếp theo, có lẽ mối quan hệ giữa hai người sẽ hoà hoãn hơn một chút.
Kế hoạch dường như rất hoàn hảo và không gì có thể sai sót.
Mạnh Dĩ Lam hít một hơi thật sâu, nỗi lo lắng trong lòng cũng dịu đi rất nhiều.
Trên đường đi, bầu trời hiếm khi không mưa, Mạnh Dĩ Lam rất nhanh đã lái xe đến bên ngoài thủy cung.
Sau khi xuống xe, cô nhấc đôi chân dài lên, kéo Mao Mao bước nhanh về phía cửa.
Mao Mao nắm chặt túi chuối khô trong tay, không ngừng bắt chéo đôi chân ngắn ngủn và chạy theo Mạnh Dĩ Lam.
Có mấy lần nó suýt nữa té ngã, suýt chút nữa thì bị Mạnh Dĩ Lam trực tiếp kéo lê trượt về phía trước.
Chẳng bao lâu sau, một người và một đười ươi đã tới trước cửa chính.
Người mở cửa là Ngô phu nhân, đối phương còn chưa kịp mở miệng, Mạnh Dĩ Lam đã nói ra mục đích của mình: "Tôi tìm Bạch Tử."
Ngô phu nhân hơi giật mình: "Bạch..."
Không đợi Ngô phu nhân nói xong, Mạnh Dĩ Lam có chút áy náy giải thích: "Chân Mao Mao có vấn đề, tôi phải để cô ấy nhìn xem."
Nói xong, như để chứng minh mình không nói dối, Mạnh Dĩ Lam kéo Mao Mao ở sau lưng tới, nhưng vì dùng lực quá mạnh nên túi chuối khô trên tay Mao Mao đổ ra khắp sàn.
"Chân của Mao Mao có vấn đề gì sao?" Ngô phu nhân nhìn Mao Mao đang cúi xuống nhặt chuối khô, lo lắng nói: "Hay là tôi liên lạc với một người bạn cũ của tiến sĩ Ngô, trước kia ông ấy là bác sĩ thú y..."
Mạnh Dĩ Lam lại hơi có vẻ vô lý ngắt lời Ngô phu nhân: "Bạch Tử đâu?"
Ngô phu nhân sững sờ, sau đó thận trọng nhìn xung quanh, rồi hạ giọng nói nhỏ: "Rời đi rồi."
Mạnh Dĩ Lam khựng lại, tựa như không nghe rõ: "Người nào rời đi?"
"Tiểu Ý và Bạch Tử." Ngô phu nhân nói.
Mạnh Dĩ Lam dường như đứng không vững, thân thể hơi lắc lư: "Cô ấy đi đâu?"
Ngô phu nhân lộ ra vẻ do dự, không biết có nên nói cho đối phương biết chuyện này hay không, cuối cùng chỉ lập lờ nói: "Dĩ Lam, con cũng biết thân phận của hai đứa nhỏ, hiện tại tình hình ở Thành phố B như vậy, hai đứa không thể ở lại lâu hơn được nữa."
Mạnh Dĩ Lam lập tức hiểu ý của đối phương: "Họ đã rời khỏi thành phố B rồi sao?"
Ngô phu nhân vẻ mặt nghiêm túc, khẽ gật đầu.
Mạnh Dĩ Lam đứng bất động trước cửa, như một tượng đá.
Nhưng đồng thời, bàn tay đang nắm lấy Mao Mao ngày càng mạnh hơn, Mao Mao thậm chí còn nhe răng trợn mắt, kêu ra tiếng.
Ngô phu nhân ngồi xổm xuống sờ đầu Mao Mao: "Sao vậy, chân con đau à?"
"Không thể nào," Mạnh Dĩ Lam đột nhiên nói với giọng điệu ương ngạnh, "Tôi thấy vị trí hiện tại của Bạch Tử vẫn còn ở đây."
Ngô phu nhân bối rối ngẩng đầu lên: "Không đúng, hai đứa nó..."
Lời còn chưa dứt, Mạnh Dĩ Lam đã buông tay Mao Mao ra, xoay người đi về phía cầu thang xoắn ốc.
Hôm nay mặc dù rất vội nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn cẩn thận khoác lên mình chiếc áo khoác dày.
Dù điều hòa trong xe bị hỏng, nhưng trên đường đi đến thủy cung, cô vẫn cảm thấy vô cùng ấm áp.
Nhưng bây giờ Mạnh Dĩ Lam lại cảm thấy toàn thân lạnh buốt, ngay cả đầu lưỡi cũng có vị lạnh như băng.
Mạnh Dĩ Lam nhanh chóng đi lên lầu, trực tiếp mở cửa phòng làm việc, chỉ thấy bên trong trống rỗng, ngoại trừ đàn cá heo vẫn lang thang bơi lội trong bể cá.
Mạnh Dĩ Lam đứng ở cửa vài giây, lập tức xoay người đi nhanh về phía phòng Bạch Tử và Du Vu Ý ở.
Tuy rằng trên mặt không có chút biểu cảm nào, nhưng rõ ràng sắc mặt của cô đã tái nhợt hơn trước.
Lần này, cửa phòng ngủ chẳng những không khóa mà còn nửa mở, như thể đang chào đón ai đó.
Mạnh Dĩ Lam không chút do dự mở cửa, sau đó giơ tay bật đèn, nhìn thấy căn phòng còn được dọn dẹp sạch sẽ hơn cả phòng làm việc - ngay cả gối và ga trải giường cũng không còn.
Sau một khắc, Mạnh Dĩ Lam nhìn thấy chiếc đồng hồ trên giường nơi Bạch Tử ngủ.
Lẻ loi, dường như đã bị người kia bỏ quên ở đó từ lâu.
Một cơn ớn lạnh mạnh mẽ ập đến, Mạnh Dĩ Lam theo bản năng nín thở.
Tuy nhiên, cảm giác ớn lạnh thậm chí còn điên cuồng hơn cả nỗi sợ hãi mà Mạnh Dĩ Lam đã phải chịu đựng nhiều lần trước đó, nó hoàn toàn áp đảo cô trong nháy mắt.
Chú thích:Tiệc Hồng Môn*: Người ta vẫn thường dùng cách nói "tiệc Hồng Môn" để kể về những bữa yến tiệc mà đằng sau nó chứa đựng những nguy hiểm và âm mưu ám sát.Thân kinh bách chiến*: Thân trải qua trăm trận đánh, ý chỉ có nhiều kinh nghiệm trong việc gì đó.Đoán câu đố đèn lồng*: Hay còn gọi là chơi câu đố đèn lồng, là một hình thức sinh hoạt văn hóa, giải trí dân gian người Hán đặc sắc, mang đậm phong cách dân tộc ở Trung Quốc. Vào ngày rằm tháng giêng âm lịch, dân gian truyền thống sẽ treo đèn lồng màu và đốt pháo hoa, sau này có người tốt viết câu đố ra giấy dán lên đèn lồng nhiều màu sắc để mọi người đoán. Vì câu đố có thể truyền cảm hứng cho trí tuệ và phục vụ cho không khí lễ hội nên được nhiều người hưởng ứng.—
Tác giả có lời muốn nói:Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!