Ngay khi Mạnh Dĩ Lam dùng đầu ngón tay chạm vào vết sẹo của Bạch Tử, Bạch Tử đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của người biến dị.

Dù bị nước mưa che giấu đi nhưng Bạch Tử vẫn ngửi thấy mùi hôi thối thoang thoảng.

Ngoài ra, một tiếng gầm trầm thấp xen lẫn tiếng mưa và tiếng rung chuyển của động cơ đang dần tiến về phía hai người.

Để không đả thảo kinh xà*, nên Bạch Tử vốn muốn đẩy Mạnh Dĩ Lam ra, lúc này lại đứng sững tại chỗ.

Sau khi xác nhận không có mối đe dọa nào khác ngoại trừ người biến dị kia, Bạch Tử mới thở phào một hơi.

Nhưng mà, khi Bạch Tử quay người lại và bắt gặp ánh mắt của Mạnh Dĩ Lam, cô lại bắt đầu căng thẳng.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, Bạch Tử không biết là do người biến dị đang ngày càng tiến lại gần khiến cô căng thẳng hơn, hay là do Mạnh Dĩ Lam sắp dán chặt toàn thân đến gần cô, khiến cô không thể chống đỡ được.

Tuy nhiên, lúc nhìn thấy người biến dị đang khom người bỗng xuất hiện sau xe, Bạch Tử đã bình tĩnh lại.

Cô chủ động ôm chặt Mạnh Dĩ Lam, nhanh chóng đẩy đối phương sang một bên, sau đó lao về phía thân hình hôi hám kia.

Bầu không khí đẹp đẽ trong nháy mắt tiêu tan, sau khi Mạnh Dĩ Lam nhìn thấy người biến dị, cô lập tức rút súng từ thắt lưng ra.

Bạch Tử đặt đầu gối lên lưng người biến dị, sau đó nhặt cờ lê và đánh vào sau gáy của hắn.

Hết cái này đến cái khác, máu tươi bắn tung tóe.

Sau khi tên người biến dị vùng vẫy một lúc, hắn ngừng cử động.

Mạnh Dĩ Lam nhanh chóng đến gần, cô phát hiện người biến dị dưới thân Bạch Tử không có màu da trắng bệch, cũng không có đôi mắt đen ngòm - đây là loại nhiễm virus đột biến giống với người bình thường hơn.

Bạch Tử rút dao găm của mình ra, khéo léo cắt đứt đầu người biến dị.

Mạnh Dĩ Lam nắm chặt khẩu súng trong tay, cảnh giác nhìn xung quanh.

Bạch Tử ném cái đầu bị chặt xuống bãi cỏ ven đường: "Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây."

Vừa nói, cô vừa cởi miếng gạc đã bị nước mưa làm ướt xuống, sau đó cởi chiếc áo len dài tay màu trắng đã dính máu ra.

Chiếc áo lót thể thao mỏng màu đen ôm sát thân hình gầy gò nhưng không hề yếu ớt của Bạch Tử, lúc này rõ ràng là cô đã có chút săn chắc hơn trước đó ở vùng màu đỏ rất nhiều.

Sau khi xác nhận xung quanh không còn mối nguy hiểm nào khác, Mạnh Dĩ Lam xoay người lại, nhưng sự chú ý của cô lập tức bị khoảnh khắc Bạch Tử cởi áo thu hút, thậm chí trong lúc nhất thời cô còn không thể rời mắt khỏi đối phương.

Bạch Tử không chú ý tới ánh mắt của Mạnh Dĩ Lam, cô cất dao găm đi rồi ngồi vào ghế lái, nhẹ nhàng thúc giục: "Lên xe đi."

Mạnh Dĩ Lam hít một hơi thật sâu, ầm thầm cảm thấy ảo não vì vừa rồi đã thiếu tập trung, cô xoay người ngồi vào ghế phụ.

Sau khi Bạch Tử khởi động xe, cô hiếm khi vội vã đạp ga, nhanh chóng cùng Mạnh Dĩ Lam rời khỏi nơi đó.

Nhìn người biến dị không đầu dần dần biến mất trong gương chiếu hậu, Mạnh Dĩ Lam không khỏi thấp giọng nói: "Mặc dù nơi này rất gần với khu vực bị phong tỏa, nhưng theo lý thuyết, ở thành phố B không có khả năng nhìn thấy người biến dị như vậy."

"Vừa rồi tôi còn tưởng rằng đó là một cái bẫy," Bạch Tử lái xe rất nhanh, nhưng vẫn theo trình tự phân tích chuyện vừa xảy ra, "Nhưng khi nhìn kỹ thì thấy lốp xe bỗng nổ tung là do đã mòn quá nhiều."

Nếu như sự việc vừa rồi là một cái bẫy, thì Bạch Tang và Hoa tỷ sẽ lập tức trở thành hai kẻ tình nghi lớn nhất, nhưng hiện tại, khả năng này tạm thời được loại trừ.

"Nếu là như vậy," Mạnh Dĩ Lam trông có vẻ nghiêm túc hơn nhiều, "Có nghĩa là vấn đề đã nghiêm trọng hơn."

Bạch Tử gật đầu đồng tình: "Người biến dị này vẫn đeo đồng hồ trên tay, có lẽ là người dân sống gần đó vừa bị nhiễm virus."

Sự xuất hiện của những người biến dị mới bị nhiễm virus ở vùng màu xanh, cũng giống như việc nhìn thấy một con gián trong lâu đài sạch sẽ nhất, dù mọi ngóc ngách chứa đầy những đồ đạc giá trị cũng sẽ trở nên không đáng kể.

Đúng như Bạch Tang nói, thành phố B sắp thất thủ, tốc độ này nhanh hơn Mạnh Dĩ Lam tưởng tượng rất nhiều.

Lúc này Mạnh Dĩ Lam mới phát hiện Bạch Tử rẽ vào một con đường khác với lúc họ đến: "Cô muốn đi đâu vậy?"

"Tôi đưa cô về trước." Bạch Tử nói.

Mạnh Dĩ Lam hơi bối rối trong lòng, cô nhíu mày lại, nhưng không có trả lời.

Cô biết Bạch Tử định đưa cô trở về tàu, rồi sau đó một mình quay về thủy cung.

Vừa nghĩ đến điều này, Mạnh Dĩ Lam bỗng cảm thấy ngột ngạt.

Một lúc sau, Bạch Tử nghe thấy người bên cạnh đột nhiên nói: "Chúng ta đi thủy cung trước đi."

Không đợi Bạch Tử trả lời, Mạnh Dĩ Lam lại nói thêm: "Tôi muốn dẫn Mao Mao đi."

Bạch Tử nhíu mày: "Tại sao?"

"Nó gầy đi rất nhiều," Mạnh Dĩ Lam thấp giọng, có vẻ không kiên nhẫn giải thích, "Chú Hồng gửi trái cây tươi tới, đười ươi nên ăn loại thức ăn đó."

Bạch Tử suy nghĩ một chút: "Lát nữa tôi đem trái cây về là được."

Mạnh Dĩ Lam nghiêng đầu, có chút không kiềm chế được mà lên tiếng hỏi: "Tôi không thể dẫn nó đi được sao?"

Phản ứng đột ngột này giống hệt như hành vi tránh né Mạnh Dĩ Lam trước đó của Bạch Tử, cả hai đều quá không hợp lý.

Tuy rằng nhận ra mình có chút mất khống chế, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn không nhịn được tiếp tục tra hỏi: "Sao nào, cô muốn dẫn nó và Du Vu Ý rời khỏi thành phố B sao?"

Bạch Tử không trả lời, cô đánh tay lái, cho xe rẽ vào một khúc cua.

Hiện tại, hai người đã hoàn toàn cách xa khu vực vừa rồi bị người biến dị tấn công.

Trời vẫn đang mưa, Bạch Tử chậm rãi giảm tốc độ xe, sau đó liếc nhìn Mạnh Dĩ Lam qua gương chiếu hậu, đối phương đang nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt lạnh lẽo.

Bạch Tử nghĩ nghĩ, cô cảm thấy Mạnh Dĩ Lam nói cũng có lý, Mao Mao ở cùng với Mạnh Dĩ Lam quả thực sẽ thoải mái hơn.

Thế là, Bạch Tử nhẹ giọng nói: "Lần tới tôi sẽ dẫn nó đến chỗ của cô."

"Lần tới," Mạnh Dĩ Lam cười lạnh, "Là lúc nào? Có phải là lúc cô muốn vĩnh viễn rời khỏi tôi không?"

Bạch Tử thở dài, trầm giọng hỏi: "Mạnh Dĩ Lam, cô cảm thấy mười năm trước quan hệ của chúng ta là như thế nào?"

Câu hỏi này khiến cơn tức giận trong lòng của Mạnh Dĩ Lam chợt ngưng trệ, không thể dâng trào cũng không thể biến mất, cô quay đầu lại nhìn về phía trước, một lúc sau cô mới thấp giọng trả lời: "Ít nhất thì tốt đẹp hơn hiện tại."

"Lúc đó, tôi chắc chắn rất thích cô," Bạch Tử rất thẳng thắn nói, "Mặc dù tôi vẫn không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng bây giờ tôi đã hiểu tại sao ngay từ đầu tôi đã xem cô là 'ánh sáng'."

Mạnh Dĩ Lam cương lấy thân thể, sắc mặt không thay đổi.

Cô không thích ngôn từ và giọng điệu hiện tại của Bạch Tử, rõ ràng là đang nói về chính bản thân cô ấy, nhưng cô lại có cảm giác như đối phương đang miêu tả một người nào đó.

Nhưng ở trong lòng của Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử của mười năm trước và Bạch Tử của hiện tại, đều cùng là một người, không thể tách rời.

"Bạch Tang nói tôi là tai họa," Bạch Tử đột nhiên chuyển chủ đề, kể lại chuyện lúc gặp Bạch Tang, "Tuy rằng tôi không nhớ mình đã làm gì, nhưng nghe anh ta nói như vậy, tôi cảm thấy rất khó chịu."

Mạnh Dĩ Lam cảm thấy đau lòng, cô không khỏi quay đầu nhìn người bên cạnh.

"Nhưng sau này, khi nghe anh ta nói rằng anh ta hiểu tôi, chúng tôi vẫn là anh em, tôi lại cảm thấy... Trong lòng có chút ấm áp." Gương mặt Bạch Tử đầy vẻ khó hiểu, "Nhưng bây giờ đối với tôi, anh ta rõ ràng chỉ là một người xa lạ."

Sự cô đơn trong giọng nói khiến Mạnh Dĩ Lam không khỏi muốn nói vài lời an ủi đối phương, nhưng sau đó lại nghe người kia nói tiếp: "Cho nên tôi cảm thấy, tôi của lúc đó nhất định đã ảnh hưởng đến tôi của bây giờ, bao gồm cả việc 'tôi thích cô'."

Mạnh Dĩ Lam sững sờ, im lặng hồi lâu mới cười lạnh: "Ý cô là, sở dĩ bây giờ cô thích tôi là vì bị ảnh hưởng bởi quá khứ kia?"

Bạch Tử nhíu nhíu mày: "Không chỉ riêng tôi, cô cũng vậy..."

"Ồ, sao lại giống nhau được," Mạnh Dĩ Lam tức giận đến không nói nên lời, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh như thường, "Bạch Tử, tôi đã nói tôi thích cô bao giờ?"

Nhưng Bạch Tử lại dễ dàng xuyên thủng lớp màng mỏng manh giữa hai người: "Nhưng vừa rồi rõ ràng là cô muốn hôn tôi mà."

Toàn thân của Mạnh Dĩ Lam giống như bị đóng băng, cô sững người, nhưng lại thất thố cười một tiếng, sau đó hỏi lại một cách vô nghĩa: "Cô cho rằng vừa rồi tôi muốn hôn cô sao?"

Bạch Tử không chút do dự trả lời: "Đúng vậy."

Thậm chí cô còn gật gật đầu để nhấn mạnh quan điểm của mình.

Mạnh Dĩ Lam nín thở, một cảm giác sợ hãi không thể giải thích được đang bóp nghẹt trái tim cô, dường như cô cảm thấy xấu hổ vì bị vạch trần.

Nhưng mà, đối với cái mặt nạ này, cô không biết ai đã đeo vào cho mình và đeo từ lúc nào.

"Sao cô không dám thừa nhận," Bạch Tử nghi ngơ hỏi, "Mạnh Dĩ Lam, cô đang sợ cái gì?"

Bạch Tử hỏi lại vấn đề mà mình vừa hỏi đối phương trong mưa, còn có cách đây không lâu, Lâm Khúc Vi cũng đã từng hỏi qua Mạnh Dĩ Lam vấn đề tương tự.

Mạnh Dĩ Lam rốt cuộc thẹn quá hoá giận, cô vốn luôn bình tĩnh tự chủ, lúc này lại như trẻ con phản bác: "Lúc đó rõ ràng là cô muốn tới hôn tôi."

Về phần tại sao cô không có cự tuyệt đối phương, thậm chí còn cúi đầu, Mạnh Dĩ Lam rất thản nhiên coi như cũng không quan trọng.

"Tôi không có." Bạch Tử lập tức phủ nhận, lúc đó cô còn đang nghĩ đến người biến dị, sao lại muốn làm loại chuyện như vậy?

"Vậy tôi càng không có khả năng," Mạnh Dĩ Lam mặt lạnh nói, tiếp đến cô nói ra một câu mà ngay cả bản thân cũng không hiểu được, "Cho dù tôi muốn hôn cô, lẽ nào cũng có nghĩa là tôi thích cô sao?"

Bạch Tử khó hiểu khựng lại một chút, hỏi: "Cô không thích tôi, vậy tại sao lại muốn hôn tôi?"

Bị truy hỏi tới cùng, sắc mặt Mạnh Dĩ Lam căng thẳng, cô nói với giọng điệu thờ ơ: "Không vì lý do gì cả, có lẽ... Chỉ vì tôi muốn thử một chút."

"Muốn thử một chút?" Vẻ mặt Bạch Tử đầy nghi hoặc, cô không khỏi quay đầu nhìn Mạnh Dĩ Lam.

Mạnh Dĩ Lam khó mà đối mặt với ánh mắt tràn đầy tò mò nhưng lại thuần khiết kia của Bạch Tử, cô giơ tay ra hiệu cho đối phương nhìn về phía trước: "Lo lái xe đi, được chứ?"

Bạch Tử nhíu mày quay đầu lại, tay nắm chặt vô lăng.

Nghe được câu trả lời của Mạnh Dĩ Lam, cô cảm thấy có chút buồn bã, nhưng lại không thể giải thích được là vì sao.

Mạnh Dĩ Lam cũng cau mày, nhìn chằm chằm về phía trước, bất động.

Ở thế giới hoàn toàn loạn lạc và thành phố B cũng sắp sụp đổ, ấy vậy mà hai người đột nhiên cãi nhau rất lâu về một vấn đề vô hình không thể giải thích được, rồi lại đột ngột im lặng kết thúc cuộc trò chuyện.

Hồi lâu sau đó, Bạch Tử và Mạnh Dĩ Lam đều không nói thêm gì nữa, trong xe vô cùng yên tĩnh.

Không biết qua bao lâu, mưa đã tạnh, nhưng thỉnh thoảng lại có một vài tia chớp lóe lên trên bầu trời đen kịt.

Vài tiếng sấm qua đi, Bạch Tử đột nhiên ảo não nhỏ giọng nói: "Là tôi đã nghĩ nhiều quá, xin lỗi."

Vừa rồi lúc hai người đều im lặng, Bạch Tử cẩn thận nhớ lại những chuyện vừa xảy ra.

Cuối cùng, cô nhớ ra rằng lúc bắt người biến dị, cô đã đột nhiên tiến về phía trước và ôm lấy Mạnh Dĩ Lam.

Mạnh Dĩ Lam nói đúng, lúc đó đối phương cũng không phải là muốn hôn mình.

Mạnh Dĩ Lam đột nhiên cảm thấy rất khổ sở, không phản ứng lại Bạch Tử ngay, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, siết chặt tay thành nắm đấm, im lặng hồi lâu mới thấp giọng nói: "Đừng nói xin lỗi, cô không làm gì sai cả."

Bạch Tử không trả lời, cô thu lại cảm xúc có chút bối rối của mình, tiếp tục chăm chú lái xe.

Tuy nhiên, khi cách bờ sông không còn xa, Bạch Tử đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút bồn chồn.

Cảm giác quen thuộc khiến cô lập tức ý thức được chuyện gì sắp xảy ra tiếp theo, để tiết kiệm thời gian, Bạch Tử nghiến răng đạp ga, lái xe rất nhanh, nói với Mạnh Dĩ Lam: "Ngày mai tôi sẽ dẫn Mao Mao đến đây, hôm nay... Cảm ơn cô đã giúp tôi gặp được Bạch Tang."

Mạnh Dĩ Lam không trả lời, từ lúc Bạch Tử bắt đầu nói xin lỗi, cô đã quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt khó coi.

Mãi đến khi Bạch Tử đậu xe bên bờ sông, Mạnh Dĩ Lam mới mở miệng: "Nói với Du Vu Ý đừng đi trộm đồ của Hoành Á."

Bạch Tử đang định rời đi, liền dừng động tác mở cửa.

"Gần đây an ninh của Hoành Á rất chặt chẽ," Mạnh Dĩ Lam trầm giọng giải thích, "Tôi không muốn lại phải tìm cách giải cứu hai người nữa."

"... Được." Bạch Tử ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lại nghe Mạnh Dĩ Lam bổ sung thêm: "Bảo cô ấy liên lạc với tôi, tôi sẽ thử nghĩ cách."

Bạch Tử sững sờ - sở dĩ cô nói chuyện này với Mạnh Dĩ Lam là để cho đối phương chuẩn bị tinh thần trước và tránh gặp rắc rối, chứ không phải để đối phương can thiệp vào chuyện này, vì thế cô vội vàng ngăn cản: "Mạnh Dĩ Lam, cô không cần..."

"Bạch Tử," Mạnh Dĩ Lam có chút mệt mỏi giơ tay lên, "Đừng tranh cãi với tôi nữa, bây giờ tôi rất mệt mỏi."

Sự bồn chồn nóng nảy đã nuốt chửng phần lớn sự tỉnh táo của Bạch Tử, cô không thể ở trong xe thảo luận chuyện này với đối phương được nữa, thế là cô liền nói với giọng có chút run rẩy: "Cô nên nghỉ ngơi sớm một chút."

Tuy nhiên, Mạnh Dĩ Lam đã lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn, cô kéo lấy tay Bạch Tử đang định xuống xe: "Cô sao vậy?"

Bạch Tử không trả lời, thời gian dài nhẫn nại đã khiến cô khó mà kiềm chế được.

Mạnh Dĩ Lam chưa kịp hỏi thêm gì, Bạch Tử đã dùng sức gỡ tay đối phương ra, nhanh chóng mở cửa bước xuống xe, nhưng lại vì cố gắng hết sức đè nén sự kích động trong lòng, nên cô quỳ rạp xuống bên cạnh xe.

Cuối cùng Mạnh Dĩ Lam cũng phản ứng kịp thời, cô lập tức mở cửa bước xuống xe.

Không cần hỏi nữa, Mạnh Dĩ Lam biết rất rõ chuyện gì đang xảy ra với Bạch Tử, cô không nói một lời, vòng qua đối phương, sau đó nắm lấy tay đối phương đi về phía con tàu.

Bạch Tử quỳ trên mặt đất cắn chặt răng muốn thoát khỏi đối phương, nhưng lại sợ làm Mạnh Dĩ Lam bị thương, nên không dám sử dụng lực.

"Bạch Tử," Mạnh Dĩ Lam nắm chặt lấy cổ tay đối phương, lạnh lùng thấp giọng nói: "... Nghe lời."

Bạch Tử đã bắt đầu gầm lên như dã thú, toàn thân cô run rẩy giằng co với Mạnh Dĩ Lam một lúc lâu mới chịu từ bỏ giãy dụa.

Cô biết nếu bây giờ hấp tấp rời đi, cô sẽ chỉ gặp rắc rối trên đường đi, chẳng thà đi theo Mạnh Dĩ Lam lên tàu sẽ vượt qua được "giai đoạn phát tác" này.

Bạch Tử cắn môi dưới, run rẩy đứng lên, tuỳ ý để Mạnh Dĩ Lam kéo mình lên boong tàu, nhưng lại lập tức đưa tay che mắt trái của mình trước khi bước vào cửa.

Hai người vào trong khoang tàu, vừa lúc gặp Luyện Tích từ phòng bếp đi ra: "Mạnh tiểu thư..."

Mạnh Dĩ Lam không để ý đến Luyện Tích, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho đối phương đừng để ý đến việc của mình, sau đó kéo Bạch Tử ở sau lưng về phía cầu thang, ý muốn đưa đối phương về phòng ngủ của mình.

Nhưng Bạch Tử lại dừng bước, toàn thân run lẩy bẩy nói: "Tôi muốn... đến phòng trống..."

Bất kể Mạnh Dĩ Lam có cố gắng thế nào, Bạch Tử cũng không chịu di chuyển dù là nửa bước - không biết cô ấy đang cố chấp điều gì.

Cuối cùng, Mạnh Dĩ Lam sắc mặt âm trầm, dùng sức kéo Bạch Tử đến căn phòng cạnh phòng bếp - đó là căn phòng trống mà cô đã sắp xếp cho Bạch Tử trước đó, từ khi đối phương rời đi thì không có ai vào nữa.

Sau khi vào cửa, Bạch Tử nhìn cách bày trí cực kỳ quen thuộc trước mắt, cô chợt sững sờ ngay tại chỗ.

Sau khi Mạnh Dĩ Lam đóng cửa lại, cô bước nhanh đến bên Bạch Tử, dịu dàng nói như biết đối phương đang nghĩ gì: "Yên tâm, chỗ này không có ai ở qua, tôi đã sắp xếp một phòng khác cho Luyện Tích."

Bạch Tử người đầy mồ hôi lạnh quỳ xuống cạnh giường, hai tay nắm chặt ga trải giường, vẻ mặt cực kỳ khó chịu.

Mạnh Dĩ Lam cúi người muốn đỡ Bạch Tử nằm xuống giường, lại nghe đối phương khó nhọc nói: "Lấy... Lấy một chậu nước ấm... Cho tôi..."

"Nước ấm?" Mạnh Dĩ Lam sửng sốt, cô muốn hỏi tại sao, nhưng lại không muốn để Bạch Tử phải chịu tra tấn thêm nữa, thế là cô dùng sức ôm đối phương đặt lên giường: "Được, tôi lập tức quay lại."

Sau khi Mạnh Dĩ Lam rời khỏi phòng, cô thận trọng lấy chìa khóa ra và khóa cửa lại.

Sau đó, cô nhanh chóng chạy về phòng ngủ, bỏ mấy quả trái cây màu xám vào túi, lại đi vào bếp rót một chậu nước ấm, rồi vội vàng trở lại phòng Bạch Tử.

Nhưng mà, cảnh tượng trước mắt khiến cô gần như không thể cầm vững chậu nước ấm trên tay.

Cô nhìn thấy người trong phòng nằm nghiêng trên giường, sắc mặt tái nhợt, một tay duỗi ra khỏi giường, trên cổ tay máu tươi chảy ròng.

Tay còn lại thì đang cầm một con dao găm dính màu đỏ thẫm, hơi hơi run lên.

Mạnh Dĩ Lam vội vàng đặt chậu nước xuống, vừa khóa cửa đã nhìn thấy Bạch Tử lại đang muốn dùng lưỡi dao cứa thêm vào cổ tay, cô vội lao tới: "Cô đang làm gì vậy?!"

Trái cây trong túi rơi vãi trên sàn nhà, nhưng Mạnh Dĩ Lam không rảnh bận tâm, cô giật lấy con dao găm trong tay Bạch Tử, dùng sức ném sang một bên.

Lúc này Bạch Tử sắp rơi vào trạng thái điên cuồng, con mắt còn lại cũng đã biến thành con ngươi trắng nõn trên nền đen, vô cùng đáng sợ.

Trước khi Bạch Tử hoàn toàn mất đi ý thức, cô có thể cảm thấy mình không ngừng thở hổn hển như một con thú hoang và đang lao thẳng về phía một người nào đó trong phòng.

Giờ phút này, trong mắt cô, Mạnh Dĩ Lam không chỉ là con mồi mỹ vị nhất, mà còn là người mà cô muốn bảo hộ nhất.

Bạch Tử cắn môi dưới đến chảy máu, cô nhìn thấy máu tanh đang thấm vào quần áo của Mạnh Dĩ Lam, nhưng cô lại bất lực không thể làm gì được.

Cô dùng chút lý trí còn sót lại của mình, ảo não nghĩ đến ——

Tại sao mình lại quay trở về đây, tại sao mình lại trở về bên cạnh Mạnh Dĩ Lam?

Bạch Tang nói đúng, mình chính là một tai họa.

Mà tai họa này, lẽ ra phải cách Mạnh Dĩ Lam xa một chút mới phải.

Khoảnh khắc tiếp theo, dường như sợi dây điện dùng để cung cấp năng lượng cho não bộ đột nhiên bị cắt đứt, thế giới của Bạch Tử cuối cùng cũng lâm vào bóng tối thực sự.

Trạng thái mất kiểm soát mà cô luôn muốn tránh, lại lần nữa ập đến với cô.

Lúc này, bên ngoài con tàu đang nổi cơn giông, đây dường như là trận mưa lớn nhất kể từ khi virus đột biến bùng phát.

Bên trong tàu, trong một căn phòng ngủ chật hẹp, cơ thể Mạnh Dĩ Lam đầy máu, cô bị Bạch Tử phát điên làm cho té nhào xuống giường, không thể động đậy.

Nhưng mà, cô lại không hề tỏ ra sợ hãi chút nào, cô vẫn để cho Bạch Tử gặm lấy cổ mình như một chú cún con như thường lệ.

Nhưng cùng lúc đó, Mạnh Dĩ Lam lại trầm mặc, một tay ôm lấy eo đối phương, một tay ôm chặt lấy cánh tay đối phương, cô cúi đầu cẩn thận kiểm tra vết thương trên cổ tay của Bạch Tử.

Vết cắt sâu đến mức có thể nhìn thấy xương - Bạch Tử thật sự đã tự xuống tay tàn khốc với chính mình.

Mạnh Dĩ Lam đầy máu ngồi trên sàn nhà, dựa lưng vào giường nhìn vết thương trên cổ tay của Bạch Tử.

Cô không biết người này vì sao lại làm như vậy, thậm chí còn bảo cô đi lấy nước ấm, rõ ràng là muốn để cho máu chảy nhiều hơn.

Mạnh Dĩ Lam hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, nhưng mắt cô đã đỏ hoe.

Ngay sau đó, cô mở miệng cắn vào tai của Bạch Tử.

Không giống như vết cắn vô hại của Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam dùng hết sức lực để cắn răng vào tai đối phương, như muốn trút bỏ điều gì đó.

Có lẽ là để trút bỏ cơn buồn bực do vừa rồi nghe Bạch Tử nói lời xin lỗi ở trên xe;

Hoặc có lẽ là để trút bỏ nỗi phiền muộn vì mấy ngày qua không cách nào ngủ được;

Cũng có thể là để trút bỏ cảm giác mệt mỏi khi phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi trong suốt hơn một năm nay;

Thậm chí là trong mười năm này, cô đã cảm thấy vô cùng bất lực và mất kết nối với một phần cuộc sống của mình.

Mạnh Dĩ Lam cắn đối phương rất lâu, nhưng Bạch Tử lại dường như không hề hay biết, cô vẫn ngồi quỳ trên đùi Mạnh Dĩ Lam, gầm gừ lên như dã thú đang tìm mồi.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Mạnh Dĩ Lam cũng buông miệng ra.

Tai Bạch Tử chảy đầy máu, Mạnh Dĩ Lam thở ra một hơi, sau đó đưa tay lên dịu dàng che lấy lỗ tai của đối phương, tiếp đến nghiêng đầu xuống, áp gò má của mình vào cổ Bạch Tử, nhắm mắt lại.

Bên ngoài tàu vang lên tiếng sấm sét chói tai, nhưng Mạnh Dĩ Lam đang ôm chặt Bạch Tử vào lòng lại cảm thấy vô cùng an lòng.

Thậm chí cô còn cảm thấy, cứ việc ôm người ấy như thế này mãi cũng rất tốt, cho dù con tàu có chìm xuống... Cũng chẳng sao cả.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, gió mạnh thổi cây cối ven bờ ngã nghiêng, cơn giông tố này vẫn chưa dừng lại cho đến khi Bạch Tử tỉnh lại, thậm chí giống hệt như trước khi cô bất tỉnh, trời vẫn sấm sét đan xen.

Duy nhất một điều không hề thay đổi chính là, tư thế ngủ của hai người ở trên giường, hai cơ thể vẫn quấn lấy nhau như trước.

Mạnh Dĩ Lam đưa lưng về phía người phía sau, tuỳ ý để cho đối phương bá đạo ôm eo mình, bàn tay của hai người đan chặt vào nhau, vô cùng thân mật.

Chân của Bạch Tử càng giống như xích sắt, khóa chặt đôi chân dài của người trong ngực, giống như "khuyển hộ" canh giữ thức ăn, không cho người khác đến gần nửa bước.

Nhưng điều khác biệt so với trước kia chính là, cả hai người bây giờ đều được bao phủ bởi màu đỏ thẫm, như thể họ đã trải qua cuộc chiến sinh tử tàn khốc - thế nhưng, cả hai đều hoàn toàn nguyên vẹn và không hề bị thương chút nào.

Mùi máu tanh nồng nặc phiêu đãng khắp căn phòng, nhưng Bạch Tử vẫn có thể cảm nhận được vị ngọt của trái cây màu xám trong miệng.

Bạch Tử đoán, hẳn là Mạnh Dĩ Lam đã đút thịt quả cho cô.

Lúc này, có tiếng gõ cửa: "Mạnh tiểu thư, bữa sáng đã chuẩn bị xong."

Là Hoa tỷ.

Trong đầu Bạch Tử vẫn còn hơi hỗn loạn, lúc đang còn ngơ ngác cô nghe thấy người trong ngực mình đột nhiên lười biếng nói: "Mọi người ăn trước đi, chúng tôi sẽ ra ngay."

Thanh âm của Mạnh Dĩ Lam vừa trong trẻo lại vừa rõ ràng, chứng tỏ cô đã tỉnh dậy từ lâu.

Sau khi tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, Bạch Tử mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Lại qua mấy giây sau, Bạch Tử cương lấy thân mình, cố gắng lặng lẽ thu hồi tay chân đang quấn lấy cơ thể của Mạnh Dĩ Lam, nhưng đầu ngón tay vừa mới cử động, đã lập tức bị đối phương siết chặt.

Sau đó, Bạch Tử nghe được Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng ngáp một cái, nói: "Ngủ thêm một chút nữa."

Bàn tay đang nắm lấy Bạch Tử lại siết chặt hơn, như sợ đối phương sẽ chạy mất vào giây tiếp theo.

Bạch Tử nghe tiếng mưa ngoài tàu, nhíu mày lại.

Cô cảm thấy ảo não vô cùng và hoang mang cực độ.

Ảo não, là bởi vì Bạch Tử nhận ra mình lại rơi vào trạng thái điên loạn.

Cảm giác không thể tự kiềm chế được bản thân giống như một cái lồng nhốt cô vào vực sâu, đau đớn tột cùng nhưng lại không thể làm gì được.

Hoang mang, là bởi vì Bạch Tử phát hiện ra Mạnh Dĩ Lam lại ngủ cùng giường với mình một cách tự nhiên như vậy.

Sau cuộc trao đổi sâu sắc với đối phương trên xe ngày hôm qua, Bạch Tử đã nói tương đối rõ ràng - Mạnh Dĩ Lam căn bản không thích mình, đồng thời cô cũng quyết định không nghĩ nhiều nữa.

Mà bây giờ, tâm lý cự tuyệt và xa lánh cùng với sự tương tác thân mật trong thực tế, giống như nước và lửa khó mà hoà hợp đang ngăn cản trước mắt Bạch Tử, khiến cô cảm thấy hoang mang cực độ.

Bạch Tử suy nghĩ một chút, quyết định mở miệng hỏi thử, nhưng ngoài cửa lại có tiếng gõ dồn dập: "Mạnh tiểu thư."

Lại là Hoa tỷ, nhưng giọng điệu so với lúc nảy nóng vội hơn nhiều.

"Chuyện gì?" Mạnh Dĩ Lam hỏi.

"Tôi vừa nhận được tin nhắn," Hoa tỷ hạ giọng, như muốn tránh cho người khác nghe thấy, "Hình như Vĩnh Thái bên kia đã xảy ra chuyện gì đó."

Bạch Tử sửng sốt một lát, sau đó nghe đối phương tiếp tục nói: "Nghe nói bọn họ đột nhiên bị người biến dị tấn công, những người đó... Đều đã chết."

Chú thích:

Đả thảo kinh xà*: thuần việt là "đánh rắn động cỏ", trước khi hành động điều gì thì phải thận trọng hành sự, dò xét nhiều lần, đề phòng hậu quả ngược lại.



Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!

Cuối cùng đã chỉnh sửa xong!

Canh gà trích lời hôm nay:

Hãy nhẹ nhàng với chính mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play