Tết ông Táo năm nay rơi vào ngày 30 tháng 1.
Theo phong tục của người dân Đồng Thành, ngày hôm nay chính là ngày dọn dẹp nhà cửa, cắt tóc đón tết, ăn bánh trôi nước. Mới sớm tinh mơ, Giang Sắt đã bị cuộc gọi của Giang Dã đánh thức.
"Chị ba, em sắp về tới nhà rồi, em sang tìm chị nhé? Em có mang về cho chị một hộp bánh tổ, vừa hay có thể để chị làm bữa sáng."
Cánh tay người đàn ông ngang ngược đang vắt ngang bên hõm eo Giang Sắt, cô toan ngồi dậy, nhưng người kia lại không chịu buông, đưa tay ôm lấy vai trái của cô, kéo cô trở lại lòng mình, đôi bên dán chặt lấy nhau.
Theo sau đó là tiếng cười thấp thoáng vang lên.
Giang Sắt, "..."
"Chị vừa mới dậy, em ở nhà chờ chị, còn bánh tổ thì chờ chị đi đón chị hai về rồi cùng nhau ăn." Giọng cô hơi khàn, là kết quả của việc bị giày vò hồi tối qua.
Giang Dã nghe giọng cô, hàng mày cau lại ngay lập tức, "Chị bị cảm à? Sao nghe giọng lạ thế?"
Trên đỉnh đầu lại truyền đến tiếng cười khẽ.
Giang Sắt dời điện thoại xuống dưới một chút, "Không có, Dã à, chị đi đánh răng rửa mặt đã, cúp nhé."
Cô ậm ừ vài câu qua loa rồi cúp điện thoại, sau đó trở mình, ngước lên nhìn Lục Hoài Nghiên.
Anh cười khẽ, "Giọng em đúng là có hơi kỳ cục."
"..."
Giang Sắt chẳng buồn để ý đến anh, lườm anh một cái rồi vén chăn bước xuống giường, vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
"Em không ăn sáng ở đây đâu, lát nữa em phải ra sân bay đón người."
"Đón chị em à?"
"Ừm." Giang Sắt đưa bàn chải điện vào miệng, ậm ừ đáp, cô nhìn người đàn ông đi theo mình vào đây qua gương, hỏi, "Năm nay dì Hàn đón Tết ở đây sao?"
Lục Hoài Nghiên tựa vào cánh cửa nhìn cô, đáp lại, "Không, mẹ quay về nhà họ Hàn ăn Tết. Ngày mốt anh sẽ cùng bà ấy về Bắc Thành, phải tầm qua Tết mới quay lại đây."
Tết năm nào cũng là thời điểm bận rộn nhất.
Tiệc tùng kéo dài từ cuối năm đến đầu năm, từ Giao thừa đến tết Nguyên tiêu, gần như là ngày nào cũng phải ra ngoài xã giao, nâng ly cạn chén, tiệc tùng linh đình, không qua nửa đêm là không về, chỉ có thể dùng một câu "Hàng đêm sênh ca" để miêu tả.
Giang Sắt lúng búng đáp lại một tiếng.
May mắn làm sao, cô không cần phải chịu cái cảnh ấy nữa.
Lục Hoài Nghiên chờ một lúc nhưng chẳng bắt được vẻ quyến luyến nào trên gương mặt Giang Sắt, anh lại từ tốn bổ sung thêm một câu, "Ít nhất là phải mười ngày không gặp nhau."
Lúc bấy giờ Giang Sắt mới ngước lên nhìn anh, "Tối nay em sẽ gọi điện cho dì Hàn chúc Tết sớm với dì ấy."
Lục Hoài Nghiên lẳng lặng nhìn cô chăm chú.
Một thoáng im lặng lướt qua, anh khẽ cười, "Được, nếu mẹ nhận được điện thoại của em thì hẳn bà sẽ vui lắm."
Giang Sắt cụp mắt, khẽ ừ một tiếng.
... Chuyến bay của Giang Đường tầm tám giờ sẽ đáp xuống Đồng Thành, Giang Sắt chuẩn bị tươm tất liền lên đường ra sân bay đón chị.
Trước khi đi, Lục Hoài Nghiên bảo quản gia mang lên hai phần bữa sáng. Sau khi đón được Giang Đường, cô đưa sang cho chị một cái túi giấy, nói, "Bánh mì kiều mạch và cà phê đen đây."
Giang Đường đang trong chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt, không bao giờ đụng vào mấy món có hàm lượng calo cao.
Chị nhìn logo in trên giấy kraft, tháo khẩu trang xuống, buồn cười lên tiếng, "Sao em lại chạy đến tận Quân Việt mua đồ ăn sáng thế? Đánh một vòng lớn chỉ để mua bánh mì kiều mạch và cà phê đen cho chị thôi hả?"
Giang Sắt cười đáp, "Của người ta tặng, phim đã đóng máy rồi hả chị?"
"Đóng máy rồi, cũng phải chạy để kịp về cúng ông Táo chứ." Giang Đường nhấp một ngụm cà phê đen, nói tiếp, "Vừa hay chị đang cần một ly cà phê để tỉnh người. Hôm qua phải đến nửa đêm mới đóng máy, chị còn chưa kịp ăn miếng nào ở tiệc đóng máy."
Giang Sắt ung dung đánh tay lái, "Không dự tiệc đóng máy có sao không chị?"
Tuy Giang Đường chỉ nhận vai nữ phụ trong bộ phim này, nhưng dù sao thì chị cũng được xem là người mới ở trong giới. Chị không có chỗ dựa, bên đoàn phim sắp xếp tiệc đóng máy, dù có vội về nhà thì cũng phải nán lại đến giữa bữa tiệc thì hẳn rời đi mới đúng.
Giang Đường quay đầu lườm cô, cười trêu, "Con nít mà sao lo nhiều thế? Yên tâm đi, chị đã nói với đạo diễn Cố rồi, anh ta không nói gì."
Đạo diễn Cố?
Cô láng máng nhớ lại, nhà họ Cố ở Bắc Thành là nhà đầu tư chính cho bộ phim này của Giang Đường. Mà trong nhà họ Cố có một người con luôn bị mấy người lớn trong nhà mắng suốt ngày chỉ biết chơi bời không chịu lo làm ăn, cứ một hai chạy sang Mỹ học ngành đạo diễn, về nước rồi lại đâm đầu vào giới giải trí quay phim.
"Cố Vân Tranh sao?" Giang Sắt hỏi.
"Là anh ta, nhưng anh ta đã đổi nghệ danh sang Cố Tranh." Nói đến đây, như nhớ ra điều gì, Giang Đường nhìn Giang Sắt hồi lâu, "Hôm qua khi đưa chị ra sân bay, đạo diễn Cố đã nói với chị một chuyện..."
Chị nói được một nửa thì hơi dừng lại.
Cố Vân Tranh vẫn luôn đóng "đô" ở Nam Thành quay phim, thật ra anh ta cũng không nắm rõ chuyện xảy ra ở nhà họ Sầm vào đêm tiệc cuối năm kia, chỉ biết tối hôm ấy xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hình như là có người bị bỏ thuốc.
Giang Sắt trông thấy vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi của chị, tranh thủ lúc dừng đèn đỏ, cô quay sang nhìn Giang Đường, "Cố Vân Tranh đã nói gì với chị?"
Giang Đường nhìn cô, cất giọng hỏi, "Sắt Sắt, hôm ấy trở về nhà họ Sầm dự tiệc cuối năm, có phải có người ăn hiếp em không?"
Giọng chị cực kỳ nghiêm túc, Giang Sắt nghe chị hỏi mà giật mình, ngay sau đó vội lắc đầu, "Không có."
Giang Đường thở phào nhẹ nhõm, "Nếu em bị ăn hiếp thì phải nói với chị đấy."
Giang Sắt cười, "Em biết rồi. Tào Huân còn đến làm phiền chị không?"
"Anh ta có đến tìm chị một lần, nhưng sau đó không đến nữa." Giang Đường cất giọng nhẹ bẫng, "Lần ấy đạo diễn Cố và anh ta tẩn nhau một trận, vì anh ta làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ quay phim."
Đánh nhau?
Cố Vân Tranh đánh nhau với Tào Huân?
Đèn đỏ chuyển sang xanh, Giang Sắt nhả chân phanh, hỏi ngay tắp lự, "Cố Vân Tranh thích chị hả?"
"Có lẽ là crush." Giang Đường xé mở túi giấy kraft, lấy mẫu bánh mì kiều mạch ra cắn một miếng, chẳng mấy bận tâm nói tiếp, "Nhưng chị tạm thời không có ý định yêu đương. Sau khi đóng máy, chị sẽ trở về vũ đoàn tiếp tục tập luyện, sau này cũng không có cơ hội gặp lại nhau."
Giang Đường rất tỉnh táo, trong chuyện tình cảm lại càng có chủ kiến.
Giang Sắt không hỏi thêm về chuyện giữa chị và Tào Huân, Cố Vân Tranh nữa.
Quay lại đường Lê Viên, ba chị em ngồi trong phòng khách ăn bánh tổ. Buổi sáng quán bar không mở cửa, ăn bánh tổ xong, Dư Thi Anh dẫn bọn họ đi cắt tóc. Tiệm cắt tóc nằm ngay đầu đường Lê Viên, Giang Đường và Giang Dã là mối cắt tóc ở đây từ nhỏ đến giờ.
Giang Dã dặn đi dặn lại với Giang Sắt, "Chị nhớ là tuyệt đối đừng để chú Yêu Kê* tư vấn kiểu tóc cho chị nhé, bảo chú ấy nhấp đuôi một chút là được rồi."
* Quân bài Nhất sách trong Mạt chược, hình con chim sẻ, mà kiểu đầu của chim sẻ khá chất, có lẽ muốn hình dung chú thợ cắt tóc kia cũng có quả đầu như thế.
Giang Đường đứng bên cạnh nghe thế thì bật cười sang sảng, "Hồi bé thằng Dã đã nhờ chú Yêu Kê cắt cho mình một kiểu tóc độc nhất vô nhị. Thế là chú ấy thẳng tay cạo trọc đầu nó luôn, chú còn bảo dáng đầu của nó đẹp, không cần để tóc làm gì cho vướng víu."
"..." Giang Sắt cúi đầu cong cong khoé môi.
Cái tên chú Yêu Kê nghe cứ như người trong giang hồ, nhưng thật ra lại là một ông chú tròn tròn trăng trắng trông rất thật thà.
Vừa nhìn thấy Giang Sắt, chú ấy đã nói ngay với Dư Thi Anh, "Con bé Đường giống chị, thằng Dã thì giống ông Giang. Tôi còn đang tiếc sao lại không có đứa nào vừa giống chị vừa giống ông Giang? Quả nhiên đã có rồi đây!"
Dư Thi Anh cười đáp, "Đúng là chỉ có anh Yêu Kê là có mắt nhìn, Sắt Sắt nhà tôi lần đầu đến đây..."
Chú Yêu Kê vội vàng ra dấu tay, "Chị yên tâm, tôi đảm bảo sẽ cắt cho con bé một kiểu đẹp nhất. Sắt Sắt lại đây, để chú cắt cho con một kiểu thật đẹp."
Giang Sắt còn chưa kịp đáp lại, Giang Dã bên cạnh đã bắt đầu bắn liên thanh, "Chú Yêu Kê, chú phải kiềm chế lại đấy, đừng có cạo trọc đầu chị ba con, cũng đừng có cắt mấy cái kiểu chẳng giống ai đấy nhé."
Tóc Giang Sắt rất dài, sắp chạm đến eo, chú Yêu Kê không hề sáng tạo kiểu mới mà chỉ chỉnh sửa cắt ngắn đến ngang vai mà thôi.
Mặt cô vừa nhỏ vừa xinh, để kiểu tóc nào cũng hợp.
Đến chiều, khi cô đến đón Trương Nguyệt xuất viện, Hà Miêu tinh mắt vừa nhìn đã nhận ra cô mới cắt tóc, "Chị Giang, chị cắt tóc rồi hả? Trông xinh quá đi mất!"
"Ừ, sáng nay mẹ chị dẫn chị đi cắt, hai người muốn cắt không? Chị đưa hai người đi."
"Em thì không được rồi, lát em phải về phụ nhà dọn dẹp." Hà Miêu nhìn Trương Nguyệt, "Hay là chị đưa cô đi đi, cô bỏ bê không chăm tóc lâu lắm rồi ấy."
Tóc Trương Nguyệt đúng là rất dài, sắp chạm cả mông, lúc không búi lên trông rất vướng víu.
Trương Nguyệt định từ chối theo thói quen, nhưng lại thấy Giang Sắt nhìn mình, nói, "Tóc để dài mà không chịu cắt sẽ hút dinh dưỡng từ người của chị, mặt mày càng lúc càng hóp lại rất xấu, chị đi cắt tóc đi."
Trương Nguyệt im lặng một hồi, sau đó mới gật đầu, đáp, "Thế thì phiền em rồi."
Giang Sắt đưa Trương Nguyệt về nhà cất đồ trước, rồi đưa chị đến tiệm của chú Yêu Kê cắt tóc ngắn đến xương quai xanh.
Dẹp được mớ tóc dài, trông chị tươi tắn hẳn lên, cảm giác nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều.
Vong Xuyên mở cửa lúc 6 giờ tối, hai người trở về đường Lê Viên vừa kịp lúc ăn cơm tối.
Ông Giang Xuyên làm một bàn đồ ăn, ông và bà Dư Thi Anh đều là người nhiệt tình hiếu khách, dù là người dè dặt như Trương Nguyệt cũng dần thoải mái hơn trong bữa ăn sôi nổi và vui vẻ này.
Món tráng miệng sau bữa ăn chính là món bánh trôi nước đường đỏ đặc sản của Đồng Thành.
Trương Nguyệt là người Đồng Thành, hồi còn bé cũng từng được ăn món bánh trôi nước đường đỏ của mẹ nấu, thế nên chén bánh trôi tối nay chị ăn rất chậm, ăn từng muỗng từng muỗng một, chậm rãi nuốt xuống.
Như được trở về khoảng thời gian thơ ấu đẹp đẽ, lại giống như đã nếm được chút vị ngọt sau tám năm gian khổ.
Cơm nước xong xuôi, Giang Dã vốn định đưa Giang Sắt và Giang Đường ra ngoài chơi.
Nhưng Giang Đường thức cả đêm qua nên bây giờ chỉ muốn đi ngủ, còn Giang Sắt phải tiếp bạn, nên cũng không muốn ra ngoài.
"Sao em vẫn chưa chịu đi tìm Lâm Kha?" Giang Đường trêu cậu, "Có mỗi một ngày nghỉ thôi, chơi với bọn chị nửa ngày rồi, bây giờ tới lượt chăm sóc cho bạn gái đi chứ."
Lâm Kha chính là Nhóc đáng yêu, bạn cấp ba của Giang Dã.
Hai tai Giang Dã nóng rực, "Buổi sáng cô ấy bận, em vốn định dẫn cô ấy với hai chị đi chơi cùng."
"Dẫn theo hai bà chị độc thân để "soi đường" cho em à?" Giang Sắt nhìn cậu, "Nếu em mà đưa bọn chị đi thật, thì tối nay em và Lâm Kha đừng mơ mà nắm được tay nhau."
Giang Dã, "..."
Giang Dã đi rồi, Giang Sắt đưa Trương Nguyệt đến căn phòng gần gốc hồng của mình.
Hai người ngồi bên cửa sổ ngắm cây hồng trong sân, trái trên cây đã rụng gần hết, trên chạc cây trụi lủi chỉ còn lại mấy ngọn đèn pha lê to chừng nắm tay, và một vài chiếc đèn lồng đỏ.
Trời vừa lảng bảng tối, mặt trời vẫn còn cố gắng hắt ra vài tia nắng yếu ớt nơi chân trời xa xăm, đèn trong sân đã dần sáng lên.
Sân vườn tĩnh lặng cũng bắt đầu trở nên lung linh và sôi nổi nhờ ánh sáng mờ ảo từ các ngọn đèn và ánh đèn lồng đỏ thắm.
Một vẻ nhộn nhịp dù không có bóng người nhưng vẫn tràn ngập hơi thở cuộc sống.
Trương Nguyệt nhìn lướt qua cây hồng, khoé môi hơi cong nhẹ, "Nhà em rất náo nhiệt."
Giang Sắt ừ một tiếng, cười hỏi, "Chị không tò mò vì sao em lại từ một thiên kim tiểu thư biến thành con gái thứ hai trong nhà này sao?"
Trương Nguyệt cầm ly nước ấm trên tay, nghe thấy thế thì lắc đầu.
Chị không muốn thăm dò những chuyện đau lòng của người khác.
"Cũng chẳng phải chuyện gì khó nói." Giang Sắt mở lời, "Lúc em ra đời thì bệnh viện bị người ta phóng hoả, khiến em và một đứa bé khác bị bế nhầm. Đến tận tháng năm năm ngoái em mới biết được người thân ruột thịt của mình ở nơi này. Mà chỉ vài ngày trước đó em cũng vừa tìm được thông tin của chị. Khi biết được chủ nhân của chiếc khăn tay kia có lẽ cũng ở Đồng Thành, chị có biết tâm trạng của em lúc ấy ra sao không?"
Trương Nguyệt nói không biết.
Giang Sắt nhấp một ngụm hồng trà, từ tốn đáp, "Em cảm thấy cuộc sống tù túng của mình cuối cùng đã có biến động, dường như có một thứ gì đó trong bóng tối đã thúc đẩy em đến Đồng Thành, nói với em rằng chỉ cần đến đây, em sẽ tìm lại được chính mình."
Trong cơ thể cô như có một ngọn lửa, một ngọn lửa đã le lói trong cô từ bảy năm trước.
Và ngọn lửa này khiến cô đau đớn suốt bao năm nay.
Cô buộc phải dùng những cách khác để ngăn không để đám lửa này lan rộng ra, đến khi Trịnh Hoan nói với cô rằng, chúng ta có thể bắt đầu tìm hiểu từ quá khứ của Triệu Chí Thành.
Trương Nguyệt hỏi cô, "Em không hận chị sao?"
Giang Sắt nhìn Trương Nguyệt một lúc, "Em không hận chị, em chỉ hận Triệu Chí Thành. Tình yêu của chị và Triệu Chí Thành rất... cảm động. Anh ta có thể giết người vì chị, chị cũng có thể chết vì anh ta. Nhưng dù tình yêu có cảm động thế nào cũng không thể vì nó mà lãng mạn hoá tội ác. Triệu Chí Thành cứu vớt chị, nhưng anh ta đã hãm hại em. Em không cần biết anh ta có nỗi khổ tâm gì, nhưng anh ta đã hại em là sự thật."
Trương Nguyệt cụp mắt, "Em đúng là rất hận anh ấy."
Căn phòng bỗng nhiên chìm vào yên tĩnh, một lúc sau, Giang Sắt hướng mắt nhìn ra những tia nắng còn sót lại bên ngoài cửa sổ, bỗng cất giọng hỏi, "Chị chủ Trương này, chị thấy hoàng hôn hôm nay có đẹp không?"
Trương Nguyệt ngước mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hôm nay không có tuyết, là một ngày trời trong. Bầu trời như một tấm vải được nhuộm rực rỡ bởi ánh chiều tà, những tia ráng chiều vàng rộm như bị xé ra thành từng sợi, lững lờ lướt qua bức tranh bằng vải kia.