Ngày chật hẹp, gió rét lẫm liệt tựa như kiếm, những bông tuyết quyện vào nhau ùn ùn kéo đến, mảnh đất phương Bắc giờ đây đã là một mảnh tiêu điều lạnh lẽo, bị bao phủ bởi màu trắng.
Thiết kị đạp bể mảnh đất đầy tuyết dày, máu tươi uốn lượn thành sông, tướng sĩ Đồ gia máu rải đầy nền tuyết, trong nháy mắt đã ngưng tụ thành những mảnh băng thẫm đỏ rực.
Nữ tướng trẻ tuổi tay cầm hoành đao đứng nơi bờ vực thẳm, mũ giáp của nàng lúc chém giết đã rơi chỗ nào không hay, nàng một thân đầu tóc hỗn độn, áo choàng thấm ướt máu tươi theo gió táp trong đêm tuyết tạo ra một loại thê lương diễm lệ, chói mắt đến lạ kì. Mặc dù lúc này nàng đã chật vật không chịu nổi, nhưng khí thế đạp đổ sông máu, đạp lên thi thể của nữ quân hầu Đồ thị vẫn tạo nên một sự kiêu ngạo bất khả xâm phạm.
Đao kiếm ở trong tuyết chiết ra một cỗ lành lạnh mà sắc bén, nàng nghe thấy tên cầm đầu kia cao giọng : ” Tội đồ Đồ Linh Trâm, ngươi âm mưu hành thích vua, tội không thể dung thứ, giết không tha ! ”
Trong thoáng chốc, một rừng mũi tên vù vù phóng tới, đau đớn cùng bóng tối vô tận bủa vây lấy nàng.
…
Đồ Linh Trâm chợt bừng tỉnh, vén chăn lên ngồi dậy, nơi ngực tựa như vẫn còn lưu lại mũi tên ghim vào tim đau đến nhức nhối. Giống như cá thiếu nước, nàng mở to miệng thở hổn hển, mồ hôi từng đợt nhễ nhại rơi xuống.
Nàng vươn ngón tay, theo bản năng sờ sờ cổ mình, một tay che ở phía ngực trái, cảm giác được chỗ da thịt hoàn hảo, tim mạnh mẽ đập từng tiếng, nàng mới vô lực mà dần dần ngắm nhìn.
Hồi lâu sau, nàng xuyên tầm mắt mình qua khung cửa sổ tróc sơn, thật lâu ngắm nhìn hoàng cung thăm thẳm dưới ánh trăng, thức trắng đến lúc trời trở sáng, dường như lúc đao kiếm lạnh như băng kia chém xuống đầu chỉ là một cơn ác mộng.
Nhưng Đồ Linh Trâm biết rằng, kia không phải ác mộng, mà là hiện thực.
Thứ sáu tháng mười hai của ba năm trước, gió thổi vù vù, tuyết rơi bay tán loạn, lúc ấy, Đại Ân Hoàng Đế Lý Bình Thu ngự giá thân chinh bị ám sát bỏ mình, Đồ Linh Trâm là người đi theo bảo vệ Hoàng Đế, bị người rắp tâm vu khống thành ” hung thủ ” sát hại, nàng trở thành đối tượng bị đả kích, có trăm miệng cũng không thể bào chữa, phải dùng trường đao tám thước 72 cân từ trời tối chiến đến hừng đông, lại từ hừng đông giết đến khi đêm xuống.
Rốt cuộc, trên vách đá đầy tuyết, nàng kiệt sức mà chết, ngậm oan chết thảm.
Nàng một thân bị ghim đầy tên, máu chảy đầy đất, nhưng mắt phượng vẫn như cũ mở to ngong ngóng nhìn về phía đế đô, thân mình và trường đao vẫn sừng sững không ngã. Cho đến khi thi thể lạnh thấu, phía chân trời dần trở trắng, Lâu Hạo mới dám tiến về phía trước, một kiếm đem đầu nàng chém xuống.
Đỗ Linh Trâm đã chết, vào mùa đông năm 21 tuổi ấy.
Ở nơi mà tầng tầng lớp lớp âm mưu bị che đậy, tiên đế Lý Bình Thu là vật hy sinh của đấu đá chính trị, thì nàng lại trở thành người chịu tội thay.
Có lẽ nàng được trời cao thương xót, một sớm kia tỉnh lại, nàng thế nhưng phát hiện mình sống lại 3 năm sau, trở thành cung nữ tạp dịch hạ đẳng trong cung.
Từ biển máu sống lại, mượn xác hoàn hồn, tuy là chuyện thực kì quái, nhưng có thể sống lại một đời, với người đã chết như nàng có thể nói là phúc lớn, Đồ Linh Trâm vốn nên cao hứng, nhưng trọng sinh đã được 10 ngày, nàng lại luôn chau mày.
Sống lại thành cung nữ tạp dịch trong cung, Đồ thị vẫn còn tội danh mưu nghịch, An Quốc phủ chờ bị tịch thu, ấu muội và tùy tùng một đám người tung tích không rõ, còn có điều gì bi thảm hơn điều này ?
Sự thật chứng minh, là có.
Tiên đế bị ám sát băng hà, Lý thái tử lập tức lên ngôi, nhưng ai ngờ được rằng, ba năm sau Lý Phong Tuyền trong miệng dân chúng lại biến thành hôn quân.
Đồ Linh Trâm cùng Lý Phong Tuyền lúc niên thiếu có quen biết, nàng so với Lý Phong Tuyền lớn hơn ba tuổi, một người tươi đẹp đường hoàng, người kia lại trầm mặc kiệm lời. Mặc dù mấy năm trước hai người do hiểu lầm mà chung đụng không mấy vui vẻ, nhưng Đồ Linh Trâm không thể không thừa nhận, Lý Phong Tuyền nhưng là hết sức thông minh, là người trọng tình trọng nghĩa, nàng thậm chí có hy vọng rằng Lý Phong Tuyền sẽ vì Đồ gia mà rửa sạch oan uất, bắt lấy hung thủ để tiên đế cùng Đồ gia ở dưới suối vàng an yên.
Đồ Linh Trâm lúc nhàn rỗi nghe được từ miệng mấy tên thái giám tin này, nàng thật sự không dám tin vào tai mình, ngoài khiếp sợ ra, trong lòng nàng còn có chút tức giận, theo bản năng cảm thấy mấy người này châm ngòi thổi gió, tùy tiện nói mấy lời giả dối mà thôi.
…
Ngày cuối cùng trước khi năm mới đến, Đồ Linh Trâm cùng một cung nữ nhỏ bị phân quét dọn Thanh Lương Điện, cung nữ đi với nàng tên gọi Hoàng Hương, cùng nàng chủ nhân thân thể này nguyên lai là quan gia nữ nhi, năm ngoái phạm tội nên phải đi vào con đường nô tịch. Đồ Linh Trâm từ lúc sống lại tới giờ, nguyên bản thân thể này bị phong hàn qua đời, nay nàng cũng gặp họa theo, vừa mới tỉnh lại liền ho khan đến tối tăm mù mịt, may mà có Hoàng Hương mỗi ngày đều ở bên đỡ đần, nàng mới dần chuyển tốt.
Đồ Linh Trâm thấy nàng thiện lương săn sóc, lại từng là con gái triều thần, liền có lòng thân cận, hướng nàng hỏi thăm chút ít tin tức từ Lý Phong Tuyền và Đồ gia :
” Ta nghe nói Hoàng Thượng trừ đi săn, cơ hồ không ra khỏi cửa cung ”. Tựa hồ nghĩ đến cái gì, Hoàng Hương lại bổ sung ” Ách, có lẽ còn đi Tướng Quốc phủ thưởng mai. Dẫu sao Bệ Hạ năm nay đã gần quan (*), cũng đã kết thúc ba năm để tang, trong cung đều đang nghị luận, nói Hoàng Thượng muốn cưới Tần tướng phủ tiểu thư làm Hoàng Hậu. ”
( *) Gần quan : Gần 20 tuổi.
Lý Phong Tuyền, muốn cưới nữ nhi của Tần Khoan ? Kẻ khiến cho Hoàng Đế ngự giá thân chinh bị ám sát mà bỏ mạng ? !
Phụ thân Hoàng Hương đã từng làm quan đến Lễ bộ thượng thư, lời nàng nói, không thể là tin đồn vô căn cứ.
Đỗ Linh Trâm không biết vì lí gì mà trở nên bực tức, cau mày nói : ” Kia An quốc Hậu phủ… ”
” Suỵt—— ”
Nàng còn chưa dứt lời, chợt thấy Hoàng Hương thay đổi sắc mặt, nhảy bật lên, hạ thấp giọng vừa sợ vừa giận nói : ” Chuyện của kẻ phản nghịch mà ngươi cũng dám nghị luận ? Ngươi không cần mạng nữa à, đúng là kẻ hồ đồ, ta mới không cùng ngươi nói chuyện, không sớm muộn cũng bị ngươi hại chết đi ! ”
Dứt lời, nàng ném khăn lau trong tay, không để ý tới vấp té chậu nước, kinh hoảng mà tông cửa xông ra, tựa như đại nạn ập đến đầu.
Nghịch tặc… Bọn họ thế nhưng gọi Đồ thị là như vậy ?
Đồ Linh Trâm thần sắc hững hờ nhìn bãi nước đọng trên mặt đất, hồi tưởng lại lần xuất chinh trước nàng cùng Lý Phong Tuyền phân cao thấp, không vui mà gạt bỏ cảnh tượng này, đột nhiên cảm giác được trước ngực có chút tắc nghẽn.
Phong Tuyền, đệ cũng tin ta là tội đồ không thể dung thứ ư ?
…
Quét dọn xong Thanh Lương điện đã là chạng vạng tối, chẳng biết lúc nào tuyết đã rơi đầy đất, tích tụ thành tầng mỏng. Đồ Linh Trâm cùng Hoàng Hương đi trở về dịch đình cung, dọc theo đường đi Hoàng Hương đều cúi đầu thật thấp, cùng nàng trước sau duy trì khoảng cách ba thước, tựa như đang tránh lũ và mãnh thú vậy.
Tiếp nhận sự thật rồi, Đồ Linh Trâm đối với phản ứng của Hoàng Hương cũng có thể hiểu được, dẫu sao Đồ gia trên dưới ở trong triều thành đề tài cấm kỵ, huống chi nàng cũng đã từng nghe phụ thân nói qua hậu cung hung hiểm, từng bước gian nan, tiểu cung nữ này chưa phát hiện nàng nghị luận ” Nghịch tặc ”, nàng liền tâm tồn cảm kích.
Hai người bọn họ đều mang tâm sự riêng, đi hơn trăm bước tới cửa hông, ở vườn mai dưới tàng cây đối diện, một thân ảnh chậm rãi đi tới.
Người nọ mặc quan bào màu tím rộng tay khói, áo choàng ngoài thắt gấm, nắm trong tay một cây dù, che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ để lộ chiếc cằm nhẵn nhụi. Bởi vì trời lạnh lại có tuyết, trên đường đi cũng không có người, hắn cứ như vậy đột nhiên đập vào tầm mắt, phảng phất như thiên tiên trong rừng mai.
Người này, Đồ Linh Trâm nhận thức được.
Trần Vương Lý Hoài, phụ thân từng là cao tông lúc phế Thái Tử, coi như là cháu trai của tiên đế Lý Bình Thu, đường ca của Lý Phong Tuyền.
Nhóm ân triều chư hầu Vương gia cuối mỗi năm sẽ từ đất phong tới kinh triều cống báo cáo công việc, nên ngay lúc này thấy hắn ở đây, cũng không có gì kì quái.
Bởi vì là từng có mấy lần gặp gỡ, Đồ Linh Trâm khi hành lễ không nhịn được hướng Lý Hoài nhìn hai lần.
” Ngươi sao vẫn là một cái bộ dạng như vậy ? Mỗi lần gặp được Trần Vương, dường như cả hồn đều bị hắn câu đi ! ” Hoàng Hương dừng bước chân, hướng vị kia cúi đầu hành lễ, bất mãn liếc về phía Đồ Linh Trâm.
Đồ Linh Trâm ngẩn ra, trêu ghẹo nói : ” Ta còn tưởng rằng ngươi không thèm để ý tới ta. ”
Hoàng Hương mặt đỏ lên, thẹn quá hóa giận, trợn mắt nhìn Đồ Linh Trâm một cái, dùng thanh âm cực thấp cảnh cáo nói : ” Ngươi nha, ngươi thế nhưng quên Thiên Hương cùng ngươi tranh đoạt Trần Vương, nhân lúc tháng chạp trời đông giá rét hắt ngươi cả người đầy nước lạnh, hại ngươi suýt nữa bỏ mạng vì chuyện này rồi à ?! Hắn là nhân vật phong lưu tuấn mĩ cỡ nào, không phải là người mà tiểu nhân vật như chúng ta có thể mơ tưởng ! Ngươi ấy à, vẫn là sớm chút buông bỏ đi thôi !”
Đồ Linh Trâm trước nay không giỏi ứng xử, trong cung nhiều nhân vật như vậy, nàng duy nhất gần gũi chỉ có cha con Lý Phong Tuyền. Nàng đối với vị Trần vương kia ấn tượng không sâu, chỉ biết hắn là thiếu niên ôn nhuận tuấn mĩ, lại là kẻ phú quý nhàn rỗi, am hiểu thơ từ ca phú, văn chương lẫn võ công đều thành thạo, thích kết giao với hồng nho danh sĩ, bởi vì chí hướng hợp nhau, tiên đế Lý Bình Thu thế nhưng lại thập phần yêu thích hắn.
Nàng cũng từng nghe qua, trong kinh thành có rất nhiều tiểu thư con nhà quan lại thầm ái mộ hắn, không nghĩ tới, nàng ở chốn thâm cung xó xỉnh này cũng không thoát khỏi bị hắn câu được hồn phách, còn vì hắn mà cùng người ta tranh đoạt tình cảm đến nỗi bỏ mạng…Mị lực như vậy, thật đúng là vui buồn lẫn lộn !
Nàng đang còn mải mê suy nghĩ, Trần vương Lý Hoài đã đi tới cạnh hai người.
Gió nhẹ, tuyết trắng, hương mai thoang thoảng, người nọ tay hơi nâng nâng cây dù, khớp xương rõ ràng, lộ ra bức tranh thủy mặc xanh ngắt hội thành gương mặt tuấn tú tiến gần.
” Là ngươi. ” Tầm mắt hắn nhẹ nhàng rơi vào trước mặt Đồ Linh Trâm, hắn như là có chút kinh ngạc, sau đó ấm giọng cười một tiếng, khiến cho vết chu sa trên thái dương kia phá lệ sinh động : ” Đã nhiều ngày chưa nhìn thấy ngươi, nghe nói ngươi bênh nặng, đã khá hơn chưa ? ”
Đồ Linh Trâm sửng sốt.
Lời này nếu là trước kia thì cũng không có gì quái lạ, bất quá là lời quan lại nhân gia chào hỏi khách sáo mà thôi. Nhưng hôm nay rõ ràng nàng không còn là nhất phẩm nữ quân hầu cao cao tại thượng nữa, mà là nô tỳ tạp dịch hạ đẳng trong cung, thân là Trần vương gia cao quý sao có thể đối với một nô tỳ như nàng ân cần hỏi han ?
Hơn nữa giọng Lý Hoài thực quen thuộc, như là đối với nàng có quen biết.
Đang lúc kinh ngạc, Đồ Linh Trâm ngước mắt, tầm mắt hai người chạm nhau, đều là sâu không thấy đáy.
Dò xét không thu được gì, Đồ Linh Trâm không thể làm gì khác hơn là lần nữa hành lễ, quy củ nói : ” Làm phiền điện hạ quan tâm, nô tỳ đã không còn gì đáng ngại. ”
Nghe vậy, Lý Hoài không nói thêm gì nữa, hắn nhẹ nhàng gật đầu một cái, đi lướt qua nàng, đạp tuyết mà đến, đạp tuyết mà đi, một chuôi cây dù, vài điểm mai hương.
Đồ Linh Trâm bỗng nhiên có chút hiểu, vì sao những cô gái kia đều si mê người này như vậy.
Chỉ là Đồ Linh Trâm lúc này thù nhà chưa báo, thân thích không rõ tung tích, Lý Phong Tuyền bây giờ cũng không biết là loại tình huống gì, nàng thật sự không rảnh rỗi có thêm tâm tư dư thừa cho Lý Hoài.
Việc cần làm bây giờ, là làm như thế nào cải tạo cái thân thể ốm yếu hư nhược này, khôi phục một thân bản lĩnh.
Từ Thanh Lương điện trở về ngày hôm sau, Đồ Linh Trâm gấp gáp bắt đầu cường thân kiện thể, khôi phục võ công bằng hình thức huấn luyện ma quỷ.
Rạng sáng giờ Dần gà gáy, trời còn chưa sáng, Đồ Linh Trâm đã thức dậy, chạy 30 vòng quanh hậu viện làm nóng người, lại vào trong viện gánh nước, sau đó kéo kéo gân liền không sai biệt lắm trời sáng hẳn, lại sắp đến giờ giặt quần áo quét sân.
Buổi tối giờ Thìn dùng qua cơm tối, dùng nửa giờ trung bình tấn, đánh lại một bộ quyền luyện một chút kiến thức cơ bản, đến lúc mặt trăng lưng chừng mới mò mẫm lên giường nghỉ ngơi.
Đồ Linh Trâm hàng đêm đều gánh lu nước đầy, khiến cho mấy cung nữ ban ngày giảm đi rất nhiều việc nặng, cũng vui vẻ nhàn rỗi hẳn, mắng vài câu cũng không hề quản nàng.
Chỉ có Hoàng Hương cảm thấy Đỗ Linh Trâm bị thua thiệt, làm không công nhiều việc nặng như vậy, thường hận rèn sắt không thành thép mà mắng nàng là mười phần ” ngốc tử ”.
Bài xuất khí bẩn ra, thân thể ngày càng nhẹ, Đồ Linh Trâm chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, liền giơ tay xoa đầu Hoàng Hương, cười nói : ” Thân thể rắn chắc sẽ không bị khi dễ. Hay là ngày mai ngươi cùng ta cùng nhau luyện ? ”
Một nụ cười kia, dường như ngay cả băng tuyết cũng tan chảy. Ban đầu là thiếu nữ được nuông chiều làm cho người ta chán ghét, lúc này lại trở thành tươi đẹp sáng rỡ. Hoàng Hương không khỏi ngẩn ngơ, hồi lâu mới dời đi tầm mắt, lầm bầm nói : ” Ta mới không cần làm việc ngốc nghếch cùng ngươi. ”