Không còn sự bảo vệ của ta, tình cảnh của Tạ Dữ Từ ngày càng tồi tệ hơn.

Khi ta đến học đường, nhìn thấy Phù Dung dẫn theo vài người, đấm đá hắn không thương tiếc.

"Đồ xấu xí! Ngươi còn dám đến đây! Làm ô uế mắt bọn ta!"

"Xấu xí không phải lỗi của ngươi, nhưng ra ngoài dọa người thì không thể tha thứ!"

"Thật ghê tởm! Gặp ngươi lần nào, ta đánh lần đó!"

"Đánh ngươi làm bẩn tay bọn ta!"

Tạ Dữ Từ không phản kháng, chỉ cuộn mình lại ở góc tường, ánh mắt tội nghiệp hướng về phía ta.

Kiếp trước, chính ánh mắt này đã lừa dối ta. Mỗi khi hắn bị khinh miệt, ta đều đứng ra bảo vệ, chắn trước hắn.

Vì hắn, ta đã phạt nhiều thiếu gia danh giá, gây thù với không ít đại thần.

Cuối cùng, khi hắn dẫn binh mưu phản, ta rơi vào cảnh cô lập, không ai giúp đỡ.

Cầu cứu ai, họ cũng đóng cửa không gặp.

Thậm chí có người mỉa mai ta: "Công chúa ngày xưa chẳng phải rất oai phong sao? Sao không ngờ hôm nay lại cứu một con sói vong ân?"

Còn ta, chỉ biết câm nín.

Nghĩ lại, ta chỉ thấy nực cười.

Tạ Dữ Từ dù không phải võ tướng, nhưng cũng đã luyện qua vài chiêu thức quyền cước, đối phó với mấy đòn đánh thiếu bài bản của bọn họ, chắc chắn không khó khăn gì.

Vậy mà lại giả vờ yếu đuối, thật là trò hề.

Tất cả chỉ là một màn kịch mà hắn bày ra cho ta xem.

Ta không có thời gian để nhìn Tạ Dữ Từ diễn kịch, liền bước nhanh rời đi.

Trong giờ học, phu tử kiểm tra bài vở.

Đến lượt Tạ Dữ Từ và Phù Dung.

Phù Dung ấp úng, không nói được một chữ.

Tạ Dữ Từ cúi đầu, giọng nói trầm ổn, điềm tĩnh vang lên, không hề có chút tự ti nào của kẻ bị khinh miệt.

Phu tử khen ngợi hắn không ngớt lời, Phù Dung không phục, nói: "Phu tử thiên vị! Tại sao lại thiên vị kẻ xấu xí này!"

"Lấy bề ngoài đánh giá người khác, ra ngoài đứng phạt!"

Phù Dung bực bội, khi đi ngang qua Tạ Dữ Từ, liền đe dọa: "Ngươi đợi đấy."

Sau giờ học, hắn lại bị vây quanh, ép phải làm bài tập cho bọn họ.

"Ngươi chẳng phải giỏi lắm sao! Làm hết bài tập của bọn ta đi! Xem ngươi giỏi đến đâu!"

"Làm đi! Sao giờ không làm nữa? Ngươi chẳng phải rất giỏi sao!"

Có kẻ còn bóp miệng Tạ Dữ Từ, nhét giấy vào miệng hắn, khiến hắn rơi nước mắt, nghẹn ngào cầu xin.

Ta từ từ bước tới, dừng lại bên cạnh hắn.

Ánh mắt Tạ Dữ Từ lóe lên một tia hy vọng.

Nhưng ta sẽ tự tay đập tan hy vọng đó, giống như cách hắn từng đối xử với ta.

Ta cười nhạt, ném quyển sách của mình xuống đất, ngay cạnh chân hắn.

Tạ Dữ Từ ngẩng đầu, ngỡ ngàng nhìn ta: "Công chúa, đây là ý gì?"

"Không hiểu sao?"

Ta cười nói: "Nếu Tạ ca nhi đã xuất sắc như vậy, rảnh rỗi cũng chẳng có việc gì làm, chi bằng giúp ta làm bài tập."

"Dù sao ta cũng không như ngươi, chỉ biết đóng cửa trong nhà, không dám gặp ai. Ta bận rộn lắm, còn phải ra ngoài vui vẻ nữa."

Ta vừa nói dứt lời, tất cả bọn họ liền đ.i.ê.n cuồng.

Họ ném sách lên mặt, lên người Tạ Dữ Từ, có kẻ còn hắt mực lên mặt hắn, khiến mặt hắn càng trở nên kinh tởm.

Nhưng hắn chỉ im lặng nhìn ta chằm chằm.

Dù mực nhỏ vào mắt, hắn cũng không nhắm mắt lại.

Còn ta, dưới ánh mắt của hắn, càng đi càng xa.

Bước chân nhẹ nhàng, cảm thấy thật sảng khoái.

Ta thật muốn xem, màn kịch này, hắn có thể nhẫn nhịn đến khi nào.

Ta không hề lừa Tạ Dữ Từ.

Ta thực sự phải ra ngoài.

Nhưng ta vẫn hoàn thành bài tập của mình.

Dù sao, ta không thực sự muốn bắt nạt hắn, chỉ muốn hắn hiểu rõ.

Đừng đặt hy vọng vào ta nữa.

Ta không còn là người như trước kia.

Và sẽ không bao giờ trở lại như vậy.

Đúng thế.

Ta rất rõ điều này.

Tạ Dữ Từ cũng đã trọng sinh.

Lần trước, khi hắn đến tìm ta, ta đã thẳng thắn vạch trần sự thật.

"Ngươi cũng đã trọng sinh, phải không?"

Khuôn mặt hắn tỏ ra hoang mang, thở dài một hơi, nhưng khi ngẩng đầu lên, đã là Tạ Dữ Từ mà ta quen thuộc.

Một kẻ ngạo mạn, không coi ai ra gì, ngoại trừ Phù muội muội của hắn.

Không hổ danh từng làm Hoàng đế, chỉ một ánh mắt thôi mà khí thế đã khác hẳn so với kẻ tội nghiệp bị bắt nạt.

"Hoàng hậu đều biết rồi sao?"

Hắn gọi ta là Hoàng hậu.

Thật nực cười.

Ta đâu còn là Hoàng hậu, chẳng phải hắn đã tự tay phế bỏ ta sao?

Sau khi hắn mưu phản lên ngôi Hoàng đế, ta chỉ làm Hoàng hậu được một ngày, rồi bị hắn phế truất.

Bây giờ, hắn còn dám gọi ta là Hoàng hậu.

Ta cảm thấy ghê tởm, nhìn gương mặt hắn với sự khinh miệt, hỏi: "Tạ Dữ Từ, ngươi diễn nhiều như vậy, rốt cuộc muốn làm gì?" 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play