Trên giấy bà chủ công ty du lịch đưa hiển thị, hướng dẫn viên này tên Trịnh Nhất Kiếm, ở nhà số 27, hẻm số 3 đường Bắc, Hoàn Thành. Sau khi Long Nghị ngồi lên xe cảnh sát, đưa giấy cho tiểu Tôn đang làm tài xế nói: "Bây giờ chúng ta đến chỗ này." Tiểu Tôn nhìn địa chỉ: "Được". Cậu đánh vòng tay lái, xe cảnh sát quẹo qua một con phố. Lúc này, điện thoại của Long Nghị vang lên, anh nhìn điện thoại hiển thị là số của đồng nghiệp lão Tất gọi đến.

Trong điện thoại lão Tất nói: "Đội trưởng, vụ án liên quan đến Miêu Thu Lam, chỗ tôi có một vài manh mối mới." Long Nghị hỏi: "Manh mối gì?" Lão Tất nói: "Lúc thi thể của Miêu Thu Lam bị phát hiện, trên người cô ta mang theo một chiếc điện thoại di động, nhưng vì bị ngâm trong nước mưa quá lâu, lúc đó không thể mở máy. Bây giờ qua xử lí của khoa kỹ thật, chiếc điện thoại này đã có thể mở máy. Trong wechat của Miêu Thu Lam chúng tôi nhìn thấy cuộc trò chuyện của cô ta và một người bạn vào 3 ngày trước.

" 3 ngày trước? Lúc đó cô ấy còn đang ở Khúc Giang. "Long Nghị nhíu mày, hỏi" Nội dung là gì?" "Cô ấy nói với bạn mình, không thể chỉ cho phép hắn suốt ngày ra ngoài ăn chơi đàm đúm, cô ấy cũng muốn ra ngoài tìm sự kích thích. Cô ấy còn nói mình tìm được một thanh niên ở thành phố Khúc Giang, diện mạo đẹp trai như thần tượng Lưu Đức Hoa của mình lúc trẻ, vả lại rất ân cần với cô. Cô cảm thấy bạn thân đã phát hiện mùa xuân thứ hai rồi, chuẩn bị ra giá 150 vạn để anh bạn đẹp trai này ở cùng mình ba năm, bây giờ chỉ chờ anh bạn này ly dị thì.." "Thì cái gì?"

"Không biết, trên wechat chỉ có bấy nhiêu nội dung." "Vậy được, có manh mối mới gì lại gọi cho tôi." Long Nghị cúp máy, xe cảnh sát đã chạy đến đường Bắc Hoàn Thành, quẹo vào một con hẻm nhỏ, mấy phút sau, dừng lại trước một căn nhà một tầng. Tiểu tôn ló đầu ra khỏi xe, nhìn số nhà nói: "Chắc là chỗ này rồi."

Long Nghị xuống xe tiến đến gần căn nhà đó, căn nhà trong có vẻ đã khá cũ, tường đá bên ngoài hơi đen sần, dưới số nhà còn đóng một cái bảng trắng viết "giấy chứng nhận thuê nhà", xem ra căn nhà này vốn không phải của Trịnh Nhất Kiếm, hắn chỉ thuê chỗ này mà thôi. Cửa nhà đóng chặt, trong phòng có ánh sáng thoáng ra, còn truyền ra tiếng ồn ào của tivi. Âu Dương Nhược lên trước gõ cửa, ra mở cửa là một người phụ nữ trẻ quấn tạp dề.

Nhìn ngoài cửa có một chiếc xe cảnh sát, mấy anh cảnh sát đứng đó, cô hơi ngạc nhiên hỏi: "Các anh.." Âu Dương Nhược đưa thẻ công tác ra nói: "Chúng tôi là người của cục công an, xin hỏi Trịnh Nhất Kiếm có ở đây không?" "Anh.. anh ấy sống ở đây, anh ấy là chồng tôi." Người đàn bà có vẻ hơi hoảng loạn "Các anh tìm anh ấy.." Âu Dương Nhược nói ; "Chúng tôi có chút việc muốn tìm anh ấy xác thực một chút." Người phụ nữ nghi hoặc mở cửa ra, nhóm người Long Nghị đi vào. Trong nhà rất nhỏ, mấy người đi vào, gần như đã không còn chỗ để xoay người nữa.

Dựa tường sắp xếp mấy vật gia dụng cũ thô sơ, trên tường treo một tấm ảnh cưới, đã bị dầu mỡ làm cho ố vàng. Trên ghế salong ở gốc tường, một người đàn ông trẻ nửa nằm đang xem tivi. Trong phòng ánh đèn mập mờ, mọi thứ đều hơi mờ ảo. "Nhất Kiếm, có mấy anh cảnh sát tìm anh." Người phụ nữ chạm vào người đàn ông một cái. Bởi vì âm thanh tivi mở hơi lớn, thanh niên mãi đến bây giờ mới phát hiện có người lạ vào nhà, vội đứng lên, nhìn thấy nhiều cảnh sát đứng trong nhà như vậy, bỗng chốc hơi khẩn trương.

Long nghị đánh giá hắn, rất nhanh đã khẳng định được 2 chuyện. Thứ nhất, đây chính là hướng dẫn viên du lịch ở cùng phòng với Miêu Thu Lam nhìn thấy trong camera giám sát của khách sạn. Thứ 2, thanh niên có đôi mắt to châm mày đậm, khuôn mặt sáng lạng, quả thật có mấy phần giống với ngôi sao hongkong Lưu Đức Hoa. "Lưu Đức Hoa" nhìn họ hỏi "Các anh tìm tôi có việc gì?" Long Nghị hỏi: "Anh là Trịnh Nhất Kiếm?" Đối phương nói: "Là tôi."

Long Nghị đưa tay đến hông, vừa muốn lấy còng tay ra, lại nhìn thấy phòng bên cạnh có một cô bé khoảng 6-7 tuổi đang nằm trên bàn làm bài tập. Anh do dự một lát, thu còng tay lại, đi qua khép nhẹ cửa lại, sau đó nói với Trình Nhất Kiếm: "Tối hôm qua, trên chuyến xe lửa K7X8 đi ngang thành phố Khúc Giang đã xảy ra một vụ mưu sát, một người phụ nữ tên Miêu Thu Lam bị người ta siết chết trong khoan xe, thi thể bị ném vào trong một ruộng nước của thành phố Nam Châu, chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến vụ án này, mời anh theo chúng tôi đến cục công an thành phố Khúc Giang một chuyến, nói rõ mọi chuyện."

Hai tay Trịnh Nhất Kiếm chấp lại với nhau, hiển nhiên có hơi bất ngờ, nhưng trên mặt lại không hề có vẻ kinh hãi hoảng hốt, gật đầu nói: "Được, tôi đi cùng các anh." "Nhất Kiếm!" vợ của hắn ở khía sau kéo lấy hắn, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng. Trịnh Nhất Kiếm quay đầu nói khẽ: "Không sao, anh sẽ về nhanh thôi." Lúc ra khỏi cửa, trong tay vợ hắn cầm một chiếc áo khoác, từ phía sau đuổi lên nói: "Buổi tối gió lớn, nhớ mặc vào."

Trịnh Nhất Kiếm cầm lấy cái áo dịu giọng nói: "Anh biết rồi, em không cần lo." Âu dương Nhược ở phía sau đẩy hắn một cái. Hắn cúi lưng xuống, chui vào trong xe. Vợ hắn đứng trong đêm đông gió lạnh nhìn theo mãi đến khi chiếc xe cảnh sát hắn ngồi biến mất ở đầu hẻm. Sau khi Trình Nhất Kiếm bị dẫn đến cục công an thành phố Khúc Giang, Long Nghị và Âu Dương Nhược lập tức tiến hành thẩm vấn hắn.

Trước tiên Long Nghị nói rõ thân phận của mình với hắn trước, nói rõ mình và Âu Dương Nhược đều đến từ cục công an thành phố Nam Châu, sau đó hỏi hắn: "Cậu biết tại sao chúng tôi từ xa xôi như vậy đến tìm cậu không?" Trình Nhất Kiếm nhàn nhạt trả lời: "Lúc nãy anh chẳng phải nói Miêu Thu Lam ở trên xe lửa bị người ta giết chết sao? Lúc cô ta đến thành phố Khúc Giang du lịch, cả quá trình tôi đều là hướng dẫn viên đi cùng cô ta, cũng rất có thể là người tiếp xúc cuối cùng khi cô ta còn sống, cô ta xảy ra chuyện, cảnh sát đến tìm tôi, có lẽ là chuyện thường."

"Anh thật sự cho là vậy sao?'Long Nghị nhìn hắn nói" Tôi hỏi anh, lúc Miêu Thu Lam rời khỏi thành phố Khúc Giang, có phải anh đã lên xe lửa cùng cô ta không? "Trịnh Nhất Kiếm lắc đầu nói:" Không có. Ngày 21, cũng chính là ngày cuối cùng Miêu Thu Lam ở thành phố Khúc Giang, buổi trưa sau khi cô ta trả phòng ở khách sạn, tôi đón cô ta trước cửa khách sạn, sau đó gọi một chiếc xe taxi, đưa cô ta đến trạm xe lửa, đồng thời giúp cô ta mua vé. Lúc đó xe lửa ghé qua trạm Khúc Giang, đến Nam Xương tổng cộng có 2 chuyến, chuyến thứ nhất thời gian hơi sớm, Miêu Thu Lam nói cô ta còn muốn nhân chút thời gian trưa, ngồi xe taxi dạo một vòng thành phố Khúc Giang, cho nên tôi mua cho cô ta chuyến muộn một chút, cũng chính là vé xe của chuyến xe K7X8. Con người cô ta chú trọng yên tĩnh, muốn một mình ở một phòng giường nằm, cho nên tôi đã mua cho cô ấy 4 tấm vé giường nằm." "Sau đó thì sao?"

"Sau khi mua vé xong, cô ta muốn tôi đưa đến khu thành phố dạo, tôi không đồng ý. Vì theo hẹn ước của cô ta với công ty, phục vụ hướng dẫn của tôi với cô ta, đã kết thúc trước một ngày, hôm đó tôi đưa cô ta đến trạm xe lửa, mua vé giúp cô ta, đơn thuần là giúp đỡ cá nhân, nếu còn vì cô ta mà mất thêm thời gian buổi chiều, vậy thì thật không đáng. Vả lại tôi quả thật không có thời gian, bởi vì lúc đó tôi phải trở về quê ở Nam Châu." "Nhà cậu ở Nam Châu?" Long Nghị và Âu Dương Nhược đều hơi bất ngờ.

"Tôi là người Nam Châu, ba mẹ tôi bây giờ còn ở Nam Châu. Sau khi tôi tốt nghiệp trung học ở Nam Châu, thi vào một trường nghề ở thành phố Khúc Giang, học nghề hướng dẫn viên du lịch, sau khi tốt nghiệp ở lại thành phố Khúc Giang làm việc, vợ tôi cũng là người thành phố Khúc Giang. May mà Khúc Giang cách Nam châu cũng không xa, tôi có thể thường xuyên về thăm cha mẹ." "Nói nửa ngày, thì ra chúng ta còn là đồng hương à!" Âu Dương Nhược bất giác bật cười.

Trịnh Nhất Kiếm nhìn cô nói tiếp: "Chiều hôm qua khoảng hơn 3 giờ, sau khi tôi từ biệt Miêu Thu Lam ở cửa trạm xe lửa, tôi nhìn cô ta lên taxi, còn tôi đi thẳng đến trạm xe hơi, ngồi chuyến xe dài về Nam Châu." "Chờ chút" Long Nghị lắc tay cắt đứt hắn nói: "Lúc đó cậu ở trạm xe lửa, từ Khúc Giang đến Nam châu, có thể ngồi xe lửa, tại sao cậu phải đến trạm xe hơi?" "Tôi nhìn thời gian xe lửa, chuyến xe lửa gần nhất cũng phải chờ hơn 3 tiếng, tôi không muốn chờ lâu, cho nên ngồi xe khách."

Long Nghị nhìn hắn nói: "Lời cậu nói, là thật?" Trịnh Nhất Kiếm thẳng lưng nói: "Vụ án này không có chút quan hệ nào với tôi, tôi không cần nói dối trước mặt các anh." "Không, cậu đang nói dối!" Long Nghị đột nhiên vỗ bàn, đứng thẳng người lên nói "Cậu có liên quan đến vụ án này, vả lại còn có quan hệ trọng đại, bởi vì cậu chính là hung thủ giết chết Miêu Thu Lam." "Tôi là hung thủ?" Trịnh Nhất Kiếm ngây người, đưa mắt lên nhìn anh, trên mặt lộ vẻ khó hiểu "Sao tôi trở thành hung thủ rồi?"

Long Nghị chóng hai tay lên bàn, đưa người ra trước, nhìn hắn ở khoảng cách gần nói: "Chiều hôm qua, cậu cùng Miêu Thu Lam lên chuyến xe K7X8, cùng ở một phòng giường nằm với cô ta. Xe lửa từ trạm Khúc Giang lái ra không lâu, giữa hai người vì chuyện nào đó mà xảy ra tranh chấp, trong lúc tức giận, cậu dùng cà vạt của mình, siết chết Miêu Thu Lam ở trong phòng." "Anh cảnh sát, tôi hoàn toàn nghe không hiểu anh đang nói gì." Trình Nhất Kiếm mau chóng chớp mắt, cảm xúc trở nên kích động.

"Thứ nhất, tại sao tôi phải cùng lên xe với Miêu Thu Lam? Thứ 2, tại sao tôi phải giết cô ấy? Cô ấy chẳng qua là một du khách tôi bồi qua mấy ngày, tôi không thù không oán với cô ấy, trước giờ không có quan hệ, tại sao tôi phải giết cô ấy?" "Không, hai người có quan hệ." Long Nghị lấy điện thoại ra, đem hình ảnh Trịnh Nhất Kiếm ở lại trong phòng Miêu Thu Lam qua đêm mà anh tải xuống từ trong camera khách sạn cho hắn xem "Cậu đối với Miêu Thu Lam, ban ngày hướng dẫn du lịch, buổi tối bồi ngủ, tay trong tay ra vào có đôi, cái này cậu không phủ nhận chứ?"

Biểu cảm trên mặt của Trịnh Nhất Kiếm cứng đơ nói: "Tôi quả thật làm qua chuyện như vậy, tại sao tôi phải phủ nhận? Anh đi hỏi thăm thử, mấy người" bồi du "trong thành phố Khúc Giang, ai không phải như vậy? Anh tưởng mấy tên đàn ông có tiền đến Khúc Giang, gọi gái đẹp" bồi du ", mấy phú bà đeo vàng đeo bạc gọi thanh niên 'bồi du". Thật sự chỉ là vì nghe họ tùy tiện giảng giải vài câu trong khu du lịch sao? Người ta ra ngoài chơi, chính là muốn mua vui. Ban ngày tôi vất vả làm hướng dẫn viên cả ngày, chỉ có thể lấy được 300 đồng từ hoa hồng của công ty du lịch, buổi tối bồi khách để họ vui, thì có thể có được thu nhập hơn 1000. Hoàn cảnh gia đình tôi anh cũng thấy rồi, đến nay tôi và vợ con còn đang thuê nhà người khác ở, tôi dựa vào bản lĩnh của mình kiếm tiền thay đổi cuộc sống của mình, tại sao tôi phải phủ nhận? Không lẽ anh cho rằng, tôi ngủ với người đàn bà trung niên đó mấy đêm, thì có lý do mưu sát cô ta đấy chứ? "

" Không "Long Nghị đứng lên, đi vòng qua bàn, đến trước mặt hắn:" Động cơ giết người của cậu, không đơn giản như vậy." "Ngoại hình của cậu hoạt bát, tỉ mỉ dịu dàng, thời gian ngày đêm ở cùng mấy ngày đó, khiến phú bà Miêu Thu lam rất vui vẻ, cho nên cô ta quyết định bao nuôi cậu 3 năm, giá là 150 vạn. Nhưng vì đề phòng cậu không trung thành với cô ta, cho nên đã đưa ra một điều kiện, đó chính là muốn cậu ly hôn với vợ mình trước, sau đó mới dẫn cậu đến Nam Xương."

"Vì để kiếm số tiền bao nuôi này, cậu về nhà lập tức ly hôn với vợ, đồng thời vào 7 giờ tối hôm qua, cùng Miêu Thu Lam ngồi xe lửa rời khỏi Nam Xương. Nhưng chuyến xe ra khỏi trạm Khúc Giang không lâu, không biết vì nguyên nhân gì, hai người đã nảy sinh mâu thuẫn, khiến cậu ra tay siết chết Miêu Thu Lam."

Long Nghị tiếp tục suy đoán nói: "Tôi đoán nguyên nhân tranh chấp trên xe lửa của hai người, có thể có liên quan đến giấy ly hôn của cậu. Hôm nay ở nhà cậu, tôi thấy tình cảm vợ chồng hai người không tệ, vả lại ảnh kết hôn vẫn treo trên tường, tôi nghĩ cậu không thể nào ly hôn với vợ mình, nhưng cậu lại muốn kiếm số tiền này của Miêu Thu Lam, cho nên thứ cậu đưa cho Miêu Thu Lam xem, có thể là một tờ chứng nhận ly hôn giả. Tôi nghĩ nhất định là Miêu Thu Lam lúc ở trên xe lấy tờ chứng nhận ly hôn này ra nhìn kĩ phát hiện có vấn đề, do đó 2 người sinh ra mâu thuận, khiến cậu mất khống chế giết người."

"Sau khi cậu giết người, vì để che giấu tội hạnh của mình, không để cảnh sát nghi ngờ, cậu lập tức dùng tóc giả của Miêu Thu Lam hóa trang thành một ông lão tóc đỏ, sau đó ở hành lang trong khoan xe tìm một hành khách lưu lạc uống rượu cùng mình, người này chính là Khỉ Gầy."

"Bởi vì cậu hay mất ngủ, cho nên trong vali có chuẩn bị thuốc an thần. Cậu đem thuốc an thần pha vào trong rượu, để khỉ gầy uống, nhân lúc thuốc mê sắp phát huy tác dụng, ở trước mặt hắn đem thi thể của Miêu Thu Lam ném xuống xe lửa. Sở dĩ cậu làm như vậy, chính là để sau khi Khỉ Gầy tỉnh lại, làm chứng với cảnh sát, hung thủ giết chết Miêu Thu Lam là một ông lão tóc đó. Có bằng chứng như vậy, cảnh sát đương nhiên sẽ không nghi ngờ đến cậu."

"Sau khi Khỉ Gầy bị chuốc mê, cậu lập tức dọn dẹp giấu vết mình để lại trong phòng, xuống xe ở trạm Nam Châu, sau đó lại trở về Khúc Giang." "Cảnh sát Long, suy đoán này của anh, thật sự là có chút hơi quá đương nhiên rồi." Trịnh Nhất Kiếm không nhịn được bật cười nói "Phục vụ của tôi, quả thật Miêu Thu Lam rất hài lòng, cô ấy cũng quả thật từng nói với tôi, chồng cô ta thích cờ bạc đàm đúm, còn có vợ bé bên ngoài, đối với cô ta cũng không tốt, cô ta có rất nhiều tiền, nhưng thiếu một người đàn ông quan tâm mình, ngày tháng của cô ta rất cô đơn, cô ta muốn mời tôi đến Nam Xương bồi cô ta 3 năm, mỗi năm cho tôi 50 vạn thù lao. Nhưng tôi đã từ chối, cho nên tôi không hề cùng cô ta ngồi xe lửa về Nam Xương. Những lời lúc nãy tôi vừa nói là thật, sau khi tôi từ biệt cô ta ở trạm xe lửa, đã ngồi xe hơi về Nam Châu thăm cha mẹ."

Âu Dương Nhược hỏi: "Cậu ngồi chuyến xe hơi nào?" "Cảnh sát, các anh không tra được đâu, tôi không vào trong trạm xe ngồi xe, mà ngồi xe khách tư nhân dừng ngoài trạm. Loại xe này không vào trạm, chỉ quanh quẩn ở trước cửa trạm xe để kéo khách, vé xe cũng rẻ hơn xe khách chính quy trong trạm mua rất nhiều, cho nên kinh doanh rất tốt, mỗi lần đều có thể kéo một xe đầy người, tôi chính là ngồi loại xe này. Chuyến xe này khoảng 8 giờ tối, đến trạm xe Nam Châu, nhưng không vào trạm dừng xe, mà dừng ở ngoài để khách xuống. Trạm xe khách dài của thành phố Nam Châu và trạm xe lửa ở đối diện cách phố, chỗ đó rất náo nhiệt. Hơn 7 giờ tối, lúc tôi còn trên xe, đã gọi điện cho ba mẹ, nói muốn về nhà ăn cơm. Nhưng sau khi xuống xe cảm thấy rất đói, chỉ có thể tìm một quán ngoài trạm xe ăn tạm. Quán ăn đó hình như tên Vinh Hưng, lúc tôi ngồi xe về quê, thường ăn cơm ở đó, ông chủ chắc nhận ra tôi, cho nên các anh có thể đi điều tra, xem rốt cuộc tôi có nói dối không."

"Được, lời anh nói, chúng tôi sẽ mau chóng xác thực." Long Nghị nhìn Âu Dương Nhược, cô hiểu ý của anh, lập tức đi ra ngoài, gọi điện cho đồng nghiệp trong cục cảnh sát lão Tất, đem tình hình Trịnh Nhất Kiếm cung cấp nói với ông, nhờ ông lập tức đến quán ăn Vinh Hưng trước cửa trạm xe khách Nam Châu điều tra đối chiếu. Ông đã đến quán ăn đó điều tra xác thực qua rồi, ông chủ nhìn ảnh của Trịnh Nhất Kiếm trên điện thoại ông, nói người này trông rất quen, nhưng có phải tối qua đến ăn cơm hay không, không thể khẳng định, bởi vì quán mở ở gần trạm xe hơi và trạm xe lửa, kinh doanh rất tốt, khách đến rất đông, ông ta không thể nhớ hết được. Nhưng vì phòng trộm, trong quán này có lắp một cái camera, lão Tất thông qua hình ảnh camera phát hiện, đêm qua Trịnh Nhất Kiếm quả thật từng đến đây ăn cơm.

Âu Dương Nhược hỏi: "Có thể khẳng định thời gian không?" Lão Tất nói: "Hắn vào quán vào 8: 15 tối qua, gọi 2 món xào, ăn một chén cơm, lại uống ly trà nóng, khoảng 8: 46 rời khỏi, tổng cộng ở trong quán khoảng hơn nửa tiếng." Âu Dương Nhược đem tình hình này báo cáo với Long Nghị, hiển nhiên anh có vẻ hơi bất ngờ. Theo như suy đoán, chuyến xe K7X8 đến nơi phát hiện thi thể của Miêu Thu Lam ở thành phố Nam Châu, thời gian vào khoảng 8: 30 tối, mà Khỉ gầy khẳng định hung thủ vứt xác vào thời gian này, nhưng lúc này, Trịnh Nhất Kiếm lại ăn cơm trong quán, trừ phi hắn có thuật phân thân, nếu không tuyệt đối không thể giết người vứt xác trên xe lửa.

Cũng có nghĩa là, Trịnh Nhất Kiếm hoàn toàn có bằng chứng chứng tỏ mình không có mặt ở hiện trường. "Bây giờ chúng ta phải làm sao?" Âu Dương Nhược nhìn đội trưởng hỏi "Bây giờ căn bản có thể khẳng định, Trịnh Nhất Kiếm không lên xe lửa cùng Miêu Thu Lam, đương nhiên cũng không thể nào giết người vứt xác trên xe lửa. Đội trưởng, có phải hướng điều tra ban đầu của chúng ta sai rồi không?'" Ừm, có khả năng này, xem ra chúng ta phải nghiên cứu lại vụ án và hướng điều tra rồi." "Vậy Trịnh Nhất Kiếm phải làm sao?" Long Nghị nhíu mày nói: "Trịnh Nhất Kiếm chắc không liên quan đến vụ án, thả hắn về trước đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play