"Đội trưởng, Châu Lê Hoa sắp kết hôn với Lâm Địch Sâm rồi!" sáng hôm nay, Âu Dương Nhược đột nhiên chạy vào văn phòng của Long Nghị, hưng phấn kêu to. Long Nghị cảm thấy hơi lạ hỏi: "Lâm Địch Sâm là ai?" Âu Dương Nhược nói: "Anh không biết Lâm Địch Sâm, cũng nên biết siêu thị" Hữu Nghị Gia "chứ?" "Cái này đương nhiên biết, chỉ trong thành phố Nam Châu này, đã có mấy cửa hàng Hữu Nghị Gia rồi." "Lâm Địch Sâm chính là ông chủ đứng sau chuỗi cửa hàng Hữu Nghị Gia." Âu Dương Nhược hỏi: "Vụ án mạng của Thái Cường mãi không có tiến triển, không phải anh muốn tôi trông chừng Châu Lê Hoa sao? Khoảng thời gian này tôi không hề buông lỏng chút nào. Vào tháng 9, Châu Lê Hoa ứng tuyển vào một cửa hàng Hữu Nghị Gia mới khai trương làm nhân viên bán hàng. Tháng trước, cũng chính là một ngày tháng 10, cô ta vì làm trái quy định cửa hàng dẫn con đi làm, bị giám đốc siêu thị phát hiện, giám đốc lập tức muốn sa thải cô ta, lúc này đúng lúc Lâm Địch Sâm đến kiểm tra cửa hàng, biết chuyện này, không những không trách Châu Lê Hoa, ngược lại cắt chức của giám đốc đó, để Châu Lê Hoa làm giám đốc của siêu thị này. Sau đó qua qua lại lại, hai người quen nhau, còn tuyên bố tháng sau muốn chính thức kết hôn nữa."

"Lâm Địch Sâm này bao nhiêu tuổi?" Long Nghị không quan tâm hỏi "Nhà doanh nghiệp có tiền như ông ta, sao đến giờ mới kết hôn vậy?" "Lâm Địch Sâm năm nay 45 tuổi, ông ta kết hôn lần thứ 2. Ông vốn dĩ có một đứa con trai, hơn 1 năm trước, lúc đứa con trai 10 tuổi, ngồi xe của ông ta đi du lịch, kết quả gặp tai nạn, Lâm Địch Sâm bị thương nhẹ, nhưng con trai ông ta chết rồi. Không bao lâu, vợ ông ta tan nát cõi lòng ly hôn với ông ta. Không ngờ lần này Lâm Địch Sâm nhìn trúng một nhân viên thường trong cửa hàng của mình. Nghe người trong siêu thị nói, hai người họ tháng sau sẽ kết hôn." "Châu Lê Hoa đó chẳng phải còn dẫn theo đứa con của Vu Thành Toàn để lại sao?"

"Nghe nói Lâm Địch Sâm rất thích đứa bé này, Châu Lê Hoa đương nhiên muốn dẫn theo con cùng gả." "Hai người này đều là lần thừ 2 kết hôn, tôi cảm thấy cũng khá xứng đôi." Âu Dương Nhược thở nói: "Điều này không phải trọng tâm hôm nay tôi báo cáo với anh." "Vậy trọng tâm của cô là gì?"

"Trọng tâm là, gần đây trong quá trình tôi điều tra, phát hiện có một tình hình chúng ta chưa nắm. Khoảng 4-5 năm trước, lúc Châu Lê Hoa làm phục vụ ở nhà hàng Nam Châu, từng bị một người đàn ông đã có vợ bao nuôi, đồng thời mang thai con của người đàn ông đó. Sau đó nghe nói vợ của người đàn ông đó phát hiện ra cô, tìm đến nơi ở của cô quậy một trận, ép người đàn ông đó đoạn tuyệt quan hệ với cô. Cô đau lòng, chạy đến bệnh viện phá bỏ đứa bé trong bụng, sau đó về quê. Cô ở quê hơn 2 năm, đầu năm nay là lần thứ 2 vào thành làm thuê, mướn nhà của tài xế taxi Vu Thành Toàn ở, kết quả trở thành mẹ kế con của Vu Thành Toàn." Long Nghị nói: "Ừm, đây quả thật là một manh mối, nhưng hình như không thể xem là manh mối quan trọng, chuyện quá khứ đau lòng mấy năm trước, ở trên người cô ấy không còn thấy giấu vết gì nữa." "Tôi đã kiểm chứng rồi." Âu Dương Nhược bỗng nhiên nói từng chữ "Người đàn ông có vợ năm đó bao nuôi Châu Lê Hoa, chính là Lâm Địch Sâm."

"Ý của cô là, Châu Lê Hoa và Lâm Địch Sâm sớm đã có quan hệ rồi, nhưng lúc Châu Lê Hoa đến siêu thị của ông ta làm thuê, hai người lại chơi trò lãng mạn, giả vờ như gặp mặt mà không quen, yêu đương lại lần nữa, bây giờ đang chuẩn bị kết hôn?" "Anh biết rõ tôi không phải ý này." Âu Dương Nhược hơi gấp nói "Tôi nghi ngờ, tất cả đều là do họ đã sắp đặt, từ lúc Châu Lê Hoa đến siêu thị Lâm Địch Sâm mở, đến hai người yêu nhau, lại đến tuyên bố kết hôn, thật ra đều làm cho người khác xem." "Vậy vấn đề là, tại sao họ phải diễn một vỡ kịch này cho mấy người không liên quan xem? Hai người đều độc thân, cho dù quang minh chính đại nối lại tình xưa, cũng hoàn toàn không ai can dự." "Đây chính là chỗ tôi không hiểu. Tại sao họ phải giả vờ không quen? Tại sao không thể để người khác biết quan hệ lúc trước của họ chứ? Có phải sau khi người khác biết, sẽ gây ra hậu quả không tốt với họ? Họ rốt cuộc đang che giấu điều gì?"

"Vậy cô cảm thấy họ đang che giấu điều gì?" Âu Dương Nhược không trả lời câu hỏi của anh, chỉ thuận theo suy nghĩ của mình nói tiếp: "Trong quá trình tôi điều tra Châu Lê Hoa, đã gặp qua Lâm Địch Sâm, ông ta rất khôi ngô, cao 1m80, thân hình hơi mập, vả lại thích mang giày da." Long Nghị bỗng nhiên nhớ đến cái dấu giầy da phát hiện bên dưới thi thể của Thái Cường, bất giác khẽ động lòng, nhìn cô hỏi: "Cô nghi ngờ vụ án của Thái Cường là do Lâm Địch Sâm làm?" Âu Dương Nhược gật đầu nói: "Đúng, như vậy, chuyện này có thể giải thích được rồi." Châu Lê Hoa sau khi bị Thái Cường cưỡng hiếp, trong lúc bất lực, chỉ có thể gọi điện kể với người tình cũ này.

Lâm Địch Sâm chưa dứt tình cũ với cô ta, không nhịn được thấy cô bị người khác làm nhục, nên ra mặt thay cô, giết chết Thái Cường. Sau đó vì giúp Châu Lê Hoa, ông ta lại dùng một phương thức cực kì kín đáo sắp xếp Châu Lê Hoa đến siêu thị của mình làm việc, đồng thời để Châu Lê Hoa vừa vào cửa hàng không lâu, đã làm giám đốc của cửa hàng chi nhánh. Để không khiến người ta nghi ngờ, hắn giả vờ không quen Châu Lê Hoa, sau đó lại diễn một màn ông chủ lớn yêu phải cô gái làm thuê, cuối cùng 2 người có thể như ý nguyện nối lại tình xưa. Long Nghị suy nghĩ một lát nói: "Nếu muốn xác định suy luận của cô là chính xác, vậy chúng ta phải chứng thực dấu chân để lại ở hiện trường xảy ra án mạng của Thái Cường là của Lâm Địch Sâm để lại."

Âu Dương Nhược nói: "Cái này không khó, thương nhân thành công trên thương trường như Lâm Địch Sâm này, giày da hắn mang chắc cũng là hàng cao cấp, giày da cao cấp thường đều có thể mang rất lâu, 10/6 Thái Cường bị giết, đến nay chẳng qua cũng mới hơn 5 tháng, giày da lúc đó Lâm Địch Sâm mang chắc còn chưa bỏ." "Tuy đôi giày đó còn, nhưng không hẳn bây giờ hắn còn mang trên chân, cô muốn lấy dấu chân của đôi giày đó để đối chiếu, e là hơi khó." Âu Dương Nhược cười nói: "Cái này à, sơn nhân tự có diệu kế." Long Nghị không biết trong lòng cô đang tính điều gì, cười nói: "Vậy tự cô cẩn thận. Thứ nhất chú ý an toàn bản thân, phòng trừ đối phương gấp, thứ 2 đừng bứt dây động rừng, để tránh đối phương trong lòng sinh ra cảnh giác."

Âu Dương Nhước nói: "Tôi biết, tôi sẽ cẩn thận, anh chờ tin tốt của tôi đi." Cô sớm đã điều tra ra khu hoa viên cẩm tú mà Lâm Địch Sâm ở trong trung tâm thành phố, trong nhà có một đôi giúp việc nam nữ, người đàn ông tên chú Căn, phụ trách bảo vệ trong nhà, người đàn bà tên Dung tẩu, phụ trách chăm sóc ăn ở của Lâm Địch Sâm. Sáng nay, Dung tẩu mang theo rổ thức ăn, ra khỏi tiểu khu mua đồ ăn, Âu Dương Nhược mặc đồ thường lên trước hỏi bà: "Xin hỏi bà là Dung tẩu tổng quản của Lâm Địch Sâm Lâm tổng phải không?" Dung tẩu cảnh giác nhìn cô, gật đầu nói ; "Đúng vậy, cô có chuyện gì không?"

Âu Dương Nhược nói: "Tôi là nhân viên điều tra thị trường của một cửa hàng bán giày da, bây giờ đang tiến hành điều tra 10 nhãn hiệu giày da được người thành công trong thành phố chúng ta hoan nghênh nhất. Tôi muốn phiền bà vài phút, giúp tôi hoàn thành một tờ giấy khảo sát. Đương nhiên, để cảm ơn sự phối hợp của bà, chỗ tôi sẽ tặng bà một đôi giày da mới thích hợp bà mang." Nói xong, cô từ trong túi xách lấy ra một đôi giày da kiểu nữ mới, đưa cho Dung tẩu. Dung tẩu bỗng nhiên cảm thấy hứng thú, ngồi bên bình bông thử giày da mới, lớn nhỏ vừa thích hợp nói: "Ai yo, đôi giày da này chắc là mắc lắm nhỉ?" Âu Dương Nhược nói: "Cũng không mắc lắm, ở cửa hàng chúng tôi giá bảng hơn 400 đồng." "Thật sự tặng cho tôi?" "Đương nhiên là thật."

Có người nói nhận đồ của người ta tay ngắn, Dung tẩu nhận đôi giày da này, thái độ bỗng dưng trở nên tích cực hơn hẳn, hỏi: "Cháu gái, cháu muốn điều tra gì cứ nói, những gì cô biết sẽ nói hết với cháu." Âu Dương Nhược lấy ra một tấm bảng biểu photo, vừa hỏi vừa làm bộ ra vẻ đánh dấu trên đó: "Con muốn hỏi một chút, Lâm tổng nhà dì ngày thường thích mang giày gì?" "Đương nhiên là giày da." "Hiệu nào ạ?" "Ông ấy à, thích mang giày ông già của pháp, trước giờ không mang hiệu khác." "Xin hỏi trong tủ giày nhà ông ấy, có khoảng bao nhiêu đôi giày da?"

"Trong tủ giày à, ít nhất cũng có mười mấy đôi." "Được rồi, Dung tẩu, cảm ơn dì nha." Âu Dương Nhược cất tấm bảng biểu đi nói "Bây giờ còn phải phiền gì giúp con một việc cuối cùng." Dung tẩu hỏi: "Chuyện gì, con cứ nói!" Âu Dương Nhược từ trong túi lấy ra một xấp giấy trắng nói: "Chúng con muốn điều tra cụ thể size lớn nhỏ, độ hao mòn của mỗi đôi giày của Lâm tổng, để tiện sau này cửa hàng chúng con có thể càng có hướng tuyên truyền mở rộng sản phẩm của chúng con, cho nên con muốn nhờ cô giúp con, đem toàn bộ giày trong kệ đều in một cái dấu giày lên mấy tờ giấy này, để chúng con mang về nghiên cứu kĩ." Dung tẩu nói: "Cái này không khó, cô lập tức đi làm giúp con." Bà cầm xấp giấy đó, dưới chân như có gió, vui vẻ chạy vào tiểu khu.

Một lát sau, bà ra khỏi tiểu khu, đưa xấp giấy trắng trong tay cho Âu Dương Nhược. Âu Dương Nhược nhìn qua, trên mỗi tờ giấy đều in một dấu giày. Cô hài lòng gật đầu, nói vài lời cảm kích với Dung tẩu, Dung tẩu khi không kiếm được một đôi giày trị giá mấy trăm đồng, cũng cười toe toét. Âu Dương Nhược cầm xấp giấy in dấu giày của Lâm Địch Sâm về cục, trực tiếp giao cho đồng nghiệp khoa kĩ thuật. Buổi chiều, kết quả đối chiếu ra, đúng thật một dấu giày trong đó hoàn toàn trùng khớp với dấu chân phát hiện ở hiện trường án mạng của Thái Cường. Có thể khẳng định, Lâm Địch Sâm mang đôi giày này gây án trong cửa hàng bánh bao tiểu thái.

Âu Dương Nhược hưng phấn hỏi: "Đội trưởng, có cần bắt Lâm Địch Sâm ngay không?" Long Nghị nói: "Không, bây giờ chúng ta còn một vấn đề chưa giải quyết." "Ý anh là thanh niên chẻ mái đến tìm Hồ sư phụ phối chìa khóa?" "Đúng vậy" Long Nghị nói: "Tuy bây giờ chưa tìm thấy người này, nhưng tôi đại khái biết thân phận của hắn rồi. Nếu tôi đoán không lầm, hắn có lẽ là nhân viên của Lâm Địch Sâm, ngày thường có quan hệ khá thân với vị Lâm tổng này. Lâm Địch Sâm giết chết Thái Cường, khóa cửa ra ngoài, sau khi rời khỏi hiện trường, đem chìa khóa cửa lớn của cửa hàng bánh bao tiểu thái giao cho người này, bảo hắn lập tức đi làm một chìa. Mà thanh niên này hiển nhiên không biết tác dụng của chìa khóa này, tưởng là chìa khóa trong nhà của Lâm tổng, cho nên cho dù là nửa đêm, cũng lập tức đi gõ cửa thợ sửa khóa, sao chép một chìa."

Âu Dương Nhược nói: "Bây giờ chúng ta đã có hình ảnh của người này rồi, đến mấy căn siêu thị mà Lâm Địch Sâm mở hỏi thử, chắc có thể tìm thấy người này." "Bây giờ muốn lập tức tìm thấy người này, chắc hơi khó khăn. Nếu tôi là Lâm Địch Sâm, sau khi chuyện thành, nhất định sẽ cho hắn một số tiền, tìm cái cớ để hắn rời khỏi thành phố Nam Châu." Quả nhiên, lúc chiều, Âu Dương Nhược và Phương Khả Kì cầm hình ảnh của thanh niên chẻ mái đến các cửa hàng chi nhành của Hữu Nghị Gia ở thành đông hỏi được chút thông tin. Nhân viên trong cửa hàng ở đó nói, người này tên Mao Tử, người tứ xuyên, là một tài xế xe tải trong cửa hàng họ, vì biết một số kĩ thuật sửa xe, xe hơi của Lâm Địch Sâm ngày thường có chỗ nào bị hỏng, đều gọi anh ta đi xử lí. Cho nên quan hệ của anh ta với Lâm tổng khá tốt. Âu Dương Nhược hỏi: "Mao tử này, bây giờ ở đâu?"

Nhân viên cửa hàng nói: "Anh ta từ chức đi rồi, nói là về nhà sửa nhà cưới vợ." "Vậy cô nhớ anh ta từ chức khi nào không?" "Chắc là 11/6, bởi vì hôm đó là sinh nhật tôi, vốn muốn mời anh ấy cùng đi karaoke, kết quả không tìm thấy anh ấy." Âu Dương Nhược và Phương Khả Kì nhìn nhau, hai người thầm gật đầu, Thái Cường bị giết vào ngày 10/6, Mao Tử này ngày thứ 2 từ chức đi rồi, xem ra suy luận của đội trưởng Long hoàn toàn chính xác. Hai người về đến cục công an thành phố, đem tình hình điều tra được, báo cáo với đội trường. Mọi thứ đều nằm trong dự tính của Long Nghị, cho nên anh nghe xong báo cáo, trên mặt không có biểu cảm đặc biệt gì, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính trước mặt, mặc kệ hai trợ thủ này.

Âu Dương Nhược cảm thấy hơi kì, đền gần xem thử, mới phát hiện trong máy tính của đội trưởng đang chiếu một đoạn camera giám sát, trong hình ảnh hiển thị, giống như là cửa lớn của khu nào đó, một người đàn ông khập khiển đang đi vào trong khu. Cô nhìn một lát, mới nhận ra, đây là camera giám sát cửa tiểu khu Phú Lâm Uyển, thời gian quay có lẽ là đêm Châu Lê Hoa bị cưỡng hiếp, người đàn ông đi vào khu đó chính là Thái Cường. Cô thấy đội trưởng xem đi xem lại đoạn clip này nhiều lần, bất giác thấy lạ nói: "Đội trưởng, đoạn clip này tôi và Phương Khả Kì đều xem qua rồi, chẳng lẽ có gì không ổn sao?" Long Nghị nói: "Có một vấn đề, tôi mãi không hiểu." "Vấn đề gì?"

"Thái Cường thèm khát Châu Lê Hoa đã lâu, sau khi Vu Thành Toàn chết, hắn từng nhiều lần không có ý tốt đến gõ cửa nhà Châu Lê Hoa, Châu Lê Hoa đều không mở cửa cho hắn. Tại sao lần này hắn đến nhà Châu Lê Hoa lại có thể thuận lợi đắc thủ chứ?" "Có lẽ là cưỡng chế xông vào, dùng thủ đoạn bảo lực cưỡng hiếp cô ta chăng." "Không đúng, nếu Châu Lê Hoa giống như ngày thường, vốn không mở cửa, cho dù hắn có bản lĩnh tày trời, cũng không thể nào xông vào. Mà lúc hắn cưỡng hiếp Châu Lê Hoa, chỉ cần Châu Lê Hoa liều chết phản kháng, lớn tiếng kêu cứu, hắn cũng sẽ e ngại, khó mà đạt được. Nhưng cô ta không làm như vậy, hàng xóm ở chung một tầng với cô ta, cũng không nghe thấy bất kì âm thanh kì lạ nào. Mà sau đó lúc cảnh sát đến điều tra, Châu Lê Hoa cũng chưa từng đem chuyện này báo với cảnh sát, đây là vì sao?"

Qua sự phân tích của đội trưởng, Âu Dương Nhược cũng phát hiện ra hình như có gì không ổn, nhưng rốt cuộc có gì không ổn, nhất thời lại không hiểu, chỉ có thể lặp lại lời nói của đội trưởng: "Tại sao vậy?" Long Nghị nói: "Tôi xem qua clip mấy lần trước Thái Cường vào khu Phú Lâm Uyển tìm Châu Lê Hoa, mỗi lần hắn đều rụt rè, chột dạ giống như muốn đi ăn trộm vậy, nhưng lần này khi hắn vào tiểu khu, cô xem trong miệng hắn ngậm điếu thuốc, trong tay cầm một ly coca, cho người ta một cảm giác hiên ngang, không sợ gì." "Không sợ gì?" Âu Dương Nhược và Phương Khả Kì tiến lên trước nhìn kĩ clip, cảm giác hình như giống với lời đội trưởng nói vậy. Phương Khả Kì hỏi: "Tại sao hắn lại không sợ gì?"

Long Nghị quay đầu nhìn hai người hỏi: "Từ thần thái không sợ gì của hắn, đến việc Châu Lê Hoa bị cưỡng gian trong trạng thái hoàn toàn không hề phản kháng, các cô có liên tưởng gì?" Âu Dương Nhược suy nghĩ nói: "Lúc trước hắn đến tìm Châu Lê Hoa, Châu Lê Hoa ngay cả cửa cũng không mở, mà lần này không những chủ động mở cửa, vả lại còn âm thầm nhịn nhục sự lăng nhục của hắn, mà lúc Thái Cường đi vào cửa lớn của tiểu khu, là một bộ dạng không sợ gì, chẳng lẽ.." "Chẳng lẽ cô ta bị Thái Cường uy hiếp?" lúc cô và Phương Khả Kì cùng nghĩ đến, đồng thanh nói: "Chẳng lẽ trong tay của Thái Cường nắm giữ bí mật gì của cô ta, cho nên mới có thể ép cô ta làm theo?" Long Nghị gật đầu nói: "Vậy thì, trong tay Thái Cường rốt cuộc nắm giữ bí mật gì của cô ta, có thể sinh ra uy hiếp lớn như vậy với cô ta, để cô ta thà bị hắn làm nhục, cũng không bằng lòng để hắn công bố bí mật này ra ngoài?"

Âu Dương Nhược nhìn Phương Khả Kì, hai người cùng lắc đầu, nghĩ không thông. Long Nghị đứng lên, đi đến trước cửa sổ, nhíu mày suy nghĩ một lát, cũng không có manh mối gì, thở dài, lại ngồi trở về trước máy tính, bấm chuột, xem lại đoạn clip đó thêm một lần nữa. Khi nhìn thấy trong tay Thái Cường cầm một ly coca, lúc vào tiểu khu, anh đột nhiên bấm tạm dừng, dùng chuột chỉ coca trong tay Thái Cường nói: "Tôi chỉ thấy qua coca bình chứa và lon chứa, loại dùng ly giấy chứa này, hình như chưa từng thấy qua, cái này mua ở đâu?" Âu Dương Nhược bất giác cười nói: "Đội trưởng Long, anh sắp không tiếp đất rồi, không thấy trên ly in đồ án KFC sao? Cái đó mua trong cửa hàng KFC."

"KFC à? Nghe qua, nhưng tôi chưa đi qua." Long Nghị nhấn chuột, hình ảnh clip lại động "Ái, tôi nói tên này tại sao phải lắc qua lắc lại cái ly giấy trong tay vậy?" "Coca KFC bán, trong đó đều thêm đá, hắn lắc như vậy, là vì để đá tan nhanh." "À, thì ra là vậy." Long Nghị giống như mới hiểu ra gật đầu, dựa lưng vào ghế ngửa ra, 2 mắt nhìn ly coca đó, dần dần lâm vào trầm tư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play