"Nào, tiểu Toàn, khuya lắm rồi, mau đi ngủ đi." Châu Lê Hoa vỗ tay, nói với Tiểu Toàn đang ngồi chơi xếp hình trên ghế salong. Tiểu Toàn không ngẩng đầu trả lời: "Không đâu, con phải chờ ba về ngủ cùng, con muốn ngủ giữa ba với mẹ." Châu lê Hoa bất giác thở dài. Từ lúc Vu Thành Toàn xảy ra chuyện đến bây giờ, đã hơn nửa tháng, Tiểu Toàn đêm nào cũng giống như lúc trước, nhất định phải chờ ba tan làm về mới chịu ngủ. Cô suy nghĩ một lát nói: "Tiểu Toàn, ba sẽ không về nữa, sau này cũng sẽ không về nữa!"

"Tại sao vậy?" "Bởi vì.. ba đến một nơi rất xa rất xa rồi, ông ấy không thể về được nữa." Châu Lê Hoa sờ đầu con trai nói: "Sau này, trong nhà này, chỉ còn lại con với mẹ rồi." "Không, con muốn ba, con muốn ba.." Tiểu Toàn quơ tay, đẩy hết đồ chơi xếp hình trên ghế xuống, ngồi trên ghế khóc lớn. Châu Lê Hoa giả vờ nghiêm mặt giận dữ, vỗ nhẹ hai phát lên mông của nó nói: "Con còn không nghe lời nữa, mẹ mặc kệ con đó nha." Tiểu Toàn rất thân thiết với người mẹ kế này, sợ cô không quan tâm mình nữa, quả nhiên rất nhanh đã dừng khóc, mở to đôi mắt long lanh đáng thương nhìn cô.

Châu Lê Hoa ẩm nó lên giường, đắp chăn, vỗ nhẹ mấy cái, rất nhanh nó đã ngủ thiếp đi. Nhìn trên mặt tròn tròn nhỏ bé của nó còn rướm lệ, trong lòng Châu Lê Hoa mềm nhũn, hơi hối hận lúc nãy đánh mông của nó. Cô cúi người xuống, hôn lên trán nó, sau đó lại ra ngoài phòng khách, dọn dẹp đồ chơi con trai ném dưới đất, thẳng lưng xoa nhẹ cái lưng hơi mỏi, đang muốn tắt đèn đi ngủ, bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ. "Ai vậy?" cô nhìn cửa lớn, cảnh giác hỏi. "Chị dâu Lê Hoa, là tôi đây." Ngoài cửa một giọng nam truyền vào.

Sắc mặt của Châu Lê Hoa thay đổi, cô nghe ra, đây là giọng của Thái Cường. "Khuya vậy rồi, cậu muốn làm gì?" Cô giận dữ hỏi. "Chị mau mở cửa, tôi tìm chị có việc." "Đã khuya vậy rồi, có chuyện gì mai rồi hãy nói." "Không được, chuyện này tối nay nhất định phải nói." Thái độ của Thái Cường bỗng trở nên cương quyết "Thông tin liên quan đến nguyên nhân cái chết của chồng chị, nói chị biết, thật ra tôi đã biết hung thủ là ai rồi." Châu Lê Hoa ngây người: "Thật sao? Là ai?" Thái Cường đè thấp giọng nói: "Chuyện quan trọng như vậy, có thể đứng ngoài cửa nói sao? Chị mở cửa để tôi vào, tôi nói chị biết." Châu Lê Hoa do dự một lát, cẩn thận xoay chốt cửa, mở một khe nhỏ ra.

Thái Cường cười hehe, một chân cưỡng chế đưa vào trong khe cửa, cả người dùng sức đẩy ra, Châu Lê Hoa bất giác lui ra sau một bước, cửa mở lớn, Thái Cường lách người vào nhà, sau đó lại dùng chân sau đá cửa lại. Hắn mặc một cái áo thun ba lỗ, tay phải kẹp một điếu thuốc, tay trái bưng một ly coca lạnh mua ở KFC, hút một hơi thuốc, uống một ngụm coca, mặt đầy mãn nguyện nhìn Châu Lê Hoa. Châu Lê Hoa lui ra sau một bước, nhìn hắn hỏi: "Anh.. anh muốn làm gì?" "Lê Hoa, từ lần đầu tôi gặp em, đã thích em rồi, điều đáng hận là để Vu Thành Toàn tên đó chiếm trước, hái mất đóa hoa tươi này. Bây giờ hắn chết rồi, em sống với tôi đi. Đừng xem tôi chỉ mở một cửa hàng nhỏ, tiền tiết kiệm chưa hẳn đã ít hơn tên họ Vu đó, nếu em đi theo tôi, tôi đảm bảo để em sống ngày tháng hạnh phúc.."

Thái Cường vừa nói, vừa ném điếu thuốc hút một nửa xuống đất, đưa tay sờ mặt cô. Châu Lê Hoa cúi đầu, dùng sức hất tay của hắn ra, lớn tiếng nói: "Anh ra ngoài cho tôi, nếu không tôi gọi người đấy." Thái Cường cười hihi nói: "Em gọi đi, tôi một người đàn ông độc thân, em là một quá phụ, nửa đêm hôm ở cùng một phòng, em nói xem hàng xóm xung quanh mà biết, sẽ nghĩ thế nào?" "vậy tôi báo cảnh sát." "Em báo đi, báo rồi cũng vô dụng. Chẳng phải em vu khống tôi, nói với cảnh sát tôi là hung thủ độc chết Vu Thành Toàn, bảo cảnh sát bắt tôi lại sao? Kết quả thì sao? Đám cảnh sát gà đó, chẳng phải vẫn ngoan ngoãn đưa tôi về nhà rồi sao? Cho nên, em phản kháng cũng vô dụng. Lê Hoa, em theo tôi đi."

Thái Cường vừa nói, lại nhấc tay lên, ôm cô. Châu lê Hoa cuối cùng cũng không nhịn được, bốp một tiếng, dùng sức tát hắn một cái, giận dữ nói: "Anh cút cho tôi! Đừng tưởng cô nhi quá mẫu chúng tôi dễ ức hiếp, tôi nói anh biết, nếu anh còn ức hiếp người nữa, thì đừng trách tôi không khách sáo với anh." Thái Cương sờ mặt bị đánh, không giận còn cười nói: "Ai yo, vậy là bảo tôi cút rồi sao? Chẳng lẽ em không muốn biết là ai đã độc chết chồng em sao?" lồng ngực của Châu Lê Hoa phập phồng liên tục, thở dốc nói: "Ngay cả cảnh sát cũng không biết hung thủ là ai, anh làm sao biết được?" "Chính vì cảnh sát đã loại trừ nhiều người như vậy, cho nên tôi mới biết hung thủ là ai." "Vậy anh nói, hung thủ là ai?" "Nếu tôi nói rồi, có lợi ích gì?"

Thái Cường uống coca lạnh trong tay, mặt dày, háo sắc nhìn cô. Châu Lê Hoa hỏi: "Anh muốn gì?" "Tôi muốn gì, trong lòng em biết mà." Thái Cường nhìn nửa phần ngực trắng nõn lộ ra trên cổ áo cô, nước miếng sắp chảy ra nói: "Thứ tôi muốn, chính là em." "Anh cút cho tôi!" Châu Lê Hoa giận quá hóa thẹn, cũng không biết lấy sức từ đâu ra, lên trước dùng sức đẩy, Thái Cường kéo một chân, chao đảo về phía sau, xém ngã dưới đất. "Thôi được." Thái Cường xoay người lại, vừa đi về phía cửa, vừa lắc ly coca trong tay, bởi vì trong coca có thêm đá, cho nên lắc lên nghe tiếng "xột xột", "Nếu em không muốn biết hung thủ là ai, vậy thì tôi chỉ có thể đi nói với cảnh sát rồi."

"Chờ chút." Châu Lê Hoa nghe thấy câu nói cuối cùng, giống như bị điện giật vậy, đứng ngây ra tại chỗ, đứng gần mười mấy giây, cả người rung rẩy, hỏi: "Anh.. anh rốt cuộc muốn thế nào?" "Tôi muốn thế nào, chẳng phải trong lòng em rõ sao?" Thái Cường xoay người lại, trên mặt mang theo nụ cười ái muội, hai mắt nheo thành một đường, đến trước mặt Châu Lê Hoa, đưa tay sở ngực của cô, thấy cô không phản kháng, bỗng nhiên vứt ly coca trong tay đi, ôm lấy cô. Châu Lê Hoa vùng vẫy một lát, dừng phản kháng, hai mắt đóng chặt, nước mắt men theo gương mặt trắng bệch chảy xuống.

Thái Cường vừa thấy bộ dạng nhu nhược đáng thương này của cô, bỗng nhiên to gan, đẩy cô ngã xuống ghế, kéo bỏ áo trên người mình, giống như một con heo đực phát tình, bổ nhào lên.. Hắn ấn Châu Lê Hoa ở trên ghế salong, hì hục làm việc hơn nửa tiếng, mới mặc quần vào, thỏa mãn rời đi. "Em gái, tôi sẽ còn đến nữa." Lúc ra khỏi cửa, hắn quay đầu lại, cười hihi nói. Bước chân của Châu Lê Hoa chao đảo bổ về phía cửa, bùm một tiếng, dùng sức đóng chặt, khóa kĩ. Sau đó lưng tựa cửa, từ từ trượt xuống, ngồi bệch xuống đất, che mặt, đôi vai rung rung, những giọt nước mắt đau lòng chảy ra từ khẽ tay, lại sợ đánh thức tiểu Toàn, không dám khóc ra tiếng, chỉ có thể đè nén tiếng bi thương, thút thích nhẹ. Không biết khóc bao lâu, cô bỗng nhiên nhớ ra gì đó, lấy điện thoại ra, gọi một số, do dự một lát, cuối cùng vẫn nhấn phím gọi.

Điện thoại rất nhanh đã thông "Alo.." trong điện thoại truyền ra âm thanh của một người đàn ông. Châu Lê Hoa như đứa trẻ ủy khuất cuối cùng cũng nghe thấy tiếng của người lớn, không nhịn được nữa "Òa" một tiếng khóc nức lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play