Trần Mao Thịnh phát hiện ra quan hệ của vợ chồng của Châu Quảng Minh và Anny khác lạ, là vào khoảng nửa năm sau. Năm đó mùa xuân vừa qua không lâu, Trần Mao Thịnh bỗng phát hiện số lần Châu Quảng Minh lái xe từ chỗ làm về nhà càng ngày càng ít, lúc trước tính luôn cuối tuần, trung bình một tuần ông ta phải về nhà 3-4 lần, nhưng sau tết, trở thành mỗi tuần về nhà một lần, mà bây giờ, biến thành 2 tuần mới lái chiếc Audi màu đen của ông ta về một lần.

Vườn hoa bên ngoài tiểu khu, đương nhiên cũng không thấy cảnh tượng hai vợ chồng nắm tay ân ái đi dạo nữa. Sau này Trần Mao Thịnh từ chỗ của mấy người biết chuyện nghe được, Châu Quảng Bình ở huyện Giang Hải nổi tiếng là viện trưởng phong lưu. Ông ta có quan hệ thân mật với những người đại diện thuốc, lại âm thầm đầu tư 2 công ty bào chế thuốc, vả lại còn tinh thông mua bán nhà, dưới tên có mấy căn nhà rất có tiềm năng. Trong tay ông ta rất có tiền, tình nhân nuôi bên ngoài cũng không chỉ có mình Anny. Sau khi kết hôn với Anny, cũng không đoạn tuyệt quan hệ với các tình nhân khác.

Sau nửa năm kết hôn, Anny đã dần khiến ông ta mất đi cảm giác mới mẻ, ông ta bắt đầu lưu luyến bên ngoài, cũng là chuyện trong dự tính. Đúng là chó không chừa được cái tật, tìm được một cô vợ đẹp như vậy, lại còn ở ngoài trêu hoa ghẹo bướm. Trần Mao Thịnh cảm thấy hơi bất bình thay Anny, lòng thầm nghĩ: Nếu tôi là cô ấy, sẽ giấu một cây kéo trong chăn, nhân lúc ông ta ngủ, cắt phần dưới của ông ta đi, xem ông ta còn dám ra ngoài phong lưu khoái hoạt khắp nơi không. Nhưng tên này là viện trưởng bệnh viện, cho dù cắt đi một nửa của thứ đó, nói không chừng ông ta cũng có thể tìm bác sĩ nối lại..

Nghĩ đến đây, Trần Mao Thịnh không nhịn được cười haha. Đồng thời anh ta cũng phát hiện, gương mặt của Anny ngày càng buồn bã. Không biết là vì cô đơn, hay là vì báo thù Châu Quảng Minh, cô ấy biến mình thành người cuồng mua sắm, thường một mình đi dạo phố, sau đó mang theo túi lớn túi nhỏ, một mình ngồi xe về.

Có lần, chiếc xe Audi của Châu Quảng Minh lái qua cửa hàng nhỏ, Trần Mao Thịnh nghe thấy Anny ngồi trong xe cãi nhau với ông ta, tuy âm thanh không lớn, nhưng anh vẫn nghe ra mùi thuốc súng. Từ đó về sau, số lần Châu Quảng Minh về nhà càng ít hơn nữa. Chiều hôm đó, Trần Mao Thịnh đang ngồi bên trong kệ, tuy đã lập xuân lâu rồi, nhưng gặp cái lạnh của mùa xuân, thời tiết vẫn hơi lạnh, anh ôm ly trà nóng trong tay, mới cảm thấy hơi ấm.

Thanh niên Hầu Tường bị điên ngồi ở bục thềm trước cửa khu chơi đá, trên người cậu ta chỉ mặc một cái áo đơn, một luồng gió thổi qua, khiến cậu ta lạnh run. Trần Mao Thịnh thầm nghĩ: Tên điên này, cũng không biết về nhà mặc thêm áo. Đang suy nghĩ, một chiếc xe từ từ dừng trước cửa tiểu khu, Anny mặc chiếc áo gió màu đỏ, từ trên xe xuống, hai tay xách túi lớn túi nhỏ, đạp giày cao gót, vừa đi hai bước, đã thở dốc.

Cô để túi xuống đất, nhìn hai bên, thấy Hầu Tường ngồi ở bên cạnh, giống như thấy cứu tinh vậy, vội ngoắt cậu nói: "Tường à, mau đến lấy đồ giúp chị." Hầu Tường vội chạy nhảy đến chỗ cô hỏi: "Em cầm đồ giúp chị có kẹo ăn không?" "Chắc chắn rồi." Anny cười nói "Trong nhà chị có rất nhiều kẹo ngon, chỉ cần em mang mấy thứ này về nhà giúp chị, đảm bảo để em ăn đủ." "Được nha, có kẹo ăn rồi!" Hầu Tường xách đồ đi theo sau Anny, vui mừng đi vào trong tiểu khu.

Trần Mao Thịnh trong lòng cười thầm: Thật là một tên khờ, người ta cho 2 cục kẹo, đã đi làm khổ lực cho người ta rồi. Chờ sau khi Hầu Tường từ trong tiểu khu đi ra, đã xế chiều. Trần Mao Thịnh nhìn thời gian trên điện thoại, tên nhóc này lại ở cùng Anny 1 tiếng mấy. Trong lòng anh ta tò mò, ngoắc Hầu Tường, Hầu Tường gọi một tiếng "Trần mặt sẹo" hút sáo chạy về phía anh ta.

"Tường à, chị gái đó có cho em kẹo ăn không?" Trần Mao Thịnh cười hihi hỏi. Hầu Tường chép miệng nói: "Đương nhiên cho rồi, tổng cộng cho em 3 cục, ngon lắm đó!" "Chỉ cho 3 cục kẹo, sao ở nhà cô ấy lâu như vậy?" "Trừ ăn kẹo ra, chị Anny còn tắm cho em." Hầu Tường lắc lư đầu, hơi đắc ý nói: "Cái gì gọi là tắm cho em?" Trần Mao Thịnh bị sự ngốc nghếch của cậu chọc cười "người ta thấy cát trên người em nhiều quá, sợ làm bẩn nhà cô ấy, cho nên bảo em tự mình vào nhà tắm cô ấy tắm."

"Không, không phải tự em tắm, thật sự là chị ấy tắm cho em. Chị ấy cởi quần áo của em, sau đó dẫn em đến nhà tắm, cho em tắm nước nóng thoải mái. Chị ấy chà lưng cho em, còn bóp mông của em, khen cơ thể của em rất cường tráng đó."

Trần Mao Thịnh mới chú ý thấy cái áo dơ vốn mặc trên người cậu mất tiêu rồi, đổi thành một chiếc áo lông dê cổ cao màu đỏ. Cái áo này có lẽ ấm hơn chiếc áo đơn lúc trước cậu mặc nhiều. Đừng nói, tên khờ này tắm sạch sẽ, thay áo mới, mày đậm mắt to, đúng là một tên nhóc đẹp trai!

Anh ta cũng không biết lời tên khờ này nói là thật hay giả, vỗ vai cậu chọc ghẹo nói ; "Tường à, chị Anny đó của em nhìn trúng em rồi, em sắp có vận đào hoa rồi." "Ồ, chị Anny nhìn trúng em rồi, em sắp có vận đào hoa rồi.." Hầu Tường giống như hát vậy lẩm bẩm câu này, vừa chạy vừa nhảy đi mất. Qua hai ngày, Anny đi dạo về, lại bảo Hầu Tường xách đồ giúp cô. Lần này, Hầu Tường ở nhà cô lâu hơn. Lúc ra, Trần Mao Thịnh ngửi thấy một mùi hương sữa tắm nồng đậm toát ra trên người tên khờ này, cười cậu ta: "Tường à, chị Anny của em có phải lại tắm cho em rồi không?" "Sao anh biết?" Hầu Tường mở to mắt. Trần Mao Thịnh chớp mắt, trêu cậu: "Anh là thần tiên, có thể bấm quẻ tính!" Hầu Tường sờ gáy, đỏ mặt nói: "Anh tính đúng thật."

Trần Mao Thịnh hỏi: "Em vào sắp 2 tiếng rồi, cho dù tắm, cũng không cần lâu như vậy. Tắm xong, hai người còn làm gì?" "Tắm xong, chị Anny không cho em mặc quần áo, còn bảo em ôm chị ấy.." nói đến đây, Hầu Tường bỗng ý thức được gì, vội che miệng nói "Tiêu rồi, chị Anny không cho phép em nói với người khác."

Trần Mao Thịnh tò mò, dục vọng xem lén đã bị cậu ta khơi dậy, thấy cậu ta nói một nửa dừng lại, trong lòng cảm giác như bị mèo cào, xoay người lấy 2 cục kẹo trên kệ ra nói: "Em nói ra, anh mời em ăn kẹo." Hầu Tường nhìn kẹo, liếm môi, nhưng rất nhanh lại chuyển mắt đi. "Không thể nói, không được nói, chị Anny nói với em, chuyện em và chị ấy cởi hết quần áo ngủ trên ghế, đánh chết cũng không được nói với người khác, nếu không chị ấy sẽ không chơi với em nữa.." Cậu đẩy tay cầm kẹo của Trần Mao Thịnh ra, xoay người bỏ chạy. Trần Mao Thịnh đứng ngây tại chỗ, nửa ngày không phản ứng lại được. Anny cởi hết quần áo ngủ với cậu ta?

Thằng nhóc này gặp vận đào hoa rồi, hay lại phát bệnh hoa si rồi, nói bừa, đem cảnh tượng ảo tưởng trong đầu sau khi thấy gái đem kể ra như chuyện đã xảy ra? Bởi vì trong lòng nghi hoặc, cho nên mấy hôm sau, vào lúc Anny lần nữa bảo Hầu Tường mang đồ về nhà giúp cô, Trần Mao Thịnh bắt đầu lưu ý, lập tức lấy cần câu, ra phía sau tiểu khu, làm lại trò cũ, đem điện thoại cột trên cần câu, đưa đến khe cửa sổ phòng khách nhà Anny, quay lại toàn bộ hoạt động của Tường ở nhà Anny. Tối về nhà xem lại, anh mới biết Hầu Tường nói thật.

Sau khi Hầu Tường xách mấy cái túi theo Anny đến nhà cô, còn chưa kịp thở, Anny đã cởi bỏ quần áo trên người cậu, kéo cậu đi vào nhà tắm. Mười mấy phút sau, hai ngươi mới từ trong nhà tắm đi ra, Hầu Tường trần truồn, mà trên người Anny chỉ quấn một cái khăn tắm, nửa bên ngực đều lộ ra, trắng đến chói mắt. Anny nằm nghiên trên ghế sofa phòng khách, cởi nhẹ khăn tắm từ trên người xuống.

Hầu Tường tuy là một người bệnh tâm thần, nhưng cũng là người đàn ông trưởng thành sinh lí bình thường, nhìn thấy cơ thể thơm ngon này, bỗng hai mắt phát sáng, cơ thể có phản ứng sinh lí rõ rệt. Không biết Anny nhẹ giọng nói gì với cậu, cậu gầm nhẹ một tiếng, giống như một con báo, nhảy lên người cô.

Dù sao Hầu Tường cũng là thanh niên trẻ, thể lực hiển nhiên tốt hơn Châu Quảng Minh nhiều, hai người mây mưa trên ghế hơn 1 tiếng, mới sức cùng lực kiệt mềm nhũn ra.. Xem hết đoạn clip, Trần Mao Thịnh bất giác mở to mắt, trong lòng thầm mắng: Mẹ nó, lão tử 30 mấy tuổi, ngay cả tay của đàn bà còn chưa chạm qua, Hầu Tường một tên điên như vậy, lại bị con ả này nhìn trúng, hưởng tận diễm phúc, thế giới này thật là quá bất công!

Sau đó, Anny lại nhờ Hầu Tường giúp đỡ mang đồ qua mấy lần, mỗi lần Hầu Tường đến nhà Anny, Trần Mao Thịnh đều biết sắp có kịch hay, lập tức cầm điện thoại và cần câu, chạy đến phía sau tiểu khu quay lén. Mỗi lần đều có thể quay được một cái Clip hương diễm.

Một ngày vào tháng ba, Anny từ trên xe xuống, Hầu Tường sớm đã chờ trước cửa tiểu khu vội nghênh lên. Nhưng lần này, trong tay Anny không xách đồ, cũng không bảo cậu giúp, thậm chí nhìn cũng không nhìn cậu, đã đi thẳng vào tiểu khu. Hầu Tường ngây ra, gọi một tiếng chị Anny, đuổi theo phía sau lưng cô. Một bảo vệ trước cửa muốn ngăn cậu, bảo vệ còn lại nhìn bóng lưng của Anny chu miệng, dùng tay kéo đồng đội của mình. Vào trong nhà, Hầu Tường ngay cả tắm cũng không kịp tắm, đã không chờ được đẩy Anny lên ghế Sofa ở phòng khách. Anny lần này không cởi áo nghênh hợp cậu, mà che mặt khóc nức lên. Hầu Tường giật mình, vội từ trên ghế bò dậy, tay chân luống cuống nhìn cô.

Anny lau nước mắt, không biết nói gì với cậu, Hầu Tường bỗng trở nên nóng nảy, xông vào nhà bếp, lấy một cây dao chạy ra. Anny giật mình, vội ngăn cản cậu, vừa dùng lời ngon ngọt khuyên nhủ, vừa lấy cây dao từ trong tay cậu ra. Ánh đèn chiếu trên mặt Anny, còn thoáng qua nước mắt lấp lánh. Hầu Tường giống một người đàn ông bình thường, nhẹ nhàng lau khô nước mắt trên mặt cô, ôm cô, hôn cô, sau đó từ từ đẩy cô ngã xuống ghế..

Lúc Trần Mao Thịnh nhìn thấy cơ thể trắng nõn của Anny trong clip, bỗng cảm giác muốn đi vệ sinh, vội ném điện thoại xuống, chạy vào nhà vệ sinh. Ngày thứ 2, Châu Quảng Minh lái xe nhỏ về nhà. Sau bữa ăn, đôi vợ chồng này lại giống như lúc mới kết hôn, lại dắt tay đi bộ trước cửa tiểu khu. Đang là mùa hoa nở, trong khu cây xanh cây cối um tùm, muôn hoa nở rộ, gió thổi nhẹ qua, hương hoa lan tỏa.

Lâu rồi không ra ngoài cùng chồng Anny hình như có chút đắm đuối, ôm chặt cánh tay của chồng, thân mật dựa đầu lên vai ông ta.. ; mọi thứ đều bị ông chủ cửa hàng nhỏ đối diện Trần Mao Thịnh nhìn trong mắt.

Anh ta nhớ lại người đàn bà này tối qua còn ở trên ghế sofa nhà mình mây mưa với Tường, hôm nay đã dám ra ân ái với chồng, không nhịn được mắng thầm: Tiện nhân! Nhìn bóng lưng của Anny và Châu Quảng Bình ở cùng nhau, trong đầu Trần Mao Thịnh thoáng qua ý nghĩ, bỗng nghĩ ra một diệu kế sinh ra tiền.

Cuộc sống an yên giàu có hiện tại của Anny, đều là chồng cô Châu Quảng Minh cho. Đây có lẽ cũng là nguyên nhân cô biết rõ chồng ở ngoài còn có đàn bà, lại không dám li hôn với ông ta. Nếu Châu Quảng Minh biết cô ta cho mình đội cái nón xanh, chắc chắn sẽ li hôn với cô, tình hình này li hôn, cô rất có thể không được gì cả. Cũng có nghĩa là clip vụn trộm Trần Mao Thịnh quay được của cô và Hầu Tường, đối với cô mà nói, không nghi ngờ gì là một cái cán chí mạng.

Nếu Trần Mao Thịnh gửi mấy cái clip này cho Chấu Quảng Minh, vậy ngày tháng tốt đẹp của cô cũng hết rồi. Cho nên, nếu Trần Mao Thịnh lấy mấy cái clip này đi nói điều kiện với Anny, tìm cô lấy chút tiền tiêu, chắc là không thành vấn đề.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play