Khỉ gầy mơ thấy một giấc mơ dài. Hắn mơ thấy bản thân bị nhốt trong một căn phòng đen nhỏ hẹp, xung quanh đều là tường. Sự sợ hãi giống như thủy triều nhấn chìm hắn. Hắn muốn kêu cứu, nhưng lại không phát ra được chút âm thanh nào, hắn muốn cử động, nhưng tay chân bị trói lại, hoàn toàn không thể nhúc nhích được.

Hắn không can tâm cứ như vậy chết một cách lặng lẽ trong bóng đêm vô tận này, cho nên cố gắng vùng vẫy. Không biết đã qua bao lâu, ngoài cửa cuối cùng cũng vang lên tiếng gõ cửa.. Hắn đột nhiên mở mắt, cảm giác đầu tiên chính là đau đầu, cả cái đầu đau đến sắp nổ tung, sau đó, bên tai có một âm thanh vang lên, không ngừng vang lên, leng keng leng keng, hắn nghe ra rồi, đó là tiếng bánh xe lửa nghiền qua đường ray.

Hắn khó khăn xoay đầu, nhìn môi trường xung quanh, hắn bị một màu đen bao trùm lấy, xe lửa hình như đang vào trong thành phố, ánh sáng bên ngoài lúc sáng lúc tối chiếu vào. Hắn mơ hồ thấy rõ nơi mình đang ở, chắc là một phòng giường nằm trên xe lửa, hai cái giường hai tầng đối diện nhau, hắn nằm ở giường dưới.

Ánh mắt hắn liếc qua liếc lại, nhìn thấy cái bàn nhỏ bên cửa sổ, trên bàn để một đóng vỏ đậu phộng và xương gà, dưới bàn có hai chai rượu không.. Giống như dây điện bị chập mạch đột nhiên được thông điện vậy, Khỉ gầy đột nhiên từ trên giường nhảy lên. Hắn nhớ ra, bản thân trốn vé lên xe, gặp một ông lão tóc đỏ mời hắn uống rượu, sau khi uống say, hắn nhìn thấy lão già đó đem cô gái ngủ ở giường trên từ cửa sổ ném ra ngoài xe lửa.

Không, nên nói là ném ra ngoài là một cái xác nữ. Cổ của người phụ nữ đó có một vết siết rất sâu, hiển nhiên là trước khi hắn vào trong căn phòng này, phú bà đó đã bị lão già tóc đỏ đó siết chết rồi. Sau đó, cũng không biết là lão già đã uống say, hay do nguyên nhân gì, mà ở trước mặt hắn, đem thi thể từ cửa sổ vứt ra ngoài.

Tiếp sau, hắn ăn một đòn của lão già đó, ngất đi. Nghĩ đến đây, hắn đưa tay sờ sau gáy, vẫn rất đau. Hắn thuận tay mở đèn, mọi thứ trong phòng, vẫn giữ nguyên dáng vẻ trước khi hắn bị đánh ngất đi, tấm chăn ở giường trên lật ra, giày của phú bà đó còn để ở dưới giường, nhưng ông lão tóc đỏ giết người ném xác và cái hành lí 34 tất đều biến mất cả rồi, chỉ còn mình hắn ngây ngốc ở lại đây.

Chuyện này rốt cuộc là sao? Chẳng lẽ là cái bẫy do lão già đó cố ý gài hắn, muốn đem tội danh giết người vứt xác đổ lên đầu hắn? Nhưng cũng không đúng! Hắn hoàn toàn không có quan hệ gì với người phụ nữ đó, giá họa cho hắn, cũng không ai tin! Hơn nữa ai không biết Khỉ gầy hắn chỉ ham của không giết người, cảnh sát vừa tra là biết ngay. Hắn tự an ủi mình.

Chẳng lẽ vì lão già đó uống rượu say, vô tình lộ tẩy trước mặt hắn, cho nên sau khi giết người vứt xác, không thể không đánh ngất hắn, sau đó xuống xe bỏ chạy? Ừm, cái này rất có thể. Trong lòng Khỉ gầy thầm nghĩ: Tửu lượng của mình tốt như vậy, uống cả chai rượu đế còn say, hắn uống nhiều rượu như vậy, không có lí do gì mà không say. Người một khi đã uống say, tự mình làm chuyện gì, có lúc ngay cả bản thân cũng không biết.

Lão già chắc chắn là giết người trước khi uống rượu, sau khi uống say bị hồ đồ, ở trước mặt hắn, đem thi thể của người phụ nữ đó ném ra ngoài, sau đó cảm thấy sợ hãi, nên xuống xe bỏ chạy trước. Nghĩ như vậy, hắn cảm thấy bản thân không liên quan gì đến vụ án mạng này, cho nên trong lòng ngược lại không cảm thấy sợ hãi lắm.

Hắn thở dốc một hơi, nhìn ra ngoài cửa xe. Bên ngoài chỉ có mấy ánh đèn thoáng qua, cũng không biết bây giờ là mấy giờ tối nữa, càng không biết lúc bản thân hôn mê, xe lửa có dừng lại ở trạm nào không, nếu giữa đường còn chưa dừng xe qua, vậy lão già giết người đó nói không chừng còn ở trên xe.

Dù sao cũng là chuyện mạng người, hắn cảm thấy bản thân nên báo cảnh sát mới phải. Hắn chạy đến bên cửa, đang tính mở cửa, thì đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên. Hắn sợ run người, bất giác đến gần sát cửa phòng, hỏi: "Ai?" "Chào ông, tôi là nhân viên của toa xe." Ngoài cửa một giọng nữ vang lên "Bây giờ chúng tôi phải đổi thẻ nằm cho khách, xin quý khách vui lòng phối hợp, xin cảm ơn."

Khỉ gầy thở một hơi, mở cửa phòng, bên ngoài cửa có một nữ nhân viên trẻ mặc đồng phục đứng đó. "Nhân viên soát vé, cô.. cô đến đúng lúc lắm, tôi.. tôi muốn báo cảnh sát." Khỉ gầy thở dốc nói. "Báo cảnh sát?" "Đúng.. đúng vậy báo cảnh sát, giết.. giết người rồi, tôi thấy có người giết người rồi.." Khỉ gầy tay chân luống cuống, vừa nói vừa múa máy.

Nhân viên soát vé bị hơi rượu từ trong miệng hắn phun ra làm cho nhíu mày, hỏi: "Cái gì giết người? Ở đâu?" Khỉ gầy nói: "Ở trong phòng này." Hắn thấy vẻ mặt đầy khó tin của nhân viên, trở nên nóng vội, kéo cô ấy vào trong phòng. Nhân viên soát vé đi vào nhìn một cái, trong phòng không có người khác, cũng không phát hiện có gì khác lạ, lại nhìn thấy hai chai rượu không dưới bàn.

Cô dường như hiểu ra gì đó, quay đầu đánh giá Khỉ gầy: "Anh uống không ít rượu phải không?" Khỉ gầy nói: "Đúng.. có uống một chút." Nhân viên soát vé đấy chán ghét nói: "Không phải uống một chút, là uống say rồi phải không? Anh còn gây rối nữa, cẩn thận tôi gọi cảnh sát đến bắt anh."

"Không không không" Khỉ gầy nóng vội, kéo áo của cô "Chị gái, chị hiểu lầm rồi, tuy tôi uống chút rượu, nhưng bây giờ rất tỉnh táo. Tôi thật sự đã nhìn thấy một lão già, ở trong phòng này siết chết một người phụ nữ. Sau đó đem thi thể của người phụ nữ ném ra ngoài cửa sổ." "Vậy lão già đó đâu?" Khỉ gầy nói: "Không biết, sau khi hắn đánh tôi ngất xỉu bỏ chạy rồi."

"Anh ở trong phòng này sao?" Nhân viên soát vé mới nhớ ra mục đích mình đến đây, chìa tay ra với hắn "Đưa vé xe cho tôi, tôi phải thay thẻ giường rồi." Khỉ gầy đỏ mặt, đưa tay vào trong túi, moi nửa ngày cũng không lấy ra được gì. "Tôi.. tôi không có vé, vé xe mất rồi." Hắn nói dối. "Anh được thật đấy! Không có vé xe, lén lút chạy vào khoan giường nằm, lại còn dám ở đây gây chuyện. Đừng nói nhảm, mau bổ sung vé." "Tôi.. tôi hết tiền rồi." "Không được, không có vé không thể ngồi xe, đây là quy định."

Khỉ gầy dậm chân: "Ái cha, tôi nói chị gái này, chị đừng ở đây đôi co chuyện vé xe nữa, bây giờ tôi đang báo án với chị, trong phòng này vừa xảy ra một vụ án giết người, hung thủ rất có thể còn ở trên xe, nếu để hắn bỏ chạy, chị phải chịu trách nhiệm pháp luật đó." "Sao tôi biết anh có phải vì trốn vé lên xe mà lừa tôi hay không chứ?"

Khỉ gầy nói: "Tôi thật sự không lừa chị, xin chị nhất định phải tin tôi. À, phải rồi, chị xem, đó là giày của người phụ nữ bị giết, còn có hành lí của cô ta cũng để ở đó." Nhân viên soát vé khom người xuống nhìn, bên dưới chiếc giường ở bên trái căn phòng, quả nhiên có một đôi giày ống cao màu đen của con gái, còn có một chiếc vali màu đỏ.

Cô bắt đầu tin những lời Khỉ gầy nói, suy nghĩ một lát, nói với hắn: "Anh ở đây đừng đi đâu cả, tôi đi gọi trưởng xe đến." Nhân viên soát vé đi ra ngoài cửa, lấy bộ đàm, gọi trưởng xe. Không lâu sau, một nhân viên nam chạy vội đến toa xe này. "Tình hình thế nào?" hắn hỏi nhân viên soát vé. Nhân viên soát vé nhìn khỉ gầy nói: "Vị khách này vừa mới báo cảnh sát nói, hắn thấy trong phòng xảy ra một vụ mưu sát." "Mưu sát?" trưởng xe đưa mắt nhìn quanh phòng "Đùa gì chứ?"

Khỉ gầy vội nói: "Không, không phải đùa, là chính mắt tôi nhìn thấy, chính xác một trăm phần trăm." Hắn đem mọi chuyện từ lúc mình gặp phú bà đó ở nhà vệ sinh, đến sau khi lão già uống say vứt xác đánh ngất mình, đều nói qua một lần. Trưởng xe nhìn hắn hỏi: "Cậu khẳng định đó là hung thủ, ý tôi nói nếu thật sự xảy ra vụ án mưu sát, thời gian hắn vứt thi thể là vào khoảng 8 giờ tối?"

Khỉ gầy gật đầu nói: "Cái này có thể khẳng định, lão già gọi tôi uống rượu với ông ta, là 8 giờ tối, chúng tôi uống khoảng nửa tiếng, sau đó hắn đột nhiên ôm người phụ nữ đó từ trên giường xuống, lúc này tôi mới nhìn rõ người phụ nữ đó đã bị siết chết rồi, sau đó, lão già mở cửa sổ, trực tiếp đem thi thể người phụ nữ đó ném ra ngoài. Tôi vừa muốn chạy đi gọi người, đã bị hắn đánh ngất xỉu."

Trưởng xe nói: "Chuyến xe này của chúng ta, là từ trạm trên thành phố Khúc Giang khởi hành, đến trạm Khúc Giang là 7 giờ tối, cậu lên xe ở trạm Khúc Giang vào lúc đó, phải không?" Khỉ gầy gật đầu nói: "Có lẽ là vậy." Trưởng xe nói: "Sự việc xảy ra vào lúc 8: 30 tối, nửa tiếng sau xe lửa chạy vào trạm Nam Châu, 8 phút sau lần nữa xuất phát. Nếu chuyện này là thật, có lẽ hung thủ đã xuống xe bỏ chạy ở trạm đó rồi."

Anh nhìn đồng hồ nói: "Bây giờ sắp 10 giờ, nếu hung thủ ở trạm trên xuống xe, bây giờ sớm đã bỏ chạy rồi." Khỉ gầy sờ sau đầu bây giờ vẫn rất đau nói: "Nói như vậy, tôi đã ở ngất xỉu ở trên giường này hơn 1 tiếng rồi. Tiêu rồi, hung thủ chắc chắn sớm đã bỏ chạy rồi." Trưởng xe là một người tỉ mỉ, lúc khỉ gầy nói chuyện, hắn luôn quan sát Khỉ gầy, cảm giác người báo án này không giống như đang nói dối, lại nhìn hiện trường trong phòng, quả thật có chỗ đáng nghi, nên nói: "Chuyện này bất luận là thật hay giả, đều phải điều tra."

Hắn lấy điện thoại, đi ra ngoài cửa, thấp giọng gọi điện. Mấy phút sau, một cảnh sát trên tàu tóc bạc phơ dẫn theo một cảnh sát trẻ, chạy đến khoan giường nằm. Cảnh sát trưởng sau khi tìm hiểu tình hình nói: "Nếu tình hình là thật, đó là chuyện lớn trên tàu của chúng ta." Ông ấy dặn dò nữ nhân viên soát vé: "Cô tìm một phòng không có người, để người báo án vào nghỉ ngơi trước, sau đó chúng tôi sẽ phái cảnh sát tiến hành tìm hiểu tình hình với cậu ấy. Còn nữa, căn phòng này cũng phải phong tỏa lại, không có sự đồng ý của tôi, đừng để người khác tùy tiện ra vào; đừng bàn tán chuyện này ở hành lang, để tránh bị hành khách khác nghe thấy dẫn đến hoảng loạn."

Sau khi nhìn khỉ gầy bị nhân viên dẫn xuống, cảnh sát trưởng lại nói với viên cảnh sát trẻ bên cạnh: "Mau gọi các đồng nghiệp qua đây, kiểm tra hết cả chuyến tàu một lần, có lẽ hung thủ còn chưa xuống xe, phát hiện ông lão tóc đỏ giống với hung thủ, lập tức giám sát, đồng thời mời người báo án đến nhận diện."

Cảnh sát trưởng suy nghĩ một lát, lại hỏi trưởng xe: "8: 30 tối, chuyến xe này của chúng ta đại khái đang ở vị trí nào?" Trưởng xe mở bản đồ trên điện thoại ra nói: "8 giờ 30 tối, đã ra khỏi thành phố Khúc Giang, có lẽ đang ở trấn Bạch Dương Điếm. Người báo án nói địa điểm vứt xác có một mảnh ruộng nước buổi tối. Nông dân ở đây thường đều chỉ có một mùa lúa nước, trồng sáng tối 2 mùa lúa, theo tôi biết, ven đường ray này, cũng chỉ có trấn Bạch Dương Điếm."

Cảnh sát trưởng nhìn bản đồ nói: "Trấn Bạch Dương Điếm, từ khu hành chính xem ra, có lẽ thuộc khu quản lí của thành phố Nam Châu. Đội trưởng đội hình sự cục công an thành phố Nam Châu Long Nghị từng học ở đại học công an nhân dân Trung Quốc cùng tôi, cũng xem như là bạn học cũ rồi. Tôi lập tức gọi điện cho cậu ấy, mời cậu ấy hỗ trợ điều tra."

Nửa tiếng sau, đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Nam Châu Long Nghị trả lời điện thoại, sau khi anh nhận được thông báo hỗ trợ điều tra của công an đường sắt, lập tức lệnh cho nhân viên sở cảnh sát ở trấn Bạch Dương Điếm tiến hành lục soát khu ruộng nước ven đường ray xe lửa, quả nhiên trong một ruộng nước cách đường ray xe lửa không xa tìm thấy được một thi thể nữ.

Cảnh sát trưởng suy nghĩ một lát, nói với Long Nghị: "Điểm đến cuối cùng của chuyến xe này là Triết Giang Ôn Châu, nhưng 3 giờ sáng sẽ ghé qua Nam Xương, cách bây giờ còn 5 tiếng, bạn già, cậu mau ngồi máy bay đến Nam Xương, tranh thủ đuổi kịp chuyến xe lửa này của chúng tôi." Long Nghị hỏi: "Tại sao?"

Cảnh sát trưởng cười nói: "Thi thể được phát hiện trong thành phố Nam Châu, các cậu có nghĩa vụ liên thủ phá án với cảnh sát đường sắt chúng tôi. Hơn nữa, trực giác nói với tôi, vụ án này khá phức tạp, nếu có thể mời được thần thám như cậu giúp đỡ, vậy thì tốt quá rồi."

Ông biết Long Nghị từng đoạt danh hiệu "Người phá án tài ba" của hệ thống trinh sát của tỉnh, xưng cậu ấy là "thần thám" không quá chút nào. Nếu vụ án này có thể "dựa" vào người bạn học này, vậy thì ông có thể đỡ được phần nào công việc. Long Nghĩ trầm mặc một lát, nói: "Thôi được, tôi lập tức dẫn trợ lí đến Nam Xương, tranh thủ gặp ông trên xe lửa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play