Ngày thứ 2, Trần Mao Thịnh ngồi xe đến huyện Giang Hải. Trong túi của anh ta mang theo điện thoại của mình, trong điện thoại lưu đoạn clip kích tình anh quay lén của Châu Quảng Minh và Anny. Mấy đoạn clip này đương nhiên không thể mang đi bán lấy tiền thật, nhưng anh ta có thể lấy nó đổi tiền. Phải đó, bạn đoán không sai. Anh ta tính lợi dụng mấy cái clip không thể ra ánh sáng để uy hiếp và tống tiền Châu Quảng Minh.

Từ sau khi Trần Mao Thịnh biết thân phận thật của nam chính trong clip, luôn cảm thấy mình vất vả, khổ cực quay được mấy cái clip này, không thể lãng phí. Bây giờ, cuối cùng cũng dùng đến. Vả lại anh ta cũng biết, đây là cách duy nhất mà hiện tại anh ta có thể kiếm được tiền thuê nhà trong thời gian ngắn nhất.

Anh ta đến bệnh viện nhân dân huyện Giang Hải, tìm đến tòa nhà phòng làm việc bệnh viện. Tòa lầu văn phòng cao 8 tầng, ngoài tường dán bảng trang sức giữ ấm xinh đẹp, ngoài cửa có một bảo vệ mặc đồng phục, trông rất khí thế. Anh ta vừa bước lên bậc thềm, đã bị bảo vệ ngăn lại. Bảo vệ đánh giá anh ta cảnh giác hỏi: "Anh tìm ai?"

"Tôi.. tôi tìm Châu Quảng Minh, phó viện trưởng Châu." Trần Mao Thịnh lấy một gói hồng tháp sơn, len lén nhét vào trong tay bảo vệ: "Xin hỏi văn phòng của ông ấy ở lầu mấy?" Trên mặt bảo vệ xuất hiện nụ cười, tiện thể đem gói thuốc bỏ vào túi nói: "Anh tìm phó viện trưởng Châu à? Văn phòng của ông ấy ở lầu 3, anh lên nhìn là biết rồi, trước cửa có ghi tên của ông ấy." Trần Mao Thịnh cảm ơn, đang muốn lên lầu, lại bị bảo vệ gọi lại.

Bảo vệ hỏi anh ta: "Anh tìm phó viện trưởng Châu làm gì?" Trần Mao thịnh biết diêm vương dễ gặp, tiểu quỷ khó bám, sớm đã chuẩn bị sẵn, từ trong túi lấy ra một túi lì xì to quơ trước mặt anh ta nói: "Tôi có một bà con nhằm viện phẩu thuật, muốn nhờ phó viện trưởng Châu sắp xếp một bác sĩ phẩu thuật tốt một chút, cái này.. cậu biết.."

Bảo vệ thấy lì xì, lòng thầm hiểu cười nói: "Vậy à, vậy anh lên lầu 8 đi." Trần Mao Thịnh nói: "Văn phòng của ông ta không phải ở lầu 3 sao?" Bảo vệ nói: "Văn phòng của viện trưởng Châu quả thật ở lầu ba, nhưng cái văn phòng treo tên ông ấy chỉ là trang trí. Bởi vì một số vấn đề điều trị, thường có người đến kiếm chuyện lãnh đạo, cho nên văn phòng treo tên đó vốn không có lãnh đạo làm việc trong đó. Anh muốn tìm phó viện trưởng, thì lên thẳng lầu 8, ra khỏi thang máy, căn phòng đầu tiên bên trái, chính là phòng làm việc của ông ấy."

Trần Mao Thịnh nghe xong, vội gật đầu cảm ơn. Thật không ngờ một văn phòng làm việc, lại có nhiều chiêu trò như vậy. Anh ta ngồi thang máy lên lầu 8, chỉ thấy hành lang dài im ắng, không thấy bóng người, anh ta hơi nghi ngờ không biết có phải mình đi nhầm rồi không.

Ra khỏi thang máy, nhìn bên tay trái, cửa phòng bên tay trái đóng chặt, trên cửa không có đánh giấu gì cả. Anh ta dán tai lên cửa, nghe thấy có tiếng đi qua lại trong phòng, trong phòng này quả thật có người, lên trước gõ cửa, trong phòng có một tiếng nói: "Vào đi!" Trần Mao Thịnh đẩy cửa vào, nhìn thấy trong văn phòng có một ông lão mập lùn, đang đứng trước cửa sổ hút thuốc.

Trần Mao Thịnh nhận ra hắn ta chính là Châu Quảng Minh trong thời sự trên tivi, cũng nhận ra ông ta chính là người đàn ông già tối thứ 6 hàng tuần đều đến Trung Cảnh Hào Đình ở cùng Anny. Châu Quảng Minh tuy đến cửa hàng anh ta một lần, nhưng hiển nhiên không thể nào nhớ anh ta, ngẩng đầu nhìn anh ta hỏi: "Anh là ai?" "Tôi.. tôi là.."

Trần Mao Thịnh theo thối quen cúi đầu cười trừ, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy không đúng, mình đến tống tiền, đâu phải đến đưa lì xì nhờ ông ta thật, sao phải khách sáo với ông ta như vậy? Nghĩ đến đây, bỗng khí thế hơn, thẳng lưng lên, nghiêm mặt lạnh giọng nói: "Tôi là ai không quan trọng, điều quan trọng là, tôi biết ông là Châu Quảng Minh là được rồi."

Phó viện trưởng Châu ngây ra, thấy đối phương gọi thẳng tên mình, bỗng cảm thấy người đến không thiện, đánh giá anh ta, nhíu mày hỏi: "Anh muốn làm gì?" Trần Mao Thịnh nói: "Tôi mang chút đồ đến, muốn nhờ phó viện trưởng Châu xem giúp." Anh ta lấy điện thoại của mình ra, mở một đoạn clip mình quay được, đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Châu Quảng Minh. Châu Quảng Minh cúi đầu nhìn, trong điện thoại đang chiếu một đoạn clip, trong clip có một đôi nam nữ lõa lồ đang quấn quít nhau, lăn lộn trên ghế sofa..

Ông ta xem hơn 3 phút, mới ý thức được thì ra nam nữ chính trong clip là mình và Anny. Ông ta bỗng nhiên biến sắc, đưa tay muốn cướp điện thoại của Trần Mao Thịnh, Trần Mao Thịnh rụt tay lại, lấy điện thoại về, cười hihi nói: "Phó viện trưởng Châu, đừng vội, quá trình mỗi lần ông đến Trung Cảnh Hào Đình thành phố Nam Châu tìm người đàn bà Anny đó ăn vụn, đều bị tôi quay lại rồi. Nếu ông muốn xem, tôi có thể chiếu từng bộ cho ông xem."

Châu Quảng Minh trừng anh ta hỏi: "Anh.. anh rốt cuộc là ai? Sao lại có mấy cái clip này?" "Ông không cần biết tôi là ai, cũng không cần biết làm sao tôi có những cảnh quay đặc sắc như vậy. Ông chỉ cần xác nhận nam chính trong clip, có phải ông phó viện trưởng Châu hay không là được." "Anh.." sắc mặt của Châu Quảng Bình xanh tím, hồi lâu mới nói: "Đúng là tôi, anh muốn thế nào?"

"Yêu cầu của tôi rất đơn giản" Trần Mao Thịnh như chốn không người ngồi xuống ghế, nhỏng chân lên nói: "Cho tôi 50 vạn, tôi xóa hết mấy cái clip trên điện thoại, đồng thời đảm bảo ngoài ông và tôi, tuyệt đối không có người thứ 3 biết chuyện này." "Nếu tôi không cho tiền thì sao?"

"Vậy thì đơn giản hơn, gần đây tôi đăng kí một cái nick weibo, vừa học được cách chơi weibo, lượt xem không cao, nếu ông không chịu cho tiền, vậy mỗi ngày tôi đăng một đoạn phim nóng bỏng do ông diễn lên đó. Tôi tin người có hứng thú với cái này chắc cũng khá nhiều." "Tuyệt đối đừng" Châu Quảng Bình cuối cùng cũng mềm giọng, thấp giọng nói: "Anh đăng cái này lên mạng là tôi chết chắc rồi."

"Ông biết là được, viện trưởng bệnh viện các ông là cục trưởng cục vệ sinh huyện kiêm chức, ông ta chắc là một ông chủ không lo việc, không quản lí công việc cụ thể của bệnh viện, phó viện trưởng thường vụ ông mới là lãnh đạo chủ yếu quản lí chuyện bệnh viện phải không? Haizz, chức vụ này đúng là ăn sung mặc sướng, thật khiến người ngưỡng mộ! Nhưng chỉ cần mấy đoạn clip này truyền ra ngoài, vị trí phó viện trưởng thường vụ này chắc chắn không giữ được nữa. Nếu kinh động người của hội đồng kỷ luật, tiện thể điều tra chuyện ông tham ô hôi của, vậy nửa đời sau của ông, chỉ e phải trải qua trong tù rồi nhỉ? Cho nên, bảo ông bỏ 50 vạn mua hạnh phúc bình an nửa đời sau, thật sự rất lời."

Châu Quảng Bình ngồi xuống ghế, mồ hôi lạnh toát ra, hỏi: "Làm sao tôi tin anh sẽ xóa hết mấy đoạn clip đi thật? Nếu anh sao chép thêm một phần, sau khi lấy tiền, mấy hôm nữa lại đến tống tiền tôi, vậy phải làm sao?"

"Chuyện tôi hứa với ông, nhất định làm được. Tiền đến tay, tôi lập tức xóa clip, hoặc tặng chiếc điện thoại này cho ông cũng được. Đương nhiên, nếu ông không tin tôi, vậy tôi cũng hết cách. Bây giờ ở trước mặt ông có 2 con đường, ông có thể chọn tin tôi, cũng có thể chọn không tin tôi."

"Thôi được, vậy tôi tin anh." Châu Quảng Minh ủ rủ, lau mồ hôi trên trán, thở dài nói: "Nhưng gần đây tôi hơi kẹt, nhất thời không có cách gom đủ 50 vạn hiện kim cho anh. Có thể khoan nhượng cho tôi mấy ngày không?" "Mấy ngày ông có thể gom đủ tiền?" "5 ngày đi." "Không được, nhiều nhất 3 ngày."

"3 ngày thật sự không kịp" Châu Quảng Minh đưa 4 ngón tay với anh ta "4 ngày được không? 4 ngày sau, anh lại tới, tôi nhất định chuẩn bị xong tiền, đến lúc đó tôi cho anh tiền, anh xóa clip, hai chúng ta không nợ nhau. Anh cũng không cần lo tôi báo cảnh sát, dù sao trong tay anh có cán của tôi, báo cảnh sát sẽ chỉ khiến tôi chết nhanh hơn, phải không?"

"Được, 4 ngày thì 4 ngày." Trần Mao Thịnh nói "4 ngày sau, tôi lại đến văn phòng của ông, nếu đến lúc đó còn không lấy được tiền, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play