6 giờ chiều ngày 21, cùng lúc khi Hầu Tiểu Ất trốn vé lên chuyến xe lửa K7X2, Miêu Thu Lam dẫn theo Trịnh Nhất Kiếm cũng lên chuyến xe này. Miêu Thu Lam, rất thích người đàn ông trẻ có dáng vẻ khá giống thần tượng Lưu Đức Hoa của mình, quyết định bỏ ra 150 vạn bao nuôi hắn 3 năm. Tiền nuôi 1 năm là 50 vạn, đã được chuyển vào tài khoản của hắn xem như tiền cọc.

Trịnh Nhất Kiếm không muốn từ bỏ cơ hội kiếm số tiền lớn này, đã mang theo giấy chứng nhận ly hôn với vợ, cùng lên xe lửa với Miêu Thu Lam, hai người ở cùng một phòng giường nằm. Nhưng sau khi xe lửa rời khỏi trạm không lâu, Miêu Thu Lam phát hiện giấy chứng nhận ly hôn của Trịnh Nhất Kiếm là giả, cô cảm thấy người đàn ông này đã lừa mình, trong lúc tức giận, có thể đã đưa ra yêu cầu hủy bỏ hẹn ước, cũng có thể là muốn Trịnh Nhất Kiếm trả lại tiền cọc 50 vạn cho cô ta. Nói chung, 2 người đã xảy ra xung đột trong phòng, có thể trong lúc mất khống chế, cũng có thể là có ý, lúc này Trịnh Nhất Kiếm, dùng cà vạt của mình từ phía sau siết lấy cổ của Miêu Thu Lam, siết chết cô ta.

Đối mặt với thi thể của Miêu Thu Lam, Trịnh Nhất Kiếm rất nhanh đã bình tĩnh lại. Vì lấy 50 vạn tiền cọc đó, cũng để rửa tội cho mình, hắn bắt đầu suy tính kế hoạch thoát tội và thực thi nó. Bởi vì quan hệ nghề nghiệp, hắn nắm rất rõ tình hình chuyến xe của thành phố Khúc Giang, lúc này là 6: 30 chiều, hắn biết trạm tiếp theo chuyến xe lửa K7X8 xuất phát từ trạm Khúc Giang còn có thể mua vé, do đó hắn gọi điện nhờ người mua 4 tấm vé xe cùng một phòng giường nằm, đồng thời bảo đối phương ngồi chuyến K7X8 đưa vé xe đến trạm Nam Châu cho mình.

Miêu Thu Lam từng nói qua chuyện mình gặp Khỉ Gầy ở trước cửa nhà vệ sinh với hắn, cho nên hắn biết bên ngoài toa xe nơi liên kết các khoan, có một tên gầy ốm giống như khỉ vậy bởi vì trốn vé lên xe mà trốn ở đó, người này ngay cả bản thân lên xe khi nào, ngồi chuyến xe nào đều không biết. Trịnh Nhất Kiếm ra ngoài xem, vừa đúng lúc thấy khỉ gầy đang ngồi xỏm ở đó ngủ thiếp. Do đó hắn quyết định lợi dụng khỉ gầy hoàn thành kế hoạch của mình.

Trước tiên, hắn cắt ngắn bộ tóc giả của Miêu Thu Lam, cải trang bản thân thành một ông lão tóc đỏ kì lạ, sau đó mời khỉ gầy đến phòng mình uống rượu, đồng thời cố ý nói với hắn bây giờ là 8 giờ tối, thật ra thời gian chính xác lúc đó có lẽ là 7 giờ tối. Bởi vì hắn có chứng mất ngủ, cho nên trong va li có thuốc an thần. Hắn bỏ một ít thuốc an thần vào rượu, để khỉ gầy uống vào, mà trong chai rượu của mình, lại đựng nước trắng. Trước khi khỉ gầy hôn mê, hắn cố ý ở trước mặt cậu ta, vứt thi thể của Miêu Thu Lam từ cửa sổ xe ra ngoài. Chờ sau khi khỉ gầy hôn mê, Trịnh Nhất Kiếm lập tức bắt đầu dọn dẹp dấu vết trong phòng, đồng thời gói gém quần áo trong vali vứt vào dòng sông bên ngoài, sau đó đựng khỉ gầy vào hành lí của mình.

Chiếc vali 34 tất đó của hắn, độ dài hơn 90cm, thân cao của khỉ gầy chỉ hơn 1m50 một chút, cuộn cậu ấy đựng vào trong vali đã dư thừa rồi. Sau khi dọn dẹp xong, tự cảm thấy không còn để lại giấu vết gì nữa, hắn lấy tóc giả xuống, dùng khăn choàng trùm đầu, mang theo hành lý của mình và Miêu Thu Lam, xuống xe ở trạm Nam Châu. Thời gian lúc này, là 8 giờ tối.

Mấy phút sau, chuyến xe K7X2 chạy ra khỏi trạm Nam Châu. Lúc này nhân viên soát vé bắt đầu tiến hành đổi thẻ giường nằm, phát hiện phòng của Trịnh Nhất Kiếm không có người ở, do đó sau khi đăng kí bán phiếu lại, không lâu sau lại có khách mới ở vào, hoàn toàn không khiến cho người khác nghi ngờ. Sau khi Trịnh Nhất Kiếm xuống xe, đem hành lý gửi ở chỗ kí gửi trong trạm bán vé, sau đó mua một tấm vé xe chuyến K7X8, tiếp theo đó băng qua quảng trường ở trước trạm, đến quán ăn Vinh Hưng đối diện mà hắn quen thuộc ăn cơm, Lúc trước hắn từng ăn qua quán này, đương nhiên biết chỗ này có camera.

Mục đích của hắn chính là muốn camera quay lại chứng cứ hắn ăn cơm ở đây. Thời gian hắn vào quán là 8: 15, ăn xong rời đi là 8: 46. Sau khi rời khỏi quán Vinh Hưng, Trịnh Nhất Kiếm dùng khăn che mặt và đầu, lần nữa đến trạm xe lửa Nam Châu, lấy ra 2 cái hành lý đã kí gửi, vào trạm. 9 giờ tối, chuyến K7X8 vào trạm đúng giờ, qua điện thoại liên hệ, người mua vé giúp hắn, rất nhanh đã đưa vé đến tay hắn. Hắn lên xe tìm phòng ghi trên vé, lợi dụng mấy phút chuyến xe dừng lại, mau chống bố trí căn phòng này thành bộ dạng hiện trường xảy ra vụ án K7X2, lại ôm Hầu Tiểu Ất từ trong hành lý ra để lên giường.

Để chuyển tầm nhìn của cảnh sát, hắn thuận tay đem ví tiền của Miêu Thu Lam để bên dưới cái giường Hầu Tiểu Ất ngủ qua. Bố trí xong mọi thứ, hắn mau chóng xuống xe.. Sau khi chuyến xe K7X8 ra khỏi Nam Châu, nhân viên soát vé bắt đầu thay thẻ cho khách. Quy luật này, Trịnh Nhất Kiếm thân là hướng dẫn viên du lịch, từng nhiều lần dẫn khách ngồi xe đương nhiên rất rõ. Khoảng 10 giờ tối, khỉ gầy bị tiếng gõ cửa của nhân viên soát vé đánh thức. Hắn đương nhiên không hề biết lúc này bản thân đã ngồi sang một chuyến xe lửa khác, càng không biết căn nhà nhỏ hẹp lúc mình bị nhốt trong mơ, thật ra là bị người ta nhét vào trong vali.

Cậu ta báo án với nhân viên toa xe nói, vào khoảng 8 giờ tối có một ông lão tóc đỏ mời cậu ta uống rượu, khoảng 8: 30, ông già tóc đỏ đột nhiên ném một cái xác ra ngoài cửa sổ xe. Sau khi nhân viên toa xe báo cảnh sát, kiểm tra chứng thực thời gian chuyến xe K7X8 đi qua điểm vứt xác là 8: 30 tối. Bởi vì có Khỉ Gầy là nhân chứng, vả lại toàn bộ thời gian đều đúng với lời cậu ta nói, cho nên không ai nghi ngờ cái xác này không phải được ném xuống từ chuyến xe lửa K7X8. Mà thời gian này – 8: 30 tối, Trịnh Nhất Kiếm đang ăn cơm trong quán, có video làm chứng, bằng chứng không có mặt ở hiện trường của hắn có thể nói là không ai có thể làm lay động. Nghe xong sự suy luận của Long Nghị, Trịnh Nhất Kiếm dùng sức kéo cổ áo bên ngoài của cái áo khoác, gió lạnh thổi qua, khí lạnh chui thẳng vào trong cổ của hắn, hắn run nhẹ.

"Thôi được, cảnh sát Long." Hắn vừa mở miệng, mới phát hiện âm thanh của mình run lên bần bật "Tôi không phải nhân viên chuyên nghiệp như cảnh sát các anh, không thể phán đoán suy luận của anh có chính xác hay không. Tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, cho dù suy đoán của anh chính xác, cho dù anh nói nhân chứng Hầu Tiểu Ất gì đó ngồi chuyến xe K7X2, cho dù thủ pháp gây án của hung thủ mà anh miêu tả phù hợp với sự thật, vậy thì tôi muốn hỏi anh, anh có bằng chứng gì chứng minh tôi lên chuyến xe K7X2 cùng Miêu Thu Lam? Anh có bằng chứng gì chứng minh, tôi chính là tên hung thủ đó?"

Long Nghị đầy tự tin nói: "Suy luận của tôi, không phải không có căn cứ, mỗi một điều chỉ chứng, đều có bằng chứng tương quan để ủng hộ. Tôi điều tra qua tài khoản ngân hàng của anh và Miêu Thu Lam, ngày 20 tháng này, cũng chính là trước ngày Miêu Thu Lam chết, cô ta đã chuyển 50 vạn từ tài khoản của mình cho anh. Ngoài ra, chiếc ga giường trên xe lửa, theo như chế độ quy định có liên quan, mỗi chuyến phải thay một lần, tôi hỏi qua nhân viên toa xe, trong quá trình thao tác thực tế, rất khó làm được điểm này, chỉ cần ga giường, đệm không bị khách làm bẩn, 3-5 ngày thay một lần cũng là chuyện thường. Tôi đã bảo cảnh sát hình sự của chúng tôi lão Tất dẫn người đến khoan xe giường nằm của chuyến xe lửa K7X2 kiểm tra qua rồi, cảnh sát thu thập được một số tóc trong xe giường nằm của các phòng, qua giám định, có 2 sợi tóc dài và một sợi tóc ngắn tìm được trong một phòng giường nằm trong đó, chứng tỏ là anh và Miêu Thu Lam để lại. Cái này anh giải thích thế nào?"

"Không.. không thể nào" Trịnh Nhất Kiếm dường như là chịu một đòn rất nặng, không ngừng chao đảo lui ra sau vài bước, bất lực dựa trên xe cảnh sát "Lúc tôi xuống xe, rõ ràng đã dọn kĩ qua rồi, sao có thể còn để lại.." Lời nói đến đây, hắn đột nhiên ý thức được bản thân đã nói lộ, vội ngậm miệng lại, nhưng không kịp nữa rồi. Hắn nhìn thấy trên mặt Long Nghị lộ ra nụ cười thắng lợi. Âu Dương Nhược không nhịn được dùng khuỷu tay đụng vào lão Tất, nhỏ giọng nói: "Lão Tất, ông lên chuyến xe K7X2 tìm thấy tóc của Miêu Thu Lam và Trịnh Nhất Kiếm khi nào vậy?" Lão Tất nhìn cô chớp mắt, không nói.

Âu Dương Nhược đột nhiên hiểu ra, đây là một phát súng giả của đội trưởng, thật ra cảnh sát vốn không hề tìm thấy tóc trên chuyến xe lửa K7X2 làm bằng chứng. Hiện trường đột nhiên im lặng, chỉ có gió còn đang không ngừng thổi qua vù vù như không hề biết mệt. Sau khi im lặng hơn nửa phút, Trịnh Nhất Kiếm cuối cùng cũng sụp đổ trong ánh mắt sắt bén đầy chính nghĩa của Long Nghị. Hắn dựa vào xe cảnh sát ngồi xỏm xuống, hai tay ôm đầu, mang theo tiếng khóc nói: "Tôi nhận tội, Miêu Thu Lam là tôi giết, tôi nhận tội.."

Âu Dương Nhược nhìn lão Tất, hai người đều thở dài một hơi, trên mặt lộ ra một nụ cười hiểu ý. "Nhưng," Trịnh Nhất Kiếm đột nhiên ngẩng đầu nói "Cảnh sát Long, có một điểm anh nói không đúng, 4 tấm vé giường nằm chuyến xe lửa K7X8 sau này, không phải người khác mua giúp tôi, mà là tự tôi mua ở trạm xe lửa Nam Châu. Bây giờ không phải mùa du lịch, vé xe giường nằm không khó mua, rất dễ mua được.." Long Nghị lắc đầu nói: "Ở tôi xem ra, cách nói này của anh không thành lập. Anh làm công việc hướng dẫn viên du lịch, đối với việc quy định bán vé xe lửa, có lẽ quen thuộc hơn chúng tôi. Trên gốc trái mỗi tấm vé xe lửa, đều có một chữ" bán "dùng vòng tròn khoanh lại, phía trước chữ" bán "ghi chú tên trạm bán ra. Tôi đã tra qua trong hệ thống bán vé của trạm xe lửa xem qua phòng số 5 khoan xe giường nằm chuyến K7X8 bán ra 4 tấm vé, theo thông tin mặt vé hiển thị, toàn bộ bán ra từ trạm xe lửa Khúc Giang."

Anh nhìn Trịnh Nhất Kiếm tiếp tục nói: "Sở dĩ cậu thừa nhận bốn tấm vé đó là do bản thân cậu mua, là muốn giúp người mua vé thoát tội, đúng không? Bởi vì người đó chính là vợ cậu." "Không, không liên quan đến vợ tôi." Trịnh Nhất Kiếm đột nhiên kích động, nắm lấy một gốc áo anh nói "Nếu theo như suy đoán của anh, cô ấy mua vé xe lửa giúp tôi ở chuyến xe K7X8 đến trạm xe Khúc Giang, sau đó lại ngồi 2 tiếng xe lửa đến trạm Nam Châu giao vé cho tôi, lại ngồi xe về nhà, thời gian này nhanh nhất cũng phải 4 tiếng, đúng không?" Long Nghị gật đầu nói: "Đúng vậy."

Trịnh Nhất Kiếm nói: "Nhưng vợ tôi hôm đó tăng ca ở xưởng may nơi cô ấy làm việc, từ 7: 30 tối, tăng cả đến 10 giờ tối, trong nhà chỉ có một mình con gái tôi. Không tin anh có thể đến xưởng của cô ấy điều tra, bây giờ tôi đem điện thoại của xưởng trưởng xưởng may cho anh.." "Thôi được, tôi tin lời cậu nói." Hai tay Long Nghị để sau lưng đi dưới đèn đường, đột nhiên quay đầu lại nói "Vợ của cậu có thể thật sự từ 7: 30, đã tăng ca trong xưởng. Nhưng từ 6: 30 – 7: 30, trong khoảng thời gian này cô ấy ở đâu?" "Cô.. cô ấy ở nhà." Trịnh Nhất Kiếm đột nhiên trở nên ấp úng.

"Không, cô ấy không ở nhà, mà tôi cũng tin cậu không lấy ra được bằng chứng chứng minh cô ấy ở nhà." Long Nghị đột nhiên nâng cao âm lượng, giống như muốn để người trong nhà nghe thấy "Khoảng thời gian này, cô ấy ở trạm xe lửa Khúc Giang mua vé giúp cậu, mua 4 tấm vé xe lửa giường nằm của chuyến K7X8 sắp đến trạm Khúc Giang." "Từ 6: 30 đến 7: 30 tối, ở giữa chỉ có một tiếng, cô ấy mua được vé làm sao đem vé đến trạm xe lửa Nam Châu cho tôi?" "Thôi được, bây giờ tôi chỉnh sửa lại một sai lầm nhỏ trong suy luận lúc nãy của tôi, người giúp cậu, sau khi mua 4 tấm vé giường nằm của chuyến K7X8, thật ra vốn không cần đưa đến trạm Nam Châu cho cậu, cô ấy chỉ cần gọi điện nói cậu biết vé mua được là khoan xe số máy phòng số mấy là được. Sau khi cậu lên xe ở trạm Nam Châu, mãi đến khi tìm được phòng này, sau đó bố trí bộ dạng của phòng thành hiện trường xảy ra vụ án. Cậu biết bắt đầu từ lúc này, đến trước khi nhân viên đổi thẻ, sẽ không ai kiểm tra vé. Điều duy nhất cậu phải đảm bảo chính là vé của phòng này không bị khách khác mua đi, nếu không trong lúc cậu đang" bận rộn "trong phòng, khách khác cầm vé xông vào thì phiền phức."

Trịnh Nhất Kiếm vội nói: "4 tấm vé đó quả thật là vợ tôi mua giúp tôi, cô ấy quả thật sau khi mua vé đã nói tôi biết thông tin trong vé, nhưng trong điện thoại tôi chỉ bảo cô ấy mua giúp tôi 4 tấm vé, cô ấy không hề biết đã xảy ra chuyện gì, càng không tham dự giết người, cô ấy không phải đồng bọn của tôi.." Long Nghị nghiêm túc nói: "Trong vụ án này cô ấy cụ thể có tác dụng gì, cảnh sát chúng tôi sẽ điều tra rõ. Bây giờ còn câu hỏi cuối cùng 50 vạn cậu có được từ chỗ Miêu Thu Lam đi đâu rồi? Qua điều ta chúng tôi thấy, hôm tiền chuyển vào tài khoản cậu, toàn bộ đã bị rút ngay."

"Anh cảnh sát, anh có thể bắt được tôi, nhưng số tiền đó, không lấy lại được nữa." Trên mặt Trịnh Nhất Kiếm đột nhiên xuất hiện một nụ cười quỷ dị "Toàn bộ tiền, đều đã chuyển đến tài khoản của một bệnh viện tỉnh." "Bệnh viện?" "Đúng, là bệnh viện. Có số tiền này, con gái tôi có thể đến bệnh viện chữa bệnh rồi." "Con gái cậu?" Long Nghị ngây ra, trong đầu thoáng qua hình bóng cô bé ngồi yên tĩnh trong phòng nhỏ làm bài tập "Nó bị bệnh gì?"

"Nó bị ung thư máu, bác sĩ nói, ít nhất cần 50 vạn chữa trị." Trịnh Nhất Kiếm cười khổ "Nếu không phải vì cái này, anh tưởng tôi sẽ kí hiệp ước bao nuôi gì đó với Miêu Thu Lam sao? Nếu không phải số tiền cứu mạng này, anh tưởng tôi sẽ đi giết người sao?" Nghe lời của hắn, mọi người đều ngây ra. Qua một lúc lâu, Long Nghị quơ tay, lão Tất lên trước còng tay Trịnh Nhất Kiếm, đẩy hắn lên xe. Âu Dương Nhược hỏi: "Đội trưởng, có cần dẫn luôn vợ hắn đi không?" Long Nghị quay đầu nhìn, không biết từ khi nào cửa nhà mở ra một khe hở nhỏ, hai gương mặt một lớn một nhỏ thấp thoáng hiện ra, là vợ và con gái Trịnh Nhất Kiếm. Sắc mặt Long Nghị hòa hoãn lại nói: "Dẫn Trịnh Nhất Kiếm về điều tra trước, nếu chứng thật vợ hắn hoàn toàn không biết sự kiện giết người, vậy thì cô ấy không cần chịu trách nhiệm hình sự nữa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play