Pháo hoa thật đẹp, rực rỡ sắc màu, có đủ loại các hình dáng đẹp mắt, cả thành đều nhốn nháo hết lên vì pháo hoa, tất cả mọi người cùng ùa chạy ra, tiếng hò hét vang dội bầu trời, trong nháy mắt rơi vào trận điên cuồng.
Pháo hoa kéo dài suốt mười phút, cả thị trấn Long Tỉnh cũng nhốn nháo trong mười phút ấy. Ở đây đa số đều là khách du lịch, khách du lịch thường hay có suy nghĩ dễ bị kích thích hơn người bình thường. Vậy nên chẳng bao lâu sau, cả thị trấn Long Tỉnh đã trở nên vô cùng náo nhiệt, mọi người lần lượt rời khỏi khách sạn, đi bộ ra đường lớn để bắt đầu một đêm cuồng nhiệt.
Bây giờ là tám giờ ba mươi sáu phút tối, bữa tiệc có thể sẽ kéo dài đến mười hai giờ đêm.
Lúc này Lâm Trạch Dương đã cùng Hoa Thất rời khỏi nhà dân, đi vào một con hẻm ít người hơn.
Thuyền đêm đã ra khơi, bầu trời tỏa sáng rực rỡ, sát thủ đã vội vàng lên đường, cái chết đang đến gần. Đây là câu nói nổi tiếng trong giới lính đánh thuê, điều muốn nói rất dễ hiểu, lệnh truy sát toàn thành đã chính thức được phát động!
Đây sẽ là bữa tiệc của những tên sát thủ, sau đêm nay thị trấn này sẽ chìm trong biển máu.
Mà mục tiêu lần này của họ chỉ có một người, Lâm Trạch Dương, hoặc có thể nói như thế này, từ giờ trở đi, chỉ cần là nơi có Lâm Trạch Dương xuất hiện thì nơi đó chắc chắn sẽ đổ máu!
Tất nhiên là trong quá trình này, những sát thủ đó cũng không thể mặc sức giết hại người bình thường, thậm chí là phải cố gắng hết mức để tránh giết hại người vô tội. Xét cho cùng, Trung Hoa vẫn là quốc gia bí ẩn nhất toàn cầu khiến cho đến cả lính đánh thuê cũng phải kiêng dè.
Lâm Trạch Dương dẫn Hoa Thất đến một góc vắng, sau đó đột nhiên dừng lại.
Lâm Trạch Dương nhìn Hoa Thất, vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc, nói: "Cô có thể ở đây đợi tôi một lát được không?"
Hoa Thất đứng lặng một hồi, sau đó nhíu chặt mày lại, ngay cả sắc mặt cũng trở nên khó coi, đôi mắt thì lại bắt đầu ngấn nước. Nhưng Hoa Thất lại không mở miệng nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương nghĩ đi nghĩ lại, nói: "Lâu nhất là nửa giờ nữa tôi sẽ quay lại. Nhưng trong vòng nửa giờ này, cô cần phải tự bảo vệ cho bản thân thật tốt. Tuy là lệnh truy sát toàn thành nhắm vào tôi, nhưng mà cuối cùng người họ muốn ứng phó vẫn là cô. Cho nên trong khoảng thời gian này, chắc chắn sẽ có người tới tìm cô đấy.”
Hoa Thất khó khăn nở một nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc, nói với Lâm Trạch Dương: "Tôi sẽ không hỏi anh đi làm cái gì, tôi chỉ muốn biết anh sẽ quay lại không thôi?"
Giọng nói của Hoa Thất trở nên khàn khàn, thậm chí còn có chút cảm giác nghẹn ngào, như thể cô đã dùng hết sức lực của mình để ra nói hết lời này vậy.
Lâm Trạch Dương nhịn không được đưa tay sờ đầu Hoa Thất âu yếm, nói: "Sao tự dưng cô lại trở nên ngốc như vậy chứ? Nếu tôi muốn bỏ cô đi, tất nhiên là sẽ không đợi đến bây giờ mới rời đi, hiểu không? Cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ quay lại sớm thôi mà."
"Được, vậy tôi đợi anh." Trên mặt Hoa Thất lại lộ ra nụ cười, nhưng nụ cười này đã không còn là nụ cười gượng gạo nữa, ngược lại còn có chút đáng yêu, mang đến cho người ta cảm giác vô cùng dễ chịu.
Lâm Trạch Dương gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Lâm Trạch Dương đương nhiên có lý do để rời đi. Thân từng là vua của giới lính đánh thuê, Lâm Trạch Dương chắc chắn hiểu rõ các quy tắc của giới lính đánh thuê này hơn bất kỳ ai khác.
Khi lệnh truy sát toàn thành bắt đầu, toàn bộ thị trấn đều biến thành Tu La tràng, nhưng vẫn sẽ có một nơi như thế. Nơi này cực kỳ an toàn, không ai có thể sử dụng sức mạnh ở đó được. Nơi này được gọi là "khách sạn Hòa Bình", khách sạn Hòa Bình có ý nghĩa giống như bộ phim khách sạn Hòa Bình của anh Phát vậy.
Làm nào để đảm bảo an toàn tuyệt đối ở trong đây? Đây là luật sắt của toàn bộ tổ chức lính đánh thuê, nếu ai làm trái với luật lệ này sẽ trở thành kẻ thù chung của tất cả lính đánh thuê, bất kể đó là ai đi chăng nữa.
Sau khi vào khách sạn Hòa Bình, mọi hành động bên trong đều sẽ bị theo dõi, và đồng bộ hóa đến hệ thống mà chỉ lính đánh thuê mới biết, sẽ được tất cả lính đánh thuê giám sát.
Bây giờ Lâm Trạch Dương rời đi chỉ để tìm khách sạn Hòa Bình. Lâm Trạch Dương biết rất rõ rằng lệnh truy sát toàn thành sẽ không kết thúc sớm như vậy. Nói cách khác, Lâm Trạch Dương không chắc có thể tìm ra và giết chết tên sát thủ ở thị trấn Long Tỉnh trong khoảng thời gian hay không.
Vì vậy, Lâm Trạch Dương cần đưa Hoa Thất tới đây. Nhưng nếu dẫn theo Hoa Thất cùng hành động thì sẽ rất khó khăn, bởi vì mục tiêu quá lớn.
Tốc độ di chuyển của Lâm Trạch Dương bắt đầu nhanh hơn.
Trong quá trình này, Lâm Trạch Dương đã không còn cố ý che giấu hành tung của mình nữa. Dù sao lúc này Lâm Trạch Dương vẫn chưa biết khách sạn Hòa Bình ở đâu, trốn tránh cũng đồng nghĩa với việc không cách nào tìm được nơi đó cả.
Rất nhanh sau đó, Lâm Trạch Dương đã đến con đường trung tâm của thị trấn.
Vì màn bắn pháo hoa vừa rồi nên bây giờ con đường rộng rãi đã chật kín toàn người. Thanh niên nói chuyện ầm ĩ, chạy lung tung khắp nơi trên mặt đầy thích thú.
Lâm Trạch Dương đứng ở bên kia đường, không khỏi hít một hơi thật sâu. Con đường này đối với những người khác mà nói có lẽ là một nơi hạnh phúc, nhưng với Lâm Trạch Dương, đây thực sự là con đường dẫn đến địa ngục nhanh nhất. Ai có thể biết trên con đường này rốt cuộc có bao nhiêu tên sát thủ đang mai phục chực chờ con mồi chứ? Làm thế nào để phân biệt được chúng sẽ dùng cách gì để thủ tiêu mục tiêu đây?
Lâm Trạch Dương bắt đầu đi nhanh về phía trước.
Hoa Thất vẫn đứng tại chỗ cũ, cô ngẩng đầu nhìn trời, lúc này có chút do dự. Hiện giờ Lâm Trạch Dương đã trở thành mục tiêu số một của mọi người, liệu cô có sơ hở nào có thể dùng để khai thác được không? Nếu lúc này cô bỏ trốn, liệu có khiến người khác phát hiện ra hay không?
Cho dù họ có phát hiện ra đi nữa cũng không có cách nào để ngăn cản cả, chỉ cần trốn thoát khỏi thị trấn này, kể cả là được an toàn tạm thời thôi cũng được, bởi vì trước khi lệnh truy đuổi toàn thành kết thúc, sát thủ trong thị trấn này đều không thể rời đi.
Lúc này là thời cơ tốt nhất để bỏ trốn, thậm chí từ giờ có thể giành được tự do hoàn toàn, và họ sẽ hoàn toàn mất dấu của mình. Đây là sự tự do mà bản thân đã mong muốn trong nhiều năm, tự do đang ở ngay trước mặt, chỉ cần đi về phía trước, vậy thì sự tự do mà cô hằng mong ước có thể ngay lập tức trở thành hiện thực rồi.
Khi làm việc đó còn chẳng phải là vì muốn dùng những thứ đó để đe dọa nhóm, khiến nhóm hoàn toàn buông tha cho bản thân sao? Chính vì lý do này mà bản thân đã trải qua sống chết rất nhiều lần…
Hoa Thất đã quyết định rồi, cô muốn rời khỏi đây.
Nhưng không hiểu vì sao, Hoa Thất chợt phát hiện mình lại vẫn đứng tại đó mà không hề nhúc nhích. Đã năm phút trôi qua rồi, trong năm phút này, hóa ra Hoa Thất còn không bước một bước nào.