Lúc này Lâm Tử giống như một tên ngốc, cô ta cũng chỉ có thể giống như một tên ngốc.
Lâm Tử tính ra đã quen biết Chu Tường được một khoảng thời gian dài, trong khoảng thời gian này, Chu Tường vẫn luôn là một bao trút giận, cho dù có nói anh ta là đồ bỏ đi cũng không quá lời.
Nhìn thái độ và hành động vừa rồi của Chu Tường khi đối mặt với Hạo Ca, đừng quá vâng vâng dạ dạ. Thậm chí Lâm Tử còn chưa bao giờ thấy Chu Tường nói một câu nặng lời trước mặt mình, thậm chí là nói to tiếng còn chưa từng.
Người như vậy bây giờ lại… Gã đầu trọc mà Lâm Tử nhìn có vẻ cực kỳ hung hãn trong nháy mắt đã ngã xuống. Hứa Phi, người được cho là trùm xã hội đen lớn nhất ở thị trấn Long Tỉnh, đồng thời được đồn đại là có sức mạnh và giá trị vũ lực cao đến trình độ nhất định, vậy mà lại trong nháy mắt đã ngã xuống đất vì Lâm Tử.
Lâm Tử thậm chí còn không nhìn rõ Chu Tường đã ra tay như thế nào, lão đại được gọi là Hứa Phi và các đàn em của hắn đã không còn cử động được.
Lại nhìn Chu Tường bây giờ, nụ cười ngốc nghếch giống như biểu cảm bình thường của một tên ngốc này.
"Lâm Tử, cô về nghỉ ngơi trước đi, tôi còn có một số việc phải xử lý. Vậy thì…" Nói đến đây, nụ cười trên mặt Chu Tường biến mất, vẻ mặt có vẻ nghiêm trọng, mang theo một loại cảm giác cô đơn và hiu quạnh. Trong mắt của anh ta thậm chí còn có nỗi buồn man mác, giống như một người cô đơn sắp xa rời quê hương và đi đến một nơi nào đó rất xa.
Lâm Tử cũng không biết tại sao, trong lòng cô ta đột nhiên trùng xuống, trong người như có thứ gì đó đã biến mất.
Trên mặt Chu Tường lại hiện lên nụ cười, anh ta nói: "Tạm biệt nhé."
Chu Tường vẫy tay với Lâm Tử, sau đó anh ta đi về phía trước, rất nhanh đã biến mất trước mặt của Lâm Tử.
Một lúc lâu sau, Lâm Tử thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Lâm Trạch Dương vẫn đang ở một bên.
Lâm Tử ngẫm nghĩ, sau đó cô ta đi về phía Lâm Trạch Dương và nói: "Tôi không biết anh có phải bạn của Chu Tường hay không, nhưng tôi vẫn hy vọng anh có thể nói với Chu Tường lời cảm ơn. Cảm ơn anh."
Nói xong, Lâm Tử lại do dự một lúc rồi mới bước đi.
Lâm Trạch Dương vẫn chưa rời đi, anh vẫn như cũ đứng ở đó, nhìn đám người Hứa Phi còn đang nằm trên mặt đất mà lắc đầu, sau đó anh lại ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời.
"Tiếp theo cậu định làm gì đây?" Lâm Trạch Dương bỗng nhiên mở miệng nói.
Bên cạnh Lâm Trạch Dương lúc này không có ai cho nên anh là đang tự nói chuyện với chính mình.
"Đương nhiên là phải triệt để giải quyết những kẻ này trước tiên. Nếu tôi đã ra tay rồi thì bọn chúng sẽ không có bất kì cơ hội nào làm tổn thương Lâm Tử nữa." Đột nhiên có một bóng người từ dưới cầu đi ra, sau đó nhảy tới bên cạnh Lâm Trạch Dương.
Người nhảy ra từ dưới cầu hóa ra lại là Chu Tường.
Chu Tường căn bản chưa đi xa.
Lâm Trạch Dương lại lắc đầu nói: "Cậu biết tôi không có ý như vậy."
Chu Tường suy nghĩ, không nhịn được mà thở dài một tiếng, anh ta nhíu chặt mày, nhưng từ đầu đến cuối cũng không mở miệng nói.
Có lẽ trên đời này không có nhiều người từng nhìn thấy Chu Tường như vậy. Anh ta hiện giờ là lính đánh thuê có thể xếp hạng là top ba sát thủ hàng đầu, có thể nói vào lúc này chỉ có Lâm Trạch Dương là người duy nhất biết danh tính thực sự của Chu Tường.
Chu Tường từ khi còn rất nhỏ đã phải nhận huấn luyện như ma quỷ, sau đó anh ta nhanh chóng trở thành một sát thủ. Những năm này Chu Tường vẫn luôn chấp hành nhiệm vụ ở nhiều nơi trên thế giới.
Mặc dù tuổi tác của Chu Tường không lớn, nhưng những chuyện anh ta trải qua đã đủ nhiều, nhiều đến mức Chu Tường thấy chán ghét. Vì vậy, Chu Tường đã trở về Trung Hoa giống như Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương muốn hoàn toàn rửa sạch tay, Chu Tường thì muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Trong thời gian này, Chu Tường vào một trường đại học, sau đó gặp được Lâm Tử. Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Tử, Chu Tường phát hiện mình đã thích người con gái này.
Nhưng Lâm Tử không thích Chu Tường.
Chu Tường biết rất rõ Lâm Tử là người như thế nào, có thể sẽ có người cho rằng Lâm Tử yêu thích hư vinh, nhưng Chu Tường lại cho rằng đó chính là tính cách thật. Sự ham hư vinh của Lâm Tử ở trong mắt người khác lại chính là thứ đã thu hút Chu Tường.
Đương nhiên Chu Tường biết, nếu như anh ta dùng một chút thủ đoạn, thể hiện ra một chút thực lực của mình thì Lâm Tử sẽ bám lấy anh ta. Giống như vừa rồi, Chu Tường tin rằng nếu như anh ta đồng ý thì tương lai Lâm Tử nhất định sẽ đi theo mình.
Thế nhưng.
"Về sau tôi sẽ rời khỏi đây, thậm chí sẽ rời khỏi Trung Hoa." Chu Tường trầm mặc một hồi lâu rồi mới nói với Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương không khỏi nhướng mày, sau đó hỏi: "Không phải cậu thích Lâm Tử sao? Còn có, nhiệm vụ của cậu nữa?”
“Vốn dĩ tôi không nhận nhiệm vụ gì, chỉ là tôi vừa hay ở đây, cũng vừa hay có người biết tôi ở chỗ này, cho nên muốn mời tôi ra tay xem một chút. Tôi cũng không hứa hẹn gì với hắn ta, tôi chỉ nói rằng nếu như gặp được thì sẽ ra tay mà thôi.”
Chu Tường chỉ trả lời câu hỏi thứ hai của Lâm Trạch Dương, sau đó anh ta bắt đầu đi về phía trước.
Lâm Trạch Dương không nhịn được mà lắc đầu, sau đó anh đi ngược lại hướng của Chu Tường.
Lâm Trạch Dương có thể cảm nhận được một chút khí tức mình nghĩ thông từ cơ thể của Chu Tường, cho nên anh biết rõ rốt cục Chu Tường sẽ làm gì tiếp theo.
Từ hôm nay trở đi, có lẽ sẽ không còn người đàn ông nào được gọi là Hứa Phi trên thế giới này nữa, thậm chí ngay cả những người liên quan đến Hứa Phi, hay là những người sẽ làm bất cứ điều gì cho Hứa Phi, cũng sẽ không còn tồn tại.
Về phần tên Hạo Ca kia, đêm nay hắn ta nhất định sẽ rất khó khăn, có thể sống sót hay không chỉ xem vận may của hắn ta thế nào.
Lâm Trạch Dương không biết Chu Tường có năng lực làm những việc như vậy không, hay rốt cuộc Chu Tường là ai, nhưng anh khẳng định Chu Tường có thực lực tuyệt đối.
Người có thể cải trang trước mặt Lâm Trạch Dương mà không để Lâm Trạch Dương phát hiện, cũng là người không hề sợ hãi khi Lâm Trạch Dương bộc phát khí tức cường đại của mình, anh tin rằng Chu Tường không có sức mạnh vũ lực bằng mình nhưng anh ta tuyệt đối là cao thủ đỉnh cấp.
Hơn nữa, người bình thường làm sao có thể chống lại những tên lính đánh thuê sát thủ quanh năm đi trong bóng đêm?
"Có chuyện gì vậy? Tại sao người đàn ông đó lại rời đi?" Khi Lâm Trạch Dương đi tới đầu cầu, Hoa Thất cũng đi đến đó.
Lâm Trạch Dương lắc đầu, không nói gì với Hoa Thất.
Hoa Thất không hỏi thêm nữa mà đi theo sau Lâm Trạch Dương, hướng về phong tục tập quán dân tộc mà đi.
Trăng đêm nay rất tròn, trời đêm rất sáng, ánh trăng phản chiếu trong vắt trên mặt sông, tạo cho người ta một cảm giác đẹp đẽ vô cùng.
Gió thanh nhè nhẹ thổi, có say cũng sẽ tỉnh.
Lâm Tử đứng trên ban công khách sạn, ngẩng đầu nhìn trăng trên trời, nước mắt cô ta không ngừng chảy ra, làm ướt đôi gò má của Lâm Tử, thậm chí nước mắt còn làm nhòe đi lớp trang điểm của cô ta.