Ở một góc nhìn nào đó, Slender Monkey thực sự được xem là một anh hùng. Slender Monkey là một đứa trẻ mồ côi, từ khi còn nhỏ đã phải sống dựa vào chính mình. Sau đó bằng vào hai bàn tay và sự hung ác của mình, cuối cùng đã có được danh tiếng to lớn và nhất định như vậy, trở thành người ở trên ngàn người, và chỉ dưới một mình Trương Dân. 

 Đương nhiên Slender Monkey đã làm rất nhiều chuyện không thể tha thứ nổi, cho nên chính hắn ta cũng biết rõ sau khi mình bị bắt trở về thì hình phạt đang chờ đợi hắn chính là tử hình. Vì vậy, Slender Monkey đã lựa chọn tự tử. 

 Đương nhiên, những chuyện này đều không có bất kỳ liên quan gì đến với Lâm Trạch Dương. Cho dù Lâm Trạch Dương có biết, có lẽ cũng chỉ biết cảm thán một câu. Nếu như Slender Monkey đặt sự cứng cỏi và tàn nhẫn của mình ở trên con đường chân chính, thành tựu hiện tại của hắn ta hẳn là sẽ khiến cho người ta ngưỡng mộ không thôi! 

 Lúc này, Lâm Trạch Dương đã lên tàu lửa. Sau đó rất nhanh, Lâm Trạch Dương đã tìm được chỗ ngồi của mình, tùy tiện ngồi xuống. Bởi vì mua vé gấp gáp, thế nên Lâm Trạch Dương không mua được vé toa giường ngủ. Mà có lẽ cho dù có mua được vé toa giường ngủ đi chăng nữa, với tính cách ầm ĩ của Lâm Trạch Dương, có lẽ cũng sẽ không tiêu tốn nhiều tiền. 

 Đối diện với Lâm Trạch Dương hiện tại là một cô gái nhỏ, nhìn dáng vẻ thì có vẻ như là sinh viên, chắc là nhân lúc được nghỉ ra ngoài chơi, vẻ ngoài tuy rằng không phải là đẹp đến hớp hồn người khác nhưng cũng xem như là thanh tú, thuộc kiểu người ưa nhìn. 

 Lâm Trạch Dương nhịn không được mà nhìn cô gái nhỏ này thêm vài lần. 

 Cô gái này trái ngược với những sinh viên khác ra ngoài là sẽ mang dáng vẻ rụt rè, là một cô bé nhỏ không sợ người lạ, vậy mà còn cười cười nhìn về phía Lâm Trạch Dương, sau đó đưa hạt dưa trong tay mình đến trước mặt Lâm Trạch Dương, thân thiện hỏi: "Anh trai, anh muốn ăn sao?" 

 Suýt nữa Lâm Trạch Dương đã đưa tay ra cướp hạt dưa trong tay cô bé thật mà không cần cô phải phí công mời mọc. Tuy nhiên, cuối cùng Lâm Trạch Dương vẫn kiềm chế được cảm giác manh động này, anh còn định lát nữa ăn mì tôm ở trên tàu, nếu bây giờ anh thật sự ăn hạt dưa của người ta, lát nữa lúc mua mì tôm thì không phải sẽ phải tốn tiền mua thêm một phần cho người ta để đền đáp hay sao? Bộ tưởng anh là tên ngốc à? 

 "Không cần đâu, cảm ơn!" Lâm Trạch Dương vừa cười vừa vẫy tay tỏ ý từ chối cô gái nhỏ. 

 "Chàng trai, không cần phải khách sáo như vậy đâu! Chúng ta có duyên mới ngồi trên cùng một chiếc tàu, vậy thì xem như chính là bạn bè rồi! Chút hạt dương này thì có là gì đâu!" Ngồi bên cạnh Lâm Trạch Dương là một người đàn ông trung niên dáng vẻ rất hiền lành, thấy anh từ chối cô gái nhỏ thì nói với Lâm Trạch Dương một câu như vậy, sau đó liền nở nụ cười về phía cô bé, tiếp tục nói: "Cô gái, chú có thể xin ít hạt dưa được không?" 

 "Đương nhiên rồi ạ!" Cô gái nhỏ này ngược lại là một người vui vẻ phóng khoáng, không ngần ngại gì mà đồng ý ngay. 

 Sau đó, ông chú trung niên này liền nói chuyện với cô gái nhỏ. Không thể không nói, người thường xuyên đi tàu hỏa đều là người rất có khả năng nói chuyện phiếm, ông chú trung niên và cô gái nhỏ trò chuyện rất sôi nổi. Qua câu chuyện phiếm của hai người, Lâm Trạch Dương cũng coi như là biết một ít thông tin của bọn họ. Cô gái thực sự là một sinh viên đại học, có một cái tên dễ nhớ, Tiểu Hoa. 

 Tiểu Hoa là một đứa trẻ sinh ra từ một ngôi làng nhỏ, dựa vào nỗ lực của mình để thi đậu đại học, còn nhận được học bổng, mặt khác còn tự mình ra ngoài vừa học vừa đi làm, tích góp một ít tiền, cho nên liền đi ra ngoài tìm hiểu kiến thức của thế giới bên ngoài một chút. 

 Ông chú trung niên tên là Văn Ca, làm việc trong nhà máy. Gần đây vừa đúng lúc một nhà máy đang làm việc đóng cửa, hắn cũng đã lâu không về nhà, cho nên liền muốn về nhà một chuyến, gặp lại gia đình, sau đó tiếp tục kiếm tiền nuôi gia đình. 

 Rất trùng hợp, mục đích của ba người, trong đó có Lâm Trạch Dương, đều là một trấn nhỏ tên là Long Tỉnh ở Giang Nam. 

 Lâm Trạch Dương không có nhiều hứng thú để nói chuyện phiếm, liền không tham gia câu chuyện phiếm của họ nữa. 

 Và thời gian cứ trôi qua như vậy, thoáng chốc mà đã hết một giờ. Bây giờ, tàu đi vào nhà ga tiếp theo và sẽ dừng lại trong năm phút. Có người lên tàu, cũng có người xuống tàu. 

 Rất nhanh, tàu lửa lại khởi động, sau đó có mấy người đi vào toa tàu của Lâm Trạch Dương. 

 Nhìn thấy mấy người này, lông mày Lâm Trạch Dương không ngừng giật giật. Mấy người này có lớn có nhỏ, có nam có nữ. Lâm Trạch Dương đặc biệt chú ý tới một lão già, cả người đã còng xuống. Ông lão đi lại có phần khó khăn, nếu như không phải có con trai hoặc cháu trai của ông ta đỡ, có lẽ ông ta đến đi lại cũng không nổi. 

 Sự chú ý của Lâm Trạch Dương đều đặt lên trên người lão già này. Lão già này cho dù là hành động hay là bề ngoài, đều chỉ giống như một ông lão bình thường, không có bất kỳ sơ hở nào. 

 Nhưng Lâm Trạch Dương có thể cảm giác được trên người người này có khí tức vô cùng nhẹ tỏa ra. 

 Khí tức nhè nhẹ này bộc lộ ra rất rõ, giống như một thanh kiếm, làm cho người ta có một loại cảm giác không cách nào có thể tranh tài được với ông ta. 

 Thực lực hiện tại của Lâm Trạch Dương đã trên mức tông sư, có thể ngưng tụ khí trong cơ thể mình sau đó phóng thích ra ngoài cơ thể. Vậy nên Lâm Trạch Dương biết rõ trên người mỗi người đều sẽ có một loại khí nhất định, khí trên người bọn họ cũng sẽ ảnh hưởng đến không khí chung quanh. 

 Đây chắc hẳn là loại khí tràng mà người thường nói tới. 

 Mà người bình thường bởi vì chưa từng trải qua sóng to gió lớn gì, cũng không có chuyên môn đi rèn luyện cơ thể của mình, cho nên khí tràng trên người cũng sẽ không quá lớn mạnh. 

 Nhưng lão già này lại không giống như vậy! 

 Trong nháy mắt Lâm Trạch Dương đã có thể xác định lão già này là một người học võ, khả năng tu vi còn không tính là thấp, thậm chí có thể đã bước một bước chân vào hàng ngũ tiểu tông sư rồi cũng nên! 

 Mà một cao thủ như vậy lại phải giả vờ thế kia… đương nhiên là rất khả nghi! 

 Chẳng qua, Lâm Trạch Dương cũng không phải là người nhiều chuyện gì, người kì quái chỗ nào mà chẳng có, Lâm Trạch Dương sao có thể cứ đi tìm hiểu hết được. 

 Lão già kia không chú ý tới tầm mắt của Lâm Trạch Dương, dưới sự dìu đỡ của Lâm Trạch Dương, ngồi xuống vị trí phía trước bên cạnh Lâm Trạch Dương. 

 Hai người cháu của lão già, một nam một nữ cũng lần lượt ngồi xuống hai bên cạnh lão. 

 Tiếp theo, không có gì đặc biệt xảy ra, chuyến tàu tiếp tục đi về phía trước. 

 "Anh Lâm Trạch Dương, anh đến thị trấn Long Tỉnh làm gì vậy? Hình như nơi đó đâu phải là điểm tham quan thú vị gì, cũng không có nhiều tiếng tăm, càng không phải là trấn nhỏ đặc biệt rắc rối hay gì…” Tiểu Hoa suy nghĩ một chút, đẩy sự chú ý của mình lên trên người Lâm Trạch Dương mà thắc mắc hỏi. Quả thật là một cô gái ưa trò chuyện. 

 "Tôi cần qua đó để tìm người, cũng không phải là chuyện đặc biệt quan trọng gì, cứ coi như là đi ra ngoài cho khuây khỏa cũng được." Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút, cũng không nói dối, nhưng cũng không nói ra tình huống thật. 

 "À, thì ra là như vậy! Anh Lâm Trạch Dương anh có biết đánh bài không, có lẽ bây giờ chúng ta còn phải ngồi tàu năm tiếng đồng hồ nữa lận, dọc đường đi mà không làm cái gì thì quả thật rất nhàm chán! Ba người chúng ta đấu địa chủ đi." Vẻ mặt của Tiểu Hoa chờ mong nhìn Lâm Trạch Dương, nói. 

 Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút về gợi ý của cô bé, hình như thật sự rất chán, liền đồng ý với cô gái nhỏ. 

 “Nếu chỉ chơi bài thôi thì không có gì thú vị cả, chi bằng chúng ta cho thêm hình phạt đi!" Ông chú trung niên gọi là Văn Ca tỏ ra là người biết chơi, hăng hái đề nghị. 

 "Được thôi, mà hình phạt nên là gì đây?" Tiểu Hoa hiển nhiên cũng là người biết chơi, nhanh chóng hỏi. 

 "Nếu không thì như vậy đi, đừng đem tiền ra cược làm gì, không cần thiết! Chúng ta ai thua thì búng trán đi, tôi thấy thanh niên các cậu hình như đều thích chơi kiểu này.” Văn Ca cười, nói. 

 "Được, được, được thôi!" Tiểu Hoa vội vàng đáp ứng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play