Trên mạng đã xuất hiện rất nhiều lời đồn đoán.  

             Lâm Trạch Dương rời khỏi đồn cảnh sát, nhưng lại không nghe nói gì tới Trần Bá Trực, tổng biên tập Lý Hoán của City Headlines cũng vào đồn cảnh sát, dựa trên những chuyện đã xảy ra, có thể dễ dàng đưa ra kết luận.  

             Có thể là Trần Bá Trực bịa đặt sự thật nên Lâm Trạch Dương vô tội được thả ra, Trần Bá Trực thì bị giam giữ.  

             Vì cái suy đoán này xuất hiện mà toàn bộ mạng xã hội lập tức đông cứng lại. Dù cho mọi người không thích Trần Bá Trực đến mức nào, họ cũng sẽ không nghi ngờ nhân cách của ông ấy, Trần Bá Trực đã ở trong giới giải trí được ba mươi năm, trong suốt ba mươi năm này, ông ấy luôn tận tâm làm việc, hầu như không có bất kỳ scandal nào.  

             Vì vậy, sau một thời gian im lặng, mạng xã hội lại bùng nổ, gần như nghiêng về một phía, mọi người đều ủng hộ Trần Bá Trực, họ đều cảm thấy sở cảnh sát đã phạm sai lầm, suy đoán của họ đã sai.  

             Lâm Trạch Dương trở về nhà.  

             Triệu Cẩn Du và Nicole đều ở nhà, bọn họ đều đã thấy bài báo, cho nên khi Lâm Trạch Dương quay lại, hai người phụ nữ đồng thời đứng dậy, nhìn anh.   

             “Đã xảy ra chuyện gì?” Hai người phụ nữ cùng hỏi.  

             Lâm Trạch Dương suy nghĩ một lúc, sau đó nhanh chóng lộ ra vẻ mặt buồn sầu, nói: “Tôi đã bị họ gài bẫy hãm hại, bằng chứng của họ rất xác thực, tôi không có cách nào khiếu nại. Cảnh sát yêu cầu tôi về chuẩn bị trước khi ra tòa vào ngày mai, đến lúc đó chắc tôi đã ở tù rồi. Hai người sẽ đến thăm tôi chứ?”  

             Nghe vậy, Triệu Cẩn Du và Nicole không khỏi ngây người đứng ở nơi đó, một lúc lâu sau cũng không có phản ứng gì, giống như hồn phách đã bị ai trộm mất.  

             Lâm Trạch Dương thấy vậy thì biết không ổn rồi, trò đùa này đi hơi xa quá, vội vàng muốn giải thích.  

             “Lâm Trạch Dương!” Hai người phụ nữ đột nhiên hét lên, sau đó cùng lao về phía Lâm Trạch Dương.  

             Lâm Trạch Dương sợ bọn họ ngã xuống, lập tức duỗi tay ra, hai người phụ nữ ngã vào trong ngực anh.  

             “Các cô đang làm cái gì vậy, nghe tôi nói đã.” Lâm Trạch Dương muốn giải thích, nhưng anh hoàn toàn không có cơ hội.  

             Hai người phụ nữ hoàn toàn không biết sự khác biệt giữa nam và nữ, mạnh mẽ cọ vào cơ thể của Lâm Trạch Dương, như thể muốn hòa tan vào cơ thể của anh. Lâm Trạch Dương có thể cảm nhận được hai cơ thể mềm mại này cực kỳ đàn hồi, cảm giác này thật sự rất thoải mái, nhưng bây giờ…  

             Lâm Trạch Dương không có cách nào hưởng thụ nổi, bởi vì anh phát hiện quần áo của mình đã ướt đẫm, nước mắt của hai người phụ nữ đang chảy ra ào ào, như vòi nước bị vặn mở không ngăn nổi.  

             Nicole thì thôi đi, dù sao cô ấy cũng còn rất trẻ, nhưng Triệu Cẩn Du cũng đã hơn hai mươi rồi, sao lại còn khóc như thế này.  

             Không chút do dự, cuối cùng Lâm Trạch Dương cũng đã giải thích hết mọi chuyện.   

             Sau đó, Lâm Trạch Dương phát hiện ra rằng hai người phụ nữ đang nhìn anh như thể họ đang nhìn kẻ thù giết cha mình vậy, trong mắt bọn họ đầy sát ý và hận thù.  

             Lâm Trạch Dương đã có một đêm tồi tệ, cũng coi như biết được cái gì gọi là bạo lực lạnh.  

             Vì thế, anh không nhịn được mà mắng trộm ở trong lòng, phụ nữ đúng là bị bệnh thần kinh, vừa rồi còn khóc vì lo lắng cho mình, một lát sau lại có thể coi mình là kẻ thù được.  

             Chớp mắt một cái, ngày hôm sau đã đến.  

             Hôm nay Trần Bá Trực và Lý Hoán đều sẽ ra tòa, Lâm Trạch Dương với tư cách là một trong những bên liên quan đương nhiên cũng sẽ có mặt.  

             Những người có mặt lúc đó còn có vô số phóng viên.  

             Sắc mặt của Trần Bá Trực và Lý Hoán đều tái nhợt, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên.  

             Đặc biệt là sau khi những đoạn ghi âm đó được phát ra, các phóng viên tham gia phiên tòa không nhịn được mà trầm tư, bọn họ thật sự bị dọa sợ, hóa ra tất cả mọi chuyện đều là do hai người này bày ra.  

             “Tôi muốn tố cáo sự việc này, tôi là người xử lý, tôi biết chi tiết tất cả mọi chuyện.” Tiền Minh thật sự đích thân đến tòa án, kể lại toàn bộ sự việc.  

             Lần này nhân chứng và vật chứng đều có đủ, cho dù Trần Bá Trực và Lý Hoán có đến trăm cái miệng cũng không thể phủ nhận được.  

             “Tiền Minh, rốt cuộc tại sao cậu lại làm như vậy, không phải cậu cũng sẽ bị trừng phạt sao? Tôi tự thấy rằng bản thân đối xử với cậu cũng không tệ, tại sao cậu lại bán đứng tôi?” Lý Hoán không nhịn được mà mắng Tiền Minh.  

             Tiền Minh cười khẩy, nói: “Đúng là ông đối xử với tôi cũng không tệ, những việc bẩn thỉu ông đều đẩy hết cho tôi làm, nhưng chỉ là một chút lợi ích thôi ông cũng đã từng cho tôi sao? Không chia cho tôi lợi ích thì cũng coi như thôi đi, nhưng bình thường ông đối xử với tôi như thế nào? Coi như với một con chó trong nhà ông cũng sẽ không làm như vậy đúng chứ?”  

             “Thẩm phán, tôi cũng muốn vạch trần nhiều chuyện khác của Lý Hoán.”  

             Tiếp theo, Tiền Minh lại nhắc tới rất nhiều chuyện cũ. Ví dụ như trước đây Lý Hoán muốn "quy tắc ngầm" với một nữ nhân viên xinh đẹp nhưng người ta không chịu nên ông ta đã trực tiếp sa thải nữ nhân viên ấy, sau đó lại dùng danh tiếng của mình khiến cho nữ nhân viên kia không thể sống nổi trong giới truyền thông nữa.  

             Còn có rất nhiều chuyện như thế, lập tức khiến cho mọi người sợ tới ngây người.  

             Là đại diện giới truyền thông ở thành phố này, Lý Hoán lại là con người như vậy.  

             Chẳng bao lâu sau, phiên tòa kết thúc, bởi vì nhân chứng và vật chứng rất hoàn hảo nên không hề có quá trình bào chữa nào cả.  

             Khi Lý Hoán và Trần Bá Trực được cảnh vệ áp giải ra khỏi tòa án, từ đâu có người ném một quả trứng gà sống tới, rơi trúng đỉnh đầu của Trần Bá Trực, sau đó vỡ ra, chảy xuống khuôn mặt của ông ấy.  

             "Bụp, bụp, bụp… "  

             Những âm thanh nặng nề liên tục vang lên, sau một quả trứng là rất nhiều thứ khác nhau được ném vào người Lý Hoán và Trần Bá Trực, có trứng gà sống, ly trà sữa đang uống dở dang và một ít bánh mì sốt cà chua.  

             Hai người lập tức trở nên vô cùng chật vật, không còn nhìn rõ hình dáng nữa.  

             Các cảnh vệ phản ứng lại, nhưng họ cũng không dám ngăn cản mọi người, nếu không chính bản thân họ cũng sẽ chật vật giống như vậy.  

             Chẳng bao lâu, những chuyện về Lý Hoán và Trần Bá Trực đã được đưa lên mạng.  

             “Cút ra khỏi giới giải trí đi, loại cặn bã này làm sao có thể là Bá Trực của tôi, lúc trước chắc chắn là tôi bị mù mới có thể thích một tên súc sinh như vậy.”  

             “Trả lại tiền xem phim cho tôi, chết tiệt, tôi lại bỏ tiền ra để xem phim của loại người như vậy.”  

             Mọi người trên mạng không phải là người vô tình, hoặc có thể là họ dành quá nhiều tình cảm nên họ mới cảm thấy bản thân bị lừa dối.  

             "Cứ tưởng rằng City Headlines đó là một phương tiện truyền thông có lương tâm, không ngờ lại bẩn thỉu như vậy. Tôi sẽ không bao giờ đọc tin tức từ phương tiện truyền thông này nữa.”  

             “Lý Hoán, tốt nhất ông đừng ra ngoài, nếu không tôi sẽ không để cho ông sống yên ổn.”  

             Đây có lẽ chính là ý nghĩa của câu nói tường đổ mọi người cùng đẩy.   

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play