Nếu như Tần Quân Dao có mặt ở đây vào lúc này, nghe được những lời nói của Ngô Cao Lục thì có lẽ sẽ tức đến mức hộc máu.
Ngô Cao Lục là phó tổng giám đốc của Kiều Lan Nữ, là người đứng thứ hai trong công ty, thế mà lại lén lút mở công ty Kiều Diễm Nữ Nhân ở bên ngoài.
Không cần nghĩ, sản phẩm mới của Kiều Lan Nữ vừa ra mắt, Kiều Diễm Nữ Nhân cũng sẽ có sản phẩm tương tự để bán ra, đây chắc chắn đều do một tay Ngô Cao Lục mà ra.
Nói như vậy, Kiều Diễm Nữ Nhân có thể duy trì lợi nhuận, cũng không phải là chuyện gì khó có thể lý giải.
Đầu tiên, Kiều Diễm Nữ Nhân có thể miễn một phần lớn kinh phí bộ phận điều tra và nghiên cứu, đây chính là thông minh, sau đó lại đầu tư một khoản tiền quảng cáo khổng lồ cho Kiều Diễm Nữ Nhân, cho nên kiểu dáng tương đồng của Kiều Diễm Nữ Nhân cũng tự nhiên mà trở thành sản phẩm bán chạy.
Vì nguyên nhân này, Kiều Diễm Nữ Nhân có thể trở thành công ty đối đầu của Kiều Lan Nữ cũng là điều bình thường.
Nghe được từ Ngô Cao Lục một thông tin kinh thiên động địa như vậy, mọi người không nhịn được mà trầm tư, nhíu chặt mày lại.
Ngô Cao Lục đứng thẳng lên, nói: "Không nói đến những thứ khác, nhưng mọi người sẽ cam tâm việc bản thân mình dốc sức cho công ty nhiều năm như vậy, nhưng người ta lại có thể nói không cần là để mọi người đi, chẳng lẽ mọi người không muốn cho bọn họ biết, mọi người đều là nhân tài sao? Lấy Kiều Diễm Nữ Nhân làm bàn đạp, giẫm đạp Kiều Lan Nữ ở dưới chân, sau đó đứng ở trên cao nhìn xuống những người đồng nghiệp cũ, để cho bọn họ nhìn chúng ta với ánh mắt kinh sợ, chẳng lẽ mọi người không muốn như vậy sao? ”
Trong chốc lát, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
"Tôi nghĩ tôi tình nguyện đi theo tổng giám đốc Ngô, hy vọng tổng giám đốc Ngô cho tôi một cơ hội." Trương Phong Ý là người đầu tiên nhảy ra, lớn tiếng nói.
Thực tế lúc này, nhóm nhân viên cấp phó này vẫn có thể trở lại Kiều Lan Nữ tiếp tục chức vị trước kia, dù sao số lượng lớn nhân tài như vậy, không phải bất kỳ công ty nào cũng có thể bỏ đi thẳng tay như vậy.
Nhưng bây giờ, họ không còn do dự nữa.
"Hừ! Lâm Trạch Dương, cậu còn muốn đối đầu với tôi, xem ra vẫn còn kém quá xa, chống mắt lên mà xem tiếp theo tôi sẽ giết chết cậu như thế nào, dám đuổi tôi ra ngoài." Ngô Cao Lục nham hiểm suy nghĩ.
"Kinh hỉ lại không phải là kinh hỉ*, bất ngờ không hẳn là bất ngờ."
*(Kinh hỉ: kinh ngạc và vui mừng, là chuyện bất ngờ nhưng là chuyện vui, chỗ này không biết thay thế bằng từ gì nên tui để nguyên.)
Lâm Trạch Dương vừa mở cửa nhà mình ra, đột nhiên có một người xuất hiện.
Đây là một người phụ nữ, một người phụ nữ xinh đẹp đến mức gần như có thể được mô tả bằng từ “hoàn hảo”. Ngũ quan tinh xảo, dáng người cao gầy, còn có mái tóc vàng đặc trưng kia, cùng với đôi mắt như ẩn chứa cả một hồ nước xuân, giọng nói ngọt ngào, tất cả đều là vũ khí làm cho đàn ông không thể kiềm chế.
Một người phụ nữ như vậy có thể trở thành siêu sao quốc tế hàng đầu, đúng là không có bất cứ điểm nào có thể chê.
Đúng vậy, người phụ nữ đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Trạch Dương chính là siêu sao quốc tế hàng đầu Nicole.
"Sao cô lại tới đây?" Lúc đầu Lâm Trạch Dương có hơi sửng sốt, nhưng sau đó lại thản nhiên cất lời, đi thẳng vào trong.
Cách đây không lâu, đúng là Lâm Trạch Dương đã cân nhắc đến việc mời Nicole làm người phát ngôn cho sản phẩm của Kiều Lan Nữ, nhưng đó cũng là chuyện của sau này. Bây giờ thì…
Lâm Phi vừa nghĩ đến người quản lý có bộ ngực to đùng nhưng lại hung dữ kia của Nicole đã thấy hơi đau đầu. Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là cô ấy đã trốn ra ngoài, đến lúc đó người phụ nữ kia lại liên tục dông dài.
Nicole nhíu chặt mày lại, cảm thấy mất hứng.
Kể từ lần gặp mặt trước đó với Lâm Trạch Dương, cô ấy vẫn luôn nhớ tới anh, Lâm Trạch Dương đã dẫn cô ấy đi lĩnh hội những trải nghiệm trước kia chưa từng có.
Giống như hành động nhảy thẳng xuống từ vị trí mười mấy tầng lầu của khách sạn cứ như trong phim siêu nhân, buổi gặp mặt hôm ấy giống như một đoạn khiêu vũ, nhưng đó thật sự chính mà một màn đánh nhau vừa nhìn thấy đã kinh người, đó là những gì mà Nicole đã từng trải qua.
Cho nên, Nicole nghĩ đi nghĩ lại, luôn nghĩ đợi có cơ hội nhất định phải đến Trung Quốc gặp lại Lâm Trạch Dương. Gần đây, cuối cùng cô ấy cũng đã hoàn thành một bộ phim điện ảnh, có thời gian rảnh thì lập tức chạy thẳng tới đây ngày đêm không ngừng nghỉ, lòng tràn đầy hy vọng, muốn cho Lâm Trạch Dương một kinh hỉ.
Bản thân mình là siêu sao quốc tế hàng đầu, hoa gặp hoa nở, người gặp người thương, lén lút đến gặp Lâm Trạch Dương như vậy, chắc chắn anh sẽ rất cảm động.
Nhưng bây giờ…
Trong chốc lát, Nicole lại nhớ tới từng chút từng chút những kỉ niệm khi còn ở với Lâm Trạch Dương, đúng vậy, sao mình nhớ kỹ những hồi ức tốt đẹp kia mà lại quên mất đây là một tên đáng ghét như thế nào.
Thậm chí ngay cả khoảnh khắc mình tỏ tình, cái người này cũng hoàn toàn không thèm để ý tới.
"Hừ! Được lắm!" Lúc này Nicole vô cùng tức giận, chắc hẳn là phải rời khỏi đây mới đúng, nhưng không biết tại sao lại giận dữ đi về phía Lâm Trạch Dương.
"Nicole, nhìn thấy cô tôi thật sự rất vui, kích động đến mức không biết nên nói cái gì." Lâm Trạch Dương đột nhiên bật dậy khỏi sô pha, sau đó lại kích động đến ôm Nicole một cái.
Nicole sửng sờ tại chỗ, chuyện gì đang xảy ra vậy, chẳng lẽ lúc nãy Lâm Trạch Dương chỉ là không chú ý tới mình, cuối cùng cũng phát hiện ra Nicole mình đây, cho nên, hì hì, quả nhiên ai gặp mình cũng đều phải yêu thích.
"Nicole, những đồ ăn vặt này đều là quà tặng cho tôi sao, cám ơn cô nha, ha ha ha!" Lâm Trạch Dương cười to, đẩy cô ấy ra.
Nicole lảo đảo, ngã xuống sô pha. Lâm Trạch Dương không quan tâm mà trực tiếp ôm lấy vali, phi như bay vào phòng.
Trước khi bước vào phòng, anh đột nhiên quay đầu nhìn Nicole, nói: "Nicole, cô đã nói rồi đó, đống đồ ăn vặt này đều cho tôi hết, cô không được ăn vụng, càng không thể lấy về nha, hừ hừ."
Ngay sau đó, cô ấy nghe thấy tiếng cửa phòng đóng chặt.
Nicole lại sững sờ một lần nữa, thế này là sao, thì ra Lâm Trạch Dương thay đổi thái độ chỉ bởi vì những đồ ăn vặt kia
Nicole mình đây còn không quan trọng bằng một đống đồ ăn vặt, thật sự là đáng ghét mà.
Cô ấy không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi, từ khi nào Nicole cô lại phải chịu uất ức như vậy.
Một lúc lâu sau, Lâm Trạch Dương mới đi ra khỏi phòng, vẻ mặt cũng bình tĩnh trở lại, nhìn Nicole, nói: "Trong bếp có bát đũa ngày hôm qua chưa rửa, sàn nhà cũng ba ngày chưa lau, bây giờ cô bắt đầu làm việc đi."
“Mặt của Nicole lập tức xám xịt đi, cô ấy chính là minh tinh quốc tế hàng đầu, có khuôn mặt tinh xảo, dáng người cao gầy, đến Trung Quốc là để làm những việc này sao?
"Chắc là cô không có chỗ ở, tôi đã có lòng tốt chứa chấp cô. Xem tôi bao dung độ lượng đến mức nào, cô không cần phải cảm ơn tôi, tôi là người tốt như vậy đấy. Bây giờ, cô bắt đầu làm việc đi. ”
Lâm Trạch Dương nói xong, lập tức đẩy Nicole ở trên ghế sô pha ra, sau đó nằm trên sô pha giống như ông chủ lớn.
Nicole có thể làm gì bây giờ, cô ấy cũng rất tuyệt vọng.