Nhà cuối cùng, là Hàn quốc, cũng là nơi có thực lực yếu nhất.
Vị này thì có thể qua loa cho xong chuyện.
Cho dù có ngày bị phát hiện thân phận thật, ta xúi giục năm người kia diệt hắn cũng được ấy chứ.
Ta đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để sỉ nhục hoàng thượng Hàn quốc này một trận ra trò.
Hừ, một đất nước nhỏ bé, không quân đội, không giàu có, cũng dám thành thân với ta sao?
Nhưng đời không như là mơ.
Tiểu Hàn đẩy cửa bước vào, hắn ước chừng mười chín tuổi, một thân bạch y, vai rộng eo thon, mày như núi xa, mắt tựa sao trời.
Ôi chao, chàng trai này hoàn toàn đúng gu ta rồi.
"Cha bệnh nặng đã nhiều năm, ta là thái tử, đến nghênh đón Tô tiểu thư."
Hắn hơi cúi người, chắp tay vái chào, dáng vẻ vô cùng khiêm nhường.
Có lẽ là nghe đồn về năm vị tiểu thư nhà họ Tô trước đó, ai nấy đều có phong thái ngạo nghễ trong đêm tân hôn, nên hắn chẳng còn hy vọng gì nơi ta.
Tiểu Hàn mím môi, thở dài não nề.
"Quốc gia ta nhỏ bé, quân sự yếu kém, lại chẳng giàu có, chỉ có thể sống lay lắt qua ngày. Nàng gả cho ta, thật là ủy khuất cho nàng."
Đây chẳng phải là hình ảnh quen thuộc của người cha bệnh tật triền miên, gia đình nghèo khó và chàng trai tan nát hay sao?
Ta nhìn hắn hồi lâu, rồi từ từ cúi đầu, vành tai ửng đỏ.
Giọng nói cũng vô thức trở nên nhỏ nhẹ.
"Thật ra, ta và năm vị tỷ tỷ không giống nhau."
Tiểu Hàn ngẩn người một lúc, rồi nắm lấy tay ta.
Ánh nến lay động.
Ngón tay hắn siết chặt rồi lại buông lỏng.
Nhiệt độ đầu ngón tay từ lạnh chuyển sang nóng.