"Quan Lãng, người nhà các cậu không ai có trái tim cả, đúng không?!"
"Tiểu Tống, cậu bình tĩnh lại đi!" Từ Thiên Thành vội chạy tới khuyên can.
"Sao? Anh muốn đánh nhau à?" Quan Lãng gạt tay hai người kia đứng lên, hắn giơ tay cởi nút cổ áo và tay áo sơ mi, xắn ống tay áo lên chỉ chỉ vào Tống Chẩm, "Là đàn ông thì đánh xong một trận rồi nói."
Đàn ông là loài động vật dễ bị khiêu khích nhất trên đời, Tống Chẩm biết mình không phải đối thủ của Quan Lãng, nhưng anh ta vẫn đứng lên dứt khoát tiếp nhận lời khiêu chiến.
Từ Thiên Thành còn chưa kịp phản ứng đã thấy Quan Lãng móc một quyền vào ngực Tống Chẩm, người kia cũng lên gối thụi vào bụng Quan Lãng, hai người nhanh chóng vật nhau ra sàn giao lưu chân tay.
"Này này này, làm gì thế! Anh em với nhau cả, đánh gì mà đánh!" Từ Thiên Thành thật sự sốt ruột, ba người bọn họ quen biết nhiều năm nhưng chưa bao giờ xử sự như thế này. Anh ta từ từ tiến lên muốn tách hai người kia ra, nhưng mỗi lần chui vào đã không giúp được gì lại còn ăn thêm mấy cú đạn lạc.
"Con mẹ nó, điên hết rồi đúng không!" Từ Thiên Thành cũng bốc hỏa.
Đúng lúc này dưới chân Quan Lãng vấp phải dị vật nên ngã ngửa ra sau, kéo theo Tống Chẩm đè lên người hắn. Tống Chẩm đã đánh đến đỏ mắt nên nện từng quyền vào mặt Quan Lãng, làm hắn phải dùng hai tay che đầu tránh né.
Nửa người trên phòng thủ, nửa người dưới hắn vẫn không quên nhấc chân thụi vào lưng Tống Chẩm. Sau mấy lần như vậy, Tống Chẩm phải kêu lên một tiếng, thở hổn hển ngã xuống bên cạnh.
Hai người cùng nằm song song trên sàn nhà. Ngoại từ phần mặt, những nơi còn lại trên người đều chi chít dấu vết nông sâu, nhất thời trong phòng chỉ còn tiếng thở dốc kịch liệt.
Sau một trận phát tiết, Quan Lãng cảm thấy lồng ngực không còn nặng nề như trước nữa. Vừa nãy hắn đã nương tay không ít, nếu không, với thân thủ của hắn sao có thể để Tống Chẩm đè lên người đánh mình được.
Tống Chẩm và Từ Thiên Thành cũng nhận ra điểm này, Từ Thiên Thành thở dài: "Hai ngươi làm gì thế này. Tiểu Tống thất tình thì thôi đi, đến cách thức ăn mừng ly hôn của Quan Lãng cũng là đánh nhau à?"
"Anh ấy thất tình với ai?"
Từ Thiên Thành nhìn qua Tống Chẩm, thấy người kia không nói gì mới lên tiếng: "Thì với chị cậu..."
"Chị em?" Quan Lãng lặp lại, "Chuyện là thế nào? Chị ấy đá anh hả?"
Tống Chẩm rầu rĩ mở miệng: "Anh theo đuổi cô ấy mấy tháng liền, còn theo đến cả Tây Tạng. Anh tưởng cô ấy chịu mình rồi, thế mà ngày hôm qua cô ấy cứ thế bỏ đi không nói tiếng nào, hoàn toàn không liên lạc được."
"Đây không phải lần đầu cô ấy đột nhiên mất tích như vậy."
"Trước đây cô ấy từng nói bản thân không cần tình yêu, nói anh đừng ôm kỳ vọng quá nhiều. Là anh khăng khăng đeo bám..." Rốt cuộc Tống Chẩm không nói nổi nữa.
Quả đúng là những lời chị hắn có thể nói ra.
Trước kia chính hắn cũng từng nói với Khương Dao rằng "Đừng hòng có ý nghĩ gì không an phận với tôi". Người nhà bọn họ đúng là không giống lông cũng giống cánh.
Quan Lãng bật cười tự giễu: "Anh nói không sai, nhà em, từ ba em đến chị em, rồi đến em, đúng là không ai có trái tim cả."
Hắn khá hiểu tính cách Sầm Du, cô dạo chơi nhân gian tự do tự tại, không thèm để ý đến bất cứ thứ gì, chỉ thờ phụng chủ nghĩa "tận hưởng niềm vui trước mắt". Cô không thích trách nhiệm, không muốn có gánh nặng, cũng không cần một mối quan hệ lâu dài ổn định.
Nhưng chính tính cách này lại rất dễ thu hút người khác. Có vài người đàn ông thích theo đuổi đối tượng có tính khiêu chiến cao, xem việc chinh phục được cô là mục tiêu. Nhưng Sầm Du cực kỳ khôn khéo, trước nay chưa hề để mình dính dáng quá sâu vào mối quan hệ nào.
Từ Thiên Thành không chịu nổi bầu không khí trầm lắng này đành căng da đầu kéo lại: "Được rồi, có phải chết đến nơi đâu nào. Tiểu Tống, cậu xem Quan Lãng đi, người ta kết hôn rồi vẫn ly hôn được, không phải cũng vui vẻ đó sao? Yêu đương chia tay là chuyện thường tình, hai người đều phải tiến về phía trước mới gặp được chân ái đích thực chứ!"
"Con mắt nào của anh thấy em vui?" Quan Lãng nghiến răng nghiến lợi.
Từ Thiên Thành ngẩn người, trong giây lát chưa hiểu được ý tứ của Quan Lãng.
"Thì cậu nói cậu ly hôn... Đó không phải kết quả mà cậu muốn sao?"
"Em không muốn ly hôn." Quan Lãng giơ tay che mắt, cảm giác đau nhức toàn thân khiến hắn thấy vừa chân thực vừa sảng khoái, "Em muốn theo đuổi lại Khương Dao."
"Hả?" Từ Thiên Thành há hốc miệng, Tống Chẩm cũng chống nửa người dậy nhìn hắn.
"Em.. em thích Khương Dao mất rồi."
"Mẹ nó, cậu ấm đầu rồi hả Quan Lãng?" Từ Thiên Thành không nhịn nổi, "Thích người ta mà còn đòi ly hôn?"
"Là anh ấy đề nghị..." Quan Lãng lầm bầm, "Em... mãi sau này mới nhận ra là mình thích anh ấy."
"Cậu thích anh ta?" Tống Chẩm hỏi lại, "Xác định là thích thật đúng không? Cậu biết cảm giác thích một người là thế nào không?"
Quan Lãng nhíu mày: "Thích là thích thôi, làm gì nhiều thứ rách việc thế?"
Tống Chẩm cười lạnh: "Vậy cậu có biết Khương Dao thích gì, muốn gì không?"
Quan Lãng nghẹn họng, nhưng hắn vẫn cố chấp phản bác: "Thế làm sao anh xác định mình thích chị em thật?"
Tống Chẩm im lặng một lát mới vòng hai tay ôm gối, mở miệng: "Anh nhớ rõ mỗi một câu của cô ấy. Ban nhạc cô ấy thích, nơi cô ấy đi qua, cuốn sách cô ấy đọc, chỉ cần là lời cô ấy từng nói, anh đều nhớ rõ."
"Cô ấy thích ăn cay, không thích ăn ngọt, thích những thứ có màu sắc tươi sáng, thích nhất là màu đỏ. Cô ấy thích đánh trống Jazz, lúc cười lên sẽ lộ ra lúm đồng tiền, má bên trái sâu hơn bên phải một chút, không thích động vật rụng lông, ghét đồ ăn có mùi nặng."
Quan Lãng và Từ Thiên Thành nghe mà nghẹn họng.
"Còn nhiều nữa... nhưng anh không biết cô ấy thật sự muốn gì cả." Tống Chẩm tiếp tục nói, "Cô ấy chỉ nói rằng mình không cần tình yêu."
Quan Lãng rà lại tình huống của Tống Chẩm một lần, kết hợp với hiểu biết về Sầm Du cuối cùng đã dò ra một vài chỗ hơi khác biệt.
Hắn nghĩ trái nghĩ phải một hồi, cuối cùng vẫn quyết định đẩy Tống Chẩm một phen.
"Hôm qua chị em biến mất là có nguyên nhân. Ba em bị bệnh, vì em gọi điện thoại nên chị ấy mới phải trở về gấp."
Tống Chẩm ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia sáng hy vọng.
"Còn nữa, em chưa từng nghe nói chị ấy ở cùng gã nào quá ba tháng, càng đừng nói đến chuyện đi du lịch."
"Tiểu Khương, xin lỗi vì trễ thế này rồi còn gọi cậu." Sầm Du vừa ngồi xuống đã lên tiếng xin lỗi.
Cô từ bệnh viện bước ra liền vội vàng gọi điện thoại cho Khương Dao hẹn gặp mặt tại một tiệm cà phê.
"Không sao đâu ạ, ba thế nào rồi?"
"Có kết quả chụp cắt lớp rồi, là u lành tính, chỉ cần phẫu thuật cắt bỏ là không sao nữa."
"Vậy thì tốt quá, bây giờ đang có ai ở bệnh viện chăm sóc ba?"
"Mẹ đang ở trong đó. Tiểu Lãng thì... về nhà rồi."
"À." Khương Dao gật đầu rồi không nói nữa.
Sầm Du quan sát sắc mặt Khương Dao, nhỏ giọng nói: "Cậu... và Tiểu Lãng..."
Ngón tay Khương Dao dừng bên thành tách cà phê, thầm nghĩ chẳng lẽ Quan Lãng nôn nóng muốn thông báo cho cả nhà biết nhanh như vậy sao?
Cũng phải, hôm nay anh ra tay đánh hắn mạnh như thế... Người tâm cao khí ngạo như Quan Lãng làm sao nhịn nổi?
"Cậu ấy nói với chị rồi ạ?"
Sầm Du xấu hổ gật đầu: "Tiểu Khương, chị vẫn luôn thích cậu. Cậu nói thật đi, có phải Quan Lãng đã làm chuyện gì có lỗi với cậu đúng không? Là nó đòi ly hôn hả? Cậu đừng sợ, nếu nó thật sự sai trái, chị nhất định sẽ dạy dỗ nó một trận."
Khương Dao lắc đầu: "Không có không có, Quan Lãng không làm gì cả."
"Vậy sao hai người còn..."
"Chị, tuy điều kiện bản thân và gia đình em không hơn người, nhưng vẫn hy vọng có được đối tượng yêu thương mình thật lòng. Quan Lãng... cậu ấy không có tình cảm gì với em, chúng em không thể tiếp tục sống miễn cưỡng nhau như thế mãi được."
Trên mặt Khương Dao thể hiện vẻ bất đắc dĩ và tiếc nuối, nhưng đúng là không có phẫn hận hay chỉ trích, Sầm Du tin lời anh. Cha mẹ cô lấy nhau trên cơ sở tình cảm mà cuối cùng hôn nhân vẫn gượng ép đến như thế, huống chi là cuộc nhân duyên không có tình yêu? Khương Dao là người tốt, nhưng cuối cùng vẫn vô duyên với gia đình cô.
Nghĩ đến đây, trong đầu Sầm Du chợt hiện lên một gương mặt. Dẫu cô có biểu hiện lạnh nhạt đến đâu, người đó vẫn luôn ở bên cạnh cô. Thế nên vào thời điểm chính cô cũng không nhận ra thì bản thân đã ngầm thừa nhận rất nhiều chuyện xảy ra giữa hai người.
Sầm Du thở dài, lấy lại tinh thần nói với Khương Dao: "Sau này nếu có việc gì cứ đến tìm chị. Chúng ta vẫn là bạn tốt của nhau mà, đúng không?"
Khương Dao ngẫm nghĩ, Sầm Du là bạn Lục Tịnh Dịch nên trước sau gì cũng biết đến chuyện ở "Lu", vì thế nhân cơ hội này dứt khoát nói cho cô biết luôn.
Sầm Du có vẻ rất vui, không chỉ thật lòng ủng hộ Khương Dao mà còn hứa sẽ giới thiệu thêm bạn bè mình đến tiệm.
Sầm Du nghĩ thầm, tốt xấu gì hôm nay ba đã biết chịu thua mẹ. Khúc mắc giữa hai người không thể giải quyết trong một sớm một chiều, nhưng dù sao tình cảm vẫn còn đó, miễn ba đừng lên cơn động kinh không đúng lúc thì tình trạng khó xử mỗi người một nơi sẽ nhanh chóng kết thúc thôi.
Chỉ có mỗi thằng em cô là thiển cận, Tiểu Khương vừa chân thành kiên định vừa biết săn sóc, sau này đừng có mà hối hận.
Quan Lãng thiển cận vừa rời khỏi nhà Từ Thiên Thành. Chuyện đầu tiên hắn làm sau khi về tới biệt thự là lấy hết toàn bộ đồ đạc của Khương Dao ra tỉ mỉ nhìn ngắm từ đầu đến cuối một lần, cả giấy chứng nhận ly hôn cũng không buông tha.
Hắn moi từ trong đống đồ đạc của Khương Dao ra một quyển sổ mới tinh kích cỡ tiện mang theo bên người, ngồi ngay ngắn vào bàn làm việc cẩn thận mở sổ, viết nắn nót ba chữ "Sổ ghi nhớ" lên trang đầu tiên.
Lật qua trang thứ nhì, hắn nghiêm túc viết dòng chữ thứ nhất.
[ Khương Dao, sinh nhật: 25 tháng 5. ]
Lâu đài cổ trên tủ đầu giường sau lưng Quan Lãng vẫn tỏa sáng lấp lánh, mang vẻ đẹp vừa ấm áp vừa cô đơn.
Nửa bên mặt Quan Lãng hãy còn sưng vù, cánh tay đầy vết xanh tím vì đánh nhau nhưng hắn hoàn toàn không cảm giác được đau đớn, chỉ cúi đầu tiếp tục viết.
[ Rất có ý thức trách nhiệm, làm việc gì cũng nghiêm túc hoàn thành. ]
[ Phải tôn trọng anh ấy, lắng nghe anh ấy nói. ]
[ Phải hiểu về anh ấy, đối xử tử tế. ]
Không có bất kỳ công thức nào để học cách yêu thích một người. Tuy vạn sự khởi đầu nan, nhưng may mà nhiều năm trôi qua, năng lực học tập của hắn vẫn luôn nằm trong top đầu.
—
Lời tác giả:
Chăm chỉ hiếu học có thể xem như một trong không nhiều ưu điểm mà Quan Lãng có được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT