[ Cậu có tư cách gì mà nói thích? ]

*

"Chúng ta... tái hợp đi."

Khương Dao kinh ngạc trong nháy mắt, nhưng anh lập tức điều chỉnh biểu cảm, đoạn vỗ vai Quan Lãng: "Cậu mệt quá rồi đấy, đi nghỉ ngơi đi."

Nói xong liền xoay người bước đi không hề lưu luyến, chờ đến khi Quan Lãng lấy lại phản ứng, anh đã mở cửa rời khỏi biệt thự.

Khương Dao... phớt lờ hắn, cứ như vậy đi mất?

Quan Lãng vội đứng dậy đuổi theo.

Hắn tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội lần này.

Lúc mở cửa ra mới biết, bầu trời vốn trong vắt giờ phút này đã chuyển giông, từng tầng mây xám xịt nặng nề bao phủ khắp nơi.

Khương Dao đi tới gần một gốc đa ở ngã rẽ, Quan Lãng tăng tốc chạy theo giữ chặt tay anh lại.

"Khương Dao!"

Khương Dao muốn tránh, nhưng không chống nổi sức lực hắn nên đành phải dừng chân. Quan Lãng vòng đến trước mặt anh, thả chậm ngữ khí: "Khương Dao, em nói nghiêm túc đấy. Anh trở về bên em có được không?"

"Không được." Khương Dao không do dự lấy một giây, trực tiếp lắc đầu, "Quan Lãng, cậu về đi, chúng ta không hợp nhau đâu."

"Anh nói dối! Rõ ràng anh còn tình cảm với em!" Quan Lãng phản bác, giương đôi mắt xinh đẹp nhìn Khương Dao, "Em cũng không quên được anh, mỗi ngày về nhà đều nằm nhớ anh cả đêm."

"Khương Dao, anh vẫn tốt bụng như cũ, từ lúc ở bệnh viện đến khi về nhà luôn quan tâm đến em," Ngữ khí Quan Lãng chưa bao giờ chân thành như vậy, "Em cũng thích anh mà, chúng ta quay lại bên nhau đi, được không anh?"

"Cậu thích tôi?" Khương Dao lẩm bẩm lặp lại. Đột nhiên anh bật cười, nâng tay từ từ gỡ mấy ngón tay Quan Lãng ra, mọi kiên nhẫn đã mất sạch, "Quan Lãng, tình cảm của cậu đối với tôi đã không còn quan trọng, cũng không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa."

"Anh phải nghe em, mãi đến gần đây em mới biết mình luôn hiểu lầm anh, lúc trước em không nghe anh giải thích..." Quan Lãng còn muốn nói, nhưng Khương Dao đã giơ tay cắt ngang.

"Quan Lãng, chuyện qua hết rồi, tôi không sao." Khương Dao chỉ cảm thấy buồn cười, lúc anh muốn nói thì hắn không muốn nghe, bây giờ Quan Lãng muốn khơi lại chuyện cũ, anh đã không còn hứng thú.

"Nhưng em thích anh mà! Khương Dao, em hối hận rồi, em không nên ly hôn với anh." Quan Lãng biểu hiện rất nôn nóng, luôn chắn trước người không cho Khương Dao đi.

"Quan Lãng! Cậu tỉnh táo lại đi! Ba đang bị bệnh, tôi thấy cậu vất vả nên thuận tay giúp một chút thôi. Cậu còn trẻ, chưa phân biệt được thế nào là thích đâu."

"Cậu chỉ muốn hưởng thụ cảm giác được người ta chăm sóc, thật ra không cứ phải là tôi, đổi thành ai khác cũng vậy." Nghĩ lại cái giá đắt mà mình phải trả trong thời gian kết hôn, giọng Khương Dao càng kiên định hơn, "Tái hợp là chuyện không thể, tôi không muốn làm bảo mẫu cho cậu nữa."

"Không phải!" Quan Lãng nhanh chóng phủ nhận, "Anh không phải bảo mẫu của em, trước kia em đã làm sai nhiều chuyện nhưng anh vẫn bao dung em mà. Anh có thể... cho em thêm một cơ hội không?"

"Quan Lãng, chúng ta thật sự không hợp nhau. Đây là kết quả mà tôi mất tám tháng để nghiệm chứng, cậu suy nghĩ lại..."

Không biết từ khi nào mà xung quanh bắt đầu nổi gió, chân trời lóe lên vài tia sét như sắp mưa, nhưng không ai trong hai người để ý.

"Không thể nào!" Quan Lãng thật sự hoảng hốt, hắn liều mạng hồi tưởng để tìm kiếm những dấu vết để lại, "Anh có nhớ không, hôm anh đến công ty tìm em, lúc trở về em còn xếp lâu đài cùng anh, là anh tắt đèn, anh hôn em trước..."

"Tôi không nhớ." Khương Dao gạt cánh tay Quan Lãng ra, muốn đi vòng qua lại bị hắn ôm chặt eo.

"Ngày xưa anh đối xử tốt với em như vậy, sao lại nói không cần là không cần, nói đi là đi được?" Quan Lãng vùi mặt vào vai Khương Dao cọ cọ đầy lưu luyến, "Khương Dao, anh không thể làm thế... Chưa từng có ai đối xử tốt với em như anh... Anh không thể rời khỏi em..."

Khương Dao cảm thấy rất mệt, là kiểu mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Anh chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, không muốn dây dưa dài dòng với Quan Lãng thêm nữa.

Anh quyết định phải cho hắn một liều thuốc mạnh.

"Quan Lãng, cậu vẫn chưa hiểu rõ sao?" Giọng Khương Dao hòa cùng tiếng gió gào thét rót vào tai Quan Lãng, "Tôi tốt với cậu, chỉ vì lúc ấy chúng ta là quan hệ chồng chồng hợp pháp."

Ngữ khí anh sắc bén như lưỡi dao mỏng: "Tôi là người có ý thức trách nhiệm rất cao. Nếu đã kết hôn với cậu, chúng ta là người một nhà, đương nhiên tôi phải nỗ lực chăm sóc cậu rồi."

Như ngại dao đâm chưa đủ sâu, Khương Dao lại tiếp tục nói.

"Còn thích cậu ấy à, thật ra cũng không có bao nhiêu."

Quan Lãng cảm giác như bị ai cầm gậy phang thẳng vào đầu, tai ù cả đi. Hắn nhìn đôi môi khép mở của Khương Dao mà không thể hiểu nổi ý tứ trong từng câu chữ.

Hay nói đúng hơn là hắn không muốn hiểu.

Khương Dao nói không thích hắn? Chỉ là trách nhiệm? Sao có thể?

Không thể nào.

Trái tim hắn từ từ chùng xuống, hắn cần phải làm gì đó.

"Hiện giờ chúng ta không còn quan hệ gì nữa..." Khương Dao còn chưa nói xong, miệng đã bị hai cánh môi ướt nóng hung hăng chặn lại.

Đúng vào lúc này, những hạt mưa cũng xuyên qua tán cây rơi xuống, thậm chí Quan Lãng có thể nhìn thấy rõ ràng mấy giọt mưa dừng trên chóp mũi Khương Dao.

Anh kịch liệt phản kháng muốn đẩy Quan Lãng ra, hắn khóa chéo hai tay anh ra sau lưng, cường thế gia tăng nụ hôn này. Hắn liếm lên đôi môi mềm của Khương Dao, thậm chí còn muốn luồn lưỡi vào miệng anh.

Khương Dao giận đến run người, nhớ tới đủ loại hành vi cưỡng chế của hắn mà trong lòng anh nảy sinh một thứ cảm xúc sợ hãi xen lẫn giận dữ không tả nổi thành lời, bèn nghiến răng cắn mạnh lên đầu lưỡi của hắn một cái. Khoang miệng hai người tức khắc xộc lên toàn mùi máu tươi.

Quan Lãng bị ăn đau phải rút lưỡi về. Hắn không tin nổi, nhưng thấy hận ý ngập đầy ánh mắt Khương Dao lại hôn lên lần nữa như muốn phân cao thấp với anh.

Khương Dao không biết đào đâu ra sức lực mà tránh thoát khỏi vòng tay Quan Lãng, sau đó lập tức vươn tay cho hắn một cái tát.

"Bốp" một tiếng, động tác của Quan Lãng ngừng hẳn. Cái tát của Khương Dao dùng toàn bộ sức lực, cho nên má trái hắn nháy mắt đã sưng vù.

Khương Dao lùi ra sau mấy bước, dùng sức lau miệng mình.

"Tôi thật sự chịu đủ rồi! Rốt cuộc cậu xem tôi là thứ gì?" Khương Dao quát lên, cơn mưa trút xuống thấm ướt cả mặt và tóc anh.

"Quan Lãng, trước giờ cậu luôn ích kỷ như thế, hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của người khác. Cậu giẫm đạp tình cảm của người ta dưới chân, bởi vì cậu đã quen thói muốn gì được nấy. Cậu cứng đầu không nghe người ngoài khuyên bảo, tự cho là đúng, lúc nào cũng nghĩ rằng thế giới luôn quay xung quanh mình. Bây giờ mọi chuyện thoát khỏi khống chế nên cậu khó chịu, dùng hết thủ đoạn muốn kéo nó trở về quỹ đạo đúng không."

Hốc mắt Khương Dao đỏ bừng, anh chưa từng lớn tiếng mắng mỏ Quan Lãng gay gắt như vậy bao giờ.

"Cậu mãi mãi không học được cách đối xử chân thành với người khác, cậu có tư cách gì mà nói thích?!"

Cơn tủi thân và phẫn uất tích tụ suốt một năm trời trong giây lát trào ra như vỡ đê, rốt cuộc Khương Dao đã phá vỡ quy tắc xử sự của bản thân, buông lời ác độc ra trước mặt Quan Lãng.

"Cái thích của cậu là không nghe tôi giải thích, bôi nhọ tôi, nhốt tôi trong nhà, để tôi cả ngày chờ cậu, nghe cậu sai bảo, cho cậu ăn cho cậu chịch hả?"

"Hay là cậu muốn ngoắc tay một cái là tôi phải lập tức mang ơn đội nghĩa, vẫy đuôi chạy tới bên cậu?"

"Không phải... Em..." Quan Lãng mở miệng mà không biết phải nói gì. Đây là lần đầu tiên hắn nghe Khương Dao ăn nói khó nghe như thế, ánh mắt cũng tràn đầy tổn thương.

"Lòng yêu thích của cậu quá rẻ mạt, quá ghê tởm."

"Tôi không cần."

Khương Dao nói xong lập tức đội mưa rời khỏi tiểu khu.

Lần này Quan Lãng không làm ra hành động ngăn cản gì nữa, một bên má đau rát như sắp bốc cháy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play