[ Đây thật sự là thời điểm không thể tệ hơn được nữa. ]

*

"Quan Lãng, bộ cậu muốn nối lại quan hệ năm năm trước sao?"

Lúc Nghiêm Lập Bân hỏi câu này, thật ra Quan Lãng vẫn chưa kịp hiểu xem nó có ý gì. Đầu óc hắn đang trì trệ, trì trệ đến mức sắp đụng vào môi Nghiêm Lập Bân đến nơi mới nhận ra chuyện sai sai.

Đúng là rất sai.

Trước mắt là khuôn mặt mà hắn nên yêu thích, nhưng hắn lại cảm thấy toàn thân khó chịu. Cho dù cồn đang khống chế não bộ, đầu đau gần chết, hắn vẫn phanh lại rất đúng lúc, trong miệng còn lẩm bẩm: "Không đúng..."

Nghiêm Lập Bân thả lỏng nắm tay vừa nắm chặt, quay đầu cười lạnh một tiếng: "Tôi vừa quyết định xong, nếu cậu dám hôn thật, tôi sẽ gọi điện thoại mách bạn đời cậu ngay và luôn."

Nói đoạn, anh ta nâng chân đá Quan Lãng: "Điên xong rồi thì xuống mau."

Cú đá này không cẩn thận đá trúng bụng Quan Lãng, hắn ăn đau buông người ra, nghiêng người nằm lăn xuống giường.

"Cậu mới nói cái gì không đúng cơ?" Nghiêm Lập Bân ngồi dậy buộc lại đai áo tắm, nghĩ đi nghĩ lại vẫn có một tia khó chịu. Tuy anh ta không có hứng thú làm bé ba cho sếp tổng, nhưng vừa rồi bị đè xuống giường lộ cả ngực, ngoại hình bản thân cũng coi như có tư sắc, Quan Lãng không nên có phản ứng như vậy mới đúng chứ?

Đầu Quan Lãng vẫn chưa load nổi thông tin, nhưng lúc này bản năng từ xúc giác lẫn khứu giác rất hữu dụng. Hắn giơ tay ngửi ngửi, miệng lầm rầm: "Mùi vị không đúng."

Mùi hương sữa tắm mà hắn thích không phải thứ mùi này.

"Dáng người không đúng."

Người mà hắn nghĩ tới có làn da đen hơn nhiều, vóc dáng cũng cường tráng hơn.

"Xúc cảm không đúng..."

Người mà hắn muốn sờ có cơ bắp rất săn chắc, bóp vào vừa trơn vừa mượt.

Tất cả mọi thứ đều không đúng, bởi vì... không phải là Khương Dao.

Quan Lãng nghĩ, nhất định hắn đã trúng ngải của Khương Dao rồi.

"Cậu đang nói cái quái gì thế?" Nghiêm Lập Bân tức đến bật cười. Trên đời không có người đàn ông nào chấp nhận bị người khác soi mói, còn nói mình không bằng người khác như vậy cả. Anh ta cúi xuống vỗ vỗ mặt Quan Lãng, "Tốt nhất là cậu nên đưa ảnh người kia ra cho tôi mau. Tôi phải xem thử là mỹ nhân thiên tiên phương nào, nếu không nhất định sẽ đi mách với bạn đời cậu..."

"Bạn đời?" Quan Lãng cực kỳ xa lạ với cụm từ này.

"Chính là đối tượng kết hôn của cậu đấy." Nghiêm Lập Bân mất kiên nhẫn nhắc nhở.

Đối tượng kết hôn? Ảnh... Đúng rồi, ảnh!

Quan Lãng rút di động từ dưới gối đầu, mở khóa lật album, lấy ra tấm ảnh mới nhất mà Khương Dao đăng lên vòng bạn bè.

Nghiêm Lập Bân thò đầu nhìn: "Đây là người mà cậu nói? Dáng người đẹp thật, nhưng không thấy mặt. Hóa ra cậu thích kiểu thế này à..."

Quan Lãng ấn tắt màn hình đè dưới người, mặt cũng chôn xuống gối thấp giọng lẩm bẩm câu gì đó.

"Cậu nói gì cơ?" Nghiêm Lập Bân hỏi, Quan Lãng lặp lại lần nữa nhưng âm thanh hoàn toàn bị cái gối nuốt mất. Anh ta đành ghé lại gần chăm chú nghe, nhưng vẫn không nghe rõ câu nào.

Nghiêm Lập Bân thừa lúc con ma men không chú ý mà rút luôn gối đầu của hắn ra, lúc này rốt cuộc mới nghe được câu nói Quan Lãng lặp lại nãy giờ.

"Khương Dao... Anh ấy không cần tôi..."

Quan Lãng gối mặt lên cổ tay, ánh mắt đầy men say mông lung.

Đây là lần đầu Nghiêm Lập Bân trông thấy biểu cảm gần như yếu ớt đến thế trên mặt Quan Lãng, anh ta kiên nhẫn ngồi bên mép giường hỏi: "Ai không cần cậu? Tại sao?"

Quan Lãng không trả lời nữa, chỉ ấn điện thoại vào ngực, tóc mái rủ xuống mặt càng thêm phần tủi thân.

Nghiêm Lập Bân dựa theo biểu hiện khác thường của hắn mà suy tư một phen, cuối cùng đưa ra kết luận khó lòng tưởng tượng: "Quan Lãng, đừng nói là cậu... thích người ta rồi nhé?"

Quan Lãng nhắm hai mắt như không nghe thấy. Qua một hồi lâu sau, lâu đến mức Nghiêm Lập Bân cho là hắn đã ngủ rồi, lại nghe thấy Quan Lãng nỉ non gọi đi gọi lại tên một người.

Lúc này anh ta đã nghe rõ, người Quan Lãng gọi tên là "Khương Dao".

"Khương Dao" rốt cuộc là thần thánh phương nào mà khiến Quan Lãng biến thành bộ dạng này? Nghiêm Lập Bân bỗng dưng sinh ra một chút kính nể người kia, vừa thấy hả hê đồng thời cũng tò mò đến cực độ.

"Thích người ta như vậy thì gọi điện thoại đi." Nghiêm Lập Bân lại đưa ra kiến nghị.

Quan Lãng như đã nghe thủng liền giơ điện thoại lên mở khóa rồi lại ngẩn người nhìn bức ảnh. Giây tiếp theo, điện thoại bị rút khỏi tay hắn.

"Tên "Khương Dao" đúng không? Để tôi tìm cho..." Nghiêm Lập Bân mở danh bạ chuẩn bị gõ vào công cụ tìm kiếm.

"Không... Đừng... Đừng gọi!" Không ngờ Quan Lãng bỗng ngồi phắt dậy muốn cướp lại điện thoại. Thế nhưng người say rượu không khống chế nổi động tác, hắn dùng sức quá trớn nên tông cả đầu vào ngực Nghiêm Lập Bân, đè ép toàn bộ trọng lượng lên người đối phương.

Nghiêm Lập Bân bị đâm ngửa người ra sau, lưng đập xuống sàn ngã chổng vó, điện thoại cũng văng luôn khỏi tay.

"Con mẹ nó..." Nghiêm Lập Bân không nhịn được chửi thề một tiếng, may mà khách sạn trải thảm dày nên không bị ngã quá đau.

Quan Lãng lại không thèm để ý, hắn nhanh tay vớ lấy điện thoại trực tiếp ấn tắt máy.

"Không... Không được gọi... Tôi... Tôi không thích anh ấy đâu..." Quan Lãng vừa lắc đầu vừa phủ nhận, không biết là đang nói cho ai nghe.

Nghiêm Lập Bân đảo mắt một cái, anh ta cảm thấy đây có thể là một trong số những thời khắc hiếm hoi trong đời mà Quan Lãng biểu lộ ra chân tâm, cứ thế bỏ qua thì quá đáng tiếng, vì thế cực kỳ tri kỷ mà lấy di động của mình ra bắt đầu bật ghi hình.

"Cậu không thích ai cơ?"

"Khương Dao..."

"Ai không cần cậu?"

"Khương Dao..."

"Thế bây giờ cậu đang nhớ đến ai?" Nghiêm Lập Bân hướng dẫn từng bước.

Quan Lãng nhíu mày, không đủ đầu óc để lý giải logic vấn đề mà chỉ trả lời theo bản năng: "Khương Dao..."

"Vì sao lại nhớ anh ấy?"

Câu hỏi quá khó, Quan Lãng không đáp được.

"Cậu thích anh ấy đúng không?"

Nửa khuôn mặt Quan Lãng vùi trong chăn nỗ lực suy nghĩ cả buổi, mí mắt đánh nhau túi bụi, ý thức dần dần mơ hồ, cuối cùng lại nói với ống kính.

"Khương Dao... Em đau đầu quá... Dạ dày cũng khó chịu..."

"Khương Dao... Khương Dao... Khương Dao..." Đến cuối cùng gần như chỉ còn thều thào nói mớ.

Nghiêm Lập Bân tắt chế độ quay, vỗ vỗ mặt Quan Lãng: "Tạm thời giữ nhược điểm này cho cậu, chờ tập đoàn Quan Chúng tới xã giao, không tặng tôi hẳn một căn biệt thự là tôi không chịu xóa đâu."

Dự án tiến hành thuận lợi, lại được mục kích dáng vẻ Quan Lãng chật vật ngàn năm có một, hôm nay Nghiêm Lập Bân cực kỳ vừa lòng nên hào phóng nhường luôn giường cho cậu chủ Quan, mình thì ôm chăn ra phòng ngoài ngủ ghế sô pha.

Quan Lãng tỉnh dậy giữa chừng vì khát nước.

Đầu hắn đau vô cùng, lại còn buồn tiểu, mắt chưa mở hết đã bắt đầu gọi tên Khương Dao muốn anh rót nước, nhưng gọi nửa ngày cũng không có ai trả lời.

Mở to mắt nhìn căn phòng xa lạ hắn mới nhận ra mình đang đi công tác, bên cạnh làm gì có Khương Dao?

Quan Lãng đi WC xong, trút vào bụng hơn nửa chai nước khoáng mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Toàn thân dính dấp khó chịu còn đầy mùi rượu hôi rình, Quan Lãng tắm mất mười phút, lúc khoác áo tắm đi ra gian ngoài lấy quần áo thay mới phát hiện ra Nghiêm Lập Bân đang ngủ trên ghế sô pha.

Ký ức quay trở lại, Quan Lãng đứng yên một lúc nhìn gương mặt Nghiêm Lập Bân, cuối cùng phải thừa nhận một chuyện.

Khương Dao không giống Nghiêm Lập Bân. Anh cũng không giống bất kỳ ai trên đời này.

Đối với Nghiêm Lập Bân, hắn chỉ dừng ở mức thưởng thức và không từ chối. Nghiêm Lập Bân không chủ động hắn cũng không thấy khó chịu, càng đừng nói đến tranh thủ tình cảm.

Nhưng vào lúc Khương Dao nói muốn ly hôn, hoàn toàn rời khỏi hắn, Quan Lãng đã không dưới một lần nảy ra ý định giữ anh lại. Hơn nữa đến tận hôm nay hắn vẫn hoàn toàn chưa thích ứng nổi, cả về mặt tâm lý lẫn sinh lý.

Vấn đề lớn nhất là, tối hôm qua hắn không hề nảy sinh chút dục vọng nào với Nghiêm Lập Bân, ngược lại cả đầu óc chỉ tràn ngập hình ảnh Khương Dao.

Hắn muốn sờ, muốn hôn người mà hắn từng rất chướng mắt.

Tình huống này rất không ổn, cảm xúc của hắn xuất hiện một bug siêu lớn.

Con bug này tác động lên tình cảm của hắn, chi phối não bộ hắn, sau đó ngạo mạn nhảy nhót trước mặt nhân lúc hắn say rượu.

Con bug này tên là "thích".

Hai tuần sau ngày ly hôn, ở một thành phố xa lạ, trong màn đêm đen đặc, đứng trước mặt người mình từng có tình cảm mập mờ, hắn mới chậm chạp nhận ra rằng, hóa ra hắn thích Khương Dao.

Đây thật sự là thời điểm không thể tệ hơn được nữa.



Lời tác giả:

Nghiêm Lập Bân tìm được con đường làm giàu chính xác rồi đấy (bushi)

- -

Cung phản xạ này nên được ghi vào sách kỷ lục Guinness ạ:)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play