[ Em chơi ăn gian. ]

*

Lục Tịnh Dịch đứng thẳng người, nhướn mày nhìn Quan Lãng đầy hứng thú.

"Quan... Quan Lãng?" Đầu tiên Khương Dao theo phản xạ có điều kiện mà bước một bước về phía Quan Lãng, ngay sau đó anh chợt nghĩ đến chuyện gì, quay đầu nhìn bốn phía rồi bước lui trở lại.

Hành động này càng khiến Quan Lãng tức giận, trực tiếp xông lên túm chặt tay Khương Dao đi về hướng thang máy.

Khương Dao tránh vài lần mà không tránh được, có chút sốt ruột: "Đừng... Sẽ bị người khác nhìn thấy..."

Quan Lãng dừng chân quay đầu, ngữ khí không tin nổi: "Sao nào? Tôi không được để ai thấy à? Hay anh sợ bị ai bắt gặp?"

Khương Dao nghẹn họng, nghĩ thầm người không muốn để ai thấy chẳng phải là em sao?

Quan Lãng gần như nghiến răng nói: "Đi theo tôi."

"Chờ một chút..." Khương Dao còn muốn nói nhưng Quan Lãng không muốn nghe, bàn tay càng dùng sức siết chặt.

"Anh Quan, xin anh buông tay Khương Dao ra trước đi." Lục Tịnh Dịch đi đến trước mặt Quan Lãng, thấy cổ tay Khương Dao bị hắn bóp đỏ ửng bèn cau mày nhắc nhở.

"Anh là ai?" Quan Lãng vốn đã khó chịu với thanh niên kia, lúc này càng cố gắng giấu Khương Dao ra sau mình, ngữ khí lạnh như băng, "Đây là "việc riêng" của tôi và Khương Dao, không liên quan đến anh."

Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ "việc riêng".

Lục Tịnh Dịch quay đầu nhìn Khương Dao đứng sau lưng hắn, tuy sắc mặt anh không quá tốt nhưng vẫn nhẹ nhàng lắc đầu, ý muốn nói anh ta đừng nên xung đột với Quan Lãng.

Vì thế Lục Tịnh Dịch đành duỗi tay thành tư thế "mời".

Giây phút Quan Lãng nổi giận đùng đùng dẫn Khương Dao đi lướt qua mặt, Lục Tịnh Dịch cất tiếng không lớn không nhỏ: "Khương Dao, lần tới chúng ta lại liên hệ nhé."

Trong nháy mắt Khương Dao cảm thấy cổ tay mình sắp bị đối phương bóp đứt. Mãi đến khi bị Quan Lãng ấn ngồi vào xe, cơn đau đó vẫn chưa kịp khôi phục lại.

"Cậu chủ? Bây giờ... chúng ta đi đâu?" Tài xế khá kinh ngạc, dựa theo kinh nghiệm của ông ta, giờ này sự kiện hẳn vẫn chưa kết thúc. Hơn nữa rõ ràng hôm nay cậu chủ đi một mình, thế là lúc về lại dẫn theo cậu Khương cùng lên xe.

"Về nhà." Quan Lãng đè ép lửa giận.

Suốt hành trình hai người ngồi ghế sau không ai nói gì. Khương Dao vẫn chưa hồi thần khỏi đoạn đối thoại nghe được lúc nãy, sau đó còn bị Quan Lãng lôi xuống xe nên toàn thân đều uể oải.

Thời điểm sắp về đến nhà, Khương Dao nhận được điện thoại của Sầm Du.

"Ừm... đang ở trên xe... Em không sao, được, sẽ giữ thật kỹ. Cảm ơn." Cúp máy rồi, Khương Dao định lưu lại dãy số thì điện thoại đột nhiên bị giật phắt đi.

Quan Lãng sầm mặt hỏi: "Bịn rịn đến thế cơ à? Mới rời ra mấy phút đã phải gọi điện thoại? Khương Dao, tôi không nhìn ra anh là loại người này đấy."

Xe dừng lại, bọn họ đã tới trước cửa nhà. Tài xế nhìn xuống từ kính chiếu hậu làm Khương Dao cảm thấy khó xử: "Em đang nói gì vậy? Đó là chị Sầm..."

"Đủ rồi! Tôi không muốn nghe anh giải thích!" Quan Lãng mở cửa xe tự ra ngoài trước, sau đó hắn vòng qua phía đối diện túm Khương Dao, cứ thế một đường kéo người vào nhà.

Khương Dao muốn tránh thoát, nhưng sức lực tập luyện mười mấy năm ở trước mặt Quan Lãng cơ bản vẫn không đủ dùng, hắn chỉ cần nhấc tay nhẹ nhàng đã có thể hoàn toàn chế phục anh.

Khương Dao bị quăng ngã xuống sô pha, Quan Lãng lập tức áp lên, hai tay chống bên người anh, ánh mắt như muốn xuyên thấu qua thân thể, quan sát kỹ càng Khương Dao từ đầu đến chân một lần.

Bên dưới lớp áo da rộng mở là cơ ngực nở nang, quần bút chì màu đen ôm trọn bờ mông cong và cặp chân dài...

"Quan Lãng, nghe anh nói đã..." Hiện giờ Quan Lãng đang kích động, không thể lấy cứng chọi cứng nên Khương Dao cố gắng giữ ngữ khí bình tĩnh.

"Anh mặc như thế này cho ai xem." Quan Lãng không biết bản thân bị làm sao nữa. Hắn nhìn thấy Khương Dao ăn mặc đẹp đẽ, cùng người khác nói cười thì không thể giữ bình tĩnh nổi, chỉ muốn đưa anh về nhà ngay, chỉ muốn Khương Dao cười với hắn, ăn mặc đẹp cho một mình hắn xem.

"Anh không có..." Khương Dao còn chưa nói xong đã thấy khuôn mặt Quan Lãng phóng đại ngay trước mắt, hai phiến môi mỏng dán lên, miệng bị hắn chặn lại.

Lần này Quan Lãng không hề có bất kỳ do dự nào, tiến quân thần tốc luồn đầu lưỡi vào trong miệng Khương Dao. Hắn không muốn nghe Khương Dao giải thích, từ giây phút trông thấy anh cười nói với người đàn ông khác là hắn đã muốn làm thế này rồi.

Miệng Khương Dao vẫn mềm mại y như trước, quần áo bị lôi kéo không còn chỉnh tề, áo thun cổ V bên trong cũng xiêu vẹo để lộ hơn nửa vùng ngực. Quan Lãng câu lấy đầu lưỡi mềm của Khương Dao, vừa hôn vừa cởi áo khoác anh, đoạn ấn người nằm xuống sô pha, hai chân tách ra kẹp chặt chân anh, ngực dán lên ngực, thân dưới cọ xát một hồi chẳng mấy chốc đã cứng lên.

Khương Dao bị Quan Lãng hôn đến ý loạn tình mê, nhưng chợt nhớ lại những lời nghe được ngoài hành lang, hai tay anh nắm chặt bả vai Quan Lãng muốn đẩy hắn ra, quay đầu khó khăn nói: "Quan Lãng... Đừng như vậy..."

Câu từ chối càng khơi dậy ham muốn chinh phục của Quan Lãng, hắn nắm cổ tay Khương Dao ấn lên đỉnh đầu dùng sức giữ chặt, miệng cắn lung tung lên mặt anh. Khương Dao xuýt xoa một tiếng, gầm gừ: "Quan Lãng, tay anh!"

Quan Lãng lập tức buông tay ra, hắn nhìn thấy cổ tay Khương Dao bị mình bóp đỏ bừng mới ý thức được bản thân đã làm quá mức, bèn nắm cái tay đó kéo đến trước mặt.

"Đừng..." Khương Dao cho rằng Quan Lãng lại tiếp tục dùng lực, nhưng giây tiếp theo, đôi môi ướt mềm của hắn đã dán lên vùng da đỏ ửng, còn nhẹ nhàng hôn một vòng khắp cổ tay.

Khương Dao đứng hình tại chỗ, Quan Lãng nhìn chằm chằm vào cổ tay anh trong giây lát, đoạn dời ánh mắt về lại mặt Khương Dao, đôi môi mấp máy, đôi mắt hoa đào xinh đẹp nhìn chăm chú, sắc mặt lại có chút ấm ức.

Khương Dao bất giác vươn tay phải xoa đầu hắn: "Quan Lãng, em buông anh ra trước đã."

"Không buông." Quan Lãng bướng bỉnh cự tuyệt, hắn muốn vuốt ve lên từng tấc da thịt của thân thể bị đè phía dưới. Giờ phút này hắn vô cùng khao khát được tiến vào trong thân thể Khương Dao, để anh cảm thụ nhiệt độ của hắn, cảm thụ cả dục vọng và sự tồn tại của hắn.

Từ ngày hắn nằm bên cạnh Khương Dao tuốt súng giải tỏa dục vọng đáng lẽ đã phải nhận ra, từ nhỏ đến lớn, đó là lần đầu tiên hắn sinh ra dục vọng chiếm hữu đối với một người.

Quan Lãng giơ tay vuốt ve gương mặt Khương Dao, rướn người liếm lên môi anh, thân dưới chọc chọc đầy ám chỉ, kiên định nói: "Khương Dao, em muốn anh."

Khương Dao vốn nên là người của hắn.

Lông mi Khương Dao khẽ run lên, anh khắc chế xúc động muốn lập tức đồng ý, hai tay chống lên bảo vai Khương Dao muốn nhặt lý trí hai người trở về: "Quan Lãng... Nghe anh nói, hiện giờ chúng ta..."

"Không muốn nghe." Quan Lãng giống hệt một đứa nhóc không thể nói lý, chỉ biết vùi đầu cọ cọ vào cổ Khương Dao, hôn một đường từ bả vai lên vành tai, "Khương Dao, em muốn anh."

"Quan Lãng..."

Đôi môi nóng bỏng kia lại dời xuống xương quai xanh, hắn còn vươn đầu lưỡi liếm liếm: "Muốn anh."

Toàn thân Khương Dao mềm xìu: "Em chơi ăn gian..."

Quan Lãng kéo thấp áo thun của Khương Dao xuống để lộ núm v.ú mượt mà, hắn mở miệng ngậm vào, đầu lưỡi liếm láp qua lại đến khi cả đầu nh.ũ đứng thẳng lên mới thôi. Sau đó hắn lại kề vào tai anh: "Khương Dao, em muốn anh."

Nói xong lại vừa hôn vừa chuyển xuống khóe miệng anh, tiếp một nụ hôn ẩm ướt nhợt nhạt. Hai mắt hắn sáng long lanh, nói ra lời nóng bỏng: "Cho em đi, hửm?"

Tiếng "hửm" kia quả thực như móng vuốt động vật cào vào trái tim Khương Dao. Anh nhắm mắt, đáy lòng mềm thành một bãi nước, Quan Lãng mềm giọng cầu xin như vậy ai có thể từ chối cho được?

Thôi, tương lai còn dài, có một số việc trước sau gì cũng sẽ tìm được cơ hội nói.

Anh ngẩng đầu hôn lên đôi mắt xinh đẹp của Quan Lãng, ấn lên phần mí mắt hơi mỏng, cho hắn một lời hứa hẹn vừa dịu dàng vừa trịnh trọng.

"Được."

———————————

Lời tác giả:

Ai có thể ngờ sếp Quan bề ngoài lạnh lùng khó tiếp cận, chỉ vì muốn mất zin mà không biết xấu hổ hóa thân thành chó bự chơi xấu cọ bà xã đâu cơ chứ.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play