Theo đám đông tuôn ra rạp chiếu phim, Cố Tử An da mặt mỏng vẫn đỏ bừng mặt, lờ mờ nghe thấy Thẩm Mặc nói nhỏ, "Đáng yêu ghê."
"Cái... anh vừa nói cái gì?" Cố Tử An do dự hỏi, tay nắm chặt góc áo của Thẩm Mặc, tha thiết nhìn môi anh.
"Hửm? Anh đã nói gì à?" Thẩm Mặc giả vờ không hiểu, vẻ mặt vô tội.
"Anh nói mà." Cố Tử An kiên quyết xác nhận, muốn nghe lại lần nữa nhưng ngại nói ra, chỉ có thể lấp lửng.
"Anh nói gì? Sao anh không biết? Hửm?" Thẩm Mặc cười tủm tỉm trêu Cố Tử An, nhìn cậu lo sốt vó, có một cảm giác thoả mãn vì đùa dai thành công hồi bé.
Cố Tử An cắn môi, trừng Thẩm Mặc một cái với đôi mắt vẫn còn ửng màu đỏ nhạt. Ngay lúc Thẩm Mặc muốn thoả hiệp, Cố Tử An mấp máy môi mỏng, kéo dài âm cuối, thẹn thùng gọi: "Anh Thẩm Mặc ~"
Giọng thiếu niên trong trẻo nhẹ nhàng pha trộn cảm xúc chớm yêu, Thẩm Mặc thoáng ngừng thở, ánh mắt tối lại, được nước lấn tới, hạ thấp giọng không bỏ qua: "Đổi xưng hô khác."
Trong chớp mắt, Cố Tử An tâm ý tương thông với đối phương, rõ câu trả lời anh muốn, hạ quyết tâm quyết đoán gọi ra, "Bạn trai ơi."
Nói xong, Cố Tử An ngay lập tức bị kéo vào một cái ôm nồng nhiệt thân quen, hương bạc hà mát lạnh bao bọc bản thân kín kẽ, hơi thở nóng rực phả vào gáy sau nhạy cảm, cảm giác ngứa ngáy tê dại lan rộng khiến cậu suýt đứng không vững.
"Bạn trai." Chỉ nghe giọng nói lành lạnh của Thẩm Mặc mang theo cảm xúc khác lặp lại: "Em đáng yêu ghê."
Trong đầu Cố Tử An lập tức nổ tung, hệt như nước sôi, hơi nóng ùng ục bốc lên từ vành tai đỉnh đầu, trái tim đập thình thịch thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chạy đến bầu bạn cùng một lồng ngực khác và một trái tim khác.
Sau khi cảm xúc của cả hai ổn định, Cố Tử An đề nghị, "Chúng ta đến chợ đêm của phố bên cạnh xem đi, ở đó có nhiều thứ vui lắm."
"Trước đây em từng đi?" Thẩm Mặc nhướng mày, phát hiện hình như mình đã túm được cái đuôi nhỏ của Cố Tử An.
"Vâng, từng đi." Bỗng nhiên, khí thế của Cố Tử An yếu đi.
"Đi với con gái?" Thẩm Mặc hỏi dồn.
Radar trong đầu Cố Tử An vang tít tít, nhanh nhẹn khai ra hết chuyện bạn thân từ bé Khương Văn Văn của mình tỏ tình mình ở chợ đêm, cuối cùng lén cường điệu, "Em không thích cậu ấy, thật đó."
Thẩm Mặc im lặng, muốn cạy đầu của Cố Tử An ra xem nghĩ thế nào mà dẫn bạn trai của mình đến địa điểm mình được tỏ tình, giả vờ tức giận: "Vậy nên em muốn dẫn anh đến nơi em từng được tỏ tình? Lẽ nào em muốn ôn lại cảnh tượng lúc đó."
Toang! Vừa rồi vui bao nhiêu bây giờ khó chịu bấy nhiêu, Thiên đường Địa ngục chỉ trong một ý nghĩ, Cố Tử An vội vàng bổ sung: "Không, chỉ là chơi chợ đêm đơn thuần, em muốn dẫn anh đi thăm thú. Không thì lát nữa em tặng anh một món quà?"
Thẩm Mặc thầm nhướng mày, cắn câu rồi, anh giả vờ rộng lượng: "Cũng được, đi thôi, dẫn đường."
"Dạ được! Anh Thẩm Mặc mời ngài đi bên này."
Chợ đêm ở ngay phố kế bên rạp chiếu phim, đi bộ mười mấy phút là có thể nhìn thấy tiểu thương bày sạp ở trên phố, sạp trang sức, hoa tươi, quà vặt, đồ chơi, có lớn có nhỏ nối đuôi nhau, đèn màu của đồ trang trí nhấp nháy, trải dài đến điểm cuối tầm nhìn.
Cố Tử An vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của Thẩm Mặc, phát hiện anh nhìn sạp đồ chơi mấy giây, lặng lẽ dẫn đối phương đến đó, nói như bá đạo tổng tài: "Anh muốn cái gì, em mua hết cho anh."
Thẩm Mặc bị Cố Tử An chọc cười, rất nể mặt chỉ búp bê golden đặt ở đỉnh sạp.
Chủ sạp giới thiệu đúng lúc: "Viết từ 1 đến 600, không lỗi sai không nguệch ngoạc đồ chơi chọn tùy thích, viết sai nộp 30."
Cố Tử An thầm nghĩ dễ vậy sao, mấy con số cỏn con mà làm khó được sinh viên Đại học Q tui à? Xắn tay áo, ngồi lên ghế gập, đôi chân dài thiệt thòi co lại, bắt đầu viết với vẻ nghiêm túc.
Thẩm Mặc nhìn dáng vẻ nghiêm túc vì mình của Cố Tử An, cầm cuốn sổ bên cạnh quạt gió cho cậu.
Cố Tử An cảm nhận được không khí lưu động, quay đầu qua, trông thấy Thẩm Mặc mỉm cười nhìn mình, sau lưng đèn màu soi chiếu tựa như ngân hà chín tầng mây rơi vào trong mắt Cố Tử An.
Thấy Cố Tử An nhìn không chớp mắt, Thẩm Mặc nghi hoặc: "Cố lên?"
Ý chí chiến đấu của Cố Tử An lập tức tăng vọt gấp đôi, như có thể chọc thủng chân trời, hít cái mũi suýt chảy máu mũi, cầm bút lên, viết tiếp.
A! Viết sai rồi.
Cố Tử An:...
Thẩm Mặc:...
Chủ sạp: ầy, tiếc quá, ba mươi.
Cố Tử An móc điện thoại ra: "Cái sạp này của chú bao tiền?"
Thẩm Mặc hấp tấp kéo Cố Tử An lại, vừa vuốt lông vừa dỗ: "Bình tĩnh, hít thở, đúng, đừng kích động, xem anh này." Vỗ đầu Cố Tử An, anh lại lần nữa ngồi lên ghế.
Chưa đến năm phút, từng chữ số ngay ngắn ra lò, chủ sạp không tình nguyện kiểm tra tới lui, song phát hiện không nhặt được lỗi sai nào, bóp mũi đưa con gấu bông lớn nhất vào tay Thẩm Mặc.
Đến khi Cố Tử An đã được vuốt lông và Thẩm Mặc chuẩn bị vui vẻ tiếp tục dạo gian tiếp theo, chủ sạp vội vàng kéo Cố Tử An: "Cậu em, cậu chưa trả ba mươi kia đâu."
Cố Tử An: quả nhiên tui nên mua cái sạp này.
_
Lời tác giả: chấn động! Hotboy Đại học Q Cố Tử An khổ luyện viết số ở kí túc xá lại là vì cái này!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT