Liên hoan tân sinh viên tổ chức vào buổi tối, Cố Tử An và người của câu lạc bộ kịch đã bắt đầu chuẩn bị từ sớm.

Lễ phục cung đình phong cách Châu Âu vàng nhạt làm bằng lụa được nâng lên cẩn thận, hơi thở quý tộc phả vào mặt, viền ren rườm rà phức tạp chồng lớp này đến lớp khác theo vòng cung của váy xoè như hoa sóng, cổ tay áo phồng may ren tương tự, một bên tay áo có nơ bướm đáng yêu cùng hệ màu tô điểm, trong trang nghiêm lại không thiếu phần xinh đẹp.

Ánh sáng chiếu lên lễ phục, tựa như có tia sáng trôi trên vải vóc, tất cả mọi người đều nín thở, kinh ngạc với cảm giác bề dày lịch sử và quý khí xa hoa bộ quần áo này mang lại.

Thôi Văn cầm khay gỗ đậy vải nhung đỏ tiến vào phòng thay đồ, trên khay đựng dây chuyền ngọc trai đồng bộ, mặt nạ nửa mặt phục cổ lộng lẫy cũng trang trí đầy hoa văn.

Đặt khay gỗ xuống, Thôi Văn lau mồ hôi, "Đây là lễ phục tớ bỏ cả mớ tiền tìm tới, cậu phải phấn đấu lên."

Cố Tử An chớp đôi mắt bị chói mù một cách cứng đờ, "Giá bao nhiêu?"

"Nói với cậu thế này đi, nó lớn hơn số tuổi của hai cậu."

Mọi người hít ngược một hơi, cùng quay đầu nhìn lễ phục có thể gọi là đồ cổ, muốn in sâu dáng vẻ của nó vào trong tâm trí để đi khoe khoang với người khác.

"Ai bảo cậu vóc người cậu to vậy, khó tìm quần áo." Thôi Văn phàn nàn, đẩy Cố Tử An đi thay quần áo.

Cẩn thận mặc váy lên, Cố Tử An cảm thấy giữa hai chân mát rượi, giống như có quỷ bay qua, xách váy ra khỏi buồng thay đồ với tư thế kỳ cục, thợ makeup mời tới lập tức vây lại, cọ lớn cọ nhỏ chứa phấn màu sắc khác nhau, tác dụng khác nhau tung bay khắp trời, bắt đầu thi triển pháp thuật tên là trang điểm.

Cuối cùng, tóc giả xoăn bạch kim bị đội lên đầu, Cố Tử An soi gương nhìn trái ngó phải.

Shh, hình như tui, hơi đẹp.

Học theo tư thế nữ của phim truyền hình trong trí nhớ, tạo mấy dáng, cậu lắc đầu, lật đổ quan điểm trước đó.

Hình như tui, không phải đẹp bình thường, hề hề.

"Yo, không ngờ cậu lại còn có tiềm năng làm mỹ nữ." Thôi Văn trêu ghẹo, lúc Cố Tử An ỡm ờ đã chụp mấy tấm giữ làm kỉ niệm, không chừng ngày nào đó dùng được.

Sau đó xác nhận kịch bản, bố trí hội trường, thời gian cứ như thoi đưa.

Để tránh quần áo bị căng, Cố Tử An chỉ ăn vài miếng cơm tranh thủ trốn vào góc gửi tin nhắn cho Thẩm Mặc.

[Anh trai ơi, anh đang làm gì đó? Đã ăn tối chưa?]

[Vừa ăn xong đang xem tài liệu, em thì sao?]

[Em đã ăn chút chút, hoạt động của trường bận quá, ăn không kịp, khóc khóc.]

[Ừm, không khóc.] Thẩm Mặc kiếm icon thanh niên thường dùng lúc trước nhờ Lương Tinh Vũ tìm, gửi một cái ôm qua.

Cố Tử An hết hồn: [Anh là ai? To gan, lại cướp điện thoại của anh tui!]

Im lặng một hồi lâu đã thể hiện rõ sự bất đắc dĩ của Thẩm Mặc, Cố Tử An nghịch ngợm một xíu rất vui: [Hì hì.]

Chủ đề chuyển tới vấn đề sẽ hỏi hằng ngày: [Bao giờ anh về?]

[Tối nay, ngày mai đến chỗ anh, anh tặng quà cho em, chắc chắn em sẽ rất thích.]

[Được ạ, mong chờ (☆▽☆)]

Thành viên câu lạc bộ bắt đầu giục, Cố Tử An cất điện thoại, xách váy dày và nặng khom lưng ngồi ở ghế diễn viên, chờ đợi thứ tự tiết mục của mình.

Cuối cùng, người chủ trì đọc đến lời đọc lời giới thiệu tiết mục quen thuộc, Cố Tử An từ tiết mục trước đã tới hậu trường chờ theo đám đông đi lên sân khấu mọi người nhìn vào.

Luôn luôn ghi nhớ thiết lập, tùy ý liếc xuống sân khấu một cách kiêu ngạo, Cố Tử An suýt trợn rớt con mắt, lăn lông lốc trên sân khấu hai vòng.

Cố Đì-Bai hói đầu của ba ơi, người ngồi giữa ghế giám khảo sao mà trông giống vợ ba thế! Quần áo ảnh mặc còn là bộ ba đích thân bỏ vào vali!

Cố Tử An chỉ cách bị bắt quả tang một lớp mặt nạ lầm bầm:

Ảnh tuyệt đối không nhận ra tui, tui như thế này, cho dù là mẹ đẻ cũng không nhận ra.

Bình tĩnh, Cố Tử An, mày có thể.

Hức, hình như lần này tui không được thiệt rồi, thần thiếp không làm được!

May mà nhân vật của Cố Tử An là một bình hoa không có mấy câu thoại, bằng không Cố Tử An có thể tưởng tượng hậu quả đáng sợ quên lời xấu mặt truớc tân sinh viên toàn trường, một đêm nổi tiếng.

Không biết cuối cùng mình đã nói cái gì, Cố Tử An chịu đựng đến cuối, hoảng hốt bỏ chạy.

Một cánh tay cản đường đi, một đàn em chờ ở cánh gà, dưới nụ cười ám muội của bạn bè, mang khuôn mặt đỏ như mông khỉ cầm điện thoại cản Cố Tử An lại, lắp bắp nói, "Đàn chị, có thể xin phương thức liên lạc không?"

"Đàn chị? Tôi móc ra còn lớn hơn cậu!" Giọng nam cục mịch xả vào mặt đàn em, đàn em hoá đá ngay tại chỗ, mặt mông khỉ biến thành tái mét.

Cố Tử An nào có thời gian lo cho cậu bé đau lòng yêu thầm chớp nhoáng lại thất tình, từ đó sinh ra bóng ma tâm lý này, xách váy lên, lao ra ngoài như công chúa chạy trốn.

"Cậu đi đâu đấy? Còn hai tiết mục nữa là lễ bế mạc rồi." Thôi Văn cất giọng gọi to, nhanh chóng đuổi theo Cố Tử An bị váy hạn chế.

"Thẩm Mặc đến rồi, ngồi ngay vị trí giám khảo." Cố Tử An nói ra sự hoảng loạn trong lòng.

"Cậu có nhìn nhầm không? Chẳng phải nói tối nay mới tới sao, làm gì có thời gian đến xem liên hoan?" Thôi Văn cau mày.

Nhất thời Cố Tử An cũng đâm nghi với trí nhớ của mình, rốt cuộc có phải Thẩm Mặc không? Ngoài trừ cái nhìn thoáng đầu tiên, cả quá trình cậu đều không dám liếc qua khu vực kia.

Có lẽ, tui đã nhìn nhầm thật?

"Chắc chắn là cậu nhìn nhầm rồi." Thôi Văn cường điệu, bắt Cố Tử An về, vừa hay kịp lễ bế mạc, tất cả giáo viên và người biểu diễn lên sân khấu chụp ảnh chung.

Sau khi đứng yên vị trí, một bóng người đi thẳng về phía câu lạc bộ kịch.

Cố Tử An phát hiện đường lui đã bị chặn cấu mạnh cánh tay Thôi Văn, mắng người bằng ánh mắt: chính là Thẩm Mặc! Aaa, mẹ nó chứ nhìn nhầm, vợ tớ sao mà tớ nhìn nhầm được! Tiêu rồi, sắp lật xe rồi!

Sau khi đứng phía trước Cố Tử An nửa mét, khoé môi Thẩm Mặc cong lên độ cong hợp với lễ nghi, lịch sự mà xa cách nói, "Buổi biểu diễn của các em rất hay, anh vô cùng thích."

Ngôn ngữ cơ thể và biểu cảm đều thể hiện sự xuất hiện của anh chỉ đơn thuần vì thưởng thức buổi biểu diễn của câu lạc bộ kịch nên mới lễ phép bắt chuyện.

Nhưng, Cố Tử An biết, Thẩm Mặc đã nhận cậu.

Bởi vì mình đã xịt quá nhiều nước hoa hương bạc hà, nồng nặc như Thẩm Mặc số hai đi.

Bóp giọng, õng ẹo trả lời, "Cảm ơn."

Thẩm Mặc ngay lập tức không nhịn được cười, sau khi đứng hướng mặt với ống kích, lúc mọi người hô cheese, lén đến gần thì thầm, "Em mặc đồ nữ rất đẹp."

"Nếu như chỉ cho mình anh xem, thì càng đẹp hơn."

_

Lời tác giả

Thẩm Mặc: là ai bảo em ấy mặc đồ nữ, ra đây chịu chết!

Thôi Văn: dâng lên ảnh Cố Tử An giả nữ 360 độ không góc chết, thủ hạ lưu tình!

Cố Tử An xách váy ấm ức: đúng! Là kẻ xấu này, không được dễ dàng tha thứ cho cậu ta!

Thẩm Mặc chột dạ sờ mũi: anh cũng muốn làm người xấu bảo em mặc đồ nữ, nhưng chỉ mặc cho một mình anh em."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play