Thịt chó là không thể nào, nhưng giáo dục tư tưởng cho Cố Đì-Bai vẫn phải làm. Sau khi trải qua một tiếng càm ràm kiểu đại sư của Cố Tử An, Thẩm Mặc tuyên bố anh muốn tịch thu đồ chơi của Cố Đì-Bai, thời gian: một ngày.
Cố Đì-Bai: người ta sợ quớ (tui giả vờ đó).
Sau khi tiễn Thẩm Mặc đi, Cố Tử An ôm xác sen đá lén chạy tới tiệm hoa, so sánh nhiều tiệm, cuối cùng tìm thấy cây giống nhất.
Joke thế thân, không hổ là tui.
Cố Tử An điều chỉnh cây sen đá mới mua về thành kiểu dáng trong trí nhớ, trong lòng dựng ngón cái cho bản thân.
Tức thì rảnh rỗi, Cố Tử An lại cảm thấy nhàm chán, rõ ràng lúc ở trường, ngày ngày bẻ đầu ngón tay sống qua ngày, ngàn mong vạn ngóng kỉ nghỉ đến. Sau khi hồ hởi về nhà, chẳng được bao lâu chợt thấy game không còn vui, tivi cũng chẳng hấp dẫn nữa, vạn vật dường như đều mất đi sức hấp dẫn, lại muốn trở về trường.
Hầy! Con người ấy mà!
Cố Tử An nằm sấp trên sô pha làm bộ ưu sầu thở dài, bắt đầu ăn no rửng mỡ tra đủ thứ phần mềm dữ liệu trên điện thoại.
Vừa ấn mở lịch, phát hiện ghi chú nào đó, cậu biểu diễn "bệnh sắp chết ngồi bật dậy" ngay tại chỗ.
Cố Đì-Bai đang lén lục tủ ăn vụng đồ ăn vặt bị hù giật mình, bốn móng trượt trên sàn, đứng vững mình, nhìn thú hai chân đang không thể tin nổi, liên tục dụi mắt mình, trợn mắt một cách nhân tính, tiếp tục ăn vụng.
Con mắt mở to từ hàng chữ nhỏ "sinh nhật Thẩm Mặc" dưới ngày 23 tháng 8 cứng đờ dời đến ngày hôm nay.
20 tháng 8!!
Tui nhắm mắt, tui mở! Tui nhắm mắt, tui mở nữa!
Hiện thật trần trụi cười nhạo nhân loại ngu xuẩn hòng chống cự trước mắt.
Cố Tử An nuốt nước bọt, đại não trống rỗng, cuối cùng quyết định bắt đầu cứu viện khẩn cấp.
"Thôi Văn, giúp tớ!"
Thôi Văn đang chạy lịch trình với Lưu Nhạc ra hiệu với mọi người xung quanh, đi tới một góc tương đối yên tĩnh, "Gì thế?"
"Sinh nhật Thẩm Mặc ngày 23, tới vẫn chưa chuẩn bị, làm sao đây?"
"Cái này đơn giản, cậu bao nhà hàng, công viên giải trí, du thuyền gì đó, sau đó chuẩn bị hoa, nếu là quà thì nhẫn? Đồng hồ? Phải làm hoành tráng vào, hiểu không?"
Cố Tử An bên này gật đầu lia lịa, nghiêm túc ghi chép, hai con người kinh nghiệm yêu đương bằng không tụ lại, một người dám dạy, một người dám học, giao lưu rất chi vui vẻ.
Nhìn cuốn sổ đã ghi kín, Cố Tử An lập tức tràn trề niềm tin, cả người như được thăng hoa, "Tớ hiểu rồi, đại sư!"
"Không tệ, không tệ, hi vọng cậu thuận lợi xuất sư." Thôi Văn hài lòng vuốt tóc, thầm nghĩ, truyện tổng tài mấy ngày nay không xem uổng! Chẳng phải đã dùng rồi sao!
Đắn đo nhiều lần, Cố Tử An chọn địa điểm ở trên du thuyền, dù sao trên du thuyền không có Cố Đì-Bai, tiện thế này thế kia, hề hề, Cố Tử An xấu hổ che mặt.
Nhà hàng? Toàn bộ tầng trên!
Nhẫn? Muốn cái đắt nhất!
Hoành tráng!
"Thưa ngài, xin hỏi ngài muốn nhẫn size bao nhiêu?" Cô nhân viên cười tươi rói như nhìn thấy tiền hoa hồng đang vẫy tay với mình.
Cố Tử An:...
"Xin tạm biệt."
Sơ suất rồi. Cố Tử An nhếch miệng hút trà sữa, vừa nhai trân châu trong miệng vừa hỏi mẹ du: mẹ du vạn năng ơi, làm thế nào để bí mật đo size nhẫn của bạn trai.
*cách gọi thân mật của baidu.
Mẹ du: bạn không biết tự đo lén sao.
Đúng rồi, Cố Tử An bừng tỉnh, lại bắt đầu mô phỏng quy trình đón sinh nhật trong đầu.
Đầu tiên là ăn một bữa tối ánh trân châu lãng mạn, sau đó nắm tay đi đến bờ sông hóng gió, ngồi lên du thuyền, bước từng bước vào khoang thuyền trang trí đèn màu, bóng sinh nhật, lúc này nhân viên trên thuyền sẽ giúp đưa bánh kem chứa nhẫn tới, đúng! Tui phải hát bài hát sinh nhật nữa!
Hay là nhặt lại kĩ năng ghita nhiều năm chưa luyện của tui?
Lẩm bẩm tìm một vòng, cuối cùng tìm ra cây ghita cũ lâu năm trong góc xó phủ đầy bụi.
Lau, chỉnh dây xong đã sắp đến giờ Thẩm Mặc tan làm, Cố Tử An lén lút giấu ghita vào vali, quyết định chơi Anipop một lát khen thưởng bản thân.
Tan làm về đến nhà, Thẩm Mặc không đi thẳng đến chỗ Cố Tử An như bình thường mà phân biệt từng chỗ khác trong nhà.
Hôm nay sau khi mình về nhà, rõ ràng Cố Tử An đã che nơi này.
Thẩm Mặc bước tới ban công, bắn quét đồ trang trí trong nhà như tia laser, không bỏ sót một góc cạnh, không buông tha bất cứ thông điệp có thể tiết lộ suy nghĩ của Cố Tử An.
Cuối cùng, sếp lớn Thẩm chu đáo tỉ mỉ khoá mục tiêu vào chậu sen đá đang tắm nắng.
Cây sen đá này mọc thêm mấy lá đúng không?
Màu sắc của chậu cây cũng đậm hơn lúc trước.
Thẩm Mặc không tìm thấy vết nứt trên chậu nhướng mày, a, bị anh bắt được rồi nhé, bạn nhỏ Cố ~
"Anh ở ban công chi vậy?" Tiếng bước chân hoảng hốt và tiếng hỏi cất lên từ phía sau.
Thẩm Mặc chậm rãi xoay người, cố tình nhìn về phía chậu sen đá, anh ôm cánh tay, lười biếng nhìn người mở to mắt vì căng thẳng, "Em đoán xem anh đang làm gì?"
"Làm, làm sao em biết được."
"Em không biết thật hửm?" Âm cuối cất cao, mang theo chút trêu chọc khiến người ta đỏ mặt loạn nhịp, nét mặt của Thẩm Mặc cũng như cười như không.
"Em cũng đâu phải con giun trong bụng anh." Cố Tử An cố gắng chống cự, nhưng cậu không biết giọng của cậu đã bán đứng mình, trở nên ỉu xìu.
"Sen đá."
Cố Tử An thoáng nín thở, ánh mắt lơ lửng, không dám nhìn thẳng Thẩm Mặc.
"Có phải em quên tưới nước không."
"A, tưới nước, đúng, em đã quên tưới nước, bị anh phát hiện mất rồi." Cố Tử An lập tức giải trừ mối nguy.
Tui đã nói mà, Thẩm Mặc không thể nhớ sen đá mọc thế nào được, ảnh đâu phải thiên tài!
"Em vứt sen đá ở đâu? Thùng rác dưới lầu?"
"Đúng vậy, lúc đó em sợ vứt trong nhà anh nhìn thấy, cố ý..."
"Cố ý cái gì?"
Cố Tử An không ngừng thay đổi khẩu hình miệng, quýnh đến mức đổ đầy mồ hôi, cũng không nghĩ ra cách bào chữa.
"Không cần căng thẳng vậy đâu." Thẩm Mặc giơ tay lau mồ hôi mỏng trên đầu cậu, kéo cửa kính ngăn ban công và phòng khách.
Xong rồi, hết đường chạy rồi. Cố Tử An thầm nghĩ, bị Thẩm Mặc dồn về sau liên tục, cho đến khi lưng chạm vào kính lạnh.
Thẩm Mặc giơ hai cánh tay, vây Cố Tử An ở khe hở giữa hai cánh tay mình và kính, vô cớ sinh ra cảm giác thoả mãn kiểm soát cậu.
"Biết sai chưa?" Thẩm Mặc đến gần, giọng hơi khàn.
Anh cúi đầu hôn lướt lên tuyến thể lộ ra ngoài cổ áo rộng, sau khi nghe tiếng nức nở nhỏ của cậu thì trượt xuống, dùng hai cánh tay như cốt thép ghìm cậu lại, ép cậu phô tuyến thể về phía mình.
"Em, em không nên lừa anh." Cảm nhận cơn ngứa tựa kiến bò lan truyền từ sau gáy, xương cụt như bị mở khoá công tắc kỳ quái mỏi đến lạ, Cố Tử An nói chuyện có chút đứt quãng.
"Đứa trẻ ngoan," Thẩm Mặc âu yếm hôn dái tai cậu, nhìn dái tai như ngọc nhanh chóng lan màu đỏ sáng trong, giống anh đào chín mọng, xinh đẹp đáng yêu.
Thẩm Mặc mở miệng, trực tiếp nhấm nháp trái cây quyến rũ trên cành, cái cây lay động, lại mất đi sức lực, rơi vào lòng anh.
"Anh không hi vọng giữa chúng ta có bất kỳ giấu giếm gì, một chút chuyện nhỏ cũng không được, được không?"
"Được, em xin lỗi." Cố Tử An không nghĩ quá nhiều, cậu nhận ra lỗi sai của mình, run giọng xin lỗi.
"Xin lỗi anh chấp nhận, nhưng phải cho em một hình phạt nhỏ." Thẩm Mặc cười cong mắt, anh tiếp tục hôn lên, gò má, chóp mũi, ấn đường, để lại dấu vết ở khắp nơi như dấu ấn nóng hổi.
Cố Tử An giống như thú con tìm sữa, gấp gáp tìm kiếm đôi môi mềm mại của Thẩm Mặc, nhưng bị anh che môi từ chối, "Anh nói được mới được, đây là hình phạt."
Thời gian trôi qua từng chút, bầu không khí cũng trở nên nóng bỏng, Thẩm Mặc vốn muốn trừng phạt đối phương bởi vì nhẫn nhịn cũng thở hổn hển.
Anh, ngẩng đầu, tự tay châm lên yếu tố ám muội của bầu không khí, dẫn dắt chúng nó phát triển theo phương hướng nồng nhiệt hơn.
Trong phòng, cái bóng phản chiếu trên kính mờ run rẩy dữ dội, chỉ hình dáng thôi đã làm người ta suy nghĩ miên man, huống chi thỉnh thoảng lại có tiếng chạm nhau giữa sống lưng và kính, tiếng vải vóc ma xát, hai từ "trừng phạt" Thẩm Mặc khàn giọng nói ra thông qua khe cửa chui vào trong.
Tiếc thay, trong nhà chỉ còn lại một con chó không hiểu phong tình, Cố Đì-Bai thắc mắc tại sao thú hai chân nhà mình vẫn chưa cho ăn, nghiêng đầu nhìn quái thú phản chiếu trên kính, sủa nhẹ một tiếng.
Song, không có tác dụng gì.
_
Lời tác giả:
Tác giả hỏi: Thẩm Mặc, làm thế nào mà cậu phát hiện ra?
Thẩm Mặc đáp: lúc đầu vì để tiện cho cụ bà buôn bán, tôi đã cố ý mua chậu lỗi có vết nứt. [mỉm cười]
Thẩm Mặc: tôi tốt như vậy, có phải thứ "hình phạt" như chương này nên làm làm nhiều, làm sớm chút không? (điên cuồng ám chỉ)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT