Sau ngày thư giãn ngắn ngủi là công việc càng căng thẳng hơn, dự án của công ty Thẩm Mặc đã đến giai đoạn kết thúc, mỗi ngày dậy sớm hơn gà, ngủ trễ hơn mèo.

Cố Tử An đã thi phần hai phần ba xong thì tương đối thoải mái, nhàn nhã chuẩn bị thi phần bốn, thấy Thôi Văn nhiều lần mời đến bar, phát lòng nhân từ giơ tay trả lời đồng ý.

Âm nhạc xập xình trong bar lượn lờ trong không khí, thanh niên vừa mới trưởng thành giả vờ chín chắn muốn chứng tỏ bản thân, cô nàng quyến rũ nóng bỏng, quý ông cơ bắp cuồn cuộn tràn đầy khí phách đàn ông, bỏ lại những phiền não ban ngày, thả mình phiêu theo tiếng nhạc lắc lư trên sàn nhảy.

Thỉnh thoảng da thịt tiếp xúc, ánh mắt trêu ghẹo, cắn môi ám hiệu, không cần lời nói là đã thành một đoạn tình thoáng qua, làm cho việc làm ăn quanh quán bar phát đạt.

Chất lỏng đầy màu sắc chạm cốc thủy tinh, bưng từ quầy rượu đến gian ghế đèn mờ, rồi chuyển đến tay người đàn ông, cổ tay dùng sức, chất lỏng xoay vòng, hiện ánh sáng lấp lánh trong veo trong bóng tối.

Một bóng người lách ra từ trong đám đông nhảy múa cuồng nhiệt, đi thẳng về phía bên này.

Thôi Văn ngẩng đầu nhìn, chọc, "Cuối cùng cũng gặp được người bận rộn cậu rồi."

"Tất nhiên, tớ là người cậu có thể gặp tùy thích hay sao!" Cố Tử An trả lời, hảo sảng ngồi xuống, quay đầu ngó đám người hỗn loạn, ngoáy lỗ tai đau nhức vì bị tiếng nhạc dexiben cao đánh úp thời gian dài.

Cậu nhíu chặt mày, "Không phải cậu bảo quán bar khá trang nhã à?"

Nghe vậy, Thôi Văn cười, "Anh à, anh nghĩ quán bar trang nhã được bao nhiêu?"

"Nhưng nơi này ồn quá."

Thôi Văn dùng câu nói vạn năng, "Đến cũng đến rồi, cứ coi như trải nghiệm tí đi."

Chậc một tiếng bất mãn, Cố Tử An thỏa hiệp, "Thôi cũng được."

"Cậu uống gì?" Thôi Văn đặt ly trong tay lên bàn, đẩy menu viết đầy tên rượu qua bằng một tay.

Bàn tay với khớp xương rõ ràng nhận lấy, cân nhắc kĩ một hồi lâu, gập ngón tay búng lớp nhựa của menu.

"Không có đồ uống, sữa chua gì đó hả?"

"Phụt há há há", Thôi Văn ôm bụng cười to, lau nước mắt do cười, giọng điệu cất cao vì khó tin, "Không phải chứ! Uống sữa chua trong quán bar, chỉ có cậu thôi!" Nói xong, bái phục dựng ngón cái với đối phương.

"Tớ không thích uống rượu."

"Được! Hôm nay tớ phá lệ gọi giúp cậu lon sữa Vượng Tử, ngài ấy, sau này em không mời ngài tới bar nữa." Thôi Văn giơ tay gọi phục vụ, dặn dò vài câu, sau đó chỉ Cố Tử An thản nhiên ngồi đối diện.

Chủ đề giữa con trai chỉ trong game nào vui, thương hiệu nào ra giày mới, học viện nào có Omega xinh đẹp vân vân, vậy nên quanh đi quẩn lại, trung tâm đề tài không khỏi rơi vào Omega vừa mới ghép đôi của Cố Tử An.

"Omega của cậu thế nào?"

"Ảnh rất tốt với tớ! Mua cho tớ balabala" người ôm lon sữa màu đỏ nãy giờ được bật máy hát, nói tù tì không dứt.

"Này này, cậu đi đâu đấy." Cố Tử An kéo Thôi Văn đang muốn đứng dậy lại.

"Anh hai, em đi toilet." Thôi Văn lập tức xanh mặt, bình thường sao không thấy anh trai này lắm mồm vậy nhỉ, nói líu ríu mãi.

"Được rồi." Cố Tử An gật đầu, đứng dậy theo, bổ sung, "Tớ đi với cậu, dọc đường nói tiếp."

Thôi Văn: mịa bà nó lên Alpha có người yêu này!

Cùng một quán bar, một góc tối, hai người có vẻ ngoài hung dữ, ánh mắt nham hiểm bao vây Lưu Nhạc ngã ngồi trên sô pha, cơ thể cậu ta co rúm, giống như bị con sói đói nhe răng nhắm đến.

Bởi vì thành tích không tốt trong thời gian dài, cậu ta bị công ty trước sa thải, nếu như tối nay làm lớn chuyện, đoán chừng công việc này cũng bay nốt. Lưu Nhạc nắm chặt ống tay áo đồng phục, suy nghĩ.

"Nhìn nhóc cưng không tệ, da mịn thịt mềm, đúng kiểu tôi thích, hay là đi theo tôi, bảo đảm cậu sẽ kiếm được bộn."

Bàn tay to dầu mỡ, đầy vết chai sạn chà mạnh lên mặt, đau đớn khiến vành mắt Lưu Nhạc đỏ ửng, nhưng lại khơi dậy hứng thú của ác ma.

"Mẹ kiếp, chưa từng thấy Alpha nào như thế này." Một tên không nhịn được nhổ nước bọt, quét từ trên xuống dưới như có thể xuyên qua đồng phục nhìn thấy nước da trắng ngần ẩn giấu bên trong.

"Mùi vị chắc chắc rất đặc biệt." Một kẻ khác bổ sung.

Sau đó hai tên cười ha hả như tâm linh tương thông, lời nói nham hiểm tựa ngâm thuốc độc ngấm từng chút vào trong xương thịt, khiến cả người con người ta rét lạnh.

Lưu Nhạc chỉ cảm thấy bóng tối xung quanh như tay sai của ác ma, mặc sức nuốt chửng lấy ánh đèn, tách biệt bên này với thế giới, biến thành thiên đường săn giết của ác ma.

Cậu ta, không nhìn thấy một tia hi vọng.

"Tớ kể cậu nghe, Thẩm Mặc đã giúp tớ đăng kí trường dạy lái xe Thiên Tài, trường dạy này rất lạ kỳ..."

Giọng nói quen thuộc xuyên qua tiếng nhạc, chọc thủng bóng đêm được đưa đến hai tai.

"Vị khách giàu có nọ!" Lưu Nhạc mừng rỡ ngẩng đâu lên, xác nhận bóng dáng quen thuộc. 

"Nhìn từ cách ăn mặc, cậu ấy không phú cũng quý, nếu như mình xin cậu ấy giúp đỡ, nhất định cậu ấy có thể dễ dàng giải quyết công bằng!" Cậu ta thầm nghĩ, tựa như kẻ đuối nước bắt lấy cọng rơm cuối cùng.

"Tôi, tôi đi với các người."

"Hahaha, biết điều!" Gã đàn ông một trái một phải ôm Lưu Nhạc đi ra cửa.

Chậm một chút, đi chậm hơn chút nữa! Lưu Nhạc khẩn cầu trong lòng.

Cuối cùng, thần linh đã nghe thấy tiếng lòng của người số khổ này.

Trên đường mấy người Lưu Nhạc ra ngoài, thành công gặp được Cố Tử An từ nhà vệ sinh đi ra.

Lưu Nhạc thụp xuống, trốn đi từ dưới bả vai khoác lên của gã đàn ông, hai chân chạy nhanh.

Giải thích Thẩm Mặc tốt với mình ra sao ra sao xong, Cố Tử An lại bắt đầu truyền bá niềm vui thoát độc thân với Thôi Văn đang tràn đầy hối hận, sống chẳng còn gì luyến tiếc.

Đột nhiên, một ánh sáng trắng lao đến, đến gần, lảo đảo, trượt chân quỳ trước chân Cố Tử An.

Cố Tử An: "Quán bar bây giờ có nhiều trò bịp bợm đòi tiền tới vậy luôn?"

Lưu Nhạc: "Ức ~ xin hãy giúp tôi."

Cố Tử An cẩn thận nhận diện người trước mặt, từ tiếng nấc quen thuộc kia, phán đoán ra thân phận của cậu ta. Nhìn hai người đuổi theo phía sau Lưu Nhạc, rồi nhìn lại mặt Lưu Nhạc, chậm chạp hỏi.

"Cậu làm phẫu thuật thẩm mỹ chỗ nào vậy? Trắng nhanh ghê!"

Thôi Văn nhìn vào là rõ tình hình, bắt đầu xử lý nghe đến đây trợn mắt, thời khắc liên quan tới "mạng người", cũng chỉ có Cố Tử An còn quan tâm chuyện phẫu thuật thẩm mỹ.

Đây là một câu chuyện rất thường thấy, đứa trẻ nghèo khó, à không, đứa trẻ nghèo khó nói chuyện sẽ nấc cụt, lúc đi học vì nấc cụt bị người ta khinh thường, bị bắt nạt, nghỉ học giữa chừng, đổi từng công việc nhưng luôn bị khuyên nghỉ vì nấc, trước mắt, emmm sắp đói chết rồi.

Thôi Văn và Cố Tử An ngồi trên giường của quán bar đưa mắt nhìn nhau, nghe tiếng nước rào rào trong phòng tắm, Thôi Văn dẩu môi, "Tình huống kiểu này, cậu thấy bao giờ chưa?"

"Từng thấy trong truyện tổng tài bá đạo, tính không?"

"Đúng rồi! Tớ có thể sắp xếp cho cậu ta đi diễn phim tổng tài bá đạo thử xem, vừa nãy tớ thấy tướng tá cu cậu này không tệ." Thôi Văn trông như được nhắc bài.

Trong phòng tắm, Lưu Nhạc ngâm mình trong nước, ra sức chà rửa làn da bị chạm vào của mình, cho đến khi đỏ tấy mới chịu ngưng.

Da mịn thịt mềm.

Theo tôi đi.

Kiếm bộn tiền.

 

Từng câu như lời nguyền vây quanh phòng tắm, nhớ tới hai người dẫn mình tới phòng thuê, có phải bọn họ cũng có suy nghĩ tương tự không?

Thôi, tốt xấu gì họ cũng còn coi được. Lưu Nhạc tự giễu an ủi, quấn đồ tắm lên một cách máy móc.

Cạch —

Cửa phòng tắm bị mở ra, qua lễ rửa tội của hơi nước và nước ấm, thiếu niên giống như mật đào bị thúc chín, trên làn da trắng nõn ửng màu đỏ hồng, khớp xương lộ ra ngoài mượt mà đáng yêu.

Cố Tử An nhìn lên nhìn xuống, cảm thán lần nữa: cậu ta làm phẫu thuật thẩm mỹ ở đâu vậy kìa?

Thôi Văn dùng ánh mắt lựa thịt heo đánh giá Lưu Nhạc có hợp với tiêu chuẩn diễn viên hay không: a! Tui tìm thấy một cục vàng cho công ty nhà tui!

Lưu Nhạc bị hai ánh mắt "lõa lồ" nhìn chằm chằm: quả nhiên bọn họ thèm khát thân thể tui.

Giữ tâm thế đau dài chi bằng đau ngắn, lông mi cậu ta run nhẹ như cánh bướm, lên tiếng, "Hai người ai lên trước?"

Cố Tử An phản ứng lại trước tiên, "Thoạt nhìn chưa trải qua sự thử thách của giáo dục, cậu lại đây, tôi dạy cậu học toán cao cấp."

Công thức khó hiểu phức tạp vang lên tại quán bar, nhất thời như trở về lớp học khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Nửa tiếng sau, Cố Tử An loè xong học vấn của mình đóng sách lại cái phịch, nhìn Lưu Nhạc choáng váng hệt mình trước kia, vui vẻ, cố kìm khoé môi nhoẻn lên, hướng dẫn từng bước.

"Học được chưa? Học được rồi thì nói tên bệnh viện phẫu thuật thẩm mĩ của cậu cho tôi coi như học phí."

Lưu Nhạc khóc không ra nước mắt, hung dữ ôm đầu: đã nói bao nhiêu lần rồi! Không làm, không có làm phẫu thuật thẩm mỹ! Bố trắng nhanh bẩm sinh!

Thôi Văn: tui cmn bận trước bận sau, cuối cùng thành một người tàng hình, diễn viên tìm được bị Cố Tử An quậy đục nước một hồi, năng lực hiểu biết bay hơn một nửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play