Tôi dựa vào “moah moah” để vượt ải trò chơi sinh tồn

Chương 1: Ải tân thủ (1)


1 tháng


Trình Tri Sơ bị một trận xóc nảy kịch liệt làm cho tỉnh dậy.

Cậu mở mắt ra, trước mắt là một mảnh tốt om, một luồng gió lạnh mang theo mùi cỏ cây phả vào mặt khiến cậu mơ màng rùng mình một cái, đầu óc lập tức trở nên tỉnh táo, nhưng cậu bất ngờ phát hiện cánh tay của mình thế mà lại bị dây thừng rắn chắc trói ở phía sau, cổ chân cũng bị trói lại bằng dây thừng khiến cho cậu không tài nào động đậy được.

Sắc trời tối đen không có lấy một ngôi sao, chỉ có mỗi ánh đèn mờ bên đường đang chiếu sáng cảnh vật xung quanh, giúp cậu thấy rõ bản thân đang bị trói ở trong thùng xe sau của một chiếc xe tải, xe tải chạy băng băng trên một con đường yên ắng, hai bên đường toàn là rừng cây, không có một bóng người, hình như xe tải đang chạy trên đường núi, hướng lên phía đỉnh núi.

“Gần đây trong thành phố xảy ra rất nhiều vụ án giết người tàn nhẫn, bước đầu cảnh sát phán đoán là do cùng một hung thủ gây nên…..”

“Thủ đoạn của hung thủ rất tàn nhẫn, người bị hại khi còn sống phải chịu sự tra tấn khốc liệt, nội tạng, tứ chi và các bộ phận khác đều biến mất theo những mức độ khác nhau….. Trước mắt cảnh sát đang huy động toàn lực điều tra phá án…”

“Thời gian này cũng xin nhắc nhở quần chúng nhân dân trong thành phố phải chú ý an toàn, cố gắng hạn chế ra ngoài vào ban đêm……”

Âm thanh radio đứt quãng truyền đến từ trong xe cùng với tiếng vang long trời lở đất, Trình Tri Sơ vô cùng bối rối, cậu không biết đã xảy ra chuyện gì — rõ ràng hồi nãy cậu còn đang ngồi nói chuyện phiếm với mấy đứa bạn trong ký túc xá, sau đó đột nhiên cảm thấy rất buồn ngủ, đến khi bừng tỉnh dậy thì đã phát hiện bản thân xuất hiện ở trong chiếc xe tải này.

Chuyện này không phải do cậu nằm mơ được, cậu có thể khẳng định, bởi vì bây giờ tất cả các giác quan của cậu đều chân thật vô cùng. Nhưng nếu không phải nằm mơ, vậy làm thế nào cậu lại đi vào chỗ này được? Vài giây trước rõ ràng cậu còn đang ở trong ký túc xá, tại sao thoáng cái lại ở trong núi sâu rừng già này, lại còn bị trói trong xe tải?

Mọi thứ phát sinh quá đỗi đột ngột, đầu óc Trình Tri Sơ rối bời, qua một lúc lâu mới miễn cưỡng tiếp nhận tình huống hiện tại.

Tuy rằng cậu không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng xem tình trạng hiện tại của cậu, cái này rất có thể là bắt cóc, nếu cậu không làm gì, kế tiếp nhất định sẽ có chuyện càng đáng sợ hơn đang chờ cậu, cậu phải chạy trốn!

“Bang — bang —”

Giữa âm thanh nặng nề và sự rung lắc của xe tải, Trình Tri Sơ đè nén nỗi sợ hãi của mình, cậu quan sát thân xe, rốt cuộc phát hiện được một chỗ có miếng sắt nhô lên, vì thế cậu liều mạng dịch người đến vị trí đó, tận dụng cạnh sắc bén của miếng sắt, dùng sức ma sát dây thừng phía sau lên đó.

……… Nhanh lên! Nhanh chút nữa!

Nhiệt độ ban đêm trong núi rất thấp, nhưng chỉ chốc lát đầu của Trình Tri Sơ đã đầy mồ hôi, cậu nghiến răng, chịu đựng cơn đau nhức dữ dội để ngọ nguậy thân mình, làm cho dây thừng cọ vào cạnh sắc của miếng sắt kia.

Có lẽ chỉ mới trôi qua chừng vài phút nhưng Trình Tri Sơ lại cảm thấy cậu chưa bao giờ phải trải qua khoảng thời gian dài như vậy, dây thừng dần dần bị cắt đứt, cậu dùng sức vùng vẫy vài cái, cuối cùng cũng thành công tháo được sợi dây thừng trói chặt trên người mình xuống.

“Phù, phù…..”

Lúc này Trình Tri Sơ mệt muốn chết, cánh tay cũng đau nhức không thôi, nhưng cậu không dám chậm trễ, nhanh chóng nhịn đau cởi dây thừng trói chặt hai chân của mình ra, sau đó cậu sờ sờ trên người, quả nhiên điện thoại và ví tiền đều không có, nhất định đã bị những người ở phía trước lấy đi.

Nếu có thể, bây giờ Trình Tri Sơ rất muốn làm liều nhảy xuống xe chạy trốn, đáng tiếc suy nghĩ xúc động này chỉ có thể nghĩ trong đầu chứ không thể nào thực hiện được, thùng xe tải này tuy rằng lộ thiên nhưng bốn phía đều giăng đầy lưới sắt, là xe chuyên dụng để chở gia súc, cho nên rào chắn cực kỳ chắc, cậu không có khả năng leo rào chạy trốn.

Cách duy nhất chính là mở cửa xe sau……

Trình Tri Sơ dùng cả tay và chân bò qua đó, nôn nóng mở ổ khóa trên hàng rào, nhưng ổ khóa rất chắc chắn, căn bản không bẻ được, mắt khóa lại rất nhỏ, đừng nói không có thanh sắt, kể cả có thanh sắt ở đây cậu cũng không thể dùng thanh sắt để cạy ổ khóa ra được, vật lộn nửa ngày, ổ khóa vẫn không chút sức mẻ như cũ.

Trình Tri Sơ gấp đến mức tay chân lạnh cóng, lúc này cậu bắt đầu trở nên lo lắng, nếu cậu không thể chạy thoát, vậy thì cậu chỉ có thể lựa chọn ngoan ngoãn phối hợp với bọn cướp, dù sao đối phương chắc hẳn là vì tiền nên mới bắt cóc cậu, chỉ cần nghe lời, có lẽ sẽ bảo đảm được sự an toàn của cậu, nhưng đúng lúc này, chóp mũi cậu bỗng cảm nhận được mùi máu tươi thoang thoảng.

Xe tải thả chậm tốc độ lại, ngọn đèn phía trước sáng lên, chiếc xe chậm rãi chạy vào bên trong cái sân rộng lớn, mùi máu tươi trong không khí càng ngày càng đậm hơn.

Trên mặt đất loang lổ những vết máu lớn, mới cũ không giống nhau, có cái đã khô lại, có cái vẫn còn màu đỏ tươi ẩm ướt, Trình Tri Sơ giật mình, theo bản năng nghĩ đang là lò mổ gia súc của nhà ai đó, nhưng vừa mới nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt cậu liền trở nên trắng bệch.

Trên mặt đất cách đầu xe không xa có một thi thể người phụ nữ trẻ tuổi nằm đó, biểu cảm của thi thể vừa dữ tợn vừa đau khổ, làm da đã có hơi thối rữa, tứ chi vặn vẹo, từ ngực đến bụng bị mổ ra một cách “gọn gàng” lộ ra xương sườn trắng bóng, nội tạng bên trong không cánh mà bay, tỏa ra mùi tanh hôi nồng nặc, trùng ruồi “vo ve” lúc nhúc ăn thịt rữa trên xác.

Nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này, hai chân Trình Tri Sơ mềm nhũn ra, cậu tê liệt ngồi bệch trên xe, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy ra, cậu bịt miệng mình lại, suýt chút nữa đã ói ra ngoài.

Cậu bỗng nhớ tới những gì loáng thoáng nghe được từ radio, lập tức hiểu được tình hình của mình còn nguy hiểm hơn cả những gì ban nãy mình nghĩ — Cái này đâu phải là bọn cướp bình thường, đây là tên biến thái cuồng giết người, nếu cậu không thể chạy trốn….. Chờ đợi cậu chỉ có một con đường chết!

Tiếng chuông báo động trong lòng Trình Tri Sơ không ngừng vang lên, tư duy gần như trở nên trống rỗng, trong đầu chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ này, nhưng trái ngược với suy nghĩ của mình, cậu run rẩy không thôi, cơ thể trở nên cứng ngắc, thậm chí dù là một động tác đơn giản cũng không cử động được.

“Két — rầm!”

Đúng vào lúc này, xe tải dừng giữa sân, cửa xe bị người khác dùng sức đóng sầm lại, mặt đất lát gạch đá vang lên tiếng bước chân nặng nề, kinh động đánh vào Trình Tri Sơ đang chìm trong khủng hoảng, khiến cậu khôi phục được chút lý trí.

Chỉ có tiếng bước chân của một người, hẳn là tên lái xe, có thể trên xe chỉ có một mình hắn, chính là tên cuồng giết người kia, nhưng không loại trừ khả năng bên trong nhà vẫn còn đồng lõa của hắn.

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Trình Tri Sơ, nhưng cậu không có thời gian tự hỏi liền lập tức nắm sợi dây thừng bị cắt kia giấu ở sau lưng, làm mình quay về tư thế lúc mới tỉnh lại, nhắm chặt hai mắt, đè nén nội tâm run rẩy, giả thành bộ dáng hôn mê lúc trước, hy vọng có thể khiến đối phương lơ là cảnh giác, đợi cậu tìm được cơ hội liền thoát thân.

“Lộc cộc, lộc cộc….”

Một bóng đen chậm rãi di chuyển dưới ánh đèn màu trắng nhạt, tiếng bước chân đáng sợ hệt như đang giẫm vào trái tim Trình Tri Sơ, ngón tay giấu sau lưng chợt nắm chặt lại, cậu dùng hết sức mới có thể kìm nén hô hấp quá mức dồn dập của mình, không để lộ chuyện mình đã tỉnh dậy.

Bóng đen kia đi đến trước hàng rào, Trình Tri Sơ hí mắt nhìn lén, trong lòng lập tức run lẩy bẩy, dáng người tên lái xe còn cường tráng hơn cả tưởng tượng của cậu, cao chắc gần hai mét, cơ thể lực lưỡng, hệt như một tên đầu gấu, chỉ cần một tay cũng có thể dễ dàng bóp chết cậu.

…….. Thế này làm sao chạy trốn đây!?

Trình Tri Sơ có hơi nghệch ra, lúc này tài xế đã dùng chìa khóa mở cửa hàng rào, hắn kéo hàng rào ra rồi nhảy lên xe, đến khi cả người hắn ta đều đã đi lên, chiếc xe bỗng nhiên thụm xuống.

Nhìn thấy tên tài xế đang tiến gần về phía mình, thần kinh của Trình Tri Sơ đã căng thẳng vô cùng, cuối cùng cậu kiềm chế không được nữa, đột ngột xoay người nhảy dựng lên, luồng qua khe hở bên cạnh tên tài xế, ý đồ muốn trực tiếp chạy qua.

Cậu vốn tưởng do tên lái xe này có thân hình khổng lồ nên phản ứng sẽ chậm chạp hơn một chút, hơn nữa trong không gian nhỏ hẹp như vậy cũng không thể lập tức xoay người bắt cậu được, nhưng cậu không ngờ, đối phương căn bản không cần xoay người mà chỉ cần trực tiếp vung tay về phía sau một cái là đã đánh trúng ngay đầu cậu, khiến cậu lập tức hoa mắt choáng váng, thân thể mềm nhũn trực tiếp ngã xuống.

……. Tiêu rồi.

Đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu Trình Tri Sơ trước khi cậu hôn mê.

……..

Lúc tỉnh lại lần nữa, Trình Tri Sơ suýt nữa không mở mắt ra được, bởi vì ánh sáng trước mắt cậu quá chói mắt, rồi sau đó cậu phát hiện xúc cảm sau lưng mình rất cứng, hình như là đang dựa vào tường.

Trình Tri Sơ ngây người mất một lúc, tưởng mình vẫn còn đang trong ký túc xá, tất cả những chuyện lúc trước cậu trải qua đều là ác mộng, nhưng không đợi cậu kịp thở phào, cảm giác chóng mặt và mùi máu tươi trong không khí vẫn còn nồng nặc như cũ nói cậu biết rằng, cậu vẫn còn ở cái chỗ vừa nãy, hơn nữa cậu có thể cảm nhận được cổ tay và cổ chân của mình đều bị khóa bằng vòng kim loại, cậu bị xích vào trong tường.

Đúng lúc này, bỗng nhiên có thứ gì đó ấm áp dừng trên mặt cậu, đó là một ngón tay đến từ một người khác, Trình Tri Sơ chưa kịp chuẩn bị tâm lý lập tức bị dọa sợ kêu thành tiếng, tuy rằng sau đó cậu cảm thấy vô cùng hối hận, nhưng lại không thể giả vờ bất tỉnh nữa, đành phải sợ sệt mở mắt ra.

Trong tầm mắt hơi mơ hồ và có chút méo mó của mình, cậu nhìn thấy bàn tay thuộc về đàn ông, khớp xương rõ ràng, làn da trắng nõn, mười ngón tay thon dài nhưng có lực, là một bàn tay cực kỳ xinh đẹp.

Bàn tay này đang chậm rãi di chuyển, dịu dàng vuốt ve hai má cậu, tiếp đó bên tai Trình Tri Sơ vang lên một giọng nói mang theo ý cười rất êm tai.

“Em tỉnh rồi.”

Cả người Trình Tri Sơ run lên, tầm nhìn cuối cùng cũng trở lại bình thường, đồng thời bàn tay kia cũng dời xuống, gương mặt thật của người kia hiện ra.

Thấy rõ dáng vẻ của đối phương, Trình Tri Sơ lập tức trở nên sửng sốt, bởi vì người đàn ông trước mắt này còn trẻ đến bất ngờ, dáng người thẳng đứng thon dài, khuôn mặt sắc bén tuấn tú, hắn đang mỉm cười nhìn cậu, ý cười bên môi cực kỳ dịu dàng.

Nếu không phải trên làn da tái nhợt của hắn dính phải vết máu đỏ tươi, tay kia còn cầm dao phẫu thuật đang rỉ máu, dùng ánh mắt đáng sợ nhìn cậu, Trình Tri Sơ có lẽ sẽ nghĩ hắn ta là người tốt.

Nhưng giờ phút này, bị đối phương dùng ánh mắt vừa quỷ dị, thâm trầm vừa nóng bỏng quan sát từ trên xuống dưới, Trình Tri Sơ lại cảm thấy máu cả người mình như bị đóng băng, cậu có thể cảm nhận được, ánh mắt của tên đàn ông này nhìn cậu hệt như đang nhìn một món đồ chơi mới mà hắn cực kỳ trân quý chứ không phải là đang nhìn một người sống.

Cho dù vẻ ngoài của người này trông vô hại đến đâu, Trình Tri Sơ vẫn có thể hiểu được đây chính là đồng lõa của tên lái xe kia, mà người đàn ông trước mắt này mới chính xác là tên biến thái cuồng giết người, cậu rất có thể sẽ chết trên tay đối phương, hơn nữa còn sẽ chết rất thảm……

“Sắc mặt em không tốt cho lắm, cảm giác không thoải mái sao?”

Người đàn ông điển trai hơi nhíu mày, tựa như có hơi lo lắng cho tình huống hiện tại của cậu, hắn cẩn thận sờ sờ đôi má tái nhợt của Trình Tri Sơ, nhưng lại khiến Trình Tri Sơ càng thêm sợ hãi run rẩy.

“Tôi xin lỗi em nhé, tôi không ngờ thuộc hạ của tôi sẽ ra tay đánh em, còn làm em bị thương.”

Trong giọng nói của tên đàn ông tràn ngập cảm giác tội lỗi, hắn hơi cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán Trình Tri Sơ một cái, hơi thở nóng rực dán ở bên tai cậu thấp giọng nói.

“Chắc em đau lắm, tôi thành thật xin lỗi nhé, hơn nữa bị người khác không phải tôi chạm vào có phải em thấy ghê tởm lắm không?”

Cái gì mà “người khác không phải tôi” ? Rõ ràng anh mới là tên ghê tởm nhất đấy!!

Đột nhiên bị tên biến thái hôn một cách vô cớ, ngoại trừ ớn lạnh, Trình Tri Sơ còn cảm thấy ghê tởm và phẫn nộ, mấy lời mắng chửi suýt nữa đã thốt ra, nhưng ánh mắt vừa chuyển động, đột ngột nhìn thấy đống gì đó trên đất, cậu lập tức sởn tóc gáy trừng lớn hai mắt, hoảng sợ thét chói tai.

—— Đó là đống thịt thối đẫm máu tươi, ở giữa còn xen lẫn hài cốt trắng bệch cùng với vài mảnh vải khô, ở trên cùng là một cái đầu người chết không nhắm mắt, dáng vẻ chính là tên lái xe kia, trên mặt hắn còn để lại biểu cảm hoảng sợ, không lâu lúc trước hắn còn hành hung người khác, giờ phút này đã bị phân xác thành một đống thịt tươi máu chảy đầm đìa.

Người đàn ông xinh đẹp mỉm cười, nói: “Nó cảm thấy bản thân rất có lỗi với em, vì để xin lỗi em, nó tự nguyện biến thành dáng vẻ này đấy.”

Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng hệt như mây bay nhưng lại khiến lý trí của Trình Tri Sơ hoàn toàn hỏng bét. Cậu sợ hãi, hốc mắt lập tức ứa lệ, cậu biết nếu cứ như vậy rất có thể sẽ khiến tên cuồng giết người này thêm hưng phấn, nhưng biết là một chuyện, khi thời khắc này chân chính xảy ra, cậu hoàn toàn không thể khống chế phản ứng bản năng của mình được.

Cậu khóc nức nở, nói năng van xin lộn xộn: “Tôi sẽ không nói chuyện này với bất cứ người nào đâu, xin anh, thả tôi về đi, đừng giết tôi mà……”

“Đừng sợ.”

Người đàn ông vươn tay lau đi nước mắt đang chảy xuống từ khóe mắt của cậu, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ, thậm chí có thể gọi là thương tiếc hôn lên đuôi mắt ướt sũng của cậu, nhưng dao phẫu thuật dính máu lại yên lặng dán lên cổ của Trình Tri Sơ, lưỡi dao sắc bén lập tức cắt ra một đường máu tinh tế.

“Tôi không muốn giết em.”

“Tôi chỉ muốn ăn từng khối thịt trên người em, khiến em vĩnh viễn ở bên tôi,”

“Bởi vì…. Tôi yêu em nhiều lắm.”

Cảm giác lưỡi dao đâm vào da thịt càng ngày càng rõ rệt, Trình Tri Sơ căn bản không biết tại sao bản thân đột nhiên lại bị một tên biến thái yêu trúng, còn chết không rõ ràng như vậy, cậu đã tuyệt vọng nhắm mắt lại, chuẩn bị tiếp nhận sự thật, nhưng một âm thanh kỳ lạ bỗng vang lên trong đầu cậu.

[Cậu có muốn sống sốt không?]

[Cậu có muốn thoát khỏi nơi này, trở lại thế giới ban đầu của mình không?]

“Đương nhiên là tôi muốn rồi!! Ai lại bằng lòng chết trong tay tên cuồng giết người chứ!!!”

Trình Tri Sơ nghĩ đây chính là ảo giác thính giác của mình, nhưng mong muốn sống sót đã lấn át hết thảy lý trí của cậu, khiến cậu không chút nghĩ ngợi mà trả lời. Cậu vốn tưởng bản thân đã hét thành lời, nhưng bỗng nhiên cậu phát hiện bản thân đã trả lời giọng nói đó trong tiềm thức.

[Tốt lắm, nếu cậu đã muốn sống, vậy tôi đây sẽ nói cho cậu cách để sống sót.]

[Nhìn thấy người đẹp trai trước mặt cậu không?]

[Ngay bây giờ, hôn hắn đi, hôn môi với hắn, cho hắn một cái “moah moah”, dùng đầu lưỡi của cậu điên cuồng liếm môi hắn, vậy thì cậu có thể sống rồi!!]

Trình Tri Sơ: “……”

Tại sao sắp chết đến nơi, ảo giác thính giác của cậu lại còn có thể mất liêm sỉ như vậy.

—ฅ^•ﻌ•^ฅ—

Nhật ký của ?? • Phần 1

Tôi cảm thấy, em ấy sẽ tiến vào trò chơi.

Lần này tôi sẽ không đánh mất em ấy nữa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play