[Tinh Tế] Anh Không Phải Là Tên Lừa Đảo À?

Chương 6


1 tháng

trướctiếp

Muốn biết về người máy sinh học 001 không khó, bởi vì câu chuyện truyền kỳ của anh ta vang dội khắp thế giới này. 

“Anh ấy là người máy sinh học xuất sắc nhất, lạnh lùng nhất và mạnh mẽ nhất.” Đế Phục đưa cánh tay có ID 001 ra tự hào khoe khoang, trong khi Thanh Mậu Ti là người nghe duy nhất, vẻ mặt càng ngày càng kỳ quái.

Vừa rồi, Thanh Mậu Ti đã nói rằng trên tay của Đế Phục không phải là hình xăm, nhưng Đế Phục lại khẳng định đó chỉ là hình xăm vẽ hai vòng tròn và một cây gậy, không liên quan gì đến ID.

“Cậu có biết 001 trông như thế nào không?” Thanh Mậu Ti ngắt lời Đế Phục đang có dấu hiệu tự luyến.

“001 rất bí ẩn” Đế Phục hạ thấp giọng: “Những người máy thuộc dòng chiến đấu như họ không bao giờ lộ mặt, vì nhiệm vụ của họ rất nguy hiểm.”

Thanh Mậu Ti gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.

Ban đầu, Thanh Mậu Ti nghĩ rằng cơ thể của mình bị một nhà khoa học bí ẩn nào đó phát hiện ra và dùng để tạo ra người máy sinh học như Đế Phục, nhưng bây giờ có vẻ như sự tồn tài của hắn chắc chắn đã được những người ở giới cao tầng biết đến.

Nhưng nếu Đế Phục thực sự là 001, thì tại sao bây giờ anh ta lại xuất hiện ở đây? Sắp hỏng rồi có nghĩa là gì?

001 trong video vừa ít nói vừa mạnh mẽ, rất khó để liên kết anh ta với tên người máy ngu ngốc này.

“Các mã số của người máy các cậu có bị trùng lặp không? Ví dụ như trong người máy gia dụng cũng có mã số 001?” Thanh Mậu Ti lại hỏi.

“Không đâu, 001 của người máy gia dụng sẽ có một chữ cái phía trước, chúng tôi thuộc lô sản xuất khác nhau.” Lúc này, Đế Phục đột nhiên trở nên thông minh: “Người máy duy nhất được gọi là 001 chỉ có người máy sinh học này, anh ấy đã tồn tại hơn trăm năm rồi.”

001 là người máy sinh học đầu tiên được tạo ra, các bộ phận bên ngoài của anh ta đã được nâng cấp rất nhiều lần, bộ điều khiển trung tâm của 001 có thể nói cho đến hiện tại.

Nói đến đây, Đế Phục lại tỏ ra bối rối: “Nhưng đã mấy năm rồi mà phía chính phủ không công bố thông tin gì về anh ấy, có lẽ anh ấy đang thực hiện một nhiệm vụ mật.”

Nhiệm vụ mật? Thanh Mậu Ti lại liếc nhìn cánh tay của Đế Phục: “Cậu được đưa đến đây từ khi nào?”

“Đến đây á? Năm năm trước.” Đế Phục gãi đầu: “Thông tin về 001 cũng bị cắt đứt cách đây năm năm, tôi đã nói rồi, tôi với anh ấy rất có duyên.”

Chắc chắn không chỉ “có duyên” hai chữ đơn giản như vậy đâu.

Thanh Mậu Ti nhìn vào ID 001 được in rõ ràng trên cánh tay của Đế Phục, hắn đoán đây có thể là cơ chế tự bảo vệ kỳ lạ nào đó của 001: “Cậu đã cho ai xem qua hình xăm này chưa?”

“Đương nhiên là chưa, đây là bộ phận riêng tư, sao tôi có thể để người khác xem.” Đế Phục nói, đồng thời dùng lớp da nhân tạo bao phủ lấy cánh tay, che kín đến ngón tay.

Cậu là người phụ nữ bị chèn ép trong thời đại phong kiến à? Cánh tay cũng thành bộ phận tư mật? Thanh Mậu Ti chắc chắn đây là cơ chế tự bảo vệ nào đó của 001.

Hơn nữa: “Bộ phận riêng tư mà cậu còn để cho tôi xem?”

“Bởi vì anh là người giám hộ của tôi.” Đế Phục đáp.

Thanh Mậu Ti rơi vào trầm tư, hắn bắt đầu suy nghĩ, từ khi nào hắn trở thành người giám hộ của người máy ngốc này, còn chưa có sự đồng ý của hắn: “Cậu phải biết rằng, đợi đến khi tôi tìm được cơ thể của mình, tôi chắc chắn sẽ xử lý cậu, đừng có ôm bất kỳ ảo tưởng hay chờ mong gì ở tôi.”

Đế Phục tiếp tục “điếc có chọn lọc”, hoàn toàn không đáp lại mà vui vẻ chạy đến tủ quần áo, lôi ra một chiếc áo khoác ngắn với chất liệu phát quang ướm thử lên người: “Anh nghĩ ngày mai tôi mặc cái này để hoàn thành nhiệm vụ có được không?”

“Quá chói mắt.” Thanh Mậu Ti nhíu mày, cảm thấy chiếc áo khoác sặc sỡ này không phù hợp với Đế Phục.

Nhưng mà Đế Phục vẫn không thèm để ý lời Thanh Mậu Ti nói: “Anh cũng thích nó đúng không!”

Thanh Mậu Ti: “...” Hắn nói thích bao giờ?

“Tôi biết thẩm mỹ của chúng ta giống nhau mà.” Đế Phục cảm thán xong liền mặc chiếc áo khoác lên người.

Sau đó, cậu nhẹ nhàng đẩy tủ quần áo, để lộ ra cái rương nhỏ được chôn sâu dưới đất.

Thanh Mậu Ti khoanh tay, nhướng mày.

Tiếp theo hắn thấy Đế Phục mở rương ra, từ trong đống vũ khí lấy ra con dao găm màu đen mà Thanh Mậu Ti vừa thấy trước đó, chính là vũ khí đã xuất hiện trong video lúc nãy.

“Anh xem! Tôi có cả cùng một loại dao găm với chiến thần này!” Đế Phục phấn khích.

Nhưng Thanh Mậu Ti không có phản ứng. Hắn chỉ biết lần này thì chắc chắn rồi, tên ngốc Đế Phục này và người máy 001 trong video là cùng một người.

Đế Phục đối với nhiệm vụ ngày mai cảm thấy rất phấn khích. Ông già đó vào buổi trưa lại đến, dặn dò Đế Phục vài câu.

Ông ta còn mang thức ăn đến cho Đế Phục, là loại dịch tương trộn mà hôm qua anh ăn. Rõ ràng ở nơi tồi tàn như thế này, thức ăn thừa từ Tân Đại Lục đưa đến cũng đã được xem là món ăn thượng hạng, ít nhất nhận thức ăn từ tay ông già khiến Đế Phục rất vui.

Ông già lại đưa vài lời khích lợi rẻ tiền với Đế Lục, đại loại như: “Tôi tin cậu.” hoặc là “Con quỷ đó không mạnh lắm đâu, cậu chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Đế Phục bị ông già khen ngợi đến mức đầu óc lâng lâng, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt thương hại của người phụ nữ nhuộm tóc hàng xóm thỉnh thoảng lại ném qua.

Khi Đế Phục chuẩn bị thưởng thức “mỹ vị” nào đó, Thanh Mậu Ti, sau một lúc im lặng mới lên tiếng.

Hắn ngưng tụ ra thân hình, ngồi trên chiếc giường nhỏ của Đế Phục, nheo mắt nhìn anh, nói: “Đây là bữa ăn cuối cùng của cậu đấy, lão già đó vốn chẳng nghĩ cậu có thể sống sót trở về.” 

Đế Phục ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn Thanh Mậu Ti: “Nhưng đây là dịch tương trộn đó.”

“Đây là thức ăn thừa! Đám người các cậu chẳng khác nào lũ heo bị những tên thượng đẳng trên đó nuôi nhốt, chỉ được ăn đồ họ bỏ đi!” Thanh Mậu Ti càng nghĩ càng tức giận.

Đó là lý do vì sao Thanh Mậu Ti lại ghét thế giới nát bét này, cái xã hội không thể cứu vãn được nữa.

Lòng tham và sự ganh đua đã khiến con người trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng bọn họ lại chưa bao giờ “tốt hơn”.

Ở thời đại của Thanh Mậu Ti, mọi người tưởng tượng đến thế giới tương lai, thế giới máy móc có thể thay thế con người làm việc, con người được giải phóng hoàn toàn, không còn bị bệnh tật quấy rối, có thời gian để ca ngợi cuộc sống này tốt đẹp như nào.

Có thể, thế giới này chưa từng thay đổi, luôn có những kẻ cao cao tại thượng, giẫm lên lưng vô số “con lợn” để được đứng thẳng. Những kẻ ở Tân Đại Lục xem đồ ăn thừa của mình là biểu tượng của sự sa hoa, là món quà mà bọn chúng ban tặng cho Cựu Đại Lục. Trong khi đó, người ở đây (Cựu Đại Lục) lại thực sự xem thức ăn thừa đó là mỹ vị nhân gian.

Đế Phục là 001, anh từng được những kẻ đó truyền bá là chiến thần, nhưng giờ hãy xem chiến thần mà mọi người từng tung hô giờ đang ở nơi nào?

Thanh Mậu Ti từng là một người bao dung, hắn biết rõ trên thế giới này có ánh sáng thì phải có bóng tối, không có gì là hoàn mỹ tuyệt đối. Hắn biết rõ nếu cứ một mực làm việc đại nghĩa thì bóng tối vẫn sẽ nhảy lên trên đầu mình mà thôi, chính Thanh Mậu Ti đã trải nghiệm qua cảm giác khốn khổ đến tột cùng đó.

Một bóng tối nặng nề, sâu không thấy đáy, như thể đã thấm vào từng xương tủy của Thanh Mậu Ti, khiến cho xương cốt cũng trở nên lạnh lẽo.

Kinh tởm, con người luôn là sinh vật rất ngạo mạn.

Hạnh phúc của bản thân luôn đổi trên nỗi bất hạnh của người khác. Giống như việc họ phải giẫm đạp lên đầu của người khác, để chứng tỏ sự cao quý của mình.

Thanh Mậu Ti bước tới, định giật lấy hộp thức ăn từ tay Đế Phục vứt đi.

Đế Phục dường như nhận ra ý đồ của hắn, nhanh chóng ôm chặt hộp thức ăn bỏ chạy.

“Đưa đây!” Thanh Mậu Ti giận dữ chìa tay ra.

“Không được, tôi đói.” Đế Phục đáp lại, anh chỉ ăn một bữa hôm qua. Hai ngày liên tục đều được thưởng thức thức ăn tự nhiên, rõ ràng là chuyện tốt, anh không hiểu tại sao Thanh Mậu Ti lại tức giận như vậy.

Hơn nữa, Đế Phục không cần phải trả tiền cho bữa ăn này.

Trong khi Đế Phục vẫn đang cảnh giác, Thanh Mậu Ti nghe câu “Tôi đói” lại cảm thấy hết sức bất lực.

Thanh Mậu Ti nhận ra với tần suất ăn uống của Đế Phục không đủ duy trì một ngày ba bữa. Trong tình huống này, vì cái gọi là danh dự mà vứt bỏ thức ăn chỉ khiến Đế Phục phải tiếp tục chịu đói.

Có lẽ nên mua một túi dịch dinh dưỡng? Nhưng thứ đó chỉ đảm bảo Đế Phục không chết đói, cảm giác no bụng hoàn toàn không tồn tại.

Cuối cùng, Thanh Mậu Ti chỉ có thể ngồi lại xuống giường, sau khi biểu cảm thay đổi vài lần, hắn chỉ có thể buông lời đe dọa: “Đợi tôi quay lại thế giới này, tôi sẽ hủy diệt tất cả.”

“Anh tính giết chết toàn bộ dịch tương trộn với tiểu tinh linh sao? Chỉ có ác long mới làm chuyện đó.” Đế Phục nói, rồi nhét một muỗng thức ăn vào miệng.

Sự gắn kết giác quan giữa hai người khiến Thanh Mậu Ti suýt nữa thì nôn ra.

Lần này, ngoài vị mặn chua, còn có thêm mùi tanh nồng và đắng, có lẽ là được mua ở một nhà hàng khác.

Nhưng mà Đế Phục lại ngạc nhiên mở to mắt: “Ooii, cảm giác vị lần này càng phong phú hơn!”

Cái vị dở tệ đó mà phong phú cái nổi gì!

Con mẹ nó, Đế Phục ăn loại rác rưởi này không chỉ hành hạ tinh thần mà còn cả thể xác của Thanh Mậu Ti.

Ăn thứ này khác gì đang chịu tra tấn, lưỡi của người trong thời đại này đều có vấn đề hết rồi à?

Đế Phục vẫn tiếp tục ăn từng muỗng một, còn Thanh Mậu Ti thì liên tục cảm thấy cổ họng mình trào ngược lên từng cơn buồn nôn, cuối cùng hắn cũng dần quen. Trong đầu ngoài việc chửi rủa, Thanh Mậu Ti còn dành ra chút thời gian để suy nghĩ những việc khác.

Chẳng hạn như việc tìm hiểu xem điều gì đã xảy ra với 001; Cơ thể của hắn hiện đang ở đâu, và đám quỷ của ông già kia nói trong thời đại này thực sự là gì? Tại sao tối qua Đế Phục lại nói rằng mọi chuyện hiện tại đều liên quan đến hành động của hắn.

“Tôi ăn xong rồi!” Đế Phục đặt hộp thức ăn xuống.

Nghe câu này, Thanh Mậu Ti thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì cũng đã kết thúc mang tra tấn hôm nay.

“Tôi sẽ dùng thiết bị làm sạch để rửa mặt, sau đó tôi phải đi ngủ. Anh muốn cùng tôi đi ngủ hay ẩn vào cái bóng?” Đêm qua, Đế Phục chợp mắt nghỉ ngơi trên mái nhà, khi mở mắt ra thì Thanh Mậu Ti đã biến mất.

*Thiết bị vệ sinh - quả cầu vệ sinh: theo raw thì tác giả viết là 清洁球 - Đế Phục sử dụng một thiết bị làm sạch có hình cầu để rửa mặt, nhưng vì đọc nó rất cấn nên mình chỉ tạm edit là thiết bị làm sạch/ vệ sinh, mọi người biết nó hình tròn hoặc hình cầu là được.

“Bây giờ mới có một giờ rưỡi chiều.” Thanh Mậu Ti hỏi: “Cậu định ngủ đến ngày mai à?”

“Tôi cần tích trữ năng lượng, vì có thể ngày mai sẽ rất mệt mỏi.” Đế Phục thực ra cũng không rõ vì sao mình lại làm vậy, nhưng cơ thể anh nhắc nhở rằng cần phải vào trạng thái nghỉ ngơi.

Là thói quen hay lập trình nào đó còn sót lại? Thanh Mậu Ti cảm thấy người máy trước mắt chứa đầy bí mật, thậm chí có thể nhiều hơn cả hắn ta: “Không, tạm thời tôi sẽ không ẩn vào cái bóng.” Thanh Mậu Ti vẫn muốn tham quan căn nhà nhỏ này, xem còn gì khác ẩn giấu ngoài sự tồi tàn này không, hắn còn muốn nghiêm túc nghiên cứu xem người máy sinh học chiến đấu chuyên dụng sẽ ngủ như thế nào.

Tối qua, Thanh Mậu Ti hoàn toàn không để ý đến những chi tiết này.

“Vậy anh muốn ngủ cùng với tôi?” Đế Phục lập tức kích động, hai mắt sáng rực, anh nhanh chóng vệ sinh bản thân bằng thiết bị vệ sinh, sau đó lao đến ôm lấy Thanh Mậu Ti đang còn ngồi suy tư bên giường, rồi kéo hắn xuống giường.

Thanh Mậu Ti: “...Cậu đang làm trò gì vậy?”

“Đây là lần đầu tiên tôi ngủ cùng người khác.” Đế Phục cúi đầu, hơi ngượng ngùng nói: “Nên hơi có chút phấn khích, tôi nên làm gì bây giờ?”

Thanh Mậu Ti nói: “Thả tôi ra.”

Thanh Mậu Ti nghĩ rằng “ngủ cùng” chỉ đơn giản là không quay về ẩn vào trong cái bóng.

“Chúng ta có nên kể mấy câu chuyện kinh dị trước khi ngủ không?” Đế Phục lần nữa phớt lờ lời của Thanh Mậu T, tiếp tục nói: “Hay là kể về câu chuyện tình yêu giữa nấm và sâu?”

“Hoặc chúng ta thi ngủ, xem ai ngủ trước.” Đế Phục nhanh chóng chui vào lòng Thanh Mậu Ti.

Thanh Mậu Ti nhăn mày gầm lên: “Cậu cút ra khỏi ngực tôi ngay!”

Đế Phục không trả lời, vì anh đã ngủ mất rồi.

Người máy vào trạng thái nghỉ ngơi rất nhanh, giống như bật tắt công tắc nguồn vậy.

Cơ bắp của Thanh Mậu Ti dày hơn một vòng so với Đế Phục. Đế Phục là người máy, các thớ cơ trên người anh chủ yếu chỉ để trang trí. Còn cơ thể của Thanh Mậu Ti là thành quả của những trận chiến thực sự.

Dù đã mất đi thân xác thực sự, nhưng linh hồn của Thanh Mậu Ti vẫn giữ nguyên hình dạng đỉnh cao nhất của mình.

Nhưng dù là có là mãnh thú mạnh mẽ đến đâu, cơ bắp cũng không thể lúc nào cũng căng cứng. Khi thả lỏng cơ bắp, chúng mềm mại đàn hồi đến kỳ lạ, không phải như mỡ mềm mà là cái mềm của sự săn chắc.

Thanh Mậu Ti nghi ngờ Đế Phục đang xem hắn - kẻ mang lại nỗi sợ hãi và đau thương - như con thú nhồi bông khổng lồ.

Nhưng dù có đánh thức Đế Phục dậy cũng vô ích. Trong trạng thái này, không thể nói lý lẽ với Đế Phục.

Thế nên, Thanh Mậu Ti chỉ có thể nhìn đầu của Đế Phục, âm thầm uy hiếp: “Tôi sẽ làm cậu ngạt chết, tên người máy ngu ngốc…”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp