Ngô Hoan cắn đầu ngón tay, do dự một lát, cẩn thận cúi xuống, dựa vào cửa thử nghe xem bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, nhưng cửa cách âm quá tốt, cậu không nghe thấy gì.
Lo lắng hồi lâu, Ngô Hoan nắm lấy tay nắm cửa, lặng lẽ mở một khe hở nhìn ra bên ngoài đã yên tĩnh một lúc, trong bàn ghế bừa bộn, trợ lý và vệ sĩ đang đứng trước mặt Lâu Lan Úc. Trợ lý của tiên sinh đang nói, nhưng Lâu Lan Úc lại không nói một lời.
Trước mặt có rất nhiều người, nhưng trong mắt Ngô Hoan chỉ có tiên sinh.
Đám đông đáng sợ biến mất, đó là tín hiệu báo động đã được dỡ bỏ đối với Ngô Hoan, và sự hiện diện của Lâu Lan Úc là tín hiệu an toàn. Cậu mở cửa đi về phía Lâu Lan Úc, không nhìn thấy bàn ghế nằm trên mặt đất, cũng không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của trợ lý và vệ sĩ.
Ngô Hoan vấp ngã trên mặt đất, lòng bàn tay đau nhức thu hút sự chú ý của hắn, hắn cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy lòng bàn tay đầy máu do bị mảnh vỡ cắt trúng.
"Ngô Hoan! Em đang làm gì vậy!"
Lời mắng mỏ uy nghiêm đột ngột đánh thức Ngô Hoan, cậu vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâu Lan Úc không biết từ khi nào đã xuất hiện trước mặt cậu. Đôi mắt của Lâu Lan Úc tựa như có hai ngọn lửa đang cháy, trên khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của hắn hiện lên vẻ tức giận. Đã lâu rồi Ngô Hoan không nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Lâu Lan Úc.
Mỗi khi Lâu Lan Úc tức giận, cậu chắc chắn sẽ bị phạt.
Ngô Hoan hoảng sợ, đưa tay nắm lấy tay áo Lâu Lan Úc, giải thích: “Đừng tức giận… Tiên sinh, đừng... tức giận. Em không có ý lừa dối ngài, em chỉ là _ _"
Là cái gì? Đó chỉ là sự lừa dối có chủ ý.
Cậu tưởng mình có thể trả thù những kẻ đã làm tổn thương mình, nhưng thực chất cậu vẫn là Ngô Hoan hèn nhát và bất tài.
Ngô Hoan dần dần cúi đầu, cảm thấy chán nản, rơi vào trạng thái tự trách, ngay cả mái tóc đen mượt lúc này cũng mất đi vẻ sáng bóng khi cậu suy nghĩ lung tung, cậu không khỏi cầm lấy mảnh sứ lần nữa. cứa vào lòng bàn tay mình.
Lâu Lan Úc nắm tay Ngô Hoan, ép cậu mở lòng bàn tay, ném đi những mảnh sứ vỡ trong tay cậu, muốn mắng cậu, nhưng khi nhìn thấy cậu bị kích thích đến mức phát bệnh, bối rối như một con cừu nhỏ, dù bực cũng không nỡ trách mắng cậu.
“Lên xe lấy hộp y tế.” Hắn nói mà không quay lại.
Trợ lý lập tức chạy xuống lầu lấy hộp y tế, vài phút sau, hắn nhanh chóng chạy lại đưa hộp y tế cho Lâu Lan Úc. Hắn giả vờ bình tĩnh nhìn Ngô Hoan, nhìn ở khoảng cách gần, hắn càng thêm kinh ngạc trước nhan sắc tuyệt đẹp của cậu.
Ngô Hoan vốn đang bị bệnh, không thể kiềm chế được cảm xúc, tâm trạng dao động quá mức, bất kỳ sự xáo trộn nào từ thế giới bên ngoài đều có thể khiến cậu kích động, máu chảy ngày càng nhiều, làn da trắng nõn rất nhanh đã chuyển sang màu đỏ.
Nhưng loại màu đỏ này không phải là màu đỏ đậm mà là sắc đỏ nhẹ nhàng pha trộn của hoa hồng.
Ngô Hoan vốn có khuôn mặt sắc sảo, ngay cả khi không trang điểm vẫn trông như thể được trang điểm đậm. Khi má và khóe mắt cậu được tô điểm lên sắc đỏ như hoa hồng càng khiến cậu đẹp đến rung động lòng người.
Trợ lý đã cùng Lâu Lan Úc tham dự nhiều buổi tiệc tối, từng gặp rất nhiều mỹ nhân cả phương Đông lẫn phương Tây, gương mặt thanh tú, khí chất xuất chúng, nhưng chưa bao giờ hắn thấy kiểu như Ngô Hoan, quả thật giống như những con quỷ núi được mô tả trong sách cổ.
Rõ ràng là đẹp đến rực rỡ nóng bỏng, nhưng lại mỏng manh đến mức chỉ cần chạm vào là có thể tan vỡ, mang theo vẻ quyến rũ, hấp dẫn đến lạ kì.
Trợ lý có chút thất thần, đột nhiên nhận thấy có một ánh mắt lạnh lùng đang hướng về phía mình, hắn rùng mình, khi định thần lại thì đối mặt với ánh mắt cảnh cáo của Lâu Lan Úc, hắn lập tức cúi đầu lùi về phía sau.
Những người khác ở phía sau cũng như có như không nhìn Ngô Hoan.
Sau khi Lâu Lan Úc xử lý vết thương trên lòng bàn tay của Ngô Hoan xong, hắn cởi áo khoác ra che lên đầu cậu, một tay vòng qua hai chân của Ngô Hoan, tay kia giữ lưng cậu, bế Ngô Hoan lên như ẵm một đứa trẻ.
Ngô Hoan nhìn chằm chằm vào khuôn mặt góc cạnh của tiên sinh qua lớp áo vest, hai tay ôm lấy vai tiên sinh. Trong lòng bàn tay không có mảnh sứ vỡ nào, nhưng cậu vẫn điên cuồng muốn chọc vào vết thương, đau đớn sẽ giúp cậu tỉnh táo, để cậu có thêm dũng khí, nhưng tiên sinh không thích cậu làm điều vậy, ngài ấy sẽ tức giận.
Ngô Hoan không dám làm vỡ miệng vết thương tiên sinh vừa băng bó.
Bây giờ cậu đang rất mâu thuẫn.
Cậu cau mày, nghĩ đến việc tự làm hại bản thân, nhưng lại cố gắng hết sức kìm lại vì tiên sinh sẽ không thích.
Đây là biểu hiện của Ngô Hoan khi phát bệnh, cậu sẽ tự làm hại bản thân.
Lên xe, hồi lâu sau, Ngô Hoan rốt cục nghĩ ra biện pháp dời đi sự chú ý của mình, cậu hỏi: "Vừa nãy... Tiên sinh làm gì vậy?"
Lâu Lan Úc nhẹ nhàng vuốt ve lưng Ngô Hoan, nghe xong liền rũ mắt nhìn Ngô Hoan, hồi lâu mới trả lời: "Không có gì."
Ngô Hoan: “Ồ.” Cậu tin Lâu Lan Úc, cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Nhưng trợ lý ngồi ở ghế phụ lại rất ngạc nhiên, theo suy nghĩ của người bình thường, cậu nên bám vào người chỗ dựa của mình, nhờ chỗ dựa giúp mình dạy dỗ đám cỏ dại dám bắt nạt và cười nhạo mình, nhưng Ngô Hoan lại không như vậy, cậu tựa hồ cho rằng không cần người khác trả giá thay mình, cho dù người này có là tiên sinh mà cậu rất rất dựa dẫm!
Cậu ấy không cần điều đó, cô đơn một cách tỉnh táo và lí trí, một phần là do hiểu chuyện, đó là sự độc lập mà con người hiện đại theo đuổi, mặt khác cho thấy cậu ấy thực lòng tin rằng sẽ không có ai trả giá vì mình, bởi vì cậu ấy hoàn toàn phủ nhận bản thân. Cậu ấy không nghĩ mình có điểm tốt nào đáng để người khác trả giá vì mình.
Nói cách khác, Ngô Hoan tự ti và là một người bi quan tỉnh táo.
Những điều mà trợ lý có thể thấy, Lâu Lan Úc biết rõ bệnh tình của Ngô Hoan đương nhiên cũng hiểu.
Hắn cau mày, lửa giận trong lòng vô tình bộc lộ ra, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Ngô Hoan, hắn cố gắng kiềm chế, an ủi Ngô Hoan lúc này đang dễ bị tổn thương: “Ta không giận em, Ngô Hoan, em không cần phải sợ ta."
Lúc Lâu Lan Úc gọi tên đầy đủ của cậu, chính là lúc hắn đang hứa hẹn, mà những lời hắn hứa, hắn nhất định sẽ làm được.
Đây là quan điểm mà Lâu Lan Úc đã hình thành trong thế giới của Ngô Hoan một cách tinh vi và không để lại dấu vết trong hai năm qua. Bất kỳ lời hứa nào mà hắn đưa ra chắc chắn sẽ không bị phá vỡ hay thất hứa.
Đúng như dự đoán, Ngô Hoan dần dần lộ ra vẻ mặt thoải mái sau khi nghe những lời này.
Ngô Hoan thả lỏng người, nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi.
Lâu Lan Úc ôm Ngô Hoan vào lòng, đặt lòng bàn tay lên trán cậu, có chút nóng, chẳng lẽ sốt rồi?
"Ngủ đi. Em an toàn rồi, không ai có thể làm tổn thương em được nữa."
“Tiên sinh…” Ngô Hoan đang ở trong vùng an toàn, để bóng tối nhấn chìm mình.
***
Ngô Hoan được đưa trở lại phòng ngủ, ngơ ngác uống một ít thuốc, ôm lấy áo khoác của Lâu Lan Úc bình yên chìm vào giấc ngủ.
Lâu Lan Úc đi xuống lầu, quản gia bà bà vừa cúp điện thoại, quay người lại nói: "Là đại tiểu thư gọi."
Đại tiểu thư của quản gia bà bà đã gả qua nhà họ Phó, là mẹ của Phó Ngân Hà. Cuộc gọi vừa rồi là hỏi Lâu Lan Úc tại sao lại quất Phó Ngân Hà, khi rời đi, Lâu Lan Úc đã mang theo roi ngựa nên cô mới đoán là Lâu Lan Úc đã giáo huấn Phó Ngân Hà.
Có thể còn có những người khác, nhưng vì đó là nhà họ Lâu nên không dám đến hỏi tội.
Lâu Lan Úc thả cổ tay ra: “Từ giờ trở đi, tôi sẽ không trả lời bất kỳ cuộc gọi nào từ nhà họ Phó.” Hắn đứng trước cửa sổ bằng kính trong suốt kéo dài từ trần đến sàn nhà, nhìn ánh đèn của hàng nghìn gia đình dưới chân núi. Hắn đứng đó hồi lâu rồi đột nhiên nói: “Quyết định của tôi là sai sao?”
Đó là một câu nói không đầu không đuôi nhưng quản gia bà bà vẫn có thể hiểu được.
“Tâm bệnh cần có tâm dược. Nếu không phải Tiểu Hoan tiên sinh tự mình ra tay, cả đời cậu ấy sẽ mãi co ro ở Kim Đỉnh Uyển, dựa dẫm vào ngài, sợ đám đông, phủ nhận chính mình trong nỗi cô đơn và sợ hãi không thể giải quyết. Bác sĩ đã nói, kiểu phủ nhận này cuối cùng sẽ tiến triển thành phủ nhận sự tồn tại của chính mình, đầu tiên là tự làm bản thân bị thương, cuối cùng là _ _"
“Tự sát!"
Hai chữ nhẹ như lời thì thầm, lại nặng tựa ngàn cân, đè nặng lên trái tim Lâu Lan Úc.
Lâu Lan Úc được huấn luyện thành một người lính từ khi còn nhỏ, do đó đã hình thành nên một ý chí kiên cường như sắt đá. Hắn chưa từng để mình yếu đuối, không bao giờ mặc cảm dù hoàn cảnh có khó khăn đến đâu. Vậy nên hắn không thể đồng cảm với tâm lý của Ngô Hoan, nhưng hắn chưa bao giờ coi nhẹ bệnh tâm lí.
Lẽ ra hắn có thể giam cầm Ngô Hoan, nhốt cậu trong Kim Đỉnh Uyển và nuông chiều cậu cả đời, nuôi Ngô Hoan thành một cây tơ hồng chỉ có thể phụ thuộc vào hắn, thậm chí hắn còn tận hưởng mối quan hệ bệnh hoạn khi máu thịt bị Ngô Hoan dùng làm chất dinh dưỡng.
Chỉ nghĩ đến đó thôi hắn đã thấy vô cùng vui vẻ.
Bị thôi thúc bởi những suy nghĩ ngày càng bệnh hoạn và hoang đường đó, Lâu Lan Úc thực sự đã thực hiện kế hoạch giam cầm Ngô Hoan một thời gian. Hắn đã nuôi dạy Ngô Hoan thành một viên ngọc quý khiến lòng người rung động, nhưng hắn không phải là người quan tâm đến ngoại hình.
Khi ý tưởng giam giữ Ngô Hoan nảy ra, Ngô Hoan vẫn chưa trưởng thành, khi ấy cậu đang rơi vào tình trạng cực kỳ tồi tệ, không ngoa khi nói cậu lúc ấy là một tên ngốc xấu xí.
Không ai biết tại sao Lâu Lan Úc lại yêu một mình Ngô Hoan, có lẽ là do Ngô Hoan đã toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào hắn, thỏa mãn ham muốn kiểm soát biến thái của hắn.
Nhưng chính trong quá trình giam giữ Ngô Hoan, Lâu Lan Úc là người đầu tiên phát hiện ra nội tâm mục nát dưới lớp da của Ngô Hoan tưởng như đang ngày càng khỏe mạnh, ngay cả quản gia bà bà luôn tận tình chăm sóc cho Ngô Hoan cũng không nhận ra điều đó.
Lâu Lan Úc cưỡng chế gián đoạn kế hoạch giam cầm, lựa chọn nghe theo lời khuyên của bác sĩ tâm lý, tự tay đẩy Ngô Hoan vào đám đông, mà trong đám đông khắp nơi đều có tai mắt của hắn.
Mai: Aaaaaa tui bị đin rồi mọi người ơi, tui bị lậm xưng hô ta-em rồi, cả 3 bộ tui đều để công xưng ta gọi em với thụ hết ( ;´Д`) nhưng mà thật sự đấy là cái xưng hô hợp nhất rồi nên tui không sửa được(πーπ)trời ơi 1001 kiếp nạn khi edit:"<
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT