Dưới hành lang, ánh đèn từ chao đèn bằng vải lụa thêu hải đường đầy trong trẻo và nhu hòa, thỉnh thoảng có chú bướm đêm vỗ cánh phành phạch va trúng chao đèn, phát ra tiếng vang khẽ khàng phải chú ý mới nghe thấy được rõ.
Kiều Kiều gần như được Bùi Diễn Chi hộ tống đến cửa phòng. Từ thời cha sinh mẹ đẻ đến nay, đây là lần đầu tiên nàng xấu hổ đến như vậy.
Nàng ăn nhiều quá nên đành đi dạo trong vườn hoa để tiêu thực. Nhưng đi dạo trong vườn hoa của người khác mà lạc đường thì thôi xem như cũng tạm chấp nhận đi, còn đây lạc đường mà đi thẳng tới chỗ Bùi Diễn Chi, bại lộ tật mù đường mức độ nặng của mình luôn thì...
Kiều Kiều: Chế đội quần đây.
Nhưng may mà Bùi Diễn Chi vẫn nhịn cười được. Không chỉ thế, hắn còn chủ động vớt vát mặt mũi của nàng, ngỏ lời mời nàng cùng nhau đi tản bộ tiêu thực một cách đầy nhã nhặn và lễ độ, vừa trò chuyện vừa đưa nàng trở về tiểu viện lúc nàng tỉnh lại mà không hề để lộ bất cứ dấu vết nào. Suốt toàn bộ chặng đường, Bùi Diễn Chi không mảy may đề cập đến một chữ gì liên quan đến chuyện Kiều Kiều bị lạc đường, bảo vệ một cách trọn vẹn sĩ diện chẳng còn bao nhiêu của nàng.
Trong lòng Kiều Kiều thừa biết hắn là nhân vật phản diện tàn bạo, miệng nam mô bụng một bồ dao găm, tỏ ra ngây thơ trong sáng nhưng thực chất là sói đội lốt cừu. Song, trước hành động này của Bùi Diễn Chi, nàng vẫn kìm lòng không đặng mà có thiện cảm với hắn hơn, huống gì hắn còn có một khuôn mặt giống hệt nam thần của nàng nữa.
Thế là mức độ thiện cảm trong lòng Kiều Kiều tăng lên liên tục như được buff.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT