Dọc theo ngón tay của Văn Nhu, Cố Tinh Nhượng lặng lẽ đưa mắt quan sát cô gái, đôi mắt của chàng thiếu niên tựa như nước hồ trong suốt vào đầu mùa đông. Còn Văn Nhu, người vừa mới học được rất nhiều từ ngữ cợt nhả từ một cuốn tiểu thuyết nào đó thì lại chợt cảm thấy đầu óc trống rỗng một cách vô cớ. Thế là, cô lập tức giả vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra, lưu loát rút tay của mình lại.
Đồng thời, cô nở một nụ cười rạng rỡ với Cố Tinh Nhượng, còn đưa tay chỉnh trang lại cổ áo đồng phục của anh: "Được rồi được rồi, Tinh Tinh à, đừng có tức giận mà, tớ làm như vậy chẳng phải là bởi vì tớ cảm thấy bầu không khí quá nghiêm túc rồi hay sao. Tớ chỉ là muốn chọc cho cậu vui vẻ lên một chút, đừng có coi là thật nha. Đồng ý với tớ đi, nhất định không được coi đó là thật, được không?”
Cái gì mà tiểu thuyết lạ thường về cô vợ nhỏ của tổng giám đốc bá đạo chứ, đúng là không hề có chút tác dụng nào mà. Lần sau cô sẽ không mua cuốn đó về nữa, uổng công ngày hôm qua khi cô đọc mấy cái tình tiết cũ rích này còn nghĩ rằng có lẽ chúng sẽ có hiệu quả với Cố Tinh Nhượng mỏng manh và yếu đuối. Thế nên cô mới thử quậy đục nước, ai mà ngờ được chủ blog tình cảm kia lại không đáng tin cậy như vậy, chỉ thu tiền mà không được cái tích sự gì cả.
Đợi đến khi quay về, cô phải xóa ngay đống lời trích dẫn của tổng tài bá đạo đã tiêu tốn mất nửa tiếng đồng hồ của cô để tải xuống mới được!
Lúc Văn Nhu đang thầm chửi rủa lảm nhảm vài câu, bỗng nhiên cô cảm giác được từ phía sau lưng có ai đó khẽ kéo áo choàng của mình. Theo bản năng, cô quay đầu lại và nhìn thấy một cô gái xinh xắn mặc trên người bộ Hán phục kết hợp hai màu hồng nhạt và xanh lá. Dựa trên trang phục của cô gái ấy để đánh giá, chắc hẳn đây cũng là người giơ bảng hiệu ở một lớp nào đó, hiện tại, đối phương đang che khuất mũi và miệng bằng một chiếc quạt tròn màu vàng nhạt, đằng sau đó là khuôn mặt đỏ bừng hướng mắt về phía cô.
Vào khoảnh khắc Văn Nhu xoay người lại, trong cặp mắt của người mới tới lập tức đầy vẻ chấn động. Còn chưa nói được một lời, cô ấy đã yếu ớt ngã xuống một bên, ở ngay trước mặt Văn Nhu vẫn đang bối rối.
Thấy vậy, Văn Nhu vô thức ôm lấy eo của đối phương, vội vàng lên tiếng: "Này, cậu không sao chứ? Có bị bệnh nặng gì không?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play