Ngu Kiều khôi phục ký ức.
Ngay trước đàn Thiên Mụ, sau khi Kỳ Ân chính miệng đút nàng nuốt trôi viên thuốc cuối cùng.
Nhưng đương lúc ‘quê’ đến mức phải đội trăm cái quần đùi chống nhục, nhớ lại ký ức mình đã đánh mất suốt một năm qua, chẳng những không khiến Ngu Kiều cảm thấy vui mừng khôn xiết, trái lại nàng còn càng không thiết tha gì nhân sinh nữa, muốn đăng xuất ngay nơi này sang hành tinh khác sống.
Trong cơn xấu hổ cực độ, Ngu Kiều nhìn thoáng qua Ngu Bất Lỗ đứng giữa trận chiến hỗn loạn ở bên dưới, đối mặt với đám sĩ phu nho nhã của Bắc Tần, lấy một chọi mười, nàng dựa vào tốc độ nhanh nhất để kiểm soát tình hình. Nàng hoàn toàn không để ý đến Kỳ Ân ở bên cạnh, chạy vọt đến bên cha ruột, đỏ mặt lẳng lặng kéo vạt áo của Ngu Bất Lỗ y như một đứa trẻ trót đi lạc. Đôi mắt nàng nhìn chăm chú vào hoa văn của gạch đá màu xanh dưới bàn chân. Cho dù Ngu Bất Lỗ có quay sang hỏi điều gì, nàng đều im re, chỉ khăng khăng đòi đi theo ông ấy.
Ngu Bất Lỗ thấy bình rượu mơ của mình tỏ vẻ như thế thì ngẩng đầu nhìn Kỳ Ân đang từ tốn đứng dậy trên đàn Thiên Mụ với nụ cười cưng chiều nở trên môi. Ông ấy biết ngay chắc hẳn không phải Kiều Kiều nhà mình bị ức hiếp, mà chỉ là khó chịu nên tự đành hanh vậy thôi.
Thế là, trong cái gật đầu ngầm đồng ý của Kỳ Ân ở bên trên, Ngu Bất Lỗ lệnh cho người của mình đưa đám quan chức Bắc Tần tạo phản xuống trước. Lúc này, mới dẫn Ngu Kiều cho đến giờ vẫn chưa bớt đỏ mặt về phủ Tướng quân.
Quãng đường ngắn ngủi từ đàn Thiên Mụ đến phủ Tướng quân đủ để Ngu Kiều sắp xếp lại những suy nghĩ lộn xộn của mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT