“Ha, ha, ha…”
Trên bầu trời tối đen chỉ xuất hiện lác đác vài ngôi sao mờ.
Đường núi gập ghềnh, núi sâu rừng già tối thui, giơ tay cũng không thể nhìn thấy năm ngón. Bóng đêm đen đặc đó khiến người ta cảm thấy có con thú nào đang ẩn mình trong đó, chực chờ vồ mồi, chỉ cần nhìn vào là thấy nỗi sợ hãi xâm chiếm toàn thân.
Văn Nhân Vô Kỵ bôn ba mệt mỏi, khó khăn lắm mới tìm được một nơi ẩn náu bí mật, nhưng hắn ta vẫn không kiểm soát được nhịp thở hổn hển của mình.
Trái tim trong lồng ngực nảy lên điên cuồng, dường như chỉ cần hắn ta hé miệng là nó sẽ chui ra khỏi họng, nảy ra ngoài vậy. Lúc trước còn mải chạy trốn nên không để ý, bây giờ hắn ta vừa ngồi xuống thì mới thấy đôi chân mình vừa mỏi vừa tê.
Nếu cứ tiếp tục trốn như thế thì cho dù không bị binh lính đuổi theo giết chết, hắn cũng sẽ chết vì quá mệt mỏi.
Mãi cho đến giờ, Văn Nhân Vô Kỵ vẫn chưa nhận ra vì sao mình lại ra nông nỗi này.
Thân phận hoạn quan Trường Đức của hắn ta bị người khác phát hiện ra sao?
Vì sao lại bị người ta đẩy vào chỗ chết?
Mấy nghi hoặc này chỉ kịp thoáng qua trong đầu Văn Nhân Vô Kỵ một hồi. Khóe mắt chợt nhận thấy có ánh sáng, hắn ta nín thở, dỏng tai lên nghe ngóng thật cẩn thận, nhận ra được tiếng bước chân loạt xoạt từ xa tới gần, cùng với tiếng ra lệnh của một người nói thuộc hạ của mình tách ra tìm kiếm.
Nghe thế, nam nhân cắn chặt răng, vẻ tức tối đau đớn cùng sự oán hận độc ác chợt lóe lên trong mắt hắn ta.
Dù thế nào thì nơi này cũng không thể che giấu được lâu hơn nữa!
Hắn ta cần phải rời đi trước khi nhóm người kia lục soát tới nơi đây, nếu không thì…
Âm thầm hạ quyết tâm như vậy Văn Nhân Vô Kỵ lặng lẽ đứng dậy, cố gắng bước rón rén nhẹ nhàng rồi chạy trốn.
“Đứng lại!”
Ai ngờ ngay giây tiếp theo, một tiếng hét lớn vang lên sau lưng hắn ta.
Nghe thấy tiếng hô đó, Văn Nhân Vô Kỵ bất chấp tất cả mà guồng chân chạy thục mạng.
Nhưng không ngờ, hắn ta vừa mới chỉ chạy được một đoạn ngắn thì dưới chân đã hẫng mất một nhịp, Văn Nhân Vô Kỵ không kịp phản ứng, chỉ hét lên một tiếng kinh hãi, rồi hắn ta ngã lăn xuống chân núi.
“Kẻ đó đang ở đây!”
Vừa nghe thấy tiếng vang, binh sĩ từ bốn phương tám hướng lập tức chạy tới truy tìm.
Nhưng khi bọn họ cầm đuốc đuổi tới thì ngoại trừ nhánh cây khô héo bên đường còn móc một mảnh áo, cộng thêm dấu vết cỏ cây bị đè ép ra, thì không thấy bất kỳ kẻ nào cả.
Thấy vậy, đầu lĩnh nhóm binh sĩ chém đinh chặt sắt nói: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, tìm!”
“Dạ!”
Một bên khác, Văn Nhân Vô Kỵ vẫn đang lăn người xuống dưới, không thể dừng được. Ban đầu tai hắn ta còn có thể nghe thấy tiếng gió và tiếng va chạm vào cỏ cây, đất đá, nhưng sau khi đùi của hắn ta bị thứ gì đó va mạnh vào thì nỗi đau đớn do gãy xương khiến nam tử không kìm nén được mà phát ra tiếng hét thảm thiết vô cùng, rồi lập tức ngất lịm đi.
Khi Văn Nhân Vô Kỵ hôn mê bất tỉnh lăn xuống dưới quan đạo dưới chân núi, chỉ trong chốc lát, một chiếc xe ngựa bề ngoài được trang trí vô cùng xa hoa từ từ đi đến.
Phu xe ngồi trên xe ngựa nhìn thấy một nam tử nhếch nhác nằm giữa đường thì lập tức đi đến bên cửa sổ buông rèm nói nhỏ vài câu gì đó.
“Ồ, vậy sao? Không cần quan tâm, lên đường quan trọng hơn.”
Trong thùng xe truyền ra một giọng nữ, nghe chừng tuổi không lớn lắm.
Tuy nữ tử trong xe nói là không cần quan tâm, nhưng ngay khi xe ngựa đi ngang qua nam tử, nàng ta vô thức vén màn xe, lộ ra chiếc cằm thon thon, thoáng nhìn ra phía bên ngoài.
“Chờ đã…”
Nàng ta đột nhiên kêu phu xe ngừng lại, sau đó một tràng âm thanh loạt xoạt loạt soạt vang lên, nữ tử mặc một thân hồng y giơ tay vén màn lên, rồi nhảy từ trên xe ngựa xuống. Nàng ta bước vài bước tới trước mặt Văn Nhân Vô Kỵ đang nằm giữa đường, sau đó dùng mũi giày đen nhánh được làm từ da hươu gạt khuôn mặt của tên nam nhân đang hôn mê bất tỉnh lên.
Sau khi nhìn từ trên xuống dưới một lượt, nữ tử mặc hồng y đột nhiên nhoẻn miệng cười.
“Ngươi, ngươi, tóm lấy hắn nâng lên xe ngựa cho ta. Ta muốn tên này!”
Nói xong, nữ tử vui sướng xoay người trở về xe ngựa.
Chẳng mấy chốc, xe ngựa bắt đầu lăn bánh đi xa.
Nếu Ngu Kiều ở đây thì chỉ cần nhìn một cái là sẽ nhận ra nữ tử này.
Nếu như nữ phụ đoản mệnh như Ngu Kiều là chướng ngại vật nửa đời trước của nữ chính, thì người này lại là cái gai trong họng nửa đời còn lại của nữ chính.
Nữ tử tên là Mộ Dung Nguyệt này không hề ngốc nghếch như Ngu Kiều – kẻ đổi trí thông minh của mười kiếp lấy dung nhan của một đời, nàng ta có sức ‘chiến đấu’ mạnh hơn rất nhiều. Tuy rằng Mộ Dung Nguyệt là nữ nhi của Trường Bình hầu tại Đông Liêu quốc, nhưng vì một việc ngoài ý muốn mà từ thuở nhỏ nàng ta đã lớn lên trong ổ sơn tặc, mãi tới năm mười bốn tuổi, nàng ta mới được nhận tổ quy tông.
Nữ tử Mộ Dung Nguyệt này, trừ việc diện mạo có phần kém hơn Ngu Kiều và Yến Thanh ra thì nàng ta là người có thủ đoạn, lại cực kì quyết đoán. Nàng ta luôn đấu đá với Yến Thanh trong hậu cung của Văn Nhân Vô Kỵ mãi cho đến khi hắn ta tắt thở mới ngừng. Trong lúc đấu đá, nàng ta đã hạ dược khiến Yến Thanh tuyệt dục, hơn nữa còn hại chết hai hài tử của Yến Thanh, đủ loại âm mưu như vậy, quả thực là máy bay chiến đấu trong các loại máy bay.
Thậm chí đời sau còn có học giả phỏng đoán rằng Hoàng hậu đầu tiên của Văn Nhân Vô Kỵ - Ngu Kiều - cũng là bị kẻ tàn nhẫn này giết chết. Dù sao với thái độ Thần chắn thì giết Thần, Phật chắn thì diệt Phật của nàng ta, thì một người ngốc nghếch chỉ được có mỗi cái mặt như Ngu Kiều mà lại muốn làm Hoàng hậu, đè đầu cưỡi cổ nàng ta ư?
Vậy thì để nàng ta tiễn nàng một đoạn đường đến địa phủ có được không?
Dù sao đi nữa thì nữ phụ cũng mãi chỉ là nữ phụ, cho dù nàng ta suýt chút nữa đã thành công làm con mình được lập thành Thái tử, nhưng ngay khi Văn Nhân Vô Kỵ vừa chết, nữ chính Yến Thanh vùng lên, hành nàng ta suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày mới trút hơi thở cuối cùng. Nghe nói lúc nàng ta chết, Yến Thanh còn lệnh cho thiên sư đánh tan hồn phách, khiến cho nàng ta trọn đời không được siêu sinh.
Qua đó có thể thấy, hai người bọn họ rốt cuộc đấu đá lẫn nhau hiểm độc đến chừng nào.
Đây cũng trở thành một vết nhơ, để cho những kẻ bảo vệ đạo đức phê phán hành vi của Sở Thái hậu Yến Thanh.
Lý do chính là nàng ta quá ác độc, không đủ nhân từ.
Đối với việc đánh giá Yến Thanh, có lời khen tiếng chê nửa nọ nửa kia, nhưng lúc này Ngu Kiều không thể chú ý đến điều đó.
Đơn giản là vì…
Sau khi trở lại doanh địa tạm đóng quân, bên trong xe ngựa chỉ có nàng và Kỳ Ân, Ngu Kiều ngốc nghếch nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đang nắm giữa nàng và Kỳ Ân, sau đó mới dần nhận ra, trước đó nàng bị hành động ngu ngốc của nam chính làm giận quá mất khôn, cho nên lộ tẩy ngay trước mặt Kỳ Ân!
Lộ vai còn chưa khủng khiếp đến mức đó, quan trọng nhất là nàng còn nói một câu rất không ổn.
Nàng muốn lấy nhân vật phản diện làm phu quân, bên nhau dài lâu, cho đến khi tóc bạc da mồi!
Điên rồi, Ngu Kiều khôi phục lý trí xong lại cảm thấy mình sắp điên rồi…
Ngu Kiều phát điên trong lòng, nhưng bên ngoài nàng chỉ mím chặt đôi môi, không tự chủ được mà ngẩng đầu liếc nhìn Kỳ Ân bên cạnh.
Bởi vì giờ đã là đêm khuya, trong thùng xe rộng rãi đã được châm đèn ngọc lưu ly, bên trong đèn không phải là ngọn lửa bình thường, mà là một viên Dạ Minh Châu to bằng nắm tay trẻ con.
Hiệu quả chiếu sáng tuy không bằng bóng đèn thời hiện đại, nhưng cũng không tệ lắm.
Có câu nói như thế nào ấy nhỉ, nhìn mỹ nhân bên đèn, càng ngắm càng thấy đẹp.
Ngu Kiều nhìn làn mi dày của Kỳ Ân, thấy làn mi hắn dài mà hơi rũ, tạo thành một cái bóng khá lớn dưới mắt, sống mũi cao, đôi môi mỏng, dưới ánh đèn mông lung mờ ảo như vậy, dường như nhan sắc của Kỳ Ân lên một tầm cao mới.
Nếu như tướng mạo của hắn bình thường đã là chiêu đánh thường đối với Ngu Kiều rồi, thì lúc này Ngu Kiều quả thật như chịu chiêu bạo kích vậy.
Liên tục chịu mấy chiêu bạo kích như vậy, Ngu Kiều đã chỉ còn một chấm máu, nhưng nàng vẫn cố gắng duy trì lý trí mong manh của mình, lắc đầu thật mạnh trong lòng.
A a không được không được!
Lúc trước nàng nói đỡ cho hắn là bởi vì những lời nam chính nói có phần quá đáng, nàng không nhịn được, tinh thần trượng nghĩa của nàng thôi thúc khiến nàng giúp đỡ hắn đáp trả lại hai câu, chứ không phải nàng thật sự muốn ở cùng với hắn… một…
Trong lòng mới nghĩ đến đây, Kỳ Ân ở bên kia bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Dưới ánh đèn dịu êm, đôi mắt hai màu khác nhau của Kỳ Ân từa tựa như hai viên đá quý tỏa ra ánh sáng rạng rỡ, bên trong còn sáng lóa ánh màu đầy hấp dẫn.
Chỉ với một cái nhìn đối diện hắn, Ngu Kiều đã biết rằng nàng bị đánh bại rồi.
Gần như phải dùng hết sức lực bình sinh, nàng mới có thể dời ánh mắt khỏi tầm nhìn của Kỳ Ân, trong lòng nàng tràn đầy cảm giác bị đánh bại.
Được rồi, được rồi, Ngu Kiều tự nhận ra rằng mình đã trở thành một kẻ háo sắc, con hươu đang húc bừa đến mức trên đầu đầy u cục trong lòng nàng có thể ngừng húc được không?
Ngu Kiều thừa nhận, từ lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của Kỳ Ân, nàng đã bị gương mặt anh tuấn này hớp hồn rồi.
Sau đó…
Nàng đâu phải là một người chết.
Cô độc một mình xuyên qua đến cổ đại, hết phải bôn ba rồi lại đến mất nước, người ở bên cạnh nàng lâu nhất chính là nhân vật phản diện bạo quân Kỳ Ân này, người mà Ngu Kiều quen nhất, hiểu nhất chính là hắn, mà người đối xử tốt với nàng nhất… cũng là hắn.
Nàng chưa từng yêu ai, cho dù có động lòng với ai cũng là lẽ thường tình thôi mà!
Gần như ngay khi nghe được đến đây, một bàn tay của Kỳ Ân khuất ánh nhìn của nàng lập tức xiết chặt.
Nhưng mà…
Ngay sau đó, hắn lại nghe thấy tiếng lòng của Ngu Kiều, lời này lại càng khiến Kỳ Ân xiết nắm tay càng chặt hơn.
Nhưng mà… Hắn không còn sống lâu được nữa! Nếu thật sự giao tấm chân tình cho hắn, nếu trượng phu chết rồi thì quả là không có cách nào tưởng tượng được nàng sẽ phải sống trong đau khổ đến thế nào suốt quãng đời còn lại!
Hơn nữa, Kỳ Ân tuy là một bạo quân, nhưng hắn cũng là một vị quân vương, một Hoàng đế mà, ngoài tiểu thuyết ra thì đâu có Hoàng đế nào chỉ có một Hoàng hậu trong hậu cung đâu.
Văn Nhân Vô Kỵ và Yến Thanh không phải là vết xe đổ đấy sao?
Khi mới là “vợ chồng son” thì vui vẻ hạnh phúc biết bao nhiêu, sau đó thì sao, Yến Thanh tâm như tro tàn, người cũng suýt nữa thì bị những nữ nhân trong hậu cung của hắn giết chết.
Ngu Kiều trong nguyên tác không thông minh, đầu óc của nàng ấy cũng không tốt lắm, nàng ấy không thể đấu đá hậu cung được.
Quan trọng nhất chính là…
Khi Ngu Kiều còn đang suy nghĩ mông lung, bàn tay Kỳ Ân đang nắm lấy tay nàng dần nới lỏng ra.
Ngu Kiều rút tay về trong vô thức, cào cào tay mình theo thói quen.
Đây là một thói quen của nàng. Khi nào nàng gặp phải một vấn đề gì nghĩ mãi không ra thì nàng sẽ có thói quen cào lên bàn tay, đầu tiếp tục suy nghĩ.
Điểm mấu chốt nhất là, trong lịch sử Kỳ Ân yêu nữ chính Yến Thanh thật lòng, thậm chí còn vì nàng mà mất nước, bây giờ không hiểu vì sao mà giờ Kỳ Ân có nhìn thấy nàng ta mà làm như không thấy, nhưng lại ưu ái mình hơn, nhưng ai biết về sau sẽ như nào…
Ai biết tình cảm của người này có phải chỉ là nhất thời hay không, có phải cũng sẽ…
“Không phải.”
Giữa bầu không khí yên tĩnh, giọng nói của Kỳ Ân đột ngột vang lên.
Ngu Kiều bất ngờ quá đỗi, nàng thậm chí còn không nhận ra hắn vừa nói gì, tay lỡ kéo mạnh, thế là ngay lập tức xé một miếng da xước mang rô ra.
Đau đớn chợt ập đến, Ngu Kiều đột nhiên hít vào một hơi, nàng cúi đầu, nhìn thấy trên ngón tay có một giọt máu dần xuất hiện, nước mắt bắt đầu ầng ậng nơi mắt nàng.
Nàng thật sự không ngờ rằng cơ thể này của nguyên chủ lại yếu đuối nhõng nhẽo đến vậy, chỉ như thế thôi cũng đã không chịu được rồi.
Phía bên kia, Kỳ Ân vừa nghe thấy có tiếng khác thường từ Ngu Kiều, hắn vội vàng cúi xuống nhìn thì thấy ngón tay Ngu Kiều đang đổ máu, từng giọt từng giọt nước mắt như những hạt ngọc rơi xuống. Kỳ Ân đưa tay cầm lấy tay nàng, rồi sau đó hắn vội vàng đẩy cửa buồng xe ngựa ra.
Dáng vẻ này của hắn khiến Triệu Hữu đang gà gật bên ngoài giật mình bừng tỉnh, nhất là khi y nhìn thấy chủ nhân của mình vốn luôn bình tĩnh nay lại lộ vẻ lo lắng vô cùng, khiến cho y cũng bắt đầu thấy hoảng hốt sốt ruột.
“Bệ…”
Hoạn quan áo trắng còn chưa kịp mở miệng.
“Triệu Hữu, gọi Tuân Ương lập tức đến đây!”
Chẳng mấy chốc, một người nam tử khoảng chừng hơn ba mươi đi đến, diện mạo của hắn ta tuấn tú văn nhã, trên lưng vác một hòm thuốc làm bằng tre, ngay cả ngoại thường cũng chưa được thắt nút, hắn ta vội vàng đi vào xe ngựa của Kỳ Ân và Ngu Kiều.
Bên trong xe ngựa, hắn ta vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng nhìn bàn tay non mềm trắng trẻo đang đưa trước mặt mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ầng ậng nước mắt của Ngu Kiều cùng với khuôn mặt cau có của Kỳ Ân, mãi sau đó mới từ từ mở miệng: “Thương tích này, nếu thuộc hạ đến muộn một bước…”
Nghe đến đó, Ngu Kiều quên cả khóc, Kỳ Ân càng nhíu mày chặt hơn.
Sau đó hai người họ nghe được đoạn cuối.
“… Thì tự nó cũng sẽ khỏi thôi.”
Triệu Hữu: “…”
Ngu Kiều: “…”
Kỳ Ân: “…”