(*) Là một từ tiếng Trung có bính âm là tāo tiè shèng yàn. Nó có nghĩa là mô tả những món ăn rất phong phú, thường được dùng để mô tả số lượng lớn và màu sắc phong phú.
Sau khi đã khâu lại lớp lót của bộ đồ thì Lương Phong đặt lại bộ đồ đó vào phòng thay đồ.
Rồi sau đó hai người đi tắm rửa xong thì liền lên giường nằm.
Trước khi ngủ, Thẩm Di Châu theo thói quen nhìn vết thương trên người của cô.
Nhìn có chút đáng sợ, nhưng thật sự là nếu như không chạm vào thì cũng sẽ không đau nữa.
Lương Phong vén chăn lên rồi chui vào trong, sau đó cô cầm lấy quyển sách hướng dẫn du lịch ở Ý được đặt ở đầu giường mà buổi chiều cô chưa xem xong.
Cả người cô tựa vào trong lòng Thẩm Di Châu và nghe anh gọi điện thoại.
Có vẻ là một vài người bạn trước kia của ba anh đang cùng anh bàn bạc lại một chút chuyện làm ăn vào lúc ba anh vẫn còn sống.
Giọng nói của Thẩm Di Châu vẫn rất bình tĩnh, giống như đang bàn luận về một chuyện không hề liên quan gì đến mình. Cũng giống như kinh doanh, không hề có bất kỳ cảm xúc thăng trầm nào.
Vốn dĩ Lương Phong vẫn luôn không nhắc tới chuyện của ba anh, bởi vì cô cảm thấy chuyện này đã qua rồi, cho nên cô cũng không muốn nhắc đến nữa.
Nhưng bây giờ cô lại nghe thấy cuộc điện thoại này của anh, mà anh cũng không tránh né cô, điều đó khiến Lương Phong lại suy nghĩ một lần nữa.
“Chỉ có một trang thôi mà em nhìn lâu như thế sao?”
Giọng nói có chút buồn cười từ phía sau truyền đến, lúc này Lương Phong mới phát hiện mình có chút thất thần.
Sau đó cô quay đầu lại và nhìn thấy chiếc điện thoại kia đã được anh để xuống ở bên cạnh.
“Anh nói chuyện điện thoại xong rồi à?” Cô hỏi.
Thẩm Di Châu nhàn nhạt đáp một tiếng, bàn tay cũng tự nhiên mà để vào trong đồ ngủ của cô, sau đó muốn cùng cô tiếp tục xem hướng dẫn du lịch Ý.
“Chỗ này không có gì thú vị đâu, xem tiếp chỗ khác đi.” Anh vừa nói vừa giúp Lương Phong lật trang tiếp theo.
Ánh mắt Lương Phong đang nhìn sách, nhưng trong lòng cô lại có chút không yên.
Vào lúc tay anh di chuyển khắp nơi trên quần áo cô rồi đến cổ áo, cô liền đưa tay ra bắt lấy tay anh.
Lương Phong nghiêng đầu nhìn anh, giọng nói nho nhỏ còn có chút đau lòng: “Anh ổn không?”
Cô khẽ nín thở rồi nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của anh.
Vẻ mặt Thẩm Di Châu hơi cứng lại: “Không ổn lắm.”
Lương Phong đang định nói an ủi anh thì thấy trong mắt anh xuất hiện nụ cười cợt nhả, sau đó anh cúi đầu nhìn bàn tay đang bị cô bắt lấy rồi nói:
“Bây giờ anh đang bận, nhưng bỗng nhiên em lại cắt ngang, em đang muốn làm gì thế?”
Hai gò má của Lương Phong bỗng đỏ lên, có chút dở khóc dở cười.
“Thế anh lấy tay ra ngoài trước đi.”
“Vậy em buông tay trước đi.”
Lương Phong lập tức nới lỏng tay, nhưng lại thấy Thẩm Di Châu muốn “Đùa dai” mà bóp một cái. Âm thanh khe khẽ của cô bỗng nhiên tràn ra khỏi miệng mà không kịp đề phòng, Thẩm Di Châu còn không biết xấu hổ mà nói dối:
“Là nó không nỡ bỏ anh.”
Lương Phong bật cười thành tiếng, sau đó cô nắm lấy tay anh rồi đuổi anh ra ngoài.
Thẩm Di Châu cười đến mức cả người cũng hơi run rẩy, không hề có chút dấu hiệu nào cho thấy rằng anh bị ảnh hưởng bởi cuộc điện thoại đó.
Trong lòng Lương Phong cũng có chút ngạc nhiên, nhưng cô luôn cảm thấy ít nhất thì cũng phải hỏi chuyện này một lần mới được.
Hơi thở nhanh chóng trở lại bình thường, Lương Phong hơi ngẩn người một lúc rồi mới lên tiếng: “Lúc ba anh qua đời, em đã không thể ở bên cạnh anh.”
Thẩm Di Châu vẫn làm như không có chuyện gì mà lật xem tạp chí du lịch rồi nói: “Em là bác sĩ à?”
Lương Phong không hiểu anh có ý gì.
“Thế em ở bên cạnh anh thì có ích gì chứ.”
Trong lời nói của anh không thể che giấu được sự lạnh lùng.
“Chính là ở bên cạnh anh thôi.” Lương Phong nói.
Thẩm Di Châu không để ý lắm, mà chỉ cười khẽ: “Bây giờ không phải em đang ở bên cạnh anh sao?”
Anh vẫn không muốn thảo luận với cô về những vấn đề kia.
Lương Phong yên lặng một lát, sau đó cũng không định hỏi lại nữa.
Thẩm Di Châu vòng tay ôm lấy cô rồi cùng cô xem quyển sách kia.
Dưới ánh đèn sáng ngời, trang sách hiện ra thứ ánh sáng phản chiếu yếu ớt.
Khiến anh nhớ đến những bản báo cáo bệnh lý và tờ giấy thông báo bệnh tình trở nên nguy kịch kia.
Hết đêm này tới đêm khác, anh đều không ngủ được, không ngủ được, không ngủ được.
Anh thường xuyên nằm trên ghế sô pha trong phòng bệnh mà chợp mắt một lúc, khi tỉnh lại thì sẽ nghĩ về đêm hôm đó cô cứ đứng như thế và nhìn anh đang nằm trên ghế sô pha.
Sau đó cứ tự nhiên hôn môi nhau, rồi lại tự nhiên ngủ cạnh nhau.
Anh đưa bàn tay lên che kín đôi mắt cô, bởi vì ánh đèn sáng ngời trong bệnh viện sẽ khiến cô không thể ngủ ngon.
Ghế sô pha rất nhỏ, nửa người cô dựa lên người anh rồi ngủ thiếp đi.
Mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người cô lướt ngang qua, chỉ cần anh cúi đầu xuống là có thể hôn lên môi cô.
Rồi sau đó là tiếng bước chân vội vã trong bệnh viện đã khiến anh tỉnh giấc.
Anh nhìn thấy bên cạnh mình không có một bóng người nào cả.
Trái tim của anh bỗng chốc rơi vào một khoảng không.
Hai người đã chia tay từ lâu rồi.
Những đêm không ngủ được đó, anh không biết mình đã hút được bao nhiêu điếu thuốc khi đứng ở dưới tầng của bệnh viện.
Anh thật sự sợ Thẩm Khác sẽ mất sao? Hình như không có.
Anh thật sự yêu Thẩm Khác đến thế sao? Chính bản thân anh còn cảm thấy nghi ngờ.
Anh chỉ cảm thấy những thứ mình có thể nắm lấy trong tay hình như đang từ từ rời xa anh.
Chỉ còn lại người đàn ông đang nằm trong phòng bệnh kia.
Sau khi ông ấy rời đi thì anh thật sự chỉ còn lại một mình.
Lồng ngực bị khoét đến trống rỗng, giống như cả thế giới này đều có thể dễ dàng xuyên qua.
Chứ không giống như bây giờ.
Cô đang ở trong lồng ngực anh, khiến trái tim của anh dễ dàng được lấp đầy.
Vì thế mà cả người anh trở nên nặng trĩu và sẽ không còn bay phất phơ giống như tờ giấy nữa.
Lương Phong lại lần nữa tập trung vào quyển sách kia, Thẩm Di Châu thì im lặng đưa mắt nhìn cô.
Cái mũi nhỏ vừa cao vừa đẹp, đôi môi màu đỏ thắm.
Dưới ánh đèn, làn da của cô có loại cảm giác trong trẻo, giống như tơ lụa khiến người khác không kìm được mà chạm vào.
Cô đang ở trong lòng anh, cô sẽ không rời khỏi anh.
Suy nghĩ này khiến Thẩm Di Châu có chút choáng váng, lần đầu tiên anh cảm thấy mình có thứ gì đó gọi là lâu dài.
Trong lúc vô tình, đôi môi khô ráo nhưng mềm mại của anh rơi xuống gáy Lương Phong, khiến cả người Lương Phong khẽ run lên.
Thẩm Di Châu dừng lại, giọng nói trầm thấp: “Mấy ngày nay đều không chạm vào em.”
Anh vẫn luôn nhớ đến vết thương trên người cô.
Nhưng nụ hôn vẫn không ngừng lại.
Cẩn thận, mềm mại, ẩm ướt.
Giống như cẩn thận hôn lên một đoá hoa nhỏ bé và yếu ớt.
Cuối cùng quyển sách kia trôi tuột xuống dưới giường, còn cô thì trở thành một vũng nước xuân mềm mại.
Không di chuyển có nghĩa là anh sẽ không vui vẻ. Nhưng mà anh sẽ làm cho cô vui vẻ.
Thứ hiện lên cuối cùng trước mắt cô là tòa nhà nhỏ màu vàng gạch và bãi biển màu xanh trong sách hướng dẫn du lịch. Ánh mặt trời nóng hổi chiếu lên từng tấc da thịt của cô.
Cô lặn xuống đáy biển rồi ngửa mặt nhìn lên trên.
Một chùm ánh sáng xuyên qua sóng biển chiếu xuống người cô.
Cả người hoàn toàn buông lỏng và trở nên thoải mái.
Sau đó cô nhắm mắt lại rồi rơi xuống nơi biển khơi mềm mại, yên tĩnh và vô tận.
-
Lương Phong ở nhà dưỡng thương thật tốt mấy ngày, cho nên máu bầm trên người cũng đã gần như biến mất.
Cô bàn bạc với Thẩm Di Châu rằng chọn thời gian thích hợp để đi gặp Lương Trân vào cuối tháng 10.
Trước đó Lương Phong đã bàn bạc qua với anh rằng lần này đi gặp Lương Trân thì khoan nói đến việc kết hôn, dù sao chuyện này cũng quá bất ngờ rồi.
Thẩm Di Châu cong môi cười, không lạnh không nhạt mà hỏi ngược lại cô: “Bà Thẩm cảm thấy lúc nào mới không tính là bất ngờ?”
Lương Phong sợ anh không vui nên mới muốn “Giấu” anh.
Ngồi trong lòng anh, Lương Phong dùng hai tay nâng mặt anh lên rồi dỗ anh: “Ông chủ Thẩm, đừng giận mà.”
Thẩm Di Châu ôm eo cô, trên mặt anh là nụ cười dễ nói chuyện, anh nói: “Anh không giận, anh chỉ hỏi em là khi nào thì anh mới có danh phận đây.”
Lương Phong không nhịn được mà hôn anh, giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng vang lên: “Chờ nửa năm nữa được không? Dù sao cũng không làm chậm trễ việc của anh và em, chẳng qua là chỗ mẹ em cần khoảng thời gian để bình tĩnh lại, chỉ có thế thôi.”
Thẩm Di Châu nhìn cô rồi bình tĩnh nói: “Làm ăn thế này, dù nhìn như nào thì anh cũng thấy mình lỗ vốn mất rồi.”
Lương Phong cười ngã nghiêng nhã ngửa, một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng từ từ bình tĩnh lại.
Im lặng nhìn Thẩm Di Châu, bỗng nhiên tim cô đập nhanh hơn, cũng cảm thấy hơi thở của mình có chút nóng lên.
Sau đó cô nhích lại gần bên tai anh.
Rồi nhẹ giọng gọi hai chữ.
Hai tai bỗng nhiên đỏ bừng lên.
Lương Phong chưa từng nghĩ mình sẽ nói ra hai chữ kia, cô chỉ cảm thấy ngại ngùng và xấu hổ không chịu được.
Hơi thở bỗng nhiên trở nên khó khăn, sau đó cũng lập tức muốn chạy trốn.
Cô đứng lên muốn chạy ra khỏi phòng ngủ, nhưng lại bị Thẩm Di Châu cũng đứng lên rồi từ phía sau nhẹ nhàng đẩy cô một cái. Anh đẩy cô lên chiếc giường lớn mềm mại.
Lương Phong lập tức chống người lên rồi trốn về phía trước, nhưng cô nhìn thấy Thẩm Di Châu quỳ một chân ở mép giường, trên mặt anh là nụ cười đắc thắng.
Thậm chí anh còn không hoảng không vội, dùng một tay nắm lấy mắt cá chân của Lương Phong và kéo về phía mình từng một chút.
Cô thì hoàn toàn bò lổm ngổm trên giường, người bị kéo liên tục --- Cho đến khi anh ung dung cúi người xuống rồi nhẹ nhàng nhích đến gần bên tai cô:
“Em vừa mới nói gì thế? Anh, không, nghe, rõ.”
Giờ phút này rõ ràng anh rất xấu xa. Mùi cam bergamot đầy tội ác.
Lương Phong vùi mặt sâu vào trong chăn rồi xin tha: “Thẩm Di Châu, anh tha cho em đi. Bây giờ vẫn là buổi sáng đó!”
Nhưng lại nghe thấy anh ngông cuồng và không thèm che giấu ý cười của mình.
Anh từ phía sau bao phủ lấy cô.
Hết lần này đến khác, Thẩm Di Châu cứ nói vào bên tai cô rằng anh không phải là doanh nhân đứng đắn. Anh là gian thương. Lấy đồ của anh thì phải “Trả giá”.
Gian thương làm việc ác sẽ không chia ngày hay đêm.
Anh nhịn bao lâu rồi?
Chắc là vào mùa hè khi cô rời đi nhỉ?
Ai biết được sau khi cô trở về cô thì bị thương, lại còn bị sốt nữa.
Anh đã nhịn lâu lắm rồi.
Giờ phút này, vết thương của cô đã lành lại, còn được anh chăm sóc cẩn thận mấy ngày trời.
Bây giờ chính là lúc anh ra tay.
Làm trọn vẹn, không kiềm chế… Như một kẻ tham ăn.
Ánh đèn trong phòng ngủ sáng rất lâu, rồi sau đó đèn trong nhà vệ sinh cũng được bật lên.
Hơi nước nóng hổi nhanh chóng bao trùm không gian nơi đây, cũng làm mờ đi một mảng kính lớn.
Sau đó lại một lần nữa bị làn da của cô lau đi.
Cô nhìn thấy đôi mắt ướt át đang khép hờ của mình, nhưng giây sau liền nhắm chặt lại.
Cuối cùng cô cũng trở về trong làn nước ấm áp.
Ánh đèn sáng chói xuyên qua hơi nước mông lung, khiến mọi thứ tựa như một giấc mộng.
-
Lương Phong đưa ra kết luận rằng Thẩm Di Châu không chỉ là gian thương, mà còn là một người có lòng tham không đáy, anh là gian thương không biết kiềm chế.
Mấy lần? Nhiều đến mức cô không thể đếm được.
Giống như muốn bù đắp vào khoảng trống đã quá dài trong quá khứ. Anh đều muốn ôn lại một lần ở tất cả mọi nơi và tất cả các tư thế.
Khi cô mơ màng rồi cuối cùng cũng ngủ trước, anh vẫn ở bên tai cô điên cuồng nói:
“Anh có thể nhìn thấy bản thân mình trong cơ thể em.”
Cô gầy như thế. Trên bụng bằng phẳng,
- - Có thể thấy rõ đường nét của anh.
-
“Sau nửa năm nữa thì hãy nói chuyện kết hôn cho Lương Trân biết” đã được Thẩm Di Châu hài lòng đồng ý.
“Đỡ khiến mẹ em lo lắng.” Giờ phút này dáng vẻ của anh vào giờ phút này trông còn thấu tình đạt lý hơn cả Lương Phong.
Lương Phong không nhịn được muốn mắng anh “Mặt người dạ thú”, nhưng khi cô nhìn thấy anh nghiêng đầu và ánh mắt anh đang nhìn cô, thì cô lập tức quyết định sẽ “Bỏ qua chuyện này.”
“Ông chủ Thẩm là người chu đáo.” Lương Phong xoay người lại rồi nhờ anh giúp cô kéo dây khóa của váy.
Thẩm Di Châu kéo giúp cô xong thì vỗ vỗ lưng cô rồi khom người đến gần: “Đó là đương nhiên.”
Anh mặt dày vô liêm sỉ, đó là chuyện đương nhiên rồi.
Cuối tháng 11, Lương Phong gọi điện thoại cho Lương Trân. Lúc này đề án cuối khoá ở London của cô đã kết thúc, sau đó cô bắt đầu nghỉ đông. Khi Lương Trân nhận được điện thoại thì bà cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Vốn dĩ mẹ nghĩ là dù có nghỉ đông thì con cũng sẽ không về được đó!”
Lương Phong cũng cười, bởi vì thật ra cô cũng không có ý định trở về. Vé máy bay hai chiều quá đắt tiền, cho nên cô không thể không suy nghĩ đến những vấn đề này.
“Nhưng cũng đúng lúc có chuyện muốn nói với mẹ.” Lương Phong nói: “Đưa một người về gặp mẹ.”
Lương Trân sửng sốt, giọng nói cũng vang dội theo: “Là bạn học mới quen của con ở London sao? Người Trung Quốc hay là nước ngoài? Thế nhanh nhanh đưa về cho mẹ gặp đi!”
Lương Phong đưa mắt nhìn Thẩm Di Châu đang ngồi bên cạnh nhìn cô, sau đó cô lập tức nói với người bên trong điện thoại: “Không phải bạn học ở London! Tối nay về nhà con giới thiệu cho mẹ có được không?”
Lương Trân hớn hở cười rồi nói: “Đương nhiên là được rồi!”
Lương Phong cúp máy xong thì đi ra ngoài, cô cảm thấy có chút chột dạ.
“Em còn muốn đưa bạn học ở London về nữa à?” Thẩm Di Châu đút hai tay vào trong túi quần rồi đi theo sau lưng cô.
Lương Phong vừa định cười nhưng vẫn kiềm chế lại, cô giả vờ như không biết: “Bạn học gì chứ, em không biết anh đang nói gì cả?”
“Không phải tên Connell sao?”
Lương Phong đi đến cửa rồi thay giày, sau đó cô giả vờ như không biết: “Là Connell hả? Sao em còn nhớ có một người tên là Cathy nữa?”
Thẩm Di Châu cười thành tiếng, sau đó anh hơi khom người xuống rồi từ phía sau tiến sát đến gần bên tai cô.
Lương Phong cảm thấy cực kỳ ngứa ngáy.
“Em ghen hả?” Anh biết nhưng vẫn hỏi.
Lương Phong nhịn cười: “À không, ông chủ Thẩm muốn em phải ghen với từng người vui vẻ đi ngang qua đời anh à, nếu thế thì em đã bị chua chết từ lâu rồi.”
Thẩm Di Châu ngẩn người, vốn dĩ anh đang định phản bác, nhưng sau đó lại cảm thấy mình không còn sức để phản bác nữa, nhưng mà anh thật sự có chút oan ức có được không? Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng anh lại cảm thấy mình không có lập trường để giải thích.
Trong vấn đề này, anh chính là “Tấm gương tiêu cực.”
Thẩm Di Châu thua thì ủ rũ, còn Lương Phong thì không dám cười quá lớn.
Sau đó cô đưa tay ra nắm lấy tay anh: “Em tha thứ cho anh rồi, đi thôi.”
Lúc này Thẩm Di Châu mới mím môi lại và đi theo cô ra ngoài. Nhưng chưa được hai giây thì anh đã cảm thấy lời này có chút kỳ quái.
Tha thứ cho anh? Anh có làm gì sai hả?
Thẩm Di Châu cau mày, nhưng cuối cùng anh cũng không nói gì.
Sau đó suy nghĩ một chút, cuối cùng anh vẫn thừa nhận.
Cùng cô tranh cãi hơn thua làm gì chứ, dù sao cũng là của anh.
Nghĩ đến đây, anh cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái.
Chân mày Thẩm Di Châu lập tức dãn ra, vẻ mặt bình tĩnh rồi ôm người vào lòng.
Lại đến dưới tầng căn nhà Lương Phong thuê, lúc dừng xe, Thẩm Di Châu hỏi Lương Phong rằng anh có một căn biệt thự ở phía Bắc thành phố Yến, sau lưng là núi, lúc đó có cần nói mẹ cô chuyển sang đấy ở hay không?
Lương Phong suy nghĩ một lúc, cô cũng không chắc chắn lắm.
“Hay là nửa năm sau?” Thẩm Di Châu hỏi: “Kết hôn rồi, đến lúc đó mẹ em chuyển sang thì cũng sẽ không có gánh nặng gì nữa.”
Lương Phong gật đầu: “Đến lúc đó em lại hỏi bà ấy.”
Sau đó hai người xuống xe rồi đi lên tầng.
Chắc là một năm rồi chưa về, cho nên lúc xuống xe thì Lương Phong liền phát hiện khu phố nhỏ này đã thay đổi rất nhiều.
Bởi vì khu phố nhỏ đã cũ, nên bên bất động sản không theo kịp. Lúc đầu đèn đường bên dưới lúc sáng lúc tối, thùng rác gần đó cũng không kịp dọn. Trong hành lang càng không cần phải nói, năm nào đèn cũng hỏng, cửa sổ trên hành lang tầng ba bị thiếu một cánh mà cũng không có ai đến sửa.
Cho nên lúc Lương Phong xuống xe cũng có chút ngạc nhiên.
Dưới tầng, đèn đường sáng ngời và ngay ngắn, hai bên có thêm mấy thùng rác lớn, cuối cùng rác cũng không thường xuyên tràn ra ngoài nữa.
Trong hành lang, đèn cảm ứng lập tức sáng lên khi hai người họ bước đến. Cuối cùng buổi tối mùa đông cuối cũng hoàn toàn không còn tiếng gió gào thét nữa.
Lương Phong cực kỳ vui mừng nói với Thẩm Di Châu: “Bất động sản ở đây cuối cùng cũng làm được việc rồi!”
Thẩm Di Châu cười: “Thật không dễ dàng gì.”
“Thật đó, anh không biết trước kia lúc em ở đây, bên bất động sản chẳng thèm quan tâm gì cả.”
“Thế à.”
“Đúng thế, hơn nữa em còn nhớ là công viên bên cạnh cũng được xây dựng lại rồi.” Lương Phong hỏi Thẩm Di Châu: “Có phải nơi này sắp có hạng mục gì mới không, cho nên nhân dịp tu sửa luôn khu phố bên cạnh này?”
Thẩm Di Châu nhắc cô nhìn cầu thang, sau đó anh khẽ cười: “Cũng có thể.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến trước cửa nhà Lương Trân, Lương Phong còn chưa ấn chuông cửa thì đã thấy Lương Trân mở sẵn cửa rồi.
“Ở trong nhà đã nghe thấy giọng của hai đứa rồi!”
Lương Trân kích động ngó đầu ra, sau đó bà nhìn Lương Phong rồi lại nhìn Thẩm Di Châu.
Một năm rồi mới lại nhìn thấy Lương Trân lần nữa.
Vốn tưởng rằng sẽ không có suy nghĩ gì hết, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy Lương Trân, chóp mũi của Lương Phong vẫn cảm thấy chua xót.
Cô đưa tay ra ôm chặt lấy Lương Trân.
Lương Trân cũng ôm chặt lấy cô, nhưng sau đó bà nhanh chóng vỗ vỗ sau lưng nói cô đứng lên.
“Giới thiệu cho mẹ…?”
Lương Phong lập tức đứng thẳng người dậy rồi kéo tay Thẩm Di Châu.
“Đây là… bạn trai con, Thẩm Di Châu.” Cô nói.
Lương Trân đưa ánh mắt đầy suy nghĩ nhìn về phía Lương Phong.
Gần như không cần nói thêm gì nữa, bà biết người này chính là “Ngài Thẩm” đã đưa giỏ hoa đến khi bà nằm viện.
Cũng là người khiến Lương Phong rơi nước mắt.
Giờ phút này lại lần nữa trở về bên cạnh Lương Phong.
Lương Trân vui đến mức muốn ôm Lương Phong cùng xoay vòng, nhưng bà vẫn kiềm chế lại, sau đó chỉ cười thành tiếng rồi nói: “Ngài Thẩm, mời vào.”
Trên mặt Thẩm Di Châu là nụ cười ấm áp: “Dì gọi con là Di Châu được rồi ạ.”
Trong lòng Lương Trân lập tức trở nên mềm mại.
Lúc đầu bà cũng biết “Ngài Thẩm” này là người có năng lực, lại giúp đỡ cho Lương Phong. Bà cảm thấy nhân vật lớn như thế thì ít nhiều cũng có chút khí khái và cá tính, cho nên Lương Phong không thể cùng anh kết duyên được.
Nhưng bà không ngờ “Ngài Thẩm” này lại cực kỳ lễ phép.
Sau đó Lương Trân dẫn hai người vào nhà.
“Đây là lần đầu Di Châu đến đây nhỉ.”
Lương Phong chột dạ nhìn Thẩm Di Châu, nhưng anh vẫn là dáng vẻ thoải mái như thường, bình tĩnh trả lời:
“Vâng ạ.”
Lương Trân nói thêm: “Con đừng để ý căn nhà này hơi nhỏ, nhưng dì dọn dẹp rất sạch sẽ đó.”
Thẩm Di Châu dịu dàng nói: “Không đâu.”
Không cần lời hoa mật ngọt gì, giọng của anh khi nói nghe cực kỳ chân thành.
Lương Phong không nhịn được mà nắm chặt tay anh.
Cũng được anh nhẹ nhàng cầm ngược lại, giống như im lặng nói với cô --- Bảo cô yên tâm đi.
Trái tim của cô bỗng chốc trở nên loạn nhịp.
Chút lo lắng đang treo lơ lửng trong lòng Lương Phong cũng được hạ xuống.
Sau đó Lương Trân vào bếp bưng thức ăn ra, Lương Phong nói với Thẩm Di Châu một tiếng rồi theo sau bà cùng đi vào bếp.
Cô biết Lương Trân chắc chắn có lời muốn nói riêng với cô.
Quả nhiên, khi cửa phòng bếp đóng lại thì Lương Trân liền đẩy đĩa về phía trước rồi trực tiếp ôm Lương Phong.
Bà cũng đã ngoài 50 rồi, nhưng bà vẫn vui vẻ y hệt như đứa trẻ.
Ánh mắt bà nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt kia, sau đó nhỏ giọng hỏi Lương Phong: “Ngài Thẩm à?”
Lương Phong gật đầu, gò má đỏ bừng lên.
“Đúng thế.”
Lương Trân vừa muốn hỏi cái này vừa muốn hỏi cái kia, nhưng lời đến bên miệng cuối cùng lại trở thành “Quá tốt, quá tốt rồi.”
Sao có thể có chuyện tốt như thế chứ, bỗng nhiên Lương Phong trở về nước vào kỳ nghỉ đông, còn có thể ở bên cạnh ngài Thẩm một lần nữa.
Sau đó Lương Trân nghĩ một chút rồi hỏi: “Hai đứa có tính toán gì chưa?”
Lương Phong không hiểu.
“Không phải mẹ đang giục cái gì đâu, chỉ là muốn hỏi rõ ràng thôi. Bây giờ hai đứa chỉ tuỳ tiện yêu nhau một chút hay là tính toán sẽ kết hôn?” Lương Trân muốn hỏi rõ để đỡ khiến lát nữa bà ra ngoài kia lại nói cái gì đó không thích hợp.
Lương Phong mím môi yên lặng một lúc, sau đó cô thử dò hỏi: “Nếu con nói, định kết hôn thì sẽ thế nào?”
“Thế thì tốt quá rồi!” Miệng Lương Trân kéo đến tận mang tai, bà không kiềm chế được mà nói: “Vẻ ngoài của Di Châu quá đẹp, chẳng trách trước kia con lại vì nó mà khóc.”
Lương Phong ngại ngùng che mặt lại: “Lát nữa mẹ đừng có nói mấy chuyện này.”
“Biết rồi, biết rồi.”
Hai người không ở trong bếp lâu thêm giây nào nữa mà nhanh chóng bưng thức ăn đem ra bàn.
Trên chiếc bàn nhỏ đầy ắp thức ăn, so với lúc Lương Phong và Lương Trân chuẩn bị ăn Tết thì còn phong phú hơn nhiều.
“Lần đầu tiên tới, không biết con thích hay không thích ăn gì, lần sau con nói với dì con thích ăn gì, dì sẽ chuẩn bị cho con.” Lương Trân dịu dàng nói.
Thẩm Di Châu cầm đũa, trên mặt nở nụ cười: “Con không kén ăn, Lương Phong thích ăn gì thì con đều có thể ăn.”
Tốt thế à? Lương Phong càng nhìn càng thích.
Sao lại vừa lễ phép vừa hiền lành như thế chứ?
“Vậy con nếm thử một chút món cơm thịt dê này đi, món sở trường của dì đó.” Lương Trân vừa nói vừa chỉ vào phần cơm trước mặt anh.
Thẩm Di Châu rất phối hợp cúi đầu ăn một miếng cơm.
“Mùi vị rất ngon, trước kia Lương Phong đã mang cho con ăn rồi.”
Lương Trân nghi ngờ: “Con ăn rồi?”
Thẩm Di Châu rất tự nhiên chuyển mắt nhìn sang Lương Phong.
Lương Phong chỉ cảm thấy vì sao trong nhà lại nóng như thế này: “Lúc giao thừa năm ngoái, không phải con đang ở trong nhà rồi bỗng nhiên muốn ra ngoài à…”
“Thì ra con mang một chén cơm thịt dê đến cho Di Châu ăn à?”
Lương Phong ngại ngùng gật đầu một cái.
Chuyện cũ năm xưa bị đào lên, thật ra thì cũng không phải chuyện gì lớn.
Chỉ là một lần nữa cảm nhận được năm đó mình si mê mà không để ý đến chuyện gì cả, bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy đúng thật là quá điên cuồng rồi.
Ngay sau đó Thẩm Di Châu cũng nói: “Bởi vì khi đó người nhà con không có ở bên cạnh, chỉ có một mình con ăn Tết, cho nên Lương Phong mới đến cùng con.”
Lương Trân bỗng cảm thấy đau lòng, sau đó bà hỏi: “Thế năm nay con ăn Tết thế nào?”
Thẩm Di Châu khẽ cười: “Lương Phong không có ở bên cạnh con, thì con vẫn trải qua một mình thôi.”
Anh nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng bên trong lại chứa đựng sự “Thê thảm” khiến người khác khó mà bỏ qua được.
Sau đó Lương Trân liền lên tiếng: “Hay là năm nay con đến nhà dì ăn Tết đi, mặc dù trong nhà không có phòng cho con ở, nhưng nếu là ăn chung bữa cơm giao thừa thì chắc cũng không có vấn đề gì.”
Ánh mắt Thẩm Di Châu lướt qua người Lương Phong, sau đó cô nhẹ nhàng cầm lấy tay anh rồi nói:
“Đến đi, cơm mẹ em nấu ăn ngon lắm.”
Ánh đèn trong nhà Lương Phong không tính là quá sáng, khi hoà cùng với người thì có cảm giác cổ xưa. Vách tường màu trắng có chút dấu vết ẩm mốc do mùa hè để lại.
Kỳ quái chính là, rõ ràng anh không thích những thứ “Cũ kỹ”, “Đổ nát” và “Chật hẹp”, nhưng ở chỗ này lại khiến anh có loại cảm giác thoải mái. Giống như nói với anh rằng chỗ này có thể dừng lại một khoảng thời gian để nghỉ ngơi.
“Được.” Thẩm Di Châu cười rồi trả lời.
Bầu không khí cũng dần dần trở nên hoà hợp hơn.
Đương nhiên Thẩm Di Châu là một người có thể thoải mái xử lý nhiều tình huống khác nhau, cho nên đối phó với Lương Trân là một chuyện nhỏ không đáng để nói đến.
Cho dù Lương Trân có nói gì thì anh cũng có thể tự nhiên trả lời lại.
Không xấu hổ, cũng không tỏ ra quá ân cần.
Sau khi ăn xong cơm tối, Lương Phong muốn ở lại với Lương Trân vài đêm.
Cô hỏi ý Thẩm Di Châu, đương nhiên Thẩm Di Châu đồng ý.
“Vậy em tiễn anh xuống tầng nhé?”
Thẩm Di Châu nhướn mày: “Được.”
Hai người đứng ở huyền quan thay giày, vốn dĩ Lương Trân định cho Thẩm Di Châu một bao lì xì, nhưng Lương Phong lại ra sức từ chối.
Cuối cùng Thẩm Di Châu rút một tờ tiền giấy rồi để vào túi, anh nhận tấm lòng của bà.
Lương Trân cực kỳ thích.
Sau khi hai người thay giày xong, Lương Phong ra cửa trước, nhưng Lương Trân lặng lẽ kéo Thẩm Di Châu ở lại.
Thẩm Di Châu ở lại, thậm chí anh còn đóng cánh cửa đang khép hờ lại để Lương Phong không thể nghe được.
“Ngài Thẩm.” Giọng của Lương Trân lễ phép hơn trước đó nhiều, lại càng thêm khách sáo, bà cẩn thận điều chỉnh lại giọng nói: “Tôi chỉ muốn hỏi ngài một vấn đề.”
Thẩm Di Châu kiên nhẫn đứng bên cạnh bà: “Dì cứ nói.”
Mặc dù suốt cả đêm nay Lương Trân rất vui vẻ, nhưng có một số việc bà vẫn hiểu rất rõ. Kiểu người như Thẩm Di Châu, từ quần áo anh mặc, từ hành động và cử chỉ của anh vẫn nhìn ra được. Không phải trước đó Lương Phong chưa từng đau lòng, cho nên Lương Trân dù vui vẻ cũng muốn hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.
“Tôi chỉ muốn hỏi ngài một câu.”
Thẩm Di Châu không nói gì, anh đang chờ câu nói tiếp theo của bà.
Lương Trân yên lặng chừng hai giây rồi nói: “Ngài đối với Tiểu Phong có nghiêm túc không? Tôi không phải nói ngài là người không nghiêm túc, nhưng mà ngài biết đó, với tư cách là một người mẹ, chúng tôi luôn…”
“Nghiêm túc.” Thẩm Di Châu lạnh nhạt nói.
Lương Trân không ngờ anh lại trả lời nhanh như thế.
“Con muốn kết hôn với Lương Phong.” Thẩm Di Châu dứt khoát nói.
Lương Trân giật mình đến mức một lúc lâu rồi mà vẫn không nói nên lời.
Bà không ngờ tiến độ sẽ phát triển nhanh như thế, sau đó bà có chút không chắc chắn hỏi: “Người nhà của ngài Thẩm đang giục sao?”
Thẩm Di Châu nghe thấy thế thì khẽ cười.
Anh biết Lương Trân đang nghĩ anh nóng lòng muốn ở bên Lương Phong là vì bị người nhà giục.
Trên mặt anh vẫn là nụ cười rất nhẹ nhàng, nhưng giọng nói lại mang theo ý không thể từ chối.
Thẩm Di Châu nói: “Cháu không có người nhà.”
“Là do bản thân cháu sốt ruột mà thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT