Hai tay Lương Phong không kiềm được mà nắm chặt áo sơ mi của Thẩm Di Châu, giọng nói gần như bị những giọt nước mắt nghẹn ngào nhấn chìm, không thể nào kiềm chế được: “... Em lừa gạt anh…”

“Anh tha thứ cho em.”

“Thẩm Di Châu… Em không có, em không hề có bất kỳ mối quan hệ nào với Nghiêm Sâm cả.” Cô nắm lấy áo sơ mi của Thẩm Di Châu, xem như cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình: “Em và anh ta đã chia tay rất lâu, rất rất lâu rồi, sau đó em tuyệt đối không hề có bất kỳ mối quan hệ bất chính nào với anh ta nữa… Ngày đó sau khi em rời khỏi chỗ Đới Minh Thiện, quả thật có đến phòng của anh ta… Nhưng mà, nhưng mà em thật sự không có ngủ với anh ta… Sau đó cũng không có…”

Đôi mắt ngấn nước của cô khẽ run lên mà nhìn Thẩm Di Châu.

Bây giờ anh không muốn cô phải đau khổ dù chỉ là nửa giây nữa: “Anh tin tưởng em.”

Tiếng khóc của Lương Phong càng lớn hơn nữa: “Sao anh lại còn bằng lòng tin tưởng em thế? Em còn nghĩ rằng anh sẽ không tin tưởng em nữa đấy.”

“Vậy em còn lừa anh sao?” Thẩm Di Châu hỏi cô.

Lương Phong liều mạng lắc đầu: “Không có, không còn. Thẩm Di Châu, em không muốn lừa gạt anh nữa.”

“Vậy anh sẽ tiếp tục tin tưởng em.” Thẩm Di Châu từ từ nói.

Lương Phong hoàn toàn sụp đổ.

Cô điên cuồng khóc lóc, Connell không phải cha xứ, cô cũng không nhận được bất kỳ sự tha thứ nào từ chỗ đó.

Chỉ có Thẩm Di Châu mới có thể bỏ qua cho cô, tha thứ cho cô, cứu cô.

Cô rơi vào vụ nổ, nhưng không hoàn toàn rơi vào cát bụi.

Cô được anh ôm chặt vào trong lòng.

Đau khổ, giãy giụa, hối hận, tuyệt vọng. Những điều đó đã từng hành hạ suy nghĩ của Lương Phong, nhưng giờ phút này khi cô nhận được sự khoan dung, cô cũng cảm thấy được giải thoát.

Cô khóc lóc, cũng cảm thấy hoàn toàn được giải thoát.

Cuối cùng, cũng kiệt sức.

Cả người đều không đứng vững, Thẩm Di Châu lại ôm lấy cô ngồi trở về ghế sô pha thêm lần nữa.

Cả người cô không còn chút sức lực nào mà ngồi trên đùi anh, tay phải của Thẩm Di Châu ôm lấy eo cô, tay trái rút khăn giấy ra lau nước mắt đang tuôn rơi không ngừng của cô.

Lương Phong đưa tay che mặt, không muốn để mặc cho suy nghĩ của mình tan vỡ thêm nữa.

Cơ thể cô không ngừng co giật, cô cố gắng bình tĩnh lại, Thẩm Di Châu chỉ lặng lẽ ôm cô mà không nói gì.

Lại qua thêm một lát nữa, cô mới từ từ ngừng thút thít, sau đó mở mắt ra nhìn sang Thẩm Di Châu.

Ánh mắt vẫn vô định, hèn nhát và bất an.

Nhưng Thẩm Di Châu chỉ chỉnh sửa áo khoác trên người cô rồi hỏi: “Có lạnh hay không?”

Lương Phong mím chặt đôi môi khô khốc lại, sau đó cô lắc đầu.

Thẩm Di Châu cầm ly nước đang để trên bàn lên.

“Uống hết nước, sau đó hôm nay em có thể hỏi anh tất cả vấn đề.”

Tim trong lồng ngực của Lương Phong đập thình thịch, ánh mắt cô nhìn chằm chằm Thẩm Di Châu, ngay cả nước cũng quên cầm.

“Anh nói… vấn đề gì cũng được sao?”

Đuôi mắt Thẩm Di Châu khẽ nâng lên, anh khẽ cười.

“Đúng, em muốn anh đút nước cho em uống à.”

Anh vừa nói vừa kéo Lương Phong lại gần trong vòng tay mình, sau đó đưa ly nước đến gần môi cô.

Đến bây giờ Lương Phong mới phản ứng được, cô đưa tay cầm ly nước, giống như không thể yên tâm thoải mái tiếp nhận sự thân mật này của anh.

Cô cúi đầu uống xong ly nước rồi, mà ngón tay anh vẫn nắm chặt lấy ly nước.

Anh nói cô có thể hỏi anh tất cả mọi vấn đề.

Tất cả vấn đề đều hỏi được sao?

Anh sẽ nói hết tất cả mọi vấn đề cho cô biết à?

Giờ phút này, Lương Phong cảm thấy mình lại đi đến vách đá lành lạnh kia lần nữa, bước sai một bước thì có lẽ sẽ lại rơi xuống vực sâu vạn trượng một lần nữa.

Cô cúi đầu im lặng rất lâu, Thẩm Di Châu không nói gì, chỉ kiên nhẫn chờ cô.

Rất lâu sau, cuối cùng Lương Phong cũng từ từ ngước mắt nhìn lên.

Giọng cô vừa nhỏ vừa chậm, rất sợ Thẩm Di Châu không nghe rõ câu hỏi của cô:

“Anh nói, anh tha thứ cho em… là thật à?”

Tim cô gần như muốn nhảy ra khỏi miệng, gân ở sau tai có một cảm giác đau nhức kéo đến.

Mà Thẩm Di Châu chỉ nhẹ nhàng gật đầu, giống như câu hỏi này chỉ là một câu hỏi đơn giản:

“Đúng, câu hỏi này khi nãy anh đã trả lời cho em rồi.”

Lương Phong cảm thấy tim bắt đầu đau đớn, cơ thể không kiềm chế được mà run lên.

Vì thế cô càng rúc sâu vào trong lòng Thẩm Di Châu.

Thẩm Di Châu nhận lấy cái ly trong tay cô, tay trái phủ lên bắp chân đang lộ ra ngoài của cô, trấn an cô.

Lương Phong cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình, từ từ hỏi: “Vậy những gì hôm nay anh nói, cũng đều là lời thật à?”

Thẩm Di Châu như bị chuyện này chọc cười, anh khẽ cười thành tiếng: “Anh bảo đảm với em, những gì hôm nay anh trả lời đều là thật.”

Khóe mắt cô lại lập tức trở nên ướt át, nhưng Lương Phong không muốn khóc nữa. Cô nhịn xuống, im lặng một lúc lâu rồi mới hỏi: “Vừa nãy anh có nói, giấy đăng ký kết hôn không phải giả… là ý gì?”

“Có nghĩa là nó không phải giả.”

“... Nhưng chúng ta, rõ ràng chúng ta không có…”

“Em cũng không cần phải đích thân đến đó.” Trên mặt Thẩm Di Châu phảng phất nụ cười thản nhiên, anh nhìn sang cô.

Lương Phong không thể tin được mà mấp máy môi mình, có thể căn bản không cần hỏi nhiều nữa, cô đã sớm biết anh rất có bản lĩnh.

Môi mở ra rồi khép lại, khép lại rồi mở ra. Cho dù biết từ trước đến giờ, thủ đoạn của Thẩm Di Châu đều rất cao siêu, nhưng không ngờ anh lại thật sự lấy được giấy đăng ký kết hôn thật.

“Vậy anh… anh không sợ bản thân hối hận à?” Lương Phong lẩm bẩm.

“Từ trước đến giờ anh chỉ hối hận duy nhất một chuyện.” Nụ cười trên mặt Thẩm Di Châu nhạt đi mấy phần, anh nhìn cô như thể đang giải quyết một vấn đề cũ, giọng nói lạnh lùng: “Chính là vào mùa hè năm ấy ở Karuizawa, anh đã tin vào suy luận vô căn cứ của em, tin vào lý luận chó má không đạo lý của em.”

Lương Phong ngây người, sau đó cô xấu hổ đỏ ửng mặt.

Bây giờ nhìn lại, cô cảm thấy cái hố mà cô đào cho bản thân mình thật buồn cười.

Gò má nghiêng sang một bên, cô không dám nhìn thẳng về phía Thẩm Di Châu nữa.

Thẩm Di Châu thấy cô cũng “Biết sai”, anh nghiêng đầu nhìn ánh mắt né tránh của cô rồi mỉm cười: “Không còn câu hỏi nào khác à? Qua hôm nay là có thể sẽ không còn em hỏi gì thì anh nói nấy như hôm nay nữa đâu.”

Giọng nói của anh mơ hồ ẩn ý nói cô giờ phút này đừng có lùi bước về sau nữa.

Bàn tay ấm áp nhưng rất có sức nắm lấy cổ chân cô, cũng như muốn nhắc nhở cô, thật ra thì hôm nay cô đã chẳng còn đường trốn nữa rồi.

Gò má cô cũng vì thế mà dựa sát vào hõm vai anh, hơi thở gần như chạm vào cổ anh.

Lương Phong ôm anh, đến gần tựa sát vào tai anh.

Cô khó khăn lên tiếng.

Trước kia cô sẽ không hỏi anh lời tỏ tình đó có thật hay không.

Anh nói thích, nói nhớ, nói lắng nghe cô.

Cô biết rằng anh giỏi nói những lời đó nhất và cũng rất thành thạo.

Con người thật, là đáng thương nhất.

Vì thế cho đến tận bây giờ cô chưa từng hỏi, cũng chưa từng tin.

Nhưng hôm nay anh nói, tất cả câu trả lời đều là thật.

Ngay sau đó, hơi thở trở nên có chút dồn dập, cô cảm thấy lồng ngực có chút hụt hơi.

Môi khẽ mấp máy nhiều lần, nhưng câu hỏi đầu tiên lại là: “Em muốn… xác nhận thêm một lần nữa, hôm nay câu trả lời của anh sẽ không phải là lừa em, đúng không?”

Giọng nói của Thẩm Di Châu vô cùng dứt khoát: “Ừ.”

Hơi thở cũng vì thế mà trở nên khó khăn hơn, giống như có dòng nước ấm chảy vào, khiến cơ thể cũng nóng dần lên.

“... Vừa nãy anh.” Giọng nói của cô giống như ngọn nến tan chảy, từ từ rơi xuống bên tai của Thẩm Di Châu: “Nói là không chỉ nghĩ đến em…”

Anh không cười thành tiếng, nhưng Lương Phong lại cảm thấy lồng ngực anh đang khẽ run lên.

Lỗ tai cô đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, sau đó phát hiện anh đang nghiêng đầu nhìn về phía mình.

Khi anh nói chuyện, hơi thở phả vào tai của cô.

Cả người bỗng nhiên tê dại, cô nghe thấy anh nói:

“Câu này cũng không hiểu à? Vậy anh nói thêm chút nữa.”

Lương Phong ôm chặt lấy cổ anh, không dám nhìn anh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô nghe thấy Thẩm Di Châu bình tĩnh nói:

“Anh không chỉ nghĩ đến em, một là, anh không chỉ từng nghĩ đến em, mà là lúc nào anh cũng nghĩ đến em.”

“Hai là, anh không chỉ nhớ em, mà anh còn muốn hôn em.”

Anh nói xong, nụ hôn cũng rơi xuống.

Ẩm ướt mà ấm áp, bảo bọc lấy vành tai của cô.

Cả người từ trên xuống dưới đã bắt đầu trôi trào, Lương Phong cắn chặt môi, cô sợ mình sẽ phát ra tiếng.

Nhưng Thẩm Di Châu giống như ăn tủy biết mùi vị, rồi sau đó dần dần đi xuống cổ của cô.

Đã bao lâu rồi anh chưa hôn cô?

Lần trước sau khi từ London trở về đây thì cũng chưa có, mà nụ hôn kia thật ra căn bản cũng không tính là hôn.

Lúc đó cô không tình nguyện, còn anh thì chẳng qua là nếm thử một chút rồi thôi.

Mà hôm nay, cô lại trở về trong lòng anh lần nữa.

Anh đã nhẫn nhịn quá lâu rồi.

Có chướng ngại nào sao?

Áo khoác đã tuột xuống từ lâu.

Anh đã chờ quá lâu rồi.

Màn kịch này đã tiêu tốn hết những kiên nhẫn cuối cùng của anh, cho nên dù có xảy ra chuyện gì thì anh cũng không muốn buông tay nữa.

Anh biết mình vừa mới dọa đến cô, cho nên muốn để cô có đủ thời gian để tiêu hóa, cũng muốn để bản thân anh từ từ chấp nhận.

Nhưng anh không ngờ, vấn đề của cô quả thật có quá nhiều.

Hết câu này đến câu khác, đều là thứ mà anh đã nói với cô từ trước.

Xem ra chữ tín của anh ở chỗ cô chỉ là con số không.

Môi và răng của anh liên tục mút vào bên tai và cổ cô.

Cũng giống như khi thưởng thức một món ngon đã mong đợi từ lâu, trước tiên phải nếm thử cẩn thận từng món ăn kèm ở bên cạnh.

Rồi sau đó mới có thể không nhanh không chậm, không chút kiêng dè nào mà mở miệng thật to để thưởng thức món ăn chính thơm ngon.

Âm thanh tràn ra ngoài.

Giống như tiếng chuông gió nho nhỏ.

Đã bao lâu rồi anh không được nghe âm thanh này?

Trên ghế sô pha mềm mại, mái tóc dài màu đen của Lương Phong tản ra giống như rong biển. Ánh đèn sáng ngời trên đầu thoáng qua trước mắt cô. Trước khi Thẩm Di Châu hôn cô thì cô đã nhỏ giọng gọi tên anh.

“Thẩm Di Châu.”

Thẩm Di Châu liền dừng lại.

Hơi thở nóng bỏng lần lượt thay phiên nhau giao hòa ở chung một chỗ.

Trong đôi mắt của cô, Thẩm Di Châu không nhìn thấy sự chần chờ, bất an hay hèn nhát nào.

Sau đó có một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt của cô.

Lương Phong nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Em còn muốn hỏi lại một vấn đề cuối cùng.”

Thẩm Di Châu im lặng nhìn cô.

“... Anh.” Cổ họng Lương Phong nghẹn ngào và khô khốc, cô ngừng lại một chút rồi từ từ hỏi: “Lần này anh nghiêm túc sao?”

Thẩm Di Châu nhắm hai mắt lại, cười thành tiếng.

Anh dường như không biết phải làm sao, giống như là đối với cô, anh chỉ có thể giơ tay chịu trói.

Sau đó giống như muốn lần này cô nhất định phải nghe thật rõ ràng, anh gằn từng chữ: “Lương Phong, nếu như anh không nghiêm túc thì anh sẽ không kết hôn với em.”

Đạo lý đơn giản và rõ ràng như vậy, nhưng anh vẫn cứ lặp đi lặp lại cho cô nghe.

Khoé mắt Lương Phong bỗng nhiên nóng lên, sau đó cô vươn tay ôm lấy cổ anh.

Cô không có gì muốn hỏi nữa, bởi vì anh đã trả lời toàn bộ cho cô nghe rồi.

Sau đó cô nhớ lại mùa hè khi còn ở Karuizawa.

Ở trong mưa, trên chiếc đàn dương cầm.

Cũng nhớ lại khi đó bọn họ còn chưa chia tay, bồn tắm chạm vào da thịt khiến cô phát đau.

Càng nhớ đến lần đó cô đã chọc giận anh, sau đó tay cô bị trói bằng thắt lưng.

Anh vẫn là dáng vẻ không để tâm đến bất cứ chuyện gì cả, nhưng cô biết anh giống như một ngọn lửa đang bốc cháy.

Từ hôn trở thành cắn xé, từ ôm biến thành âu yếm.

Cô chỉ nhớ ánh sáng chói lóa của đèn trần đã vẽ nên một con đường tuyệt đẹp ở trước mắt cô, cho dù nhắm chặt mí mắt lại, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng của nó.

Cô không có cách nào để khiến anh rời đi được nữa rồi.

Bởi vì chính anh tự làm mình mắc kẹt trong vườn hoa, không thể nào kiềm chế được.

Sau đó Lương Phong trở nên to gan hơn, cũng trở nên điên cuồng hơn.

Cô không hỏi nơi này rốt cuộc có an toàn không, cô không hỏi bên ngoài có ai nghe thấy không, cũng không hỏi bây giờ có phải thời cơ thích hợp hay không.

Cô chỉ biết rằng, hôm nay anh đang đứng bên ở cạnh cô.

Cho dù bây giờ trời đất có sập xuống thì anh cũng sẽ vững vàng bảo vệ cô trong lòng của mình.

Vì thế cô càng không muốn để ý đến thứ gì nữa.

Giống như muốn quên đi quá khứ, muốn bù đắp tất cả những gì mình đã bỏ lỡ trong quá khứ.

Cho đến khi đôi mắt không còn sức để mở ra nữa, cho đến khi cơ thể cô lần lượt trải qua những cơn co giật không thể chịu đựng được nữa.

Lương Phong nhắm chặt hai mắt, cảm nhận được Thẩm Di Châu đang lau người giúp cô. Cô nắm chặt lấy tay Thẩm Di Châu, nhỏ giọng nói:

“Thẩm Di Châu, anh ôm em đi.”

-

Ở trong hoàn cảnh xa lạ, trên ghế sô pha hoàn toàn xa lạ.

Nhưng Lương Phong hình như đã rất lâu rồi không được như thế, không lo lắng, không quan tâm gì mà ngủ trọn một giấc.

Không cần suy nghĩ bài tập ở lớp khi nào thì hết hạn nộp, không cần suy nghĩ ngày mai đi làm thêm ở đâu, không cần lo lắng học phí kỳ sau có thể xoay sở được không, lại càng không cần nghĩ về anh nhiều lần nữa.

Anh đang làm gì? Đang ở bên cạnh ai? Hôm nay có vui không? Có — Quên cô.

Nước mắt im lặng chảy xuống, Lương Phong nhỏ giọng khóc thút thít ở trong giấc mộng.

Thẩm Di Châu nhẹ nhàng lay cô tỉnh dậy.

Hơi thở ấm áp và quen thuộc, anh ôm chặt cô vào lòng.

Tất cả những gì đang có trên người cô chỉ là một chiếc áo sơ mi. Trên ghế sô pha có chút chật hẹp, cô gần như nửa tỉnh nửa mê dựa lên người Thẩm Di Châu mà ngủ mất.

Nước mắt cũ và mới thay phiên nhau rơi xuống, cô từ trong cơn mê tỉnh lại, từ từ lấy lại tinh thần.

“Em lại nằm mơ.” Hơi thở ướt át, cô khẽ nói.

Thẩm Di Châu cúi đầu nhìn cô, nhỏ giọng cười.

“Lại gặp ác mộng à?”

Lương Phong lắc đầu.

Cánh tay cô ôm chặt lấy Thẩm Di Châu, còn gò má thì dán sát vào vai của anh.

Những cảm xúc mãnh liệt không thể nguôi ngoai vừa rồi đã dần dần lắng xuống sau một giấc ngủ dài. Xác nhận anh là thật, xác nhận bọn họ là thật.

Cô tham lam hít thở ở trước người Thẩm Di Châu, sau đó lại thở dài một hơi.

Giống như trở lại khoảng thời gian lâu thật lâu về trước kia, ngày hôm đó bọn họ đã để nguyên quần áo rồi cùng nhau ngủ ở trên ghế sô pha. Cô vẫn luôn nhớ về đêm hôm đó.

Bọn họ có chút tùy ý, lười biếng, không câu nệ, cứ thế ôm nhau ngủ ở trên ghế sô pha trong phòng khách, khiến cô có loại ảo giác hai người đã ở bên nhau rất lâu rồi.

Giống như là người một nhà, cảm giác này khiến Lương Phong si mê.

Mà giờ khắc này, Thẩm Di Châu lại ôm cô ngủ trên chiếc ghế sô pha nho nhỏ lần nữa.

Giống như rất lâu trước kia, khiến cô trở về thời khắc làm cô si mê đó.

Khóe mắt Lương Phong không kiềm chế được mà chảy ra những giọt nước mắt mềm mại, đôi mắt ướt át khẽ nhắm lại, cô ngẩng đầu lên rồi nhẹ nhàng hôn lên cằm của Thẩm Di Châu.

Nhận ra chỗ này có chút ngứa ngứa, nhưng cô nhớ rất rõ ràng rằng tối ngày nào anh cũng sẽ cạo.

Đầu mũi càng chua xót hơn, giọng nói của cô nghẹn ngào: Tối hôm qua anh ngủ ở đâu thế?”

Thẩm Di Châu cũng nhắm hờ mắt lại, giọng nói bình tĩnh: “Nam Uyển.”

“Anh cố ý trốn đến nơi đó hả.”

Sau đó anh cũng tiếng có tiếng không mà đáp lại lời của cô.

“Buổi sáng thì sao.”

“Ở đây.”

“Anh còn đến sớm hơn cả em à?”

“Chờ em tận mấy tiếng.”

Lương Phong im lặng mấy giây, sau đó trong lòng cô vừa cảm thấy chua xót, vừa cảm thấy đau lòng.

Cảm thấy mình thật sự đã bị anh trêu đùa, thế mà cô còn tự cho rằng mình thông minh có thể cắt đuôi được Nghiêm Sâm, nhưng không ngờ mọi thứ đều nằm trong sự sắp xếp của anh.

Nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy mơ hồ, có dòng suy nghĩ khó nói thành lời lướt ngang qua.

Anh vì cô mà bày ra chuyện này.

Vì cô mà sắp đặt một kết cục lớn như thế.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thẩm Di Châu rất thông minh, cho nên anh biết trái bom trong lòng cô là gì, anh cũng biết chỉ có cô và Nghiêm Sâm mới có thể chân chính tự giải thoát cho mình.

Cho nên anh dứt khoát ép hai người bọn họ đến đường cùng, khiến trái bom kia hoàn toàn nổ tung mà không có chỗ nào để trốn.

Ngày hôm đó trong hội đấu giá, cô nghĩ rằng “Đường lửa” dẫn kíp nổ của trái bom này là do Nghiêm Sâm đốt, nhưng hôm nay xem ra, thật ra Thẩm Di Châu mới là người đốt.

Càng hối hận hơn chính là, trước đó cô cảm thấy mình thật giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, không biết tự lượng sức mình.

Nếu như anh thật sự muốn đối phó với cô, thì làm sao cô có thể chạy thoát được chứ.

Trên ghế sô pha, Lương Phong yên lặng rất lâu.

Thẩm Di Châu cúi đầu nhìn cô, giọng nói còn mang theo ý cười: “Sợ sao?”

Nhưng Lương Phong chỉ im lặng ngẩng đầu lên rồi nhìn anh.

Sau đó cô mượn chút sức.

Ngẩng đầu hôn lên môi của anh.

Hơi thở của hai người quấn lấy nhau, cô từ từ rút lui.

Sau đó nhỏ giọng nói: “Em không sợ, bởi vì em sẽ không lừa gạt anh nữa.”

Cô đưa mắt nhìn anh, giống như vẫn còn lời muốn nói.

Thẩm Di Châu kiên nhẫn chờ đợi.

Cảm xúc trong lúc vô tình bỗng nhiên dâng cao, Lương Phong phát hiện cơ thể mình đang nóng bừng lên. Giống như nằm trên chiếc thuyền nhỏ chao đảo, khó khăn mà duy trì thăng bằng.

Nhưng giọng nói của cô vẫn rất nhẹ, giống như trong vô số giấc mơ mà cô đã từng nói với anh:

“Thẩm Di Châu, em còn muốn nói với anh một câu.”

“Xin lỗi anh.”

-

Người trong cửa hàng váy cưới đã đi hết từ lâu.

Sau khi Trần Uyển đưa Lương Phong vào phòng thử đồ xong thì liền đưa theo tất cả mọi người rời đi.

Thẩm Di Châu ngồi ở cửa hút thuốc, cho đến khi nghe thấy tiếng hét của Lương Phong.

Hôm nay, vết thương mới chồng lên vết thương cũ.

Khi về đến nhà thì đã là 8 giờ tối, sau đó hai người chỉ ăn chút đồ ăn rồi lên phòng.

Cánh tay nhỏ, trước ngực, eo, những chỗ này vốn dĩ không đau, nhưng giờ lại thêm không ít “Kiệt tác” của anh.

Ở trước gương, trên người cô “Vết thương chồng chất vết thương.”

Thẩm Di Châu từ phía sau bước đến ôm lấy cô, sau đó lại cùng nhau bước vào làn nước ấm áp.

Hơi nước khiến từng tấc không gian trở nên ẩm ướt và mềm mại, hít vào phổi tạo nên hơi thở dai dẳng và quyến rũ.

Da ướt, tóc ướt, môi cũng ướt.

Dưới mặt nước đang đung đưa, mọi thứ đều giống như một giấc mộng mềm mại.

Nhớ tới khi đó, anh cũng ôm lấy cô như thế này.

- -- “Nếu em thích, sau này mỗi khi đến sinh nhật em thì đều có thể qua bên kia ở.”

- -- “Mùa đông thì có thể đến Florence, anh đã từng học cấp 2 ở đó, chỗ đó có nhà hàng hải sản ăn rất ngon.”

- -- “Còn muốn làm cà vạt cho anh nữa à?”

Những thứ “Hoa trong gương, trăng trong nước”, những thứ gọi là “Hoàng lương nhất mộng”.

Những thứ đó đến tận bây giờ cô vẫn không dám mong cầu “Trăm năm sau này”, cô chọn cách làm như không thấy những “Lời hứa xinh đẹp” đó.

Hôm nay đều là thật sao?

Những gì ngày hôm nay đều là của cô hết sao?

Nước mắt ẩm ướt im lặng chảy xuống gương mặt của cô, cô cảm nhận được ở dưới nước, anh đang nhẹ nhàng nắm lấy tay trái của cô.

Rồi sau đó, một thứ hình tròn, cứng rắn, nhưng lại rất ấm áp, cứ thế từ từ rơi vào ngón áp út của cô.

Cần gì phải mở mắt ra để xác nhận nữa, đầu vai cô run rẩy liên hồi.

Cô nhớ đến rất lâu trước kia, lần đầu tiên cô ngồi lên xe của anh, sau đó anh đã đưa cô về nhà.

Có biết bao lo lắng và sợ hãi.

Sau đó cô còn tự cho rằng mình thông minh, cô từng bước đến gần, nhưng rồi lại ngu ngốc mà rơi xuống “Hoa trong gương, trăng trong nước” của anh.

Giả giả thật thật, thật thật giả giả.

Cô bị bản thân mình hành hạ đến mức cả người chồng chất vết thương, đau đến mức chẳng muốn sống nữa.

Cô nghĩ rằng cuối cùng mình sẽ lại về với bùn lầy, đất cát, nhưng không ngờ anh lại chấp nhận cô.

“... Thẩm Di Châu…” Lương Phong dường như rất khó để nói được một câu hoàn chỉnh.

Nước mắt hoàn toàn bao phủ lấy cô.

Thẩm Di Châu nhẹ nhàng nắm lấy tay trái của cô và đưa lên mặt nước, cùng nhau đặt trên mép bồn tắm.

Bàn tay cô đặt trên mu bàn tay của anh, hơi mở ra. Ngón tay của hai người lần lượt thay nhau xen kẽ vào cùng một chỗ.

Bên cạnh chiếc nhẫn có viên kim cương hồng kia, chính là chiếc nhẫn bạc trên ngón tay áp út của anh.

Trong phòng tắm sáng ngời lóe lên thứ ánh sáng kỳ ảo.

Hai mắt Lương Phong đẫm lệ mơ hồ nhìn nhẫn trên tay hai người, đẹp đến như vậy.

“... Thẩm Di Châu…”

Nhưng lại phát hiện Thẩm Di Châu đến gần rồi ghé sát vào bên tai cô, anh nhỏ giọng gọi tên cô:

“Lương Phong.”

Tim cô đập liên hồi.

Nghe thấy anh nói: “Hôm nay em hỏi anh nhiều câu hỏi như thế, anh cũng hỏi em một câu hỏi.”

Sau đó, Thẩm Di Châu nhẹ nhàng trở ngược tay trái của mình lại, nắm chặt lấy tay cô.

“Mặc dù đã có giấy đăng ký kết hôn, nhưng anh vẫn muốn hỏi em một chuyện…”

Nhịp tim của Lương Phong vào giờ phút này bỗng dừng lại.

Giọng anh vẫn dịu dàng và bình tĩnh như thường, nhưng khi hòa với hơi thở ẩm ướt và ấm áp này, từng chữ anh nói ra đều trở nên lâu dài và nặng nề. Sau đó như giọt mưa, thấm vào đáy lòng của Lương Phong.

- -- Hỏi cô: “Lương Phong, em có bằng lòng gả cho anh không?”

Lương Phong vẫn nhớ một chuyện, khi còn bé, Lương Trân rất thích gọi cô là công chúa nhỏ.

Lúc còn nhỏ thì cô rất thích, sau đó có một ngày cô nổi giận với Lương Trân, không cho phép bà ấy gọi cô là công chúa nhỏ nữa.

Lương Trân hỏi cô vì sao.

Nhưng cô chỉ khóc mà không chịu nói ra.

Không chịu nói trong trường học có bạn học nghe thấy thì đã cười cô, trêu chọc cô.

Một người phụ nữ kéo theo con của chồng trước đi tái giá, mỗi năm đều mặc quần áo kiểu cũ, con nhóc nông thôn không mua nổi một bộ đồ dùng học tập mới, sao có thể xứng với cái tên “Công chúa nhỏ” được chứ.

Bọn họ nói cô vớ vẩn, suy nghĩ hão huyền.

Rồi nhiều năm sau đó, Lương Phong cũng không còn “Nằm mơ” nữa.

Cô giẫm chân vào vũng lầy thuộc về cô, cũng không dám ngẩng đầu lên lần nào nữa.

Cho đến khi gặp Thẩm Di Châu,

Cho đến khi gặp Thẩm Di Châu.

Anh đưa tay đập vỡ hoa trong gương, trăng trong nước, anh sẽ cùng cô chìm xuống đáy biển.

Mộng ước trong lòng như một giấc mộng hoàng lương, sau đó anh cũng khiến mộng đẹp của cô trở thành sự thật.

“Bằng lòng, bằng lòng, em bằng lòng.”

Cô vừa cười vừa khóc, vừa khóc vừa cười.

Từ xa xăm vang lên một ca khúc mà rất lâu trước kia cô đã từng nghe qua:

“Đồ càng xinh đẹp ta càng không thể chạm vào.”

“Sợ bi kịch lặp lại.”

Mà hôm nay, cô xoay người, ôm chặt Thẩm Di Châu rồi cùng anh chìm vào nước xuân dịu dàng.

Trong những gợn sóng yên tĩnh, cô nhìn thấy ánh sáng rung động, màu sắc và anh.

Lỗ tai có cảm giác buồn chán.

Cô nghe thấy anh nói thầm:

“Anh yêu em.”

Lương Phong khẽ mỉm cười.

Lại nhớ tới câu sau của một bài hát:

“Biển tình làm sao thiếu sóng ngầm (*).”

(*) Bài hát Sóng Ngầm của Vương Phi. Bản dịch của Meimei.

“Lịch sử lặp lại.”

- -- “Tôi đã trúng mục tiêu trúng mục tiêu.”

- -- “Tôi đã trúng mục tiêu trúng mục tiêu.”

- -- “Tôi đã trúng mục tiêu trúng mục tiêu.”

- -- Kết thúc phần chính truyện ---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play