Bịt tai trộm chuông, lừa mình dối người.

Không ai nhìn thấy, mọi thứ cũng chưa từng xảy ra.

Vì thế, nụ hôn của anh không được thừa nhận, cái mút nhẹ của anh cũng không được thừa nhận.

Cô mất khống chế không được thừa nhận, đôi môi và hàm răng đang hé mở của cô cũng không được thừa nhận.

Cơ thể cô cong thành ánh trăng mềm mại, bị cánh tay anh dùng sức kéo lên.

Không nhìn thấy được mắt nhau, cho nên cô cũng không biết được trong mắt anh có sự chế giễu nào hay không.

Một chiếc lá che đi đôi mắt, che khuất luôn cả bầu trời.

Trong khoang mũi Lương Phong ngập tràn mùi cam bergamot và mùi trầm hương, giống như một tấm lưới rộng lớn mà không một ai có thể chạy thoát khỏi nó.

Cả người cô đã sớm trở thành nước xuân từ lâu.

Ẩm ướt, vô cùng ẩm ướt.

Phòng vệ sinh không mở máy điều hoà, cho nên nhiệt độ cũng nhanh chóng tăng lên.

Vì thế càng cao trào sẽ càng nóng, hơi thở cũng dồn dập hơn nhiều.

Không biết dây đeo vai đã rơi xuống từ lúc nào, mà bàn tay anh thì đang thăm dò từ trên cao xuống.

Lương Phong khẽ lên tiếng.

Khoảnh khắc rơi xuống đó, cô cũng chợt bừng tỉnh.

Đưa tay ra và dùng sức đẩy anh.

Tim cô bỗng chốc đập càng mạnh mẽ hơn, trong phòng vệ sinh yên tĩnh, ngay cả màng nhĩ cũng trở nên chấn động.

Sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, cô dựa vào mặt tường lạnh như băng.

Miễn cưỡng mới có thể khiến cơ thể đứng vững, nhưng trong khoang mũi của cô vẫn còn hơi thở của anh.

Vào khoảnh khắc tình triều dần dần tản đi, cô cũng cảm thấy trong lòng mình có một mảng hở to lớn.

Mặc kệ cho gió lạnh liên tục xuyên qua nơi đó.

Nhưng cũng chỉ một lát, Lương Phong lại kéo dây đeo vai lên lần nữa.

Sau đó cô giơ tay lên và mở cửa.

Ánh sáng chói mắt bỗng chốc tiến đến, nhưng suy nghĩ của cô vẫn còn chưa trở về.

Cô đi thẳng ra khỏi nhà vệ sinh.

-

Lương Phong muốn đi, Connell cũng không muốn ở lại.

Triệu Khinh Hoà uống đến mức cả người trở nên mơ mơ màng màng, ngay cả đông tây nam bắc cũng chẳng phân biệt được. Miệng thì đang lẩm bẩm: Sao anh trai tôi có thể thua được chứ.

Party cũng đã đến lúc kết thúc, Lương Phong đưa Triệu Khinh Hoà về phòng ngủ rồi cùng Connell rời đi.

Đi ra khỏi cửa thì cô mới phát hiện có một cơn gió vừa lạnh vừa ẩm ướt, thì ra là vào lúc nửa đêm, London đã xuất hiện một cơn mưa nhỏ.

Vỉa hè lát đá lúc này biến thành một màu đen ẩm ướt, phản chiếu ánh đèn vàng ở bên đường, biến thành thứ ánh sáng dịu nhẹ.

Gió lạnh từ khắp nơi thổi qua đây, cũng thổi tan đoạn tình triều của Lương Phong, khiến cô thoát khỏi cơn mê tình.

Sau đó Connell hỏi cô có lạnh không, Lương Phong lại lắc đầu rồi nói:

“Để gió lạnh thổi một chút, cũng để tỉnh táo hơn.”

Connell cười: “Đi về nhé?”

Lương Phong gật đầu một cái: “Được.”

Rạng sáng ở London, dưới ánh đèn yên tĩnh, bọn họ cùng nhau dọc theo đường mòn mà đi về phía trước.

Giọng nói bình tĩnh trở lại, suy nghĩ cũng bắt đầu từ từ quay trở về.

Hai cánh tay Lương Phong khoanh trước ngực, ánh mắt của cô nhìn xuống mặt đất cách đó không xa.

Bước chân chậm chạp, tựa như đang bước đi trong mộng.

Thỉnh thoảng sẽ có những vũng nước nhỏ sâu và nông làm ướt mu bàn chân đang lộ ra ngoài của cô.

Một đường đi thẳng đến trạm xe lửa ở trung tâm thành phố, cuối cùng Connell mới mở miệng nói:

“Lương Phong, thật ra thì tôi muốn ngủ với cô.”

Trong đêm khuya tĩnh lặng, Lương Phong trợn mắt há miệng nhìn về phía Connell bỗng dưng lên tiếng kia.

Hồi lâu sau, chân mày cô nhíu lại rồi mắng anh ta: “Anh điên rồi hả?”

Ngay sau đó, Connell cũng bật cười thành tiếng.

“Tôi không lừa cô, tôi muốn ngủ với cô, nhưng bây giờ tôi tuyệt đối sẽ không làm thế.”

Cô không hiểu lời nói này của anh ta là có ý gì, chân mày Lương Phong vẫn nhíu lại như cũ, cô cứ thế im lặng không nói gì, cũng không cười.

“Trước kia khi anh uống nhiều thì cũng chưa từng nói ra những lời quá đáng như thế.”

Connell thờ ơ nhún vai: “Mặc dù cô chưa từng nói với tôi, nhưng tôi chắc chắn rằng cô nhận được rất nhiều tin nhắn quấy rối trên Facebook mỗi ngày.”

Lương Phong không chối cãi mà cô chỉ nghiêng đầu nhìn anh ta.

“Không phải một mình tôi muốn như thế đâu, cho nên tôi cũng không cần phải nói dối với cô làm gì.” Connell vừa nói vừa lấy một bao thuốc lá ra rồi cầm lên: “Có muốn hút không?”

Lương Phong do dự một chút, cuối cùng vẫn rút một điếu ra.

Connell cũng rút ra một điếu, sau đó anh ta cúi đầu châm lửa xong thì đưa bật lửa cho Lương Phong.

“Nhưng mà bây giờ tôi tuyệt đối sẽ không đi trêu chọc cô.”

Trong lời nói của anh ta càng có hàm ý sâu xa hơn, đôi mắt đen láy của anh ta xuyên qua đêm tối ẩm ướt mà nhìn cô.

Lương Phong không nhịn được mà ngừng thở, sau đó cô hỏi anh ta: “Có ý gì?”

Hai ngón tay Connell kẹp điếu thuốc, anh ta trực tiếp hỏi cô: “Cô vừa mới cùng anh trai của Vivi làm gì ở trong phòng vệ sinh thế?”

Lương Phong lập tức phủ nhận: “Không có.”

“Sờ?”

“... Không có.”

“Hôn?”

“... Anh hỏi những thứ này làm gì?”

“Chính là hôn rồi.” Connell đưa ra kết luận.

Những tia nóng đang biến mất dường như lại bao bọc lấy cơ thể cô vào lúc cô bị lộ ra ngoài.

Sau đó Lương Phong cúi đầu châm một điếu thuốc, cô cố gắng ngăn chặn nhịp tim của mình không bị khuấy động một cách quá dễ dàng.

“Hai người là người yêu cũ à?”

Lương Phong hít một hơi thuốc thật sâu, sau đó cô lấy tay đè lại mái tóc đang bị thổi tung lên, cũng để giọng nói của chính mình bình tĩnh trở lại: “Tôi cũng không biết có được tính là người yêu cũ hay không.”

“Hôn rồi, lăn giường rồi, cùng nhau ăn cơm và ngủ chung chưa?” Trong lời nói của Connell không có sự xấu hổ của người Trung Quốc, anh ta có thể thảo luận tất cả mọi thứ, nhưng sẽ không chấp nhận câu trả lời không tính là trả lời này của Lương Phong.

“... Từng có.” Cuối cùng Lương Phong cũng thoả hiệp.

“Đó không phải là người yêu sao?” Connell có chút hận sắt không thành thép mà nhìn Lương Phong: “Thậm chí tôi còn không hỏi có phải bạn trai hay không, chỉ hỏi có phải là người yêu hay không, Lương Phong, ngay cả chuyện này cô cũng không dám khẳng định à?”

Lương Phong chỉ im lặng nhìn Connell, bởi vì cô không biết nên nói gì.

Cô và Thẩm Di Châu là người yêu sao? Bọn họ… cũng được tính là người yêu sao?

Từ ngữ đẹp như thế, cô thậm chí còn không dám dùng ở trên người hai bọn họ.

Connell lại nhìn thấy dáng vẻ thất thần này của Lương Phong, giọng nói của anh ta có chút lạnh lùng: “Cho nên tôi mới nói, sau khi hiểu về cô, tôi tuyệt đối không muốn ngủ với cô nữa.”

Bước chân của Lương Phong dừng lại, cô mím môi nhìn anh ta.

“Con người cô có tư tưởng quá nặng.” Anh ta nói: “Hôm nay người đàn ông kia tới tìm cô, nói mình là thanh mai trúc mã của cô, nếu cô ghét anh ta thì cứ đẩy anh ta ra thôi, sao còn phải chịu đựng mà ôm anh ta chứ? Thẩm Di Châu cũng thế, cô nghĩ tôi và Vivi đều ngốc hết à? Ánh mắt anh ấy nhìn tôi giống như thiên đao vạn quả vậy, nhưng anh ấy lại không nói gì mà tình nguyện nhìn cô mặc áo khoác của tôi, đến cả lúc đi với tôi mà cũng chẳng nói gì. Giống hệt như cô!”

Mặt Lương Phong tái nhợt, lại nghe thấy Connell tiếp tục nói:

“Mỗi lần cô nhìn Thẩm Di Châu đều giống hệt như người mất hồn vậy, người khác nói chuyện mà cô chẳng nghe lọt tai được chữ nào, trong đầu đều là người đàn ông đó, kết quả thì sao, cô và anh ấy kiên quyết không nói gì, cũng chẳng hỏi gì cả.”

“Có mệt không?” Connell hỏi cô: “Có mệt không? Nếu tôi là cô, tôi đã mệt đến mức nhảy xuống sông Thames từ lâu rồi.”

“... Không phải thế.” Lương Phong nhẹ giọng phản bác, trừ câu nói này thì cô lại không thể nói ra bất kỳ cái gì khác nữa.

Tất cả những gì anh ta nói rõ ràng đều là đúng hết.

Khoé mắt như căng chặt hơn, Lương Phong quay mặt qua chỗ khác.

Connell nhìn chằm chằm cô: “Lương Phong, cô sống quá mệt mỏi, quá tự ti rồi.”

Ánh mắt nhìn vào hư không, Lương Phong nhìn ánh đèn mông lung và xa xôi ở nơi kia.

“Con, tôi không còn cách nào khác nữa.”

Giọng nói của cô nhẹ nhàng như những hạt mưa đêm ở London, sau đó rơi xuống làn mi ẩm ướt của cô.

Những ngón tay thon dài run lên, cô không thể giữ được thân điếu thuốc mềm mại nữa.

Dưới ngọn đèn đường, Lương Phong nhìn những hạt mưa rơi xuống một lúc lâu, trong mũi cô là hơi thở ẩm ướt. Sau đó cô nhẹ nhàng xoay người lại nhìn Connell và nói: “Lúc tôi vừa mới đến gần anh ấy, chẳng qua chỉ là muốn lợi dụng anh ấy.”



Ở trong lòng Lương Phong, câu chuyện của cô và Thẩm Di Châu hẳn là chỉ có loài Lan Nam phi kia, một nụ hôn say đắm vào buổi sáng, đêm giao thừa quan trọng đó, cùng với bát mì ý do chính tay cô nấu và Karuizawa trong mùa mưa.

Nhưng những lúc nói chuyện với người khác thì chỉ có âm mưu của cô và Nghiêm Sâm, cô từng bước cẩn thận mà đi lên, miệng của cô đầy lời nói dối và cô vô tình dứt ra khỏi người anh.

Màn mưa ngày càng lớn hơn.

Mưa chảy qua mái tóc ướt và chảy xuống bờ vai mịn màng của cô, đây là lần đầu tiên cô kể câu chuyện này một cách bình tĩnh và thờ ơ như vậy, điều mà trước đây cô chưa từng kể rõ ràng với ai.

Bỗng nhiên Lương Phong lại hiểu được những người thẳng thắn mà bày tỏ lỗi lầm của mình trước mặt cha xứ, cũng giống như chính cô vào lúc này.

Là cô đang thật sự chuộc tội sao? Không phải.

Chẳng qua cô đang muốn tìm một nơi để an ủi tâm lý của mình. Sau đó cầu xin cha xứ hiểu cô và tha thứ cho sự giấu diếm của cô, để cô còn có thể miễn cưỡng mà sống sót vào thời gian bây giờ.

Cũng cầu xin Connell có thể hiểu được rằng cô bị trừng phạt đúng tội, cô hèn yếu và tự ti, cũng không dám yêu thêm nữa.

Nhưng lại không ngờ rằng Connell chỉ hỏi cô:

“Cô có yêu anh ấy hay không?”

“... Tôi lừa anh ấy…”

“Cô có còn yêu anh ấy hay không?”

“... Con…”

“Tôi hỏi cô.” Connell nhìn thẳng vào mắt cô và hỏi: “Cô có còn yêu Thẩm Di Châu hay không, cô có muốn hôn anh ấy, có muốn lên giường với anh ấy không?”

“Tôi chỉ hỏi cô chuyện này thôi.” Anh ta nói.

Quần áo trên người truyền đến ý lạnh thấu xương, mưa rơi che kín đôi mắt cô, Lương Phong im lặng ngây người tại chỗ.

Cô chưa từng hỏi bản thân mình vấn đề này, giống như bị người nào đó lột quần áo ra và cô chỉ còn trần trụi.

Cô có tư cách nói lời yêu với Thẩm Di Châu sao? Cô có tư cách một lần nữa đứng bên cạnh Thẩm Di Châu sao?

Từ lúc còn rất nhỏ, cô đã theo Lương Trân gả đến nhà Thường Mãn Đức. Phải ăn nhờ ở đậu, phải nhìn ánh mắt người khác mà sống, mãi mãi không thể nào nói lý được. Vào cái ngày Lương Trân bị đánh thì cô mới biết rằng mình không thể yêu cầu nhiều, cũng không được yêu cầu nhiều.

Bởi vì cô không xứng, bởi vì cô không đáng giá.

Sau đó cô đi theo Nghiêm Sâm đến thành phố Yến, cô lại bị anh ta trăm phương ngàn kế dụ dỗ đưa đi. Cô đã từng hỏi qua bản thân mình rằng đời này cô hèn kém thế sao, nếu không thì vì sao anh ta lại không quý trọng cô.

Nếu không phải từ nhỏ đến lớn đều có Lương Trân thương cô, thì có lẽ ngay cả việc rời khỏi Nghiêm Sâm cô cũng không làm được.

Nhưng Thẩm Di Châu thì sao chứ?

Khoé mắt Lương Phong căng chặt, lòng cô như vầng trăng sáng trên bầu trời.

“... Anh ấy là người rất tốt.” Lương Phong khàn giọng nói, hơi nước ẩm ướt dán sát vào gò má tái nhợt của cô: “Tôi…”

“Cô đừng nói mấy lời xứng hay không xứng!” Connell ném điếu thuốc đã tắt vào thùng rác ở gần đó, đôi mắt anh ta sáng bừng nhìn Lương Phong rồi lạnh lùng nói: “Lương Phong, tôi ghét câu chuyện khiến người khác buồn ngủ này của cô. Ghét tất cả các vỏ bọc đạo đức cô tự khoác lên mình, càng đáng ghét hơn là cô nghĩ mình không xứng với người ta.”

“Thích ai thì theo đuổi ngay đi, muốn ngủ với ai thì đến mà ngủ với người đó. Đời người ngắn như thế, cứ ngó trước trông sau thế này thì chẳng bằng làm tất cả đi. Cô luôn muốn ôm chuyện của người khác vào người, cô có mệt không. Chỗ này là London, không phải thành phố Yến. Rõ ràng cô đã rời khỏi nơi đó và bắt đầu cuộc sống mới rồi, vì sao vẫn không chịu thay đổi mà cứ vùi mình trong quá khứ như thế!”

Cô chưa từng thấy dáng vẻ tức giận của Connell, anh ta giống như đang say, nhưng cũng tỉnh táo lạ thường.

Dừng lại một lúc lâu, sau đó anh ta lảm nhảm: “Nếu như Sarah còn sống, tôi tuyệt đối sẽ không chia tay với cô ấy. Cho dù là phạm pháp, là phạm tội, hay là không đạo đức, tôi đều chấp nhận hết, tôi không sợ gì cả.”

Màn đêm đen nhánh dần đậm màu hơn, Connell nhìn Lương Phong giống như nhìn lại quá khứ của chính mình.

Lương Phong nhỏ giọng nói: “Sarah là…”

“Em gái tôi.”

Ngạc nhiên rất lâu, chỉ có tiếng hạt mưa nhẹ nhàng rơi xuống.

Sau đó Connell khẽ cười thành tiếng rồi nhìn cô: “Tôi tình nguyện vui vẻ đến mức cuối cùng rồi chết đi, cũng không cần giống như bây giờ, ôm đau khổ cả đời.”

“Lương Phong, so với tôi thì cô đã may mắn hơn nhiều lắm rồi.”

Connell giơ tay lên lau sạch nước mưa trên khuôn mặt rồi hít một hơi thật sâu.

Một đôi mắt sáng ngời nhìn Lương Phong.

“Tôi chỉ nói thế thôi, Lương Phong.”

-

Lương Phong cảm thấy cuộc sống của cô ở London đối với cô chính là cuộc sống mới, cho đến khi nghe thấy lời nói của Connell đêm hôm đó.

Nhưng cô cũng không thật sự tự chính mình bước ra.

Vào khoảnh khắc Thẩm Di Châu xuất hiện kia, cô thật sự đã trở về thành phố Yến, cũng trở về quá khứ rối bời kia.

Có gì khác nhau sao.

Cô vẫn như cũ, vẫn không thể nào đối mặt với anh một cách bình thường được, thậm chí ngay cả nở nụ cười đơn giản nhất mà cô cũng không làm được.

Không phải đã rời khỏi thành phố Yến rồi sao? Không phải đã nói rõ sau này không gặp lại rồi sao?

Tại sao, tại sao còn muốn mang đau khổ và tự ti này tiếp tục kéo dài ở London.

Rõ ràng anh đã quên mất đoạn quá khứ kia, sao bây giờ lại một lần nữa tán tỉnh cô một cách thành thạo như thế.

Cô nghĩ rằng mình có thể học được nhiều điều về sự vô tư và bất cần khi ở bên anh, nhưng giờ đây xem ra cô chính là không thể chịu nổi một va chạm nào, mà đụng vào thì sẽ vỡ nát.

Hoặc là, người không yêu thường không có trái tim.

Suy nghĩ này khiến Lương Phong vừa buồn cười lại vừa đau lòng.

Ngày hôm sau, Connell không nhắc đến em gái mình nữa, dường như anh ta đã trở lại thành một ánh mặt trời sáng rực rỡ như bình thường, ngày nào cũng đem theo máy ảnh ra ngoài. Lương Phong cũng không hỏi, cô vẫn đúng 6 giờ thì dậy như cũ, sau đó ngồi xe buýt mất một tiếng để đến tiệm âu phục ở phố Roma.

Cuối tháng 6, tiệm âu phục nhập một lô vải mới. Sáng sớm sau khi đến cửa hàng, đầu tiên Lương Phong thay đồng phục trước, sau đó cô đi lau cửa và tủ kính làm bằng thủy tinh.

Sáng sớm, trong cửa hàng vẫn chưa có ai, Lương Phong và một cô gái nhỏ khác tên là Sia ở lại trông tiệm.

Sia chịu trách nhiệm chính là tiếp đón khách, Lương Phong thì ngồi trong phòng thu dọn vải vóc mới đưa đến, đồng thời cũng làm các công việc cắt, chia và cất giữ những thứ cần thiết.

Mới sớm tinh mơ, cửa hàng cũng chưa ai đến.

Tới gần trưa, khi Lương Phong đang ngồi trong phòng thì nghe thấy tiếng chuông cửa kêu lên.

Sau đó vang lên tiếng chào khách đầy nhiệt tình của Sia.

Tuy Lương Phong không cần ra chào đón, nhưng cô vẫn luôn để ý đến tiếng động ở bên ngoài, nếu khách hàng muốn đặt đồ theo kích thước cơ thể thì cô sẽ đi ra.

Ánh mặt trời sáng ngời chiếu xuống cánh tay đang cắt vải của Lương Phong, cô cẩn thận cắt dọc theo đường viên phấn đã vẽ.

Sau đó cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Tiếng London trầm ấm, thuần khiết phát ra từ môi và răng của anh, mỗi một từ đều như thuốc độc đầu độc lòng người ta.

Lương Phong ngồi ở trong phòng, cơ thể cô trở nên cứng đờ, cây kéo đã mở ra nhưng rất lâu mà vẫn chưa di chuyển.

Cho đến khi Sia đi vào phòng và nhìn thấy Lương Phong đang nhìn mình.

“Người khách kia…” Lương Phong nhỏ giọng nói.

Sia cong mắt cười: “Đi rồi, chỉ đi một vòng trong cửa hàng, chưa có nói là muốn mua quần áo.”

“Thế à.” Giọng nói của Lương Phong nhẹ đến mức không nghe ra được là đang mất mát hay vui mừng.

Yên lặng mấy giây, sau đó cô thu hồi tầm mắt lại và từ từ cắt dọc theo những đường nét trên tấm vải.

Buổi chiều, cô cùng Sia ở sảnh trước phân loại quần áo, trong khoảng thời gian này cũng có thêm mấy khách hàng tới đây, Lương Phong có giúp một người trong số đó đo dáng người, sau đó cũng không còn khách nữa.

Đúng 5 giờ, Sia tan làm trước.

Chỉ còn lại Lương Phong đang thu dọn những đồ vật quý giá và bỏ vào trong phòng, nhưng đồ còn chưa cất xong thì cô đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng mưa rơi tí tách.

Lương Phong nghiêng đầu nhìn sang, quả nhiên trời bắt đầu mưa rồi.

Cô bỏ quần áo trong tay xuống rồi cầm lấy ô che mưa bỏ vào trong túi xách của mình trước, để tránh lát nữa cô quên mất. Tối nay cô không phải đi chụp mẫu, cho nên cô cũng không vội dọn đồ.

Sau khi mang hết những bộ âu phục đắt tiền vào phòng và sửa sang lại xong thì Lương Phong mới thay lại đồ của mình, sau đó cô khóa cửa phòng.

Bên ngoài cửa hàng, mưa đã rơi nặng hạt hơn.

Những hạt mưa rơi chảy dọc xuống khung cửa màu xám tro, những giọt nước bắn tung tóe khắp mọi nơi.

Lương Phong đẩy cửa ra, sau đó cô lập tức cảm nhận được luồng gió lạnh lẽo thổi đến, mũi của cô hít vào một hơi thật sâu mùi ẩm ướt mà lạnh lẽo từ hơi nước trong trẻo, có chút cảm giác mơ hồ.

Khóa cửa lại xong, cô vừa xoay người vừa đưa tay sờ vào túi của mình.

Nhưng khi đưa mắt nhìn xuống đường phố thì động tác của cô bỗng dừng lại, cô cứ thế mà im lặng đứng yên dưới mái hiên của cửa hàng.

Rồi gần như trong vô thức mà xoay tay cầm của chiếc ô, chỉ điều chỉnh lại vị trí của túi một chút.

Sau đó cô nhấc chân lên và bước vào cơn mưa nặng hạt.

Mưa rơi xuống đầu như thác đổ, nhưng Lương Phong lại giống như không hề cảm nhận được gì cả.

Cho đến khi có một chiếc xe hơi dừng bên cạnh cô rồi bấm còi.

Lúc này cô mới dừng chân và xoay người lại.

Đằng sau màn mưa mơ hồ, anh nở nụ cười như có như không, ánh mắt nhẹ nhàng rơi xuống người cô.

Khi mở miệng, giọng nói của anh chìm vào hơi nước ẩm ướt: “Không mang dù sao, tiễn cô một đoạn nhé?”

Tiếng mưa rơi tí tách ngày càng nhiều hơn, Lương Phong im lặng mà chăm chú nhìn anh.

Một cảm xúc kỳ lạ chưa từng có đang từ từ dâng lên trong lòng cô, khiến cô nhớ đến tối hôm đó, Connell đã nhắc đến Sarah.

Vạt áo càng lúc càng ướt đẫm, khiến lớp áo ngực màu đen bên trong áo sơ mi màu trắng ngắn tay lộ ra ngoài.

Giống như ham muốn đang dần trở nên rõ ràng hơn.

Cha xứ nói: Nơi này là London, không phải thành phố Yến.

Cha xứ nói: Muốn hôn thì hôn, muốn lên giường thì lên giường.

Ngón tay chạm đến chốt cửa bóng loáng và ẩm ướt, sau đó Lương Phong cúi người xuống.

“Làm phiền anh rồi.”

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Hỏi: Cuối cùng ai là thợ săn, ai là con mồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play