Ngày hôm đó khi Lương Phong về đến nhà, cô đã bị Lương Trân “Dạy dỗ” một trận.

Người đã lớn đến thế rồi mà đi đường đất cũng có thể ngã được.

“Con thế này mà một mình đi London thì thật sự khiến mẹ không thể nào yên tâm được.” Lương Trân cẩn thận thoa dầu vào hai lòng bàn tay giúp cô, bà vừa đau lòng vừa tức: “Sớm biết thế thì mẹ đã nói rằng muốn đi với con rồi!”

“Bây giờ cũng không muộn.” Lương Phong cười rồi trả lời.

Lương Trân thấy dáng vẻ không có chuyện gì to tát của cô, bà không nhịn được khẽ gõ vào đầu cô một cái.

“Mấy ngày này con đừng để tay chạm nước, cũng đừng để bị nhiễm trùng đó.”

“Thế con không thể giúp mẹ chuẩn bị bữa tối đêm giao thừa được ạ?” Lương Phong dang tay ra, giả vờ không biết phải làm thế nào.

Lương Trân hừ một tiếng, bà nói: “Còn mười mấy ngày nữa lận, đủ để tay con tốt hơn rồi.”

Lương Phong nghe Lương Trân nói thế thì cô giả vờ lấy lòng bàn tay chưa khô của mình sờ lên đồ của bà, sau đó lại được Lương Trân thưởng cho một quả hạt dẻ giòn khác.

Mặc dù tay bị thương nhưng chuyện cần làm cũng xem như đã làm xong hết rồi. Cho nên Lương Phong dứt khoát ở nhà nghỉ ngơi chờ đợi, vừa khéo ở cùng với Lương Trân nhiều hơn chút.

Trong khoảng thời gian này, Nghiêm Sâm cũng đến đây mấy lần, nhưng mỗi lần anh ta đến đều không ở lâu, chỉ đơn giản ăn một bữa cơm xong thì rời đi.

Anh ta đưa cho Lương Phong một tấm thẻ ngân hàng, nhưng Lương Phong đã trả lại.

Nghiêm Sâm cũng không tức giận, anh ta chỉ hỏi cô một lần, cô có muốn ở bên cạnh anh ta lần nữa không. Lương Phong sợ anh ta lại nổi điên, nên cô nói bây giờ mình bắt đầu muốn đi học lại, còn chuyện tình cảm thì không muốn nhắc đến.

Nghiêm Sâm cười, sau đó cũng không tra hỏi thêm nữa.

Tới gần ngày cuối năm, lòng bàn tay của Lương Phong cũng đã khá hơn nhiều rồi, sau đó cô nhận được điện thoại của Triệu Khinh Hòa.

“Tôi về nước để nghỉ đông, bây giờ đang ở bên ngoài gặp bạn, cô có đi ra chơi cùng không?”

Lương Phong vui vẻ trả lời: “Được.”

Đã nhiều ngày rồi Lương Phong không ra ngoài, nên bây giờ tâm trạng của cô cũng có chút vui vẻ.

Triệu Khinh Hoà nói mọi người đều là bạn của cô ấy, đa phần đều là sinh viên của học viện thời trang London, bây giờ cô đến làm quen trước một chút thì sau này dù ít hay nhiều cũng sẽ có ích.

Lương Phong cũng hiểu rõ đạo lý nhiều bạn thì nhiều người giúp này, huống chi, những người này đều là bạn của Triệu Khinh Hoà, nên cô cũng không lo lắng nhiều lắm.

Hơn năm giờ chiều, Lương Phong ra ngoài.

Cô đón xe rồi đi đến địa chỉ mà Triệu Khinh Hoà gửi.

Cũng không phải là nơi công cộng gì, mà đó là một khu căn hộ được trang trí tinh xảo.

Lương Phong đứng ở dưới nhà bấm chuông cửa, sau đó Triệu Khinh Hoà cũng nhanh chóng mở cửa kiểm soát tầng dưới cho cô.

Bảo vệ giúp cô ấn thang máy, sau đó cô một đường đi thẳng lên đến tầng 18.

Cửa nhà vừa mở ra, cô đã nghe thấy tiếng người ồn ào và náo nhiệt truyền ra từ bên trong.

Triệu Khinh Hoà đi chân trần chạy đến và ôm Lương Phong một cái. Giọng nói vang lên:

“Cuối cùng cũng gặp lại cô rồi!”

Vốn dĩ Lương Phong còn có chút lo lắng, dù sao cô cũng không phải quá thân thiết với Triệu Khinh Hoà, nhưng Triệu Khinh Hoà chỉ cần dùng một giây là đã có thể phá vỡ sự lúng túng này.

Cô cũng vươn tay ôm lấy Triệu Khinh Hoà: “Đã lâu không gặp.”

“Vào nhanh nào vào nhanh nào.” Triệu Khinh Hoà kéo Lương Phong vào nhà. Trong phòng khách đã có rất nhiều nam thanh nữ tú ngồi ở đó, tiếng tivi đang mở, cùng với một đám người ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm.

Triệu Khinh Hoà giới thiệu về Lương Phong cho bọn họ, sau đó cũng theo thứ tự mà giới thiệu bạn của mình với cô.

Đa phần những người bạn của Triệu Khinh Hoà đều là người có tính cách giống cô ấy, hướng ngoại và hoạt bát, cũng không quanh co lòng vòng.

Mọi người vừa nói vừa cười, Lương Phong ngồi một lát, sau đó thỉnh thoảng cô cũng nói được mấy câu.

Bọn họ nói chuyện trên trời dưới đất, bầu không khí cũng rất hoà hợp, Lương Phong cũng nhanh chóng không còn cảm giác mất tự nhiên nữa.

Bữa trưa được Triệu Khinh Hoà gọi thức ăn ở bên ngoài, nhân viên giao hàng đưa đến hai cái túi lớn.

Nhà đông người, đương nhiên thức ăn cũng phải nhiều hơn.

Lương Phong thấy vậy nên đứng lên giúp Triệu Khinh Hoà xách thức ăn rồi cùng nhau đi vào nhà bếp.

Ngoài phòng khách vẫn còn đang trò chuyện vui vẻ. Ở trong nhà bếp, Lương Phong và Triệu Khinh Hoà đem những thức ăn vừa gọi bên ngoài ra rồi bỏ vào đĩa.

“Sao thế, không thấy tự nhiên sao?” Triệu Khinh Hoà vừa gỡ túi vừa quay đầu sang hỏi Lương Phong.

Lương Phong mím môi cười, cô nhận lấy túi trong tay cô ấy rồi bỏ vào thùng rác: “Cậu và bạn cậu đều rất tốt.”

Triệu Khinh Hoà cười ha ha: “Sau này cậu đến tìm tớ chơi nhiều một chút.”

“Chắc chắn rồi.”

Hai người đem hết tất cả đồ ăn để vào trong đĩa, sau đó Triệu Khinh Hoà nói muốn lấy hai chai rượu vang, nhưng lúc mở tủ rượu vang ra thì cô ấy chớp mắt rồi “Ôi” một tiếng.

Lương Phong nghe tiếng thì nhìn sang, cô hỏi: “Sao thế?”

“Tớ quên mất rằng trong nhà này không có rượu vang rồi.” Triệu Khinh Hoà vừa nói vừa lấy điện thoại ra: “Đây là nhà mà anh tớ mới mua cho tớ, trước kia tớ về nước thì đều ở nhà anh ấy, năm nay mới đến ở bên này, cho nên không có đầy đủ hết đồ.”

“Tớ đi gọi điện cho anh trai tớ rồi nói anh ấy đưa đến.” Triệu Khinh Hoà nói xong thì bấm điện thoại.

Lương Phong đáp lời, động tác trên tay cũng không ngừng lại, cô bưng đồ ăn đi đến phòng ăn trước.

Không bao lâu sau Triệu Khinh Hoà cười hì hì đi ra.

“Anh tớ mắng tớ mấy câu, một lát nữa sẽ đưa đến. Nhưng mà vốn dĩ anh ấy cũng muốn đến đưa tài liệu cho tớ, không để lâu được.”

Lương Phong gật đầu, sau đó cô hỏi: “Nhưng mà trước đó sao tớ không nghe cậu nhắc đến cậu còn có một người anh trai thế?”

Triệu Khinh Hoà ném điện thoại về lại trên bàn, sau đó cũng giúp cô bưng thức ăn.

“Tình huống nhà tớ có chút phức tạp, trước đó không tiện để nói với người ngoài. Nhưng mà bây giờ không sao nữa rồi, anh ấy và tớ là anh em cùng mẹ khác cha, trước đó là tớ cố gắng không nhắc đến anh ấy với người khác, cho nên cậu không biết cũng là bình thường thôi.”

Lương Phong lập tức hiểu rõ, sau đó cô cũng không hỏi thêm chuyện của cô ấy nữa.

“Thì ra là thế, vậy tớ đi gọi bọn họ đến ăn cơm.”

“Được.”

Rượu vang không đến nhanh như thế, nên mọi người lên bàn ăn cơm ăn và uống chút nước trước.

Chủ đề lên đến đỉnh điểm khi đề cập đến một chiếc áo khoác gây tranh cãi do một thương hiệu nào đó tung ra vào mùa đông năm nay, sau đó mọi người ở đây lần lượt bày tỏ quan điểm của mình, gây ra khá nhiều tranh cãi.

Trong lúc “Khua chân múa tay”, nước uống của Lương Phong bị người khác làm đổ, sau đó nước từ áo lông của cô chảy dài xuống đến quần.

Nam sinh bên cạnh lập tức đứng lên giúp Lương Phong lau chùi, ngoài miệng thì đang không ngừng nói xin lỗi.

Khoé môi Lương Phong cong lên, sau đó cô nhận lấy khăn giấy trên tay anh ta.

“Chuyện nhỏ thôi, không sao đâu.”

Triệu Khinh Hoà thấy thế thì đứng lên khỏi vị trí của mình rồi vỗ vai Lương Phong.

Lương Phong quay đầu sang, cô nhìn thấy cô ấy đang nhìn mình, liếc mắt nhỏ giọng nói:

“Đi đến phòng tớ thay quần áo đi.”

Lương Phong cũng cảm thấy trước người mình lạnh như băng, trong ly kia còn bao nhiêu nước thì đều đổ hết lên người cô.

Vì thế cô cũng gật đầu rồi đứng dậy.

Nam sinh bên cạnh có chút tiếc nuối mà quay đầu nhìn Lương Phong.

Lương Phong vỗ bả vai anh ta rồi nói: “Không sao đâu, tôi đi thay quần áo rồi trở lại.”

Sau đó cô đi theo Triệu Khinh Hoà rời khỏi nhà ăn ồn ào, náo nhiệt.

Màn thảo luận sôi nổi kia bỗng chốc bị quên đi, hai người đi đến trong hành lang có chút yên tĩnh, sau đó lại có chút ăn ý mà cùng nhau bật cười thành tiếng.

Lương Phong: “Cậu cười cái gì?”

Triệu Khinh Hoà: “Lần đầu tiên tớ nhìn thấy Tiểu Trần căng thẳng như thế, dù sao cũng làm đổ nước lên người người đẹp mà.”

Triệu Khinh Hoà: “Vậy còn cậu, cậu cười cái gì?”

Lương Phong nhìn Triệu Khinh Hoà: “Cảm thấy cậu và bạn cậu đều rất tốt.”

“Vậy mà đã tốt rồi sao?”

“Đúng thế, tớ đã từng đến… những bữa tiệc có bầu không khí không tốt.”

“Kiểu thế nào?”

Lương Phong cẩn thận suy nghĩ một chút: “Là kiểu mà ngay cả thở cũng không dám thở mạnh đó.”

Triệu Khinh Hoà trợn mắt lè lưỡi: “Đáng sợ quá.”

Khoé môi Lương Phong càng kéo lên cao hơn, sau đó cô đi theo cô ấy vào phòng ngủ.

Trong phòng ngủ có mùi sữa thơm ngào ngạt, Triệu Khinh Hoà nói mùi hương này sẽ khiến cô ấy yên tâm đi vào giấc ngủ. Lương Phong đi theo cô ấy vào, sau đó cởi áo lông và quần dài ra.

Cả hai đều đã ướt đẫm rồi, cho nên Triệu Khinh Hoà trực tiếp ném quần áo vào máy giặt, giặt xong rồi sấy khô, đảm bảo lúc đi là có thể sạch sẽ mà mặc vào.

Lương Phong rút ra mấy tờ giấy rồi lau sạch sẽ thức uống đã bị ngấm vào da.

“Trong nhà rất ấm áp, tớ tìm cái váy cho cậu mặc một lát nhé?” Triệu Khinh Hoà cầm một cái váy từ trong tủ quần áo ra: “Cái này tớ chưa mặc bao giờ, xinh đẹp như cậu mặc cũng được đó.”

“Lấy đồ cũ cho tớ mặc là được rồi.”

“Thế không được.” Triệu Khinh Hoà khẽ cười ha hả, sau đó cô ấy mang váy ướm thử lên người Lương Phong: “Nguyên nhân chủ yếu là do bộ đồ này không thích hợp với tớ, người tớ không cao nên không mặc được, không mặc được mà bỏ đi thì lại lãng phí quá, nhưng nếu cho cậu mặc thì là vừa khéo.”

Lương Phong ném khăn giấy đã dùng vào thùng rác, cô cười rồi nói: “Cảm ơn cậu, Khinh Hoà.”

“Chuyện nhỏ thôi.” Triệu Khinh Hoà vừa nói xong thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên: “Anh tớ đến rồi, để tớ đi mở cửa, cậu cứ từ từ mà mặc, không cần phải vội đâu.”

Cô ấy nói xong thì liền chạy ra ngoài phòng khách.

Lương Phong cầm cái váy kia lên xem thử một chút, không phải là kiểu dáng bình thường, nói đúng hơn là trông nó giống như một mẫu của một thương hiệu nước ngoài nào đó, thiết kế rất đẹp.

Thật ra cô ấy cũng thường hay ủng hộ những thương hiệu nhỏ tuổi không tên này, giống như khi đó cô ấy mặc đồ do cô thiết kế.

Ánh mắt Lương Phong nhìn chiếc váy trong tay.

Vải rũ màu đen bóng, trông vừa gợi cảm vừa mạnh mẽ.

Chiếc váy rất dài, bao bọc lấy thân thể, quả thật phù hợp với những người có dáng cao.

Theo thói quen, Lương Phong đưa lưng về phía cửa phòng ngủ rồi mặc váy lên người.

Nhưng lúc kéo dây khóa phía sau lên thì lại có chút khó khăn.

Tuy nói rằng chiếc váy này được thiết kế rất đẹp, nhưng những thương hiệu nhỏ thường không quá chú trọng đến những vấn đề bên ngoài này, dây khóa kéo rất cứng, lưng váy phải được kéo thẳng thì mới có thể miễn cưỡng kéo lên được một chút.

Hai tay Lương Phong đưa ra phía sau lưng, thật sự rất khó mà làm được.

Giằng co một lúc lâu, cô mới miễn cưỡng kéo lên được ba phân.

Hơi ấm trong phòng toả ra rất nhanh, nên chỉ một lúc sau là trên trán cô đã có chút mồ hôi mỏng.

Nản lòng nghỉ ngơi mười mấy giây, sau đó Lương Phong lại lần nữa đưa tay ra sau lưng kéo khoá lên một cách khó khăn.

Nhưng lần này không những không kéo được khoá lên, mà còn kéo theo cả tóc cô vào cùng.

Lương Phong khẽ a lên một tiếng, đang lúc không biết nên làm gì thì bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ mở ra.

Cô như được giải thoát, giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Khinh Hoà, cậu có thể giúp tớ kéo khoá xuống được không? Tớ thật sự không thể kéo lên được nữa.”

Tiếng bước chân sau lưng dần tiến đến gần hơn.

Bởi vì tóc của Lương Phong vẫn còn vướng vào khoá kéo, nên cô chỉ có thể duy trì tư thế nghiêng đầu rồi chờ đợi Triệu Khinh Hoà đến cứu.

Sau đó cô cảm nhận được ngón tay kia đang giữ lấy dây khoá kéo từ tay cô.

Đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua mu bàn tay của cô, lưng Lương Phong bỗng nhiên trở nên tê dại.

Nhưng tóc vẫn còn đang ở bên trong, nên Lương Phong không rảnh để bận tâm đến cảm giác này. Cô chỉ bỏ hai tay xuống rồi nhẹ nhàng vén tóc mình lên. Có chút ngại ngùng nói: “Có mấy sợi tóc còn đang vướng trên dây khóa kéo.”

Bàn tay kia hơi kéo dây khóa lên trên một chút, sau đó nhẹ nhàng kéo một cái, giải cứu tóc của cô.

Cơ thể đang căng cứng của Lương Phong cuối cùng cũng có thể thả lỏng, cô vén tất cả tóc mình lên phía trước rồi yên lặng chờ Triệu Khinh Hoà kéo khoá lên giúp cô.

Cô nhận ra bàn tay đang chỉnh sửa cổ áo cho cô, sau đó kéo chặt lại, còn một tay khác thì hơi dùng sức kéo dây khoá từ từ đi lên.

Độ cong của ngón tay như có như không mà lướt qua phía sau lưng Lương Phong.

Da cô không nhịn được mà nổi đầy da gà, môi cô mím lại.

Ngón tay kia lại không ngừng tiến lên.

Giống như một sợi lông vũ mềm mại lướt dọc theo làn da mịn màng của cô.

Cơ thể Lương Phong bỗng nhiên căng thẳng trở lại, cô tuỳ tiện suy nghĩ đến một thứ mơ hồ, một cảnh tượng không rõ ràng lắm.

Cô đang ngồi trong phòng bao náo nhiệt, nhưng lại không thể nghe được bất kỳ âm thanh nào.

Cô chỉ nhớ rõ ngón tay thon dài nhưng rất có sức lực kia, cũng đã từng như bây giờ, thành thạo mà đếm kỹ đường xương sống của cô.

Hơi thở của cô bỗng nhiên trở nên chậm chạp hơn.

- - Lương Phong ngửi thấy mùi sữa ngào ngạt kia dần biến mất, thay vào đó là mùi cam bergamot.

Hoảng sợ ùn ùn kéo đến.

Khiến máu huyết trong người cô như muốn rút ra khỏi cơ thể.

Cả người gần như không đứng vững được.

Giây tiếp theo, Lương Phong đưa tay lên đỡ lấy mặt tường bên cạnh rồi đi về phía trước.

Nhưng cô cũng lập tức phát hiện ra hơi thở kia cũng dựa càng gần hơn.

Vốn dĩ ban đầu vẫn còn một khoảng trống, nhưng trong im lặng lại dần dần rút ngắn lại. Sau đó cứ thế mà đến gần rồi bỗng nhiên dừng lại.

Giống như thật sự chỉ muốn giúp cô kéo dây khoá lên.

Sau đó cô cảm nhận được hơi thở ẩm ướt, ấm áp phả lên cổ và sau tai cô.

Thở một cái.

Hít một cái.

Trời đất quay cuồng.

Cảm giác tê dại như toà nhà cao tầng sụp đổ ùn ùn kéo đến.

Cổ họng Lương Phong như nghẹn lại, đôi môi của cô mím chặt thành một màu tái nhợt.

Cô thấy có chút khó chịu, một giây trước khi tan vỡ, cô muốn chạy trốn, nhưng sau đó cô nhận ra cái tay kia đang thong thả giúp cô kéo khoá váy lại.

Ngón cái như có như không nhẹ nhàng lướt qua gáy của cô.

Đầu ngón tay ấm áp và không mang theo bất kỳ nhiệt độ nào.

Nhưng lại giống như ngọn lửa thiêu đốt người khác.

Máu huyết trên mặt Lương Phong hoàn toàn biến mất, ngón tay đang vịn lên tường của cô cũng nắm chặt thành quyền.

- -- Cho đến khi bàn tay kia rời đi.

Hồi lâu sau, cô gần như dùng hết sức lực còn sót lại của mình mà quay đầu lại, hơi thở phả ra như một làn khói, cô nói: “Cảm ơn.”

Cô nhìn anh với hy vọng anh cũng hãy giả vờ như không có chuyện gì rồi liền rời khỏi đây đi, cô cũng không cần anh phải đáp lại lời cô.

Nhưng cô lại nghe thấy anh khẽ cười.

Lương Phong im lặng nhắm hai mắt lại.

Nhận ra được bàn tay anh lại lần nữa khẽ lướt qua cái gáy đang run lên của cô.

Giọng như dỗ dành:

“Cô Lương, thả lỏng một chút.”

“Anh cũng chẳng ăn thịt em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play