Hoàng Thu Ý hỏi cô muốn phát triển thành thương hiệu quần áo sang trọng và lượng tiêu thụ cao với giá cả phải chăng, hay là một dòng sản phẩm thiết kế riêng cao cấp. Cho dù phút cuối cùng của buổi biểu diễn xảy ra chút bất ngờ nhỏ, nhưng vẫn nhận được phản hồi rất tốt.
Mặc dù những phản ứng đó là do sự xuất hiện của Thẩm Di Châu tạo thành, nhưng con đường tiếp theo của thương hiệu này cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng Lương Phong cũng hỏi ý của Hoàng Thu Ý: “Buổi biểu diễn này cũng xem như là bộ sưu tập quan trọng nhỉ?”
Hoàng Thu Ý là một người thông minh, cô ấy chỉ cần nghe một chút là đã hiểu được suy nghĩ của Lương Phong, cô ấy nói: “Cô Lương, cô muốn đi học tiếp à?”
Đôi mắt của Lương Phong im lặng một lát rồi nhìn Hoàng Thu Ý: “Trước tiên đừng nói với Thẩm Di Châu nhé, được không?”
Hoàng Thu Ý do dự: “Đương nhiên tôi sẽ không nhúng tay vào việc của hai người, chỉ là nếu như cô còn muốn đi học, thì thương hiệu này phải xác định lại hướng đi lần nữa, dù sao cô cũng sẽ không thể giống như bây giờ mà dành toàn bộ vào chỗ này.”
Lương Phong gật đầu: “Tôi biết rồi, cho nên tôi mới do dự.”
Lương Phong biết, cô muốn đi học cũng đồng nghĩa với việc một khoảng thời gian dài sẽ không có buổi biểu diễn cũng như sản phẩm mới nào cả. Một bộ sưu tập có thể khiến mọi người nhớ được bao lâu chứ? Mãi cũng không xuất hiện thì chỉ cần nửa năm đã khiến người ta hoàn toàn quên mất rồi.
Cô biết rõ hơn bất kỳ người nào khác, nhưng cô cũng biết, cho dù cô có tiếp tục cẩn thận làm thương hiệu này, tiếp tục thiết kế để có danh tiếng thì có thể kéo dài bao lâu được chứ?
Đến ngày Thẩm Di Châu phát hiện ra sự thật, cô tin chắc rằng ngày đó cô chỉ có hai bàn tay trắng.
Anh không có lý do để tha thứ cho cô, anh lại càng không có lý do bỏ qua cho cô.
Cô không có tư cách lấy những thứ này.
“Xin cô trước tiên cứ tạm thời giữ bí mật cho tôi trước đã.” Lương Phong nhìn Hoàng Thu Ý rồi cười, sau đó cô đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.
-
Ba giờ chiều, tài xế đến đón cô. Khoảng thời gian này, Lương Phong mượn lý do sức khỏe nên tránh rất nhiều cuộc tụ họp của Thẩm Di Châu. Nhưng lần này là sinh nhật của Hạ Thầm, lần trước cô đã đồng ý với Hạ Thầm rồi, chỉ cần là yêu cầu của anh ta thì cô sẽ không từ chối.
Sau năm mới, thời tiết ấm dần lên rất nhanh. Lần trước lúc ra ngoài còn phải mặc áo khoác dài và giày ống cao, nhưng hôm nay chỉ mặc mỗi áo len cashmere cũng đã cảm thấy nóng rồi.
Lương Phong mặc một chiếc váy dài dệt kim phối với áo khoác mỏng và quấn một chiếc khăn quàng nhỏ quanh cổ để chắn gió rồi mới ra ngoài.
Trên đường phố vào đầu xuân, cây cối còn chưa hồi phục hoàn toàn sau cái lạnh của mùa đông, nhưng trên những ngọn cây đã có chồi non rồi. Người đi đường cũng cởi bỏ những chiếc áo khoác dày và nặng, khiến mọi thứ trở nên nhẹ nhàng và sảng khoái hơn.
Ánh mặt trời lúc ba giờ chiều vừa khéo mang đến những tia nắng ấm áp, Lương Phong đưa tay nhấn mở cửa kính xe, cô híp mắt lại và cảm nhận nhiệt độ của gió đang lướt qua gương mặt mình.
Lương Phong nghiêng đầu về phía trước rồi cười: “Cảm ơn đã quan tâm, cơ thể của tôi đã tốt hơn nhiều rồi.”
Tài xế ở ghế phía trước cũng nở nụ cười, sau đó không can thiệp vào nữa.
Đến Thẩm Xuân Các, Lương Phong nhận ra xe của Hạ Thầm, cô đi thang máy lên tầng rồi nhanh chóng đi đến phòng bao.
Khi đẩy cửa đi vào, cô nghe thấy tiếng náo nhiệt từ bên trong truyền ra.
Đưa mắt nhìn sang, cô nhìn thấy gương mặt tươi cười đang nhắm mắt dựa vào ghế sô pha.
Nắng chiều trắng xóa xuyên qua cánh cửa sổ trên cao rồi chiếu vào bên trong tòa nhà, rồi lại xuyên qua những tấm bình phong bằng gỗ lim được chạm khắc hoa văn phức tạp, cuối cùng trở thành một tấm lưới vô cùng công phu mà nhẹ nhàng rơi xuống gương mặt của anh.
Bóng tối đan xen nên rất khó nhìn rõ tổng thể biểu cảm trên khuôn mặt, nhưng lại dễ dàng nhìn thấy hàng mi khẽ run run khi cười, đôi môi có màu đỏ nhạt và sống mũi cao.
Sau đó nhếch mắt lên nhìn cô rồi khẽ cười.
Xóa đi những cơn lạnh lẽo này.
Giống như những bông tuyết trắng xóa đầu mùa rơi xuống đầu vai.
Thẩm Di Châu không đứng dậy, anh nhìn Lương Phong rồi vươn tay ra.
Gần như không cần nhiều lời, Lương Phong đi đến bên cạnh anh và ngồi vào trong lòng anh.
Người đến tụ họp lần này cũng chẳng khác lần trước là mấy, chủ yếu là một vài bạn bè tốt trong vòng, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy người này. Hạ Thầm ngồi trên ghế sô pha phía đối diện, anh ta lên tiếng trêu chọc:
“Đã lâu không gặp, tôi còn tưởng chú hai đã đổi người rồi.”
Lương Phong giả vờ thành dáng vẻ “Được chiều sinh hư”, cô cười rồi dựa vào lòng Thẩm Di Châu, sau đó nói: “Đổi ai chứ? Khoảng thời gian này tôi không ra ngoài, ông chủ Hạ có giúp tôi nhìn chút không thế?”
“Bây giờ tôi cũng chẳng dám nhìn lâu.” Hôm nay là sinh nhật của Hạ Thầm nên anh ta nói chuyện cũng bạo gan hơn một chút.
Lương Phong à một tiếng rồi nhìn Thẩm Di Châu. Giọng nói của cô hạ xuống thật nhỏ, hơi thở tiến đến gần cằm anh: “Gần đây ông chủ Thẩm có người bạn nào khác à?”
Thẩm Di Châu nhếch mí mắt lên nhìn cô, khóe mắt chứa chút ý cười mỉa mai. Cánh tay của anh giữ lấy cô càng chặt hơn, lời nói mơ hồ: “Anh có người nào khác hay không, mỗi buổi tối em không cảm nhận được à?”
Lương Phong ngại đến mức đỏ cả mặt, khiến Hạ Thầm bật cười rất to.
Vào lần trước, mấy người trong giới cũng đã gặp Lương Phong rồi, nên không khí nói chuyện cũng quen thuộc hơn. Lương Phong cũng không thể nào tham dự vào cuộc nói chuyện của bọn họ, cô chỉ dựa vào lòng Thẩm Di Châu rồi tùy tiện nghe một chút.
Khi Thẩm Di Châu bỗng lên tiếng thì cô mới đưa mắt nhìn sang và lắng nghe.
Nhưng phần lớn đều chỉ nói về mấy chuyện làm ăn, còn mấy tin đồn này kia thì anh không hề cảm thấy hứng thú.
Ngoài những người trong giới đang ngồi trên ghế sô pha thì còn có Hạ Nhan đang nói chuyện cùng với mấy người bạn mà cô ấy quen, thỉnh thoảng cô ấy có liếc sang đây mấy lần nhưng cũng nhanh chóng không nhìn nữa.
Thẩm Di Châu nghiêng đầu, ánh mắt rơi xuống người Hạ Nhan: “Anh kêu con bé về trước nhé?”
Lương Phong giật mình, cô nhỏ giọng trả lời: “Không thể làm thế được.”
“Dù sao cũng là sinh nhật của Hạ Thầm, anh để em gái nhà người ta đi trước thì trông thế nào chứ?”
“Thế chúng ta đi?” Thẩm Di Châu lại hỏi.
Lương Phong không nhịn được cười: “Em và cô ấy không đến mức nếu có cô ấy thì không có em, em không tính toán với trẻ con.”
Thẩm Di Châu khẽ cười hai tiếng, ngón tay của anh lại phủ lên đầu vai Lương Phong.
Lương Phong ngồi một lát rồi đứng dậy nói cô muốn đi vệ sinh.
Trong hành lang an tĩnh, tiếng giày cao gót gõ từng nhịp lên tấm thảm vừa dày vừa nặng theo mỗi bước chân của cô, nhưng cho dù là như thế thì cũng khó mà che giấu được tiếng theo đuôi phía sau.
Lương Phong thở dài, cô dừng bước trước ngã rẽ tiếp theo.
Hạ Nhan bị bất ngờ nên đụng vào người Lương Phong.
Cô ấy ngước mắt nhìn, sau đó bị dọa sợ mà tự mình lùi về sau hai bước, khi đã lấy lại được tinh thần thì trừng mắt nhìn cô: “Cô phát hiện ra tôi từ lâu rồi đúng không?”
Lương Phong mím môi lại, cô kiềm chế những suy nghĩ khó chịu trong lòng, từ từ nói: “Cô đi theo tôi làm gì?”
Hạ Nhan nói một cách chắc chắn: “Sao nào, con đường đi đến nhà vệ sinh chỉ cho cô đi, còn tôi thì không đi được à?”
Lương Phong khoanh tay im lặng thở dài, ánh mắt của cô tỏ ý kêu Hạ Nhan nhìn cái bảng bên cạnh: “Nhà vệ sinh nằm ở hướng ngược lại, tôi đến đây để hút thuốc lá.”
Cô vừa nói vừa lấy bao thuốc lá của Thẩm Di Châu trong túi xách mình ra, cô lại hỏi Hạ Nhan: “Nếu cô thật sự muốn đến nhà vệ sinh thì bây giờ không nên ở nơi này.”
Lời nói như thế xem như là đã biết rõ.
Hạ Nhan cũng lạnh lùng cười, quả thực cũng không cần gì phải giả vờ nữa. Giọng nói của cô ấy châm chọc: “Bây giờ cô trông rạng rỡ thật đấy.”
Lương Phong mím môi lại, cô không nói gì.
“Nhưng cô nghĩ cô và Lạc Sinh có gì khác nhau sao?” Hạ Nhan sải bước đến gần Lương Phong. Mặc dù cô ấy không cao bằng Lương Phong, nhưng có thể từ dưới đưa mắt nhìn lên, nhưng cô ấy chỉ nhìn bằng nửa con mắt với thái độ khinh thường: “Cô nghĩ cô ở cạnh chú Hai được bao lâu? Bên cạnh chú ấy người đến người đi, tôi thấy không ai có thể thật sự được ở lại cả.”
“Tôi không cảm thấy mình có thể ở lại.”
“Nói dối.” Hạ Nhan nghiêm túc trả lời cô: “Mấy người phụ nữ như cô mò đến đây đều sẽ giả vờ trong sạch, thấy đàn ông có tiền thì không nhịn được mà nhào đến, ai biết cô có phải đã sinh con trai cho ông già nào đó rồi không chứ!”
Lương Phong vẫn bình tĩnh trả lời cô ấy: “Không có.”
“Hạ Nhan.” Lương Phong bỗng gọi tên cô ấy, giọng cô cũng không có biểu lộ cảm xúc gì nhiều, cô chỉ nhẹ nhàng nói: “Thẩm Di Châu là chú Hai của cô.”
Trong hành lang yên tĩnh không có gió, ánh sáng từ ánh đèn nhân tạo trên hành lang chiếu từ đỉnh đầu xuống, cũng sắp chiếu sáng sự hoảng sợ và ngạc nhiên trong mắt của cô ấy.
“Tôi biết mặc dù các người có mối quan hệ họ hàng xa, nhưng mà, dù thế nào thì cũng xem như có quan hệ máu mủ đấy.”
Sắc mặt Hạ Nhan bỗng chốc đen lại, đôi môi mấp máy không biết nói gì.
Bên tai Lương Phong xuất hiện cơn gió nhẹ, cô lui về phía sau, giọng nói cũng dịu dàng trở lại: “Thật ra thì cô không cần hận tôi như thế, cô nói không sai, tôi chẳng khác gì Lạc Sinh cả, tôi cũng không có khả năng sẽ ở mãi mãi bên cạnh Thẩm Di Châu. Nói không chừng, cô cũng sẽ sớm không gặp lại tôi thôi.”
Vẻ mặt Hạ Nhan từ từ khôi phục lại từ trong sự ngạc nhiên, cô ấy lạnh lùng nói: “Cô muốn đi đâu?”
Lương Phong nhẹ nhàng cười: “Một người đàn bà đào mỏ như tôi thì đi đâu có liên quan gì đến cô?”
Lương Phong nói xong cũng xoay người trở về, cô vừa đi qua ngã rẽ thì đã nhìn thấy Thẩm Di Châu hơi dựa vào bức tường, vẻ mặt nở nụ cười rồi bắt lấy cổ tay cô.
Sau đó Hạ Nhan cũng đi đến, cô ấy đứng yên tại chỗ, trên khuôn mặt là vẻ hoảng sợ: “... Hai, chú Hai…”
Khi Thẩm Di Châu xoay mặt sang thì vẻ tươi cười của anh lập tức biến mất, anh lạnh lùng nhìn Hạ Nhan rồi nói: “Chú đã nói với Hạ Thầm rồi, bọn chú đi trước.”
Nói xong, anh kéo tay Lương Phong đi xuống tầng.
Lương Phong muốn kéo anh lại nói rằng áo khoác cô vẫn còn ở bên trong phòng bao thì đã thấy Thẩm Di Châu đưa cánh tay khác của mình lên một chút --- Hai cái áo khoác được xếp gọn gàng, là của cô và anh.
“Sao mà anh…”
Thẩm Di Châu đưa áo khoác của của cô cho cô: “Nhìn thấy Hạ Nhan ra ngoài, anh cũng biết không thể yên bình ăn xong bữa cơm này được rồi, nên đi sớm cho yên tĩnh.”
“Anh nghe thấy hết rồi à?”
Thẩm Di Châu nghiêng đầu nhìn cô, anh hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Lương Phong ngạc nhiên, hồi lâu sau mới biết anh đang hỏi lại cô câu khi nãy cô vừa mới nói.
Tim đang đập bỗng nhiên rơi vào khoảng không, cô khàn giọng đáp: “Nói dối đó.”
Thẩm Di Châu không tin cô, anh cười: “Sao anh lại cảm thấy hình như em thật sự có nơi muốn đi thế?”
Lương Phong cũng ngại ngùng cười theo anh: “Khi nào ông chủ Thẩm không cần em nữa thì đương nhiên em phải đi rồi.”
“Anh nói thế khi nào?” Thẩm Di Châu đưa đôi mắt có chút trong trẻo và lạnh lùng nhìn sang, lời nói cũng chẳng khách sáo: “Vả lại ai bảo em có thể tùy tiện so sánh mình với những người khác như thế?”
Trong giọng nói của anh có chút chất vấn, giống như hoàn toàn đều là lỗi của cô. Là cô không biết đúng sai, là cô không nhận ra phần tình cảm nồng nàn của anh.
Nhưng tình cảm của Thẩm Di Châu có mấy phần là thật, mấy phần là giả đây?
Cô đã bao giờ thật sự hiểu rõ đâu?
Trong phút chốc, sự tủi thân vì vừa bị Hạ Nhan làm nhục lại dâng đầy trong lồng ngực cô.
“Vốn dĩ em còn nghĩ là em nên tiếp nhận những lời cô ấy nói đấy.” Lương Phong nhỏ giọng nói.
“Đây chính là cách em nhìn nhận mối quan hệ của em và anh à?” Giọng nói của anh lạnh đến tận xương tủy.
Cánh tay của Lương Phong vẫn còn bị anh nắm trong tay, nhưng cô đã không thể nào tiếp tục chủ đề này được nữa rồi.
Bầu không khí trở nên lúng túng đến khó hiểu, nói nửa vời, hơi thở cũng đứt quãng, sau đó rơi vỡ hỗn loạn đầy trên mặt đất.
Thật ra cô chỉ đang tránh đi không muốn nhắc đến, rồi sau đó nói bản thân khi nãy chỉ thuận miệng bịa ra câu chuyện này thôi. Mà Thẩm Di Châu cũng thật sự không phải đến để khởi binh vấn tội cô.
Nhưng vào lúc đó, vị chua chát của sự im lặng giống như một quả cam đắng rất khó nuốt, nó nằm ngang trong cổ họng cô, khiến cô không nói nên lời.
Cửa thang máy “Tinh” lên một tiếng rồi mở ra, Lương Phong đi theo sau lưng Thẩm Di Châu đến bãi đỗ xe.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng chân bước theo khuôn mẫu của bọn họ.
Lương Phong bỗng dừng bước rồi rút tay mình ra, cô nhỏ giọng gọi tên anh: “Thẩm Di Châu.”
Thẩm Di Châu cau mày, anh cũng dừng bước, sau đó nhìn cô.
Trong bãi đỗ xe tối tăm, cô yên lặng đứng yên tại chỗ.
Chiếc váy dệt kim mềm mại xòe ra như bông hoa huệ đung đưa, đôi vai gầy của cô khẽ run lên, không biết là vì lạnh hay vì lý do gì khác.
Dường như cô đang có gì muốn nói, cho nên ánh mắt nhìn chằm chằm người khác thế này của cô giống như đang diễn ra một cuộc nói chuyện không thoải mái.
Một loại phiền lòng vô hình từ đáy lòng Thẩm Di Châu dâng lên. Không hiểu vì sao trong đầu của anh bây giờ lại vang lên câu nói khi nãy của cô:
“Tôi không cảm thấy tôi có thể thật sự ở lại.”
Rõ ràng Thẩm Di Châu cảm thấy những lời này của cô là nghiêm túc, nhưng anh cũng không biết rõ vì sao.
Anh không thích cảm giác này.
Giây tiếp theo, Thẩm Di Châu cất bước tiến về phía Lương Phong rồi bắt lấy cổ tay cô.
“Có chuyện gì thì về nhà rồi nói sau.”
Lương Phong mím môi, nhưng chân còn chưa kịp bước thì bỗng nhiên một tiếng “Tiểu Phong” vang lên trong bãi đỗ xe yên tĩnh này.
Lương Phong quay đầu, sau đó cô nhìn thấy Nghiêm Sâm.
Anh ta dựa vào cạnh tường gần đó, cả người mặc một màu đen. Một tay anh ta nhét trong túi áo khoác, sau đó lại dùng chân đạp tắt thuốc lá.
Tàn thuốc màu vàng chợt lóe lên, giống như ngày đó ở trên sân thượng, bọn họ đã đốt bỏ những tấm ảnh kia.
Lương Phong đứng yên tại chỗ, cơ thể gần như cứng ngắc. Dừng một lúc lâu, cuối cùng cô chỉ mở miệng nói thầm với Thẩm Di Châu: “Em đi đến gặp một người bạn đã.”
Ánh mắt Thẩm Di Châu có chút dò xét mà đánh giá Nghiêm Sâm, nhưng anh cũng nhanh chóng nở nụ cười hiền lành rồi buông lỏng cánh tay đang nắm lấy tay của Lương Phong ra.
“Hai người nói chuyện đi, anh lên xe chờ em.”
Nói xong thì anh xoay người đi ra xa.
Nghiêm Sâm cong khóe môi, anh ta nở nụ cười đầy sâu xa rồi đi đến cạnh Lương Phong.
Anh ta đưa tay ra, sau đó ôm lấy cô. Giọng nói cũng nhẹ nhàng rơi xuống tai cô: “Lâu rồi chưa gặp, nhà thiết kế Lương.”
Cả người Lương Phong lạnh như băng, từng chữ từng chữ nói ra khỏi cổ họng: “Anh muốn làm gì?”
Cả người Nghiêm Sâm run lên.
“Tôi muốn làm gì? Em không biết sao?”
Cổ họng Lương Phong nghẹn đắng: “Anh giúp tôi, tôi cũng dựa theo lời anh nói mà giúp anh rồi.”
Nghiêm Sâm cười đến mức ngực cũng run lên, anh ta nhích lại gần cô, ánh mắt nhìn về phía xe của Thẩm Di Châu.
“Vậy bây giờ để anh ta biết người hợp tác với em thì sao? Biết ngày đó em là vì tôi nên mới lừa gạt Đới Minh Thiện? Biết đêm hôm đó em vào phòng của tôi thì sao?”
“Nghiêm Sâm!” Lương Phong cắn chặt răng: “Anh biết rõ tôi vào phòng của anh nhưng tôi không hề làm cái gì cả.”
Nghiêm Sâm cười không ngừng: “Tôi tin mà, nhưng ngài Thẩm kia có tin hay không đây?”
Hai tay Lương Phong nắm chặt lại, từng câu từng chữ hỏi anh ta: “Thế bây giờ anh muốn gì?”
Ánh mắt Nghiêm Sâm từ từ trở nên âm trầm: “Em nói xem? Tiền của Thường Mãn Đức là do Thẩm Di Châu giúp à? Dì Lương nói nhờ có em mà sau khi bà ấy ly hôn mới có chỗ ở. Lương Phong, em giỏi hơn tôi tưởng rất nhiều. Một tay bắt lấy Thẩm Di Châu, còn muốn đá văng tôi ra?”
“Lương Phong, em đáng để cho tôi phải cẩn thận điều tra đó.”
“Nhưng chúng ta đã kết thúc…”
“Ngày đầu tiên hai chúng ta biết nhau sao? Em nghĩ rằng chỉ như thế là xong rồi à?”
Mặt Lương Phong gần như cắt không còn giọt máu nào, giọng nói của cô cứ như từ chỗ nào đó bên ngoài cơ thể truyền đến:
“... Vậy tôi cần một chút thời gian, bây giờ anh không thể…”
Giọng nói của Nghiêm Sâm cắt ngang lời cô: “Vừa khéo, bây giờ tôi cũng cần một chút thời gian của em.”
Anh ta nói xong, ánh mắt liền di chuyển đến xe của Thẩm Di Châu, sau đó đến gần Lương Phong: “Bây giờ em đi nói với anh ta, hôm nay em muốn đi với tôi.”
Lương Phong bỗng nhìn Nghiêm Sâm, cô cố gắng kìm nén sự tức giận trong lòng mình xuống: “Anh không thể như thế được!”
Ánh mắt Nghiêm Sâm dần lạnh xuống, anh ta nhìn thấy máu trên mặt cô gần như mất hết, đôi môi đỏ mọng lúc này cũng nhạt dần, cô gần như mất khống chế mà run lên bần bật.
Dưới tình hình thế này mà bảo cô bỏ Thẩm Di Châu ở lại rồi tự mình rời đi, một con quái thú ham hư vinh và sảng khoái đang mất khống chế trong đầu óc của Nghiêm Sâm.
“Lương Phong, hoặc là em nói. Hoặc là.” Nghiêm Sâm nở nụ cười sáng lạn: “Tôi nói.”
Trong bãi đỗ xe đã đóng cửa, một cơn gió không rõ từ trong lồng ngực trống rỗng của Lương Phong thổi qua.
Chỉ đi thôi mà cô cũng cảm thấy rất khó khăn, nhưng trên một đoạn đường dài mấy chục mét, Lương Phong lại có cảm giác như mình đang đi chân trần trên con đường gồ ghề, không thể quay lại.
Máu tươi từ thân thể cô dần dần mất đi hết, chỉ để lại bộ xương tái nhợt.
Khi cô đi đến chỗ anh thì cửa sổ đã được hạ xuống, cô thấy anh đang liếc nhìn mình với vẻ mặt khinh thường, anh cười rồi nói: “Hai người nói chuyện lâu quá, anh suýt nữa thì tưởng anh ta là bạn trai cũ của em đấy.”
Lương Phong nhếch môi: “Anh ta đến tìm em có chút việc, muộn chút em sẽ trở về.”
Thẩm Di Châu quay hẳn mặt qua nhìn cô.
Trong bãi đỗ xe u tối, anh ngồi ở nơi không có ánh đèn. Giờ phút này, đôi mắt đen của anh như một tảng băng lạnh lẽo mà nhìn cô.
Yên lặng đến đáng sợ, trở thành từng lưỡi dao sắc bén.
Thời gian gần như dừng lại vào lúc này, Thẩm Di Châu bỗng cười thành tiếng. Anh lạnh lùng nói:
“Đây chính là nơi em nói muốn đi sao?”
Lương Phong ngẩng người, cô đang tính mở miệng.
Nhưng chỉ nhìn thấy cửa kính xe của anh được kéo lên, khởi động xe.
Sau đó rời khỏi bãi đỗ xe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT