Lúc cô tỉnh lại, trong phòng đã rất tối rồi.

Nhưng cũng không phải hoàn toàn không thấy gì cả.

Lương Phong phải mất một khoảng thời gian để thích nghi tốt với ánh sáng, sau đó cô nhận ra rằng bên ngoài hình như có ánh đèn.

Mấy giờ rồi?

Cô không phân biệt rõ bây giờ cuối cùng là ban ngày hay ban đêm.

Suy nghĩ vẫn đang ở trong mơ từ từ mà tỉnh táo lại, Lương Phong nhẹ nhàng xoay người với lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường.

Cánh tay lộ ra ngoài chăn bỗng nhiên cảm nhận được bầu không khí ướt át lạnh lẽo.

Cô cũng không thèm để ý.

Lương Phong tập trung suy nghĩ, ngón tay yên lặng dò trong ngăn tủ.

Bỗng nhiên, một luồng không khí nóng từ phía sau dựa sát vào cô.

Thẩm Di Châu từ phía sau hôn lên cổ cô.

Cánh tay choàng qua dưới người cô, kéo Lương Phong vào trong lòng.

Sau khoảng thời gian ngủ trưa rất dài, hơi thở trên người anh càng rõ ràng hơn.

So với mọi lời nói thì hành động càng không cách nào có thể chống cự lại được, hơi thở từ chóp mũi tùy tiện xâm nhập vào.

Lương Phong nhớ đến lần đầu tiên cô gặp Thẩm Di Châu, cô cảm thấy hơi thở trên người anh rất lạnh.

Nhưng khi da kề da thế này, cô cũng cảm thấy hơi thở nóng bức đến không thể chịu được.

Nếu không vì sao tim cô cứ mãi run lên không ngừng thế này.

Có lẽ bởi vì anh đổi ý, anh quyết định hôm nay không “Để cô một mình” nữa.

Ngón tay Lương Phong cứng đờ nắm chặt lại.

Tim đập ngày càng nhanh hơn.

Bỗng cô nghe thấy âm thanh lạnh nhạt nói rằng: “Chờ tay của cô tốt lên.”

Sau đó Thẩm Di Châu buông cô ra.

Lương Phong không thể tin nổi mà mở mắt ra nhìn.

Phòng ngủ mờ tối, ánh mắt của cô cũng trở nên tối tăm.

Nhưng mà Thẩm Di Châu nhẹ nhàng liếc nhìn cô một cái đã có thể tùy tiện thấy rõ sự lo lắng, hoài nghi, còn có chút âm thầm vui mừng khi sống sót sau tai nạn trong mắt cô.

Thẩm Di Châu cười hờ hững rồi xuống giường.

“Lần sau sẽ không may thế này nữa đâu.”

Anh nói xong thì đi ra khỏi phòng ngủ.

Ấm áp từ từ tan đi.

Lương Phong im lặng, duỗi tay trái của mình ra ngoài.

Nói thật, anh có thể không cần để ý đến tay cô.

Tại sao lại thế.

Chẳng có lý do gì để khiến anh dừng lại vì cô cả.

Lương Phong ngước mắt nhìn ánh sáng ngoài hành lang, một chút sắc vàng ấm áp chiếu rọi vào trong phòng ngủ mờ tối.

Giống như vẫn còn lưu lại mùi hương gỗ đen nhàn nhạt trên người anh.

Cuối cùng thì anh là người thế nào?

Lương Phong mím chặt môi không muốn nghĩ nhiều thêm nữa.

Sau khi hai người xuống tầng thì đã hơn tám giờ tối rồi, dì giúp việc đã chuẩn bị một ít thức ăn thanh đạm cho buổi tối.

Đồ ăn không nhiều nhưng có rất nhiều món.

Các đĩa nhỏ khác nhau được bày gần hết nửa bàn.

Lương Phong nhớ đến lần trước ăn cơm ở chỗ Hạ Thầm cũng là kiểu dạng thanh đạm như thế này.

Bây giờ cô có ăn thì cũng cảm thấy không được ngon miệng, cánh tay bị thương nhẹ nhàng để lên mặt bàn, cả người rất tỉnh táo nên cảm giác đau cũng trở nên rất rõ ràng.

Mưa rơi cả ngày không ngừng.

Trong bầu không khí ẩm ướt và u ám này, chuyện về dục vọng cũng trở nên chậm chạp hơn.

Sau khi Lương Phong ăn xong, cô hỏi Thẩm Di Châu rằng cô có thể đi xem kệ sách trong phòng khách ở tầng hai được không.

Thẩm Di Châu thờ ơ gật đầu, nói mình không đi cùng.

Lương Phong vui vẻ tự do, sau khi nói cảm ơn thì tự mình lên tầng.

Lúc đến phòng khách trên tầng hai lần nữa, cô mới có thể cẩn thận đánh giá mặt tường đầy sách được sắp xếp ngay ngắn một lần.

Có vài cuốn sách mới tinh chưa tháo bao kính, nhưng cũng có vài cuốn sách cũ có vết nhăn rất rõ ràng.

Phạm vi của những cuốn sách này còn đa dạng rất nhiều thứ, từ mỹ thuật văn học đến kiến trúc rồi luật pháp, tạp chí du lịch đến các nhân vật nổi tiếng.

Hình như còn có không ít sách ngoại ngữ.

Lương Phong từ từ đi từ đầu kệ sách đến cuối kệ sách.

Ngăn nhỏ phía bên phải được sắp xếp rất gọn gàng, có mười mấy cuốn sách liên quan đến chủ đề thiết kế thời trang.

“Đại cương về thời trang học”, “Form Fit Fashion”, “Fabric For Fashion”...

Lương Phong vươn tay rút một quyển nhìn có vẻ đã được lật xem rất nhiều lần, bìa sách có vài vết nhăn, nhưng có thể nhìn thấy được người chủ của quyển sách này rất yêu quý nó.

Mở bìa bên trong ra, phía trên có một nét chữ thanh tú: Triệu Khinh Hòa.

Lại lấy thêm một quyển nữa, bìa bên trong vẫn là Triệu Khinh Hòa.

Lương Phong để sách về chỗ cũ.

Có thể xác định chỗ này tuyệt đối không phải chỗ duy nhất Thẩm Di Châu ở, nhưng chắc chắn anh thường xuyên đến nơi này.

Trên bàn trà nhỏ là tài liệu vẫn chưa xem xong, khắp nơi trong căn nhà này đều lưu lại hơi thở của cuộc sống.

Anh ở chỗ thế này, đặc biệt có một tủ sách ô vuông được xếp ngay ngắn dùng để cất giữ sách của Triệu Khinh Hòa.

Lương Phong thầm nhẩm tên của cô ấy.

Thật là một cái tên dễ nghe, dịu dàng nhưng cũng rất tinh tế.

Sau khi suy nghĩ xong, lúc cô phát hiện ra Thẩm Di Châu thì anh đã đứng phía sau lưng cô.

“Thấy thích cái nào rồi?”

Hơi thở của anh từ đằng sau truyền đến, Lương Phong nghiêng đầu cười khẽ, cô chỉ chỉ sách của Triệu Khinh Hòa.

“Thích thì có thể đưa tôi à?”

Thẩm Di Châu cười cười: “Thích thì sẽ mua mới cho em, lấy sách cũ thì có ích gì chứ?”

Ánh mắt Lương Phong rũ xuống nhìn những cuốn sách đang xếp trên kệ kia, cũng im lặng cười.

Cô trả lời anh: “Đúng thế, lấy sách cũ thì có ích gì chứ.”

Sau đó cô đi đến bên kệ sách khác, chỉ vào một quyển sách tiếng nước ngoài nói: “Đây là ngôn ngữ gì thế? Tiếng Đức sao?”

“Tiếng Ý.”

“Anh xem hiểu tiếng Ý sao?”

Thẩm Di Châu giơ tay lên rút quyển sách kia ra, tiện tay lật một cái rồi nói: “Tôi sinh ra ở Ý.”

Lương Phong ngẩng đầu nhìn anh.

Thẩm Di Châu khẽ cười, trong giọng nói còn có vẻ uy nghiêm: “Đang tìm cách mổ xẻ tôi à?”

Ánh mắt của Lương Phong lại cụp xuống, một lát sau, cô lại nhìn sang một lần nữa.

“Làm gì có ai không muốn mổ xẻ anh chứ?”

Phòng khách sáng ngời, đèn chân không chiếu xuống gương mặt của hai người.

Ánh mắt và biểu cảm trở nên đặc biệt rõ ràng.

Thẩm Di Châu im lặng nhìn cô.

Gương mặt đã được rửa sạch lớp trang điểm nên hiện ra vẻ mặt tự nhiên nhất của cô, trên làn da trắng trẻo không có bất kỳ đụng chạm dao kéo nào, ở ngay cằm còn có một nốt ruồi rất nhạt.

Giống như điểm thêm mắt cho rồng, cũng như điểm thêm những thứ “Dũng cảm” kia cho cô.

Giả vờ hay là lộ ra chân tình à?

Thẩm Di Châu nhớ đến năm trước khi Triệu Khinh Hòa ở nơi này, thường sẽ đặt một chậu lan nhỏ trong phòng khách.

Cánh hoa trắng nõn, nhụy hoa màu vàng nhạt.

Rễ cây màu xanh lục kết lại thành chuỗi, rũ xuống thành một độ cong mềm mại.

Từ trước đến nay, anh chỉ xem những thứ này đại diện cho “Mềm mại”, “Thuần khiết”, “Trong trắng”, nhưng khi gặp được Lương Phong, anh chẳng biết tại sao mình lại nhớ đến chúng.

Ngón tay vuốt ve cằm cô một hồi lâu rồi nói: “Đi ra ngoài ngồi nhé.”

Trong sân, mưa đã tạnh.

Hai chiếc đèn tường treo trên bức tường bên ngoài chiếu sáng bãi cỏ ẩm ướt thành một vùng biển mờ ảo.

Trên chiếc ghế liễu gai màu nâu sẫm, Lương Phong được Thẩm Di Châu ôm vào lòng, đặt ngồi lên đùi anh.

Anh châm một điếu thuốc rồi ngậm trong miệng.

Bàn tay còn lại chạm vào hoa văn trên váy trắng của Lương Phong.

Ánh mắt của Lương Phong cũng đi theo theo ngón tay đang chuyển động của anh.

Cô thấy có vẻ anh rất hứng thú với thiết kế này của cô, ngón tay anh còn đang tỉ mỉ vuốt ve hoa văn, cuối cùng lại rơi vào lá sen nhỏ đính trên ngực của cô.

“Cái này cũng thế sao?”

“Ừ.” Lương Phong đáp.

“Quần áo của cô đều thế cả sao?”

“Không phải thế.” Lương Phong cười: “Nhưng tới gặp anh đều luôn mặc không giống nhau.”

Thẩm Di Châu ngậm thuốc lá cười khẽ.

Ánh đèn chiếu xuống mặt anh tạo thành một bóng mờ, Lương Phong không thấy rõ suy nghĩ trong mắt anh.

Ngón tay không nhịn được sờ lên nút cài bằng đá trước ngực áo anh, Thẩm Di Châu không nói gì để mặc cho cô sờ.

“Cô làm cái này bao lâu rồi?” Anh hỏi.

Lương Phong lấy tay về: “Cứ xem như là đã làm từ lúc còn nhỏ đi, không mười năm thì cũng tám năm.”

Thẩm Di Châu nhướn mày có vẻ ngạc nhiên: “Cô bao nhiêu tuổi rồi?”

“Ba mươi.”

Lông mày Thẩm Di Châu nhíu lại nhìn cô.

Lương Phong dựa vào vai anh cười, cô thành thật trả lời: “Hai mươi hai.”

“Học thiết kế thời trang ở đâu?”

Lương Phong chớp mắt một cái: “Tôi không có học đại học, tôi học từ mẹ của tôi.”

“Đi đường tắt sao?”

Lương Phong gật đầu rồi lặp lại: “Đúng thế, đường tắt.”

Trên mặt cô vẫn là nụ cười đấy.

Thật ra thì Lương Phong cũng không quá để ý đến trình độ học vấn của mình lắm.

Bởi vì bây giờ cô có rất nhiều kinh nghiệm làm việc, cô luôn cảm thấy kinh nghiệm của cô có thể đè chết mấy người chỉ có trình độ học vấn.

Nhưng vừa nãy ở tủ sách nhìn thấy những cuốn sách “Form Fit Fashion”; “Fabric For Fashion” của Triệu Khinh Hòa kia, cho dù Lương Phong có chối bỏ, có che giấu thế nào đi nữa, cô cũng không thể nào xem thường sự chua xót trong lòng.

Cô ấy học ở đâu nhỉ? Chắc là nước ngoài.

Central Saint Martins hay là học viện thời trang Luân Đôn?

Là cô ấy tự đi hay Thẩm Di Châu đưa cô ấy đi? Sao bọn họ lại chia tay? Vì sao Thẩm Di Châu vẫn còn giữ sách của cô ấy chứ?

Mí mắt Lương Phong âm thầm buông xuống.

Ngày đó cô đánh bậy đánh bạ nói đưa anh lên phòng khâu cúc áo, anh cũng kiên nhẫn ngồi trên sô pha chờ cô.

Mà hôm nay, anh còn “Thả cô đi” bởi vì tay cô bị thương.

Tại sao lại như thế.

Có lẽ trong lòng cô đã có câu trả lời rồi.

Rõ ràng không nên có bất kì cảm xúc nào, thậm chí cô còn nên cảm ơn Triệu Khinh Hòa.

Nghiêm Sâm nói cô có lợi thế mà chẳng ai sánh được với cô, khi đó có lẽ hắn chỉ biết hai năm trước có một người phụ nữ tên Triệu Khinh Hòa ở bên cạnh Thẩm Di Châu một năm trời.

Thẩm Di Châu rất bảo vệ Triệu Khinh Hòa, không đối xử giống với những người phụ nữ khác khi ở bên anh.

Suốt một năm đó, bên cạnh anh chỉ có một người là Triệu Khinh Hòa.

Có người nói, thậm chí Thẩm Di Châu còn đưa cô ấy đi gặp ba mẹ mình rồi.

Nhưng chẳng ai ngờ rằng, một năm sau Triệu Khinh Hòa đã chia tay Thẩm Di Châu, bay đến Anh Quốc du học.

Từ đây không còn nghe Thẩm Di Châu nhắc đến cái tên này nữa.

Nghiêm Sâm nói: “Có lần đi ăn cơm, tôi có gặp Triệu Khinh Hòa.

Lương Phong, em rất giống cô ấy.”

--- “Em và cô ấy rất giống nhau.”

Cô nên cảm thấy biết ơn Triệu Khinh Hòa.

Nếu không thì sao Thẩm Di Châu sẽ kiên nhẫn với cô như thế.

Lương Phong từ từ dựa vào vai Thẩm Di Châu, giống như muốn cảm nhận chút ấm áp vô hình.

Nhưng bỗng nhiên cô lại cảm thấy lạnh.

Bên tai dần dần vang lên tiếng xào xạc của lá cây ngô đồng, cô nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, nghe Thẩm Di Châu hỏi: “Thương hiệu của cô tên gì?”

Lương Phong không nói gì, vẫn tựa vào cổ của anh.

“Không phải thương hiệu của tôi, tôi cũng chỉ làm công cho người khác mà thôi.”

“Tủi thân.” Thẩm Di Châu cười khẽ, Lương Phong không phân biệt rõ đâu là thật, đâu là giả trong lời anh nói.

Lại nghe thấy anh nói: “Thiếu cái gì?”

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh.

Thẩm Di Châu vẫn là dáng vẻ tùy ý kia, hỏi cô: “Tiền? Cửa hàng? Hay là nhân viên?”

Miệng của Lương Phong như có cành cây lớn chặn lại.

Cô lập tức giả vờ thành dáng vẻ không cần rồi nói mình không phải vì tiền của anh, hay là giả vờ không hề có ý đồ nói tôi làm gì có vinh hạnh như thế.

Cô nên lập tức từ chối.

Nhưng mà không có cách nào kháng cự lại suy nghĩ mãnh liệt đang chảy trong lòng của Lương Phong.

Có một phòng làm việc thuộc về riêng mình, một thương hiệu quần áo của mình, thiết kế đồ theo suy nghĩ của mình.

Cô đã mơ giấc mơ này rất nhiều năm rồi.

Cho dù cô biết cái này chẳng qua chỉ là Thẩm Di Châu thuận miệng nói, cho dù cô biết đồ của Thẩm Di Châu đâu có thể tùy tiện cầm được, nhưng vào lúc này Lương Phong vẫn chỉ im lặng.

“Xem ra là thiếu rồi.” Thẩm Di Châu nói.

Lương Phong không có cách nào im lặng được nữa.

Cô lại nằm trên vai Thẩm Di Châu.

Giọng nói vẫn thoải mái như đang trêu chọc anh: “Hôm nay tôi biểu hiện không tốt, không đáng để nhận quà của ông chủ Thẩm.”

Trong lòng càng chìm xuống thấp hơn.

Ngay cả hơi thở cũng dần trở nên chậm chạp.

Ẩm ướt, mùi cỏ khô đắng đang tràn ngập trong mũi của Lương Phong.

Gò má cô dán sát vào phần cổ để lộ ra ngoài của Thẩm Di Châu, cảm nhận được Thẩm Di Châu đang ôm chặt lấy cô.

Giống như tùy ý đã nghe ra được mấy lời không thành thật của cô.

Hơi thở của Lương Phong cũng dần trở nên khó khăn.

Thật là, tệ quá.

Lương Phong có một loại cảm giác xúc động muốn khóc.

Hoặc là tối nay cô đã lấy được quá nhiều rồi.

Anh chủ động gọi điện đến, anh hôn cô, anh vuốt ve cô.

Không biết anh “Yêu thương” thật lòng mấy phần.

Có lẽ vào giờ phút này anh giống như đang ôm an ủi hơn.

Sự cảnh giác và lý tính tự nhiên cũng vì điều này mà nảy sinh.

Nhắc nhở cô không thể chìm sâu vào.

Bây giờ cô nên làm những gì.

Cô nên thừa dịp Thẩm Di Châu “Dịu dàng” thế này làm những gì.

Hơi lạnh từ gió đêm thổi quanh người cô, suy nghĩ cũng lần nữa trở nên tỉnh táo hơn.

Lương Phong liếm môi, từ từ nói: “...!Ông chủ Thẩm, nhưng mà tôi vẫn muốn nói cảm ơn anh, hôm nay vốn dĩ cho dù tôi bị thương, thì vẫn…”

Giọng cô nhẹ nhàng giống như một chiếc lông vũ, chỉ nói nửa câu thì đã nín thở.

Để lại khoảng trống, chờ anh đến điền vào.

Nhưng vừa dứt lời thì cô cũng phát hiện ra cánh tay đang ôm ngang hông cô đang buông lỏng ra.

Một tiếng cười nhẹ khẽ vang lên.

Cả người Lương Phong lạnh như băng.

Lời anh nói bây giờ đều biến thành những mũi đao kiếm, lúc này tiếng cười càng giống như dao găm không chút lưu tình mà đâm vào cô.

Tùy ý đâm qua những suy nghĩ chân thật của cô.

Thẩm Di Châu liếc nhìn Lương Phong, từ từ nói: “Lương Phong, cô gấp quá rồi.”

---

Tác giả có lời muốn nói:

Cố tình nhắc nhở: Lãng tử không có mấy thứ như ánh trăng sáng đâu!.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play