Tiến độ quay phim không thể trì hoãn, sau khi hỏi thăm mọi người, bọn họ tìm đến Lục Kim Quý nổi tiếng về chế tạo đạo cụ cho phim cổ trang, muốn nhờ ông giúp sửa xe ngựa.

“Công việc của tôi bận lắm rồi, thực sự không có thời gian.” Lục Kim Quý nói.

Nếu Lục Kim Quý trẻ hơn, có thể sẽ rất nhiệt tình.

Nhưng ông đã hơn năm mươi tuổi, vợ mất từ sớm, con gái duy nhất cũng đã lấy chồng cách đây mười năm.

Vốn ông đã có tiền tiết kiệm, hiện nay kiếm thêm tiền lại càng dễ dàng, nên không muốn phải làm việc quá nhiều chỉ vì chút tiền.

Tổ trưởng tổ đạo cụ liên tục thỉnh cầu: “Sư phụ Lục, xin ông giúp…”

“Tôi thực sự không có thời gian…” Lục Kim Quý nói.

“Sư phụ Lục, làm ơn giúp tôi!” Tổ trưởng tổ đạo cụ nhìn Lục Kim Quý, dáng vẻ tội nghiệp đáng thương, tựa như muốn khóc đến nơi: “Tôi không tìm được người nào giúp hết, nếu xe ngựa không sửa được, có thể tôi sẽ bị sa thải.”

Tổ trưởng tổ đạo cụ là một người đàn ông to lớn vùng Đông Bắc, cố tình lại làm ra vẻ mặt như vậy trông rất buồn cười.

Nhưng Lục Kim Quý lại rất dễ xiêu lòng: “Được rồi… tôi sẽ đi xem thử.”

Sư phụ của anh vẫn dễ mềm lòng như vậy, Tô Hướng Dương mỉm cười bước tới, dùng phương ngữ nói với Lục Kim Quý: “Chú Lục, chú muốn đi đoàn phim ạ? Cho cháu đi cùng được không? Cháu có thể giúp chú một tay.”

Lục Kim Quý ngơ ngác nhìn Tô Hướng Dương: “…Cháu là ai?”

Tô Hướng Dương tiếp tục nói: “Chú Lục, cháu là Tô Hướng Dương, ở thôn Cao Địa, hồi nhỏ cháu hay đến nhà chú chơi, chú còn khắc cho cháu một vài món đồ chơi… Chú không nhớ sao?”

Tất nhiên Lục Kim Quý không nhớ.

Vợ Lục Kim Quý mất sớm, không ai quản, ông sống càng thoải mái hơn, lại có một nghề thủ công kiếm được kha khá, nên ngày xưa lũ trẻ trong làng thường đến nhà ông chơi, xin kẹo.

Sau khi con gái ông đi lấy chồng, ông sống một mình, buồn bã cô đơn, không chỉ nhận hai học trò, mà đôi khi còn khắc hình các con động vật tặng cho đám trẻ đến chơi.

Có lẽ người này từng đến chơi, nhưng cụ thể là ai… Lục Kim Quý có chút mù mặt, ông không nhớ nổi tên ai, hoàn toàn không nhận ra.

Nhưng Lục Kim Quý thích khoe khoang, cũng thích giữ thể diện, hơn nữa điều quan trọng nhất là trông Tô Hướng Dương trẻ trung ngoan ngoãn, lại là người địa phương, nên ông không nghi ngờ lời nói của Tô Hướng Dương.

Lục Kim Quý nói: “Có chút ấn tượng, cháu muốn đi xem đoàn phim thì đi cùng chú, nhưng đến nơi không được chạy lung tung, phải ở cạnh chú. Giúp đỡ thì không cần, trẻ con biết gì mà giúp.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play