Tô Hướng Dương mặc đồ theo thói quen, nhưng không tránh khỏi có chút hoảng hốt.
Đây là mơ sao?
Trời rất nóng, áo ba lỗ trên người anh ướt đẫm, trang phục diễn viên quần chúng trên tay càng bốc mùi hôi khó chịu, nhưng kinh khủng nhất vẫn là đôi ủng anh sắp mang, mùi từ trong đôi ủng phát ra khiến người ta chỉ ngửi thôi đã muốn nôn.
Tất cả quá thật, không giống như đang mơ.
Nhưng tay anh hoàn hảo, cơ thể tràn đầy sức lực, thậm chí anh cảm thấy mình có thể chạy vài km!
Đây rốt cuộc là sao? Anh xuyên vào người khác rồi?
“Xong hết chưa?” Một người đàn ông trung niên bụng bự vội vã chạy đến.
“Đạo diễn Vương, xong hết rồi.
” Người vừa gọi Tô Hướng Dương nói.
Tô Hướng Dương nhìn đạo diễn Vương, trong đầu như có ai ném một quả lựu đạn, “bùm” một tiếng, nổ tung mọi suy nghĩ trong đầu anh.
Tô Hướng Dương ổn định lại, sau đó hai tay bắt đầu run rẩy, mọi thứ xung quanh ngày càng quen thuộc.
Anh không phải xuyên không, mà là sống lại.
Năm anh mười tám tuổi, vừa thi đại học xong, đã nhờ người cùng thôn dẫn anh tới thành phố điện ảnh làm diễn viên quần chúng kiếm tiền phụ giúp gia đình.
Ngày mẹ anh gặp chuyện, anh đóng vai một binh lính trong đoàn phim.
Hôm đó trời rất nóng, nắng gắt, anh mặc bộ giáp gỗ đứng cả ngày suýt bị cảm nắng, may mà kiếm được hai trăm đồng, đoàn phim còn tặng anh hai chai hồng trà.
Anh rất vui, buổi tối về nhà, ở quầy đồ ăn của bà lão ở thị trấn mua nửa con gà quay, hai đồng đậu phụ khô.
Anh mệt mỏi cả ngày nên đi ngủ sớm, nào ngờ nửa đêm mẹ anh đi làm gặp tai nạn, sau đó xảy ra hàng loạt sự kiện, anh bị ép phải trưởng thành, tiếc là đến khi anh có thể che mưa chắn gió cho người thân, thì đã không còn người thân nào nữa.
Anh bây giờ! sống lại rồi?
Thời điểm này, mẹ anh vẫn chưa gặp tai nạn?
Đúng, mẹ anh vẫn chưa gặp tai nạn!
Tim Tô Hướng Dương đập rất nhanh, anh chỉ muốn cởi trang phục diễn viên ngay lập tức chạy về nhà, nhưng anh lại sợ hãi, gần quê nhưng lòng lại trĩu nặng.