"Đây là nhà tôi, chắc mẹ tôi đang nấu cơm, để tôi dẫn cậu đi gặp bà.

" Tô Hướng Dương sợ Quý Vệ Ngôn không muốn ở lại, trực tiếp kéo hắn vào trong, tiền trảm hậu tấu, nói bằng tiếng phổ thông: "Mẹ, bạn của con muốn thuê phòng ở nhà mình!"

Chu Anh Anh từ trong bếp ra, thấy một thanh niên trạc tuổi con trai, liền nói: "Bạn của con đến ở, cần gì nói thuê hay không thuê? Cứ ở thôi.

"

"Cậu ấy là bạn của con ở thành phố điện ảnh, không phải người địa phương, sẽ ở khá lâu, nói một tháng sẽ trả một trăm tệ tiền thuê phòng.

" Tô Hướng Dương cười nói.

Thực ra Tô Hướng Dương không hề quan tâm tiền thuê một trăm tệ một tháng của Quý Vệ Ngôn, đưa đối phương về nhà là vì anh cảm thấy ở nhà an toàn hơn, có thể giới thiệu việc làm cho đối phương, nấu đồ ăn ngon cho đối phương bồi dưỡng sức khỏe.

Nhưng nếu không lấy tiền, lại thành có ý đồ khác, nên tiền vẫn phải lấy, anh còn tỏ vẻ rất vui khi lấy tiền.

Trước đó Chu Anh Anh nói tiếng địa phương, nghe Tô Hướng Dương nói Quý Vệ Ngôn không phải người địa phương, liền dùng tiếng phổ thông không chuẩn nói: "Ở thì cứ ở đi, không thu tiền.

"

"Mẹ, mẹ không lấy tiền cậu ấy sẽ ngại không dám ở, mẹ cứ lấy tiền đi, buổi tối nấu đồ ăn ngon cho cậu ấy ăn là được.

" Tô Hướng Dương nói.

Chu Anh Anh nghe con trai nói vậy, cuối cùng cũng đồng ý, hỏi Quý Vệ Ngôn: "Cháu tên gì? Còn chút nữa mới nấu cơm xong, để A Dương dẫn cháu đi xem nhà.

"

Quý Vệ Ngôn vẫn luôn không cho ai mặt mũi, nhưng trước ánh mắt hiền hoà của Chu Anh Anh, hắn nhỏ giọng nói: "Cháu tên Quý Vệ Ngôn.

"

"Tên rất hay, người cũng đẹp trai, dì sống đến giờ mới gặp thanh niên tuấn tú như cháu.

" Chu Anh Anh nói.

Quý Vệ Ngôn mím chặt môi không nói gì, Tô Hướng Dương nói: "Mẹ, mẹ không phải luôn nói con là người đẹp trai nhất thế giới sao?"

"Mẹ nói vậy chỉ là con hát mẹ khen hay thôi.

" Chu Anh Anh cười cười, nói xong liền đi nấu cơm.

Tô Hướng Dương nhìn Quý Vệ Ngôn: "Tôi lên tầng dọn phòng cho cậu, cậu có muốn đi tắm không? Cậu có quần áo thay không? Tôi đi lấu một bộ cho cậu?"

Quý Vệ Ngôn nhìn quần áo bẩn của mình, xấu hổ, lại dựng lông lên: "Tôi không có quần áo thay, chỉ có một bộ này! Trời nóng, tắm xong một lúc là mặc lại được ngay, không cần quần áo của anh!"

Tô Hướng Dương biết Quý Vệ Ngôn xấu hổ, dù đối phương dựng lông cũng không để ý: "Vẫn nên thay bộ khác, tôi đi lấy quần áo, còn có cả quần lót mới cho cậu.

"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play