"Tôi thấy cậu đẹp trai.

" Tô Hướng Dương mỉn cười hòa nhã.

Anh nhớ Quý Vệ Ngôn nhỏ hơn anh hai tuổi, tức là bây giờ Quý Vệ Ngôn chưa thành niên, chỉ mười sáu tuổi.

Đối phương vẫn như lời đồn, là một người tốt thích bảo vệ lẽ phải.

Thật tốt!

"Tôi đẹp từ nhỏ rồi!" Quý Vệ Ngôn cười tươi đáp lễ: "Anh cũng rất đẹp trai!"

Lúc này, dân làng đã đến gần, ồn ào tụ lại bên cầu, ánh đèn pin chiếu xuống sông.

Bọn họ đều vừa từ trên giường dậy, vội vàng chạy đến, đa phần đàn ông chỉ mặc quần đùi, nhưng lúc này là mùa hè, đàn ông nông thôn mặc như vậy ra đường cũng không ai cảm thấy lạ.

"A Dương, mẹ đi làm đây!" Chu Anh Anh sợ đi làm muộn, chào Tô Hướng Dương rồi đi.

Tô Hướng Dương lập tức nói: "Mẹ đi chậm thôi.

"

Nhưng chưa nói hết, Chu Anh Anh đã đạp xe lao vào bóng đêm, không thấy bóng dáng.

.

"Bao giờ cảnh sát tới?"

"Thật sự có xe rơi xuống à? Cẩu thả quá!"

"Có thể thấy một chút của đuôi xe, nhìn đi.

"

"Tài xế có sống nổi không đây?"

Dân làng nói chuyện bằng phương ngữ, ánh đèn pin chiếu vào đuôi xe tải đang nổi lên trên mặt nước.

Có người hỏi Tô Hướng Dương và Quý Vệ Ngôn: "Các cậu nhìn thấy xe rơi xuống à?"

Quý Vệ Ngôn không nói lời nào, Tô Hướng Dương trả lời: "Chúng tôi không nhìn thấy, chỉ nghe tiếng động nên chạy đến đây.

"

Tô Hướng Dương kể lại những gì anh và Chu Anh Anh nghe thấy, mọi người bắt đầu thương cảm cho người tài xế xấu số, đồng thời tò mò không biết khi nào cảnh sát đến, khi nào thì bắt đầu trục vớt.

Còn về chuyện xuống nước cứu người! Ban ngày thì được, nhưng ban đêm thật sự không ai dám.

Tô Hướng Dương bị dân làng giữ lại nói chuyện một lúc, vừa nói xong thì phát hiện Quý Vệ Ngôn đi mất.

Người này chạy cũng quá nhanh rồi đi! Kiếp trước cũng vì Quý Vệ Ngôn lập tức rời đi sau khi đưa mẹ anh đến bệnh viện, nên anh không tìm được người cứu.

Nhưng bây giờ anh đã biết người đó là ai, không sợ không tìm được.

Khoảng nửa tiếng sau, cảnh sát đi xe máy đến, họ hỏi Tô Hướng Dương vài câu rồi để anh về nhà ngủ.

Trong khoảng thời gian đó, bọn họ mang đèn chiếu sáng và liên hệ với cơ quan quản lý giao thông, dự định trục vớt xe tải càng sớm càng tốt.

Tô Hướng Dương thực sự khá mệt, nên không ở lại mà về nhà.

Lúc ba mươi lăm tuổi anh rất khó ngủ, giấc ngủ cũng không sâu, chất lượng giấc ngủ rất kém, nhưng ở tuổi mười tám!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play